Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 248: Giao tình ngày xưa

Một bầu không khí trầm lặng bao trùm toàn bộ điện Vân Tiêu, với đạo hạnh hàm dưỡng cỡ Hoài Viễn Chân Nhân mà đột ngột gặp phải lời thỉnh cầu của Nguyên Tu Dự cũng gặp cảnh trở tay không kịp. Còn Nguyên Du Tự và Cung Tiểu Phiến thì biết rõ tính chất nghiêm trọng của vụ này nên cả hai đều đứng yên chờ đợi với vẻ kính cẩn, không hề có chút ý tứ thúc dục.

Sau một hồi lâu, Hoài Viễn Chân Nhân mới chậm rãi gật đầu và nói:

“Ta đã hiểu rõ sự việc, thảo nào Phong Đường huynh phải phái hai ngươi tới đây thông tri sự việc, đúng thật là…Tuy nhiên việc này có liên can rất lớn nên ta cần phải thương nghị với các đồng môn rồi mới có thể cho các ngươi câu trả lời cụ thể. “

Nguyên Du Tự thi lễ một cái rồi nói với giọng thành khẩn: “Chính xác là cần phải như vậy. Tuy nhiên xin thứ lỗi cho vãn bối mạo muội, trước khi tới đây gia sư đã đích thân dặn dò: Sau khi Mãng Cổ Thận Châu phát sinh dị biến, chỉ còn khoảng xấp xỉ một tháng nữa là bí cảnh sẽ mở ra. Vì vậy nên kính xin các vị lão tiền bối Lăng Tiêu Tông sớm có quyết định nhằm tránh việc lỡ mất cơ duyên lần này. “

Hoài Viễn Chân Nhân vừa vuốt râu vừa nói: “Ta hiểu rõ chuyện đó, các ngươi hãy tạm nghỉ ngơi trên Kim Hồng Sơn đã, chậm nhất một, hai ngày tới ta sẽ có câu trả lời chính xác. “

Nguyên Tu Dự và Cung Tiểu Phiến lộ rõ vẻ vui mừng, cả hai đồng thanh nói:

“Đa tạ các tiền bối đã thông cảm cho! “

Hoài Viễn Chân Nhân khẽ cười rồi quay đầu dặn dò Đỗ Thiết Kiếm đang đứng ở bên cạnh: “Thiết Kiếm! Con bố trí chu đáo cho hai vị sư điệt đây, họ đã vất vả vượt đường xa tới đây báo tin, mau mau không được chậm trễ! “

Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha vui vẻ đáp lời: “Xin sư phụ cứ yên tâm! “

Sau đó hắn mỉm cười nói với hai vị đệ tử Nguyên Thủy Môn: “Xin mời hai vị theo ta! “

Nguyên Tu Dự và Cung Tiểu Phiến cùng nhìn về phía hắn, cảm xúc trên khuôn mặt xinh đẹp của Cung Tiểu Phiến ẩn ẩn một vẻ khó nhận ra, còn Nguyên Du Tự thì vẫn giữ nguyên thần sắc, hắn chỉ khẽ mỉm cười và nói:

“Vậy xin làm phiền Thiết Kiếm huynh! “

Sau khi Đỗ Thiết Phiến đưa hai người kia rời khỏi điện Vân Tiêu, ba vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan của Lăng Tiêu Tông lúc này sáu mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu lão Bồ mới mở miệng lầm bầm: “Không biết thằng cha Nguyên Phong Đường kia giở trò gì vậy ta? “

Đối với lão đầu ăn nói không kiêng dè gì cả này, Vân Nghê chỉ khẽ liếc qua rồi nàng quay đầu về phía Hoài Viễn Chân Nhân và hơi cau mày: “Sư huynh có ý kiến như thế nào? “

Hoài Viễn Chân Nhân trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi nói: “Phong Đường Chân Nhân của Nguyên Thủy Môn không phải hạng vô năng, vụ này lại quá nghiêm trọng khó có khả năng che giấu một cái gì đó, vì vậy có lẽ Mãng Cổ Thận Châu thực sự phát sinh biến dị gì đó rồi! “

Vân Nghê nói tiếp: “Vậy chúng ta có tham dự hay không? Cái vụ dị biến này hai đứa đệ tử Nguyên Thủy Môn cũng không nói rõ, muội nhìn qua vẻ mặt thì đoán bọn chúng cũng chả biết rõ. Vụ bí cảnh sớm mở ra này, có thể…“

Nàng im lặng một chút rồi nói: “Có thể phát sinh những nguy hiểm dị thường? “

Hoài Viễn Chân Nhân lại tiếp tục trầm tư suy ngẫm, lần này lão suy ngẫm lâu hơn hẳn lần trước, sau một thời gian dài lão mới thở ra một hơi và nói:” Triệu tập hội nghị tất cả các Trưởng lão, thời gian là trước lúc mặt trời mặt ngày mai, địa điểm trên điện Vân Tiêu. Mặt khác cũng cần thông báo cho Hỏa Diệp sư thúc nữa. “

Vân Nghê và lão Bồ lập tức hiểu rõ những lời kia, cả hai không nói thêm câu nào và lập tức đứng dậy thực hiện.

***

Sau khi rời khỏi điện Vân Tiêu, Đỗ Thiết Kiếm dẫn theo hai đệ tử Nguyên Thủy Môn đi dạo ở con đường lát đá trong khu rừng tùng dưới chân núi. Đi dạo một lúc, điện Vân Tiêu đã khuất khỏi tầm mắt do bị bóng những cây tùng khổng lồ che lấp, ba người dừng chân ở một mảnh rừng yên tĩnh. Nguyên Du Tự nở nụ cười hiền hòa và nói:

“Sau nhiều năm không gặp, nhìn Thiết Kiếm huynh dường như không có gì thay đổi nhỷ?”

Đỗ Thiết Kiếm cũng nhìn vào đối phương rồi cười ha hả đáp lời:

“Sao? Nhìn ta hiện nay không khác gì năm xưa hả? “

“Uh” Nguyên Tu Dự mỉm cười rồi nói: “Giống y như đúc!”

Đỗ Thiết Kiếm không hiểu vui vẻ chuyện gì mà bỗng cười ha hả rất to, tuy nhiên có vẻ hai người kia đang cảm thấy hơi chướng mắt.

Một trong hai đệ tử Nguyên Thủy Môn là Cung Tiểu Phiến cất tiếng hừ lạnh, trên mặt nàng tỏ ra vẻ không thoải mái. Ngược lại thì Nguyên Tu Dự dường như có hàm dưỡng cao hơn hẳn, hắn không hề đổi sắc, vẫn giữ nguyên nụ cười và ánh mắt ôn hòa nhìn Đỗ Thiết Kiếm.

Sau tràng cười, Đỗ Thiết Kiếm bỗng chỉ vào Nguyên Tu Dự và cất tiếng thở dài: “Tên tiểu tử này thì lại thay đổi hẳn nhỷ? Sao giờ bỗng thành người khiêm tốn nhã nhặn vậy? Năm đó trong bí cảnh Vấn Thiên, ta nhớ rõ nhà ngươi bởi vì muốn tranh đoạt thanh Khai Thiên Ma Kiếm với ta mà như nổi điên lên chém loạn xà ngầu, xém nữa còn chém ta thành mấy khúc vứt bỏ trong bí cảnh còn gì.”

Sắc mặt Cung Tiểu Phiến bỗng hơi run, hai chân mày nhăn lại, còn Nguyên Tu Dự thì vẫn giữ nguyên nụ cười, hắn chỉ khẽ lắc đầu thở dài:

“Năm ấy còn là thanh niên trẻ chưa hiểu chuyện đời!”

Đỗ Thiết Kiếm kêu á một tiếng đầy ngạc nhiên thích thú, hắn nhìn họ Nguyên và nói: “Thanh niên trẻ chưa hiểu chuyện đời? Như vậy hiện nay ngươi đã hiểu rõ là không nên tranh đoạt bảo vật với ta hả?”

Nguyên Tu Dự cười to một tiếng, hắn vung tay vuỗi nhẹ một cọng lá thông rụng vương trên áo, phong thái rất tiêu sái nho nhã, hắn đáp lời:

“Cũng không phải như vậy. Ta tiếc là lúc đó tuổi trẻ chưa hiểu chuyện đời nên chỉ biết ghi nhớ lời dặn dò không được đánh mất hòa khí hai nhà trong khi ngươi nổi khùng lên hùng hổ như một con thú điên, ta không nhận ra lúc đó ngươi nảy sinh ra ác niệm muốn đồng quy ư tận cùng ta. Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc…”

Vẻ mặt Nguyên Tu Dự hiện rõ sự tiếc nuối, hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu sớm nhận ra điều đó thì ngày ấy ta đã liều mình chém cụt một cánh tay nhà ngươi, chém luôn hai cái chân nữa rồi đá cho một cú văng đi luôn và chiếm luôn thanh Khai Thiên Ma Kiếm!”

Cung Tiểu Phiến quay đầu lại nhìn Nguyên Tu Dự với vẻ ngạc nhiên vô cùng, cứ như là trước đây nàng chưa hề quen biết con người này, đây là lần đầu được biết hắn!

Đỗ Thiết Kiếm nhìn chằm chằm vào Nguyên Tu Dự một lúc, Nguyên Tu Dự thì vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, hắn cũng không né tránh ánh mắt của Đỗ Thiết Kiếm. Sau một hồi, Đỗ Thiết Kiếm bỗng cất tiếng cười ha hả rồi tiến tới khoác vai Nguyên Tu Dự và cười nói:

“Ta đã nói rồi mà, nhà ngươi cũng không phải là người xấu, so với tên đại ca trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa thì ngươi tốt hơn rất nhiều!”

Nguyên Tu Dự bỗng nhiên bị khóac vai nên cho dù hàm dưỡng rất tốt vẫn bị ngây người ra đôi chút, có vẻ như thích ứng tình huống không kịp, sau một hồi hắn mới cười khổ: “Thiết Kiếm huynh, ngươi đúng thật là…”

Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả, vừa khoác chặt vai họ Nguyên vừa nói: “Đi! Lâu lắm mới có dịp tới đây, ta và ngươi coi như giao tình cũng lâu năm, ta mời ngươi đi uống rượu!”

Nguyên Tu Dự vừa cười vừa lắc lắc đầu, dường như hắn cũng không có ý phản đối. Đúng lúc này Cung Tiểu Phiến đứng ở phía sau bỗng ho khan một tiếng, hai tên đồng thời quay đầu lại, Đỗ Thiết Kiếm gãi đầu gãi tai rồi cười khan: “Cung sư muội…Á…Ta nhớ ra là muội hình như không thích uống rượu nhỷ?”

Cung Tiểu Phiến hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ý của huynh là nếu ta không uống rượu thì huynh sẽ mặc kệ ta ở đây hả?”

Đỗ Thiết Kiếm lập tức lắc đầu, dường như hắn tỏ ra khách khí đối với cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này hơn nhiều so với Nguyên Tu Dự, hắn cười nói: “Làm gì có chuyện đó, ta đương nhiên phải sắp đặt ổn thỏa cho muội trước, đi thôi, chúng ta qua nhà khách bên kia.”

Cung Tiểu Phiến khẽ bĩu môi một cái, nàng liếc nhìn Nguyên Tu Dự và thấy hắn không có ý kiến gì nên mới gật đầu. Nhưng mà mới bước đi được vài bước thì khóe miệng nàng khẽ giật giật rồi cất tiếng nói:

“Đỗ sư huynh! Ta muốn hỏi huynh một chút!”

Đỗ Thiết Kiếm gật đầu nói: “Muội cứ nói!”

Cung Tiểu Phiến hít vào một hơi, ánh mắt nàng bỗng hiện lên vẻ trang nghiêm, sau một lát mới nhu hòa lại, thanh âm của nàng cũng ôn hòa hơn đôi chút: “Xin hỏi sư huynh có một vị đệ tử quý tông tên là Bách Lý Tuyệt, người cùng huynh tiến vào bí cảnh năm xưa đó, người đó hiện nay ra sao?”

Đỗ Thiết Kiếm bỗng đứng sững lại, hắn tỏ vẻ hơi lúng túng, trên mắt hiện lên vẻ không hiểu cùng vài cảm xúc phức tạp lẫn lộn, hắn liếc nhìn Cung Tiểu Phiến và nói: “Bách Lý sư đệ? Sao muội bỗng nhiên lại hỏi thăm đệ ấy? Các người có quen biết nhau hả?”

Cung Tiểu Phiến im lặng một lát rồi mới đáp lời:” Năm đó trong bí cảnh Vấn Thiên, ta cùng hắn có gặp nhau vài lần, coi như cũng có chút giao tình. Tuy nhiên nhiều năm gần đây hình như không có tin tức gì của hắn từ Lăng Tiêu Tông, không rõ gần đây tình hình hắn có tốt không?”

Đỗ Thiết Kiếm khẽ nhíu mày, hắn chần chừ đôi chút rồi mới trả lời: “Tính tình Bách Lý sư đệ có chút dị, hắn lại say mê tu luyện, một lòng hướng cầu Tiên đạo Trường Sinh và không để ý tới những sự việc khác. Nhiều năm qua hơn nửa thời gian hắn chỉ tĩnh tu ở trong động phủ, vì vậy thanh danh cũng dần dần chìm xuống. Không thể tưởng tượng được Cung sư muội vẫn còn nhớ tới hắn, thật là có tâm!”

Cung Tiểu Phiến có phần ngơ ngác: “Bao nhiêu năm như vậy mà hắn vẫn chỉ kiên trì khổ tu sao?”

Đỗ Thiết Kiếm gật đầu trả lời: “Đúng vậy, ngay cả ta đây cũng nhiều năm rồi không gặp hắn.”

Nói xong hắn quay lại cười với Nguyên Tu Dự: “Đi thôi! Ta dẫn các ngươi xuống dưới rồi chạy lên lấy một vò rượu ngon, hai chúng ta nhậu một trận sảng khoái. Ta muốn coi thử sau bao nhiêu năm qua, tửu lượng của ngươi có chút tiến bộ nà không?”

Nguyên Tu dự cười to một tiếng rồi nhẹ nhàng cất bước, tuy nhiên ánh mắt hắn dường như vô tình mà lại khẽ liếc qua vẻ mặt Cung Tiểu Phiến. Nàng này bây giờ đang im lặng trầm tư, trong mắt hình như hiện lên một vẻ gì đó như là thất vọng.

* * *

Thuật Đường, đại điện Ngũ Hành.

Sau khi tìm thấy Tiểu Hắc ở cánh rừng bên ngoài điện Vân Tiêu, Thẩm Thạch lập tức dẫn nó lên đường rời núi. Lúc hắn đi qua Quan Hải Đài thì phần lớn đám đệ tử đã tản đi rồi, tuy nhiên vẫn còn một số kẻ kẻ đang công khai bàn luận về nội dung ghi trên lá cờ đỏ, tất nhiên chủ đề chính của cuộc bàn luận là danh sách tám mươi cái tên có suất vào bí cảnh Vấn Thiên!

Trong danh sách này, đám đệ tử thân truyền của các trưởng lão cảnh giới Nguyên Đan chiếm khoảng một phần ba. Vì vậy khi đi qua Quan Hải Đài, Thẩm Thạch đã nghe được những lời ỳ xèo bàn tán về vấn đề này.

Tuy nhiên hắn không có gì phải xoắn cả: Thứ nhất đây chính là quy định của tông môn, thứ hai tuy hắn là lớp đệ tử mới nhưng trong lần thí luyện Bách Sơn Giới vừa qua đã đạt xếp hạng thứ ba nên tất nhiên chả có gì phải hổ thẹn với lương tâm, mấy lời ì xèo bàn tán kia cũng coi như không nói về hắn. Lý do cuối cùng là trên bản danh sách kia, hầu hết những đệ tử thân truyền của các Trưởng lão được đặc cách đi bí cảnh đều đứng ở những vị trí xếp hạng đầu tiên!

Tất nhiên là như vậy rồi! Nếu không có thiên tư xuất chúng thì sao gọi là thiên tài được, hơn nữa đám Trưởng lão Nguyên Đan được gọi là Chân Nhân là những người như thế nào? Ánh mắt họ có độ lịch duyệt tinh tường ra sao? Làm sao có chuyện họ lại chịu nhận mấy tên phế vật làm đệ tử thân truyền được!

Thẩm Thạch khẽ cười rồi lập tức bỏ ngoài tai những tời đàm tiếu ì xèo kia, hắn bước chân đi thẳng tới đại điện Ngũ Hành ở Thuật Đường.

Cũng giống như mọi khi, nơi đây lúc nào cũng im ắng đến hiu quạnh. Tuy nhiên hôm nay khi Từ Nhạn Chi xuất hiện và nhìn thấy Thẩm Thạch, nàng tỏ ra trất vui vẻ, hiển nhiên nàng đã biết thứ hạng của Thẩm Thạch nên mới vui như vậy.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Từ Nhạn Chi cười nói: “Đệ ở đây chờ sư phụ nhé, Người mới chạy ra ngoài chắc lát sẽ quay lại ngay, Người đang tìm đệ có việc đấy!”