Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 254: Cảnh vật đan xen trong một ngày nào đó

Cửa sổ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài lùa vào trong căn phòng, từng cơn gió trong lành luồn vào xua hết đi bầu không gian u tịch. Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, không gian ngát hương xuân được điểm tô bằng cỏ cây xanh lá.

Bóng cây ngô đồng xanh biếc như đang múa may trong gió, từng cành lá đung đưa bên khung cửa sổ làm nền cho người đẹp mĩ miều đứng đó, nắng chiếu lung linh, thật là một cảnh tượng đệ nhất của sắc xuân.

Bỗng một tiếng cười từ phía sau truyền tới, Thẩm Thạch bước tới rồi vòng tay ôm eo người đẹp, kéo nàng vào trong lòng. Sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hoa lá tươi xanh, cảnh xuân tươi đẹp, hắn cười nói: "Nàng xem kìa, hôm nay thời tiết thật đẹp, tại sao không đi ra ngoài mà lại đứng bên cửa sổ như một bà gìa vậy? Thật là buồn chán hết biết luôn!"

Trên má Lăng Xuân Nê vẫn còn lưu lại thoảng ửng hồng từ lúc đêm, mái tóc tơ mềm mại như một tấm áo choàng mỏng đang lòa xòa trên ngực Thẩm Thạch. Hơi ấm từ bóng người đang ôm nàng giống như hơi men của loại mỹ tửu thượng hạng, nàng nở nụ cười hạnh phúc. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra ở sâu trong mắt nàng đang có một chút buồn nhè nhẹ, tuy nhiên nụ cười hạnh phúc kia thì đúng là được phát ra tự sâu trong đấy lòng.

"Dạ vâng!" Nàng mỉm cười khe khẽ rồi nói: "Sau này nhất định ta sẽ đi ra ngoài nhiều hơn!"

[

IMG]

Cảnh vật lay động khi từng cơn gió thổi qua.

Một bình trà xanh, hai chén trà nhỏ, hương trà thoang thoảng, từng làn hơi khói nghi ngút lượn lờ.

Sau khi uống một hơi cạn sạch chén, Thẩm Thạch cười nói: "Mùi vị không tệ chút nào, nhưng mà hơi bị thanh đạm một chút!"

Lăng Xuân Nê cũng khẽ mỉm cười, nàng rót đầy chén trà cho hắn, cử chỉ nhẹ nhàng mang đầy tình yêu thương: "Từ sau uống trà nhiều lên, uống rượu ít lại nha!"

Thẩm Thạch vừa khoát tay vừa cười: "Gì vậy? Thường ngày ta chỉ chú tâm tu luyện và ra ngoài rèn luyện sự lịch lãm, cả hai thứ đó đều ít uống."

Sau đó hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Tuy nhiên đúng là ta uống rượu nhiều hơn uống trà, do sư phụ và sư huynh Đỗ Thiết Kiếm đều khoái uống rượu nên họ vẫn thường rủ rê ta uống cùng."

Lăng Xuân Nê mỉm cười: "Bọn họ đối xử với chàng rất tốt đúng không?"

"Đúng vậy! Từ khi ta bắt đầu con đường tu đạo, hai người ấy chính là những người ta kính trọng nhất, cũng là những người đã giúp đỡ ta nhiều nhất!"

"Oh! Vậy thì ta thấy yên tâm rồi!" Lăng Xuân Nê che miệng cười khúc khích.

Từng cơn gió thổi qua, tàng cây rung nhè nhẹ.

Bên ngoài căn phòng trong tiểu viện ở đại trạch Tây Uyển có con đường lát đá bằng phẳng, hai bên đường là thảm cỏ xanh non. Gió thổi xôn xao cành lá một cây ngô đồng cao lớn, một đôi chim nhỏ đang rúi rít nô đùa rồi cùng đậu trên cành cây và cất tiếng hót líu lo không ngừng.

Thẩm Thạch nắm chặt bàn tay mềm mại của Lăng Xuân Nê, cả hai đang dạo bộ trong sân, ánh nắng ấm áp chiếu vào hai người tạo ra hai cái bóng đang nắm chặt tay.

"À đúng rồi, ta suýt quên nói với nàng một điều: Hứa gia mới cho ta biết cách đây ít lâu bọn họ đã tiết hành tru diệt Mãnh Thú Minh, bọn cầm đầu đều tán mạng hết rồi, còn vài tên nhãi nhép dư đảng cũng đã bị tống cổ ra khỏi thành Lưu Vân, coi như mối đại thù của nàng đã được báo rồi nha!"

Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng! Chuyện này cách đây vài ngày ta đã được nghe Tuyết Ảnh muội muội nói qua rồi, thật là chuyện tốt!"

Thẩm Thạch cười rồi nói tiếp: "Vì vậy nên nàng có thể tự do ra ngoài chơi rồi, không cần phải suốt ngày giam mình trong căn tiểu viện như một chú chim nhỏ nữa đâu."

"Chú chim nhỏ...?" Lăng Xuân Nê ngẩng đầu nhìn đôi chim nhỏ đang rúi rít chơi đùa trên cành cây ngô đồng, sau đó nàng quay sang nhìn Thẩm Thạch bằng ánh mắt dịu dàng, nàng cười nói: "Cũng không tệ mà, ở đây ta cảm thấy cũng không tệ chút nào..."

Nàng ngắm nhìn hắn, thấy ánh mặt trời đang chiếu trên khuôn mặt hắn, nàng cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ. Nàng bỗng nắm tay hắn rồi đặt lên bầu ngực đẫy đà mềm mại của mình rồi mỉm cười và nói: " Không tệ một chút nào cả!"

Ánh mặt trời chiếu qua tán lá ngô đồng, bóng lá đổ xuống như xen kẽ, như nhảy múa cùng ánh nắng.

Hai người đứng ở dưới tán cây, Lăng Xuân Nê bỗng ôm quanh thân cây và quay đầu lại hỏi Thẩm Thạch: "Thạch Đầu à, chàng nhất quyết phải đi chuyến này hả?"

Thẩm Thạch gật đầu đáp lời: "Đúng vậy! Bí cảnh Vấn Thiên là cơ duyên lớn nhất đương thời, không biết bao kẻ tranh giành nhau tới vỡ đầu chảy máu để được đi vào đó, ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được?"

Lăng Xuân Nê ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ gật đồng ý, nàng cười nói: "Đúng là như vậy!"

Thẩm Thạch cười: "Nàng yên tâm đi, đây là đại sự lớn nhất trong mấy năm qua của ta. Sau khi trở về từ bí cảnh Vấn Thiên, cho dù có hay ko có những cơ duyên thì ta vẫn cùng nàng sống chung với nhau!"

Nói xong hắn vươn tay ra ôm nàng vào trong lòng, siết chặt vòng tay rồi nói tiếp: "Lúc đó chúng ta sẽ sống một cuộc sống thần tiên."

Lăng Xuân Nê bật cười, nàng đấm nhẹ lên ngực hắn và nũng nịu: "Hai đứa mình mà là thần tiên gì cơ chứ!"

Thẩm Thạch khẽ nhún vai rồi hôn nhẹ lên gò má hồng mềm mại của nàng và cười nói: "Chỉ cần được ở bên nàng, đối với ta như thế là cuộc sống thần tiên rồi!"

"Chỉ nói khoác là giỏi!"

Lăng Xuân Nê giả bộ giận hờn, nàng cười tươi như hoa làm vẻ kiều mị càng tăng thêm, trong mắt nàng hiện rõ niềm vui hạnh phúc.

Gió xuân thổi tới, hai người đắm chìm trong sắc xuân.

Tản bộ tới gần cửa tiểu viện, cả hai cùng nhìn vào bức tường rào cao vυ't, dường như những thanh âm phồn hoa đô hội đang từ bên ngoài vọng tới.

"Ta đưa nàng ra ngoài kia chơi nhé?" Thẩm Thạch nói.

Lăng Xuân Nê nắm tay hắn kéo lại, nàng lắc đầu cười: "Bên ngoài quá nhiều người, ồn ào lắm, ta không đi đâu!"

"Uhm, vậy cũng được!" Thẩm Thạch mỉm cười đồng ý.

Lăng Xuân Nê lại hỏi: "Lần này chàng về đây được bao lâu?"

Thẩm Thạch đáp: "Chắc cỡ một, hai ngày thôi. Đại hội Tứ Chính bỗng nhiên diễn ra sớm nên công tác chuẩn bị hơi bị gấp, ta còn phải chuẩn bị mớ Linh tài đan dược, tu luyện thêm đạo pháp, tế luyện Pháp bảo...À đúng rồi, ta còn chưa khoe nàng một món bảo bối mới nhỷ?"

Lăng Xuân Nê ồ nhẹ một tiếng: "Dạ chưa, đó là món gì vậy?"

Thẩm Thạch vừa cười vừa lấy kiếm Khuynh Tuyết ra khỏi Như Ý Đại rồi đưa cho Lăng Xuân Nê. Lăng Xuân Nê cầm kiếm, sau khi quan sát kỹ nàng reo lên vui mừng: "Á, thanh kiếm đẹp quá đi!"

Thẩm Thạch cười ha ha rồi nói: "Rất đẹp đúng không? Tuy nhiên ta cho nàng biết điều này nữa, thanh kiếm này còn rất lợi hại đó, chỉ cần ta luyện thành pháp môn Ngự Kiếm Thuật thì có thể khống chế thanh kiếm này thực hiện ngự kiếm phi hành."

"Thật sao?" Lăng Xuân Nê càng mừng rỡ hơn.

Nhìn người đẹp thật đáng yêu ở trước mặt, Thẩm Thạch có vài phần đắc ý, hắn cười nói: "Tất nhiên rồi, chờ ta quay về từ bí cảnh Vấn Thiên, ta sẽ dẫn nàng tới một nơi rộng rãi và cho nàng thử cảm giác ngự kiếm bay lên không trung."

Lăng Xuân Nê hơi ngỡ ngàng, dường như nàng đang tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, trên mặt nàng hiện rõ vẻ háo hức, nàng nói lẩm bẩm: "Hai ta...hai ta cùng nhau ngự kiếm phi hành ah?"

Thẩm Thạch gật đầu: "Đúng vậy! Ta hứa với nàng nhất định là như vậy!"

Lăng Xuân Nê nhìn thật sâu vào mắt hắn, sau đó nàng đột nhiên cười tươi, vẻ kiều mị đúng là không thể tả nổi, nàng nói: "Dạ, ta biết rồi!"

Nàng bỗng quay đầu nhìn ngắm cảnh sắc xuân ở xung quanh.

Hoa lá cỏ cây, những căn phòng ốc...

Cảnh vật đan xen nhau trong sắc xuân, ánh nắng chiếu vào mặt hắn, còn dư vài tia nắng đang rớt xuống vai nàng.

Một chiếc lá rụng bị gió thổi bay, sau một hồi phiêu du nó rơi xuống thảm cỏ, cách đó không xa là một bông hoa dại màu vàng nhạt nhỏ nhỏ xinh xinh.

Lăng Xuân Nê dừng bước, nàng kéo tay Thẩm Thạch ngồi xuống thảm cỏ. Thẩm Thạch vươn vai rồi nằm ngả lưng xuống thảm cỏ nghỉ ngơi ở bên cạnh nàng. Lăng Xuân Nê khẽ nhìn hắn rồi mỉm cười và cất tiếng hỏi:

"Thạch Đầu à, chàng nhìn hai thứ kia kìa, thứ nào đẹp hơn vậy?"

Thẩm Thạch quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Lăng Xuân Nê đang chỉ, hắn thấy một cái lá khô trên cành và một bông hoa cúc mềm mại, hắn khẽ bật cười và đáp: "Lại còn phải hỏi nữa, đương nhiên bông hoa đẹp hơn!"

Ánh mắt Lăng Xuân Nê khẽ lưu chuyển từ bông hoa dại nho nhỏ xynh xynh qua cái lá rụng đang nằm trên bãi cỏ, sau một hồi nàng mời gật gật đầu và nói: "Đúng rồi, ta cũng cảm thấy như vậy!"

"Tuy nhiên..." Lăng Xuân Nê ngẫm nghĩ một chút, điệu bộ của nàng như một đứa con nít bướng bỉnh, nàng nhéo tai Thẩm Thạch

một cái rồi cười nói: "Nhưng mà hoa kia rồi cũng sẽ héo tàn, đến lúc đó thì phải làm sao?"

Thẩm Thạch cười ha ha, hắn với tay ôm nàng, Lăng Xuân Nê thở nhẹ một tiếng rồi cả thân hình ngã vào trong lòng hắn. Ôm tấm thân ngà ngọc mềm mại trong vòng tay, Thẩm Thạch khẽ lắc đầu rồi nói tiếp : "Không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì nữa? Hoa nở rồi hoa tàn, chả phải là chờ tới mùa xuân sang năm khắp nơi nơi muôn hoa lại đua nở hay sao?"

Cơ thể Lăng Xuân Nê bỗng nhiên như tê cứng, dường như tấm thân ấm áp của nàng trong khoảnh khắc bỗng có gì đó lạnh buốt. Tuy nhiên chỉ giây lát sau cảm giác lạnh giá ấy đã biến mất, vẻ ôn nhu lại hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều.

Mặt trời tỏa ánh sáng ấm áp tới muôn nơi, hai người bọn họ đang đắm chìm trong ánh nắng.

"Chàng nói rất đúng!" Nàng cười nhẹ rồi nói tiếp: "Chờ tới mùa xuân săng năm..."

...

Thời gian như nước trôi, năm tháng như dòng sông không ngừng chảy.

Nàng đứng dưới dòng sông, ngắm sắc trời đổi thay, ngắm cảnh vật đan xen, nhìn mặt trời lên rồi mặt trời lại xống, nhìn ngắm từng đám mây bị gió thổi bay bay...

Nhìn người đàn ông đang thư thái ở trên bờ bằng ánh mắt âu yếm.

Mặt nước bỗng rung động tạo thành từng sóng nước, từng vòng từng vòng lan tỏa, bập bềnh rồi tan biến đi. Từng vòng sóng nước

dập dềnh giống hệt những điều nàng đã trải qua còn in dấu trong trí nhớ, giờ đây nàng phải khắc cốt ghi tâm hình ảnh ngày hôm nay, từng lời nói, nụ cười vui ngày hôm nay, khắc cốt ghi tâm vòng tay ôm chặt âu yếm của hắn, khắc cốt ghi tâm cái mùi đàn ông của hắn khiến cho nàng đắm đuối si mê...

Vì sao phải khắc cốt ghi tâm?

Có thể ngày mai sẽ quên đi hết...

Mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, mặt trời lặn rồi mặt trăng lên, màn đêm buông xuống, bầu trời muôn vàn tinh tú, nàng chợt nhận ra: Ngày mai kia mình không còn là chính mình nữa, lúc ấy ai kia còn nhớ tới ngày hôm nay hay không?

Không khí buổi đêm mát mát lạnh lạnh, ánh trăng ánh sao chiếu rọi như hàng ngàn vạn năm qua vẫn vậy, ở sâu thẳm trong trái tim kia đang có một cái gì lạnh lẽo...

Nàng bỗng không tự kiềm chế được, ôm hắn thật chặt rồi thủ thỉ: "Thạch Đầu à, chàng có thể khắc cốt ghi tâm những điều trong ngày hôm nay không?"

Thẩm Thạch liếc nhìn nàng với một vẻ hơi ngạc nhiên xen lẫn kì quái, sau đó hắn gật gật đầu: "Đương nhiên rồi! Nhưng mà sau này chúng ta còn có nhiều thời gian tuyệt vời như vậy mà!"

Lăng Xuân Nê lặng lẽ thở dài một tiếng, nàng rúc đầu vào sâu trong lòng hắn, nàng núp khuôn mặt mình vào bóng hắn, trốn tránh ánh trăng chiếu vào, cảnh vật như l*иg vào nhau trong thời khắc này, từng cơn gió vẫn đang nhẹ nhàng thổi tới...

Cảnh sắc ban đêm thật nhẹ nhàng mà cũng nhuốm màu thê lương...