Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 222: Vĩ hành

Hắc Nha lĩnh trải dài ngàn dặm, chiếm diện tích mênh mông, đa phần đều là núi non trùng trùng điệp điệp, bên trong còn có hồ sâu suối lớn, yêu thú hoành hành nhiều vô số kể, đường đi tới lui cũng không dễ dàng, mà đại đa số đệ tử Ngưng Nguyên cảnh không ai có thể sử dụng pháp bảo phi hành, cho nên tất cả môn đồ Lăng Tiêu Tông tham gia thí luyện lần này đều là tự mình hành tẩu giữa vùng rừng núi, vì hai thứ quan trọng là linh thảo và yêu thú mà bôn ba, dốc sức cố gắng cho giấc mộng tương lai.

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc chính là như thế, gia cảnh bọn họ cũng không đến nỗi nào, nhưng cả hai đều không sở hữu loại pháp bảo có thể ngự không mà đi, cho nên mấy ngày kế tiếp, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc vẫn một đường băng đèo lội suối trong Hắc Nha lĩnh.

Nhưng bởi vì hai người đã thống nhất, cùng hướng chung một mục tiêu, cho nên tốc độ đi đường của bọn họ không phải là chậm, dọc đường đi họ không để mắt tới những thứ khác, không tận lực tìm kiếm linh thảo, gặp yêu thú cũng phần nhiều là né tránh, tập trung đi về phía trước.

Nói cho cùng, đối với bọn họ, tuyệt đại bộ phận linh thảo cùng yêu thú trong Hắc Nha lĩnh, giá trị đều không thể so sánh được với Thiên Nhân chu quả và Thiết dực hắc hạt. Không cần phải kiếm được cả hai, chỉ cần tùy tiện sở hữu một món thì kết quả tại thí luyện Bách Sơn giới lần này, năm thứ hạng đầu tiên chắc chắc không thể vuột khỏi tay.

Mấu chốt ở chỗ, Thiên nhân chu quả cùng Thiết dực hắc hạt đương nhiên là rất tốt, nhưng đó là yêu thú cấp năm vô cùng cường đại, với hai người bọn họ, bất quá có thêm Tiểu Hắc, thật sự có thể đánh lại sao?

Chênh lệch thực lực quá lớn, không thể chỉ dựa vào dũng khí mà bù đắp được.

Cho nên dọc đường, Thẩm Thạch liền trực tiếp hỏi Chung Thanh Trúc vấn đề này, rốt cục tại sao nàng lại có lòng tin đối đầu với ngũ phẩm yêu thú như vậy.

"Nếu bình thường, gặp một yêu thú cấp năm lực chiến mạnh mẽ, đương nhiên ta chỉ có thể rút lui, thậm chí chạy trốn cũng chưa chắc thoát." Chung Thanh Trúc thập phần thản nhiên, không dấu diếm sự chênh lệch của mình với Thiết dực hắc hạt kia, nhưng sau đó nàng nói tiếp "Nhưng hôm đó ta trông thấy Thiết dực hắc hạt, tình hình của nó có vẻ không bình thường."

Dựa theo lời Chung Thanh Trúc, ngày đó nàng đi vào thám hiểm Bách Sơn giới, xâm nhập vùng núi Man Hoang vắng vẻ ít người lui tới trong Hắc Nha lĩnh, gặp được không ít yêu thú lợi hại, lúc vô tình phát hiện một huyệt động vô cùng kín đáo, sau đó nàng cẩn thận điều tra một cách tỉ mỉ, phát hiện bên trong huyệt động không hề tầm thường.

Đầu tiên, động huyệt này không nhỏ, thậm chí là một hang động khá sâu, vậy mà không có bất kỳ yêu thú nào, có vẻ tất cả yêu thú xung quanh đều vô thức tránh xa động huyệt này; tiếp theo, trong phạm vi hơn trăm trượng xung quanh sơn động, không tìm thấy bất cứ một gốc linh thảo nào, cho dù là linh thảo bình thường phẩm cấp thấp nhất cũng không có, dường như tất cả linh khí cung cấp cho linh thảo sinh trưởng đều đã biến mất.

Mang theo lòng hiếu kỳ, Chung Thanh Trúc thầm tiến vào huyệt động, sau mấy lần quanh co mò mẫm, nàng cuối cùng đi đến chỗ sâu nhất trong động, phát hiện ở một cái nham huyệt thật lớn, mọc lên một cây Thiên nhân chu quả trong truyền thuyết, vô cùng trân quý đối với các tu sĩ Nhân tộc. Mà cùng lúc đó, nàng còn trông thấy một con yêu thú bò cạp có đôi cánh sắt màu đen kích thước khổng lồ, tướng mạo dữ tợn, chính là ngũ phẩm yêu thú Thiết dực hắc hạt, canh giữ bên cạnh gốc linh thảo một bước cũng không rời.

"Mà tình trạng con Thiết dực hắc hạt kia hình như cũng không tốt." Chung Thanh Trúc nhớ lại tình cảnh lúc đó, nói với Thẩm Thạch: "Nếu ta nhớ không lầm, trên lưng con Thiết dực hắc hạt này đã bị bẻ mất một cánh, cái còn lại cũng tổn hại không nhỏ, hơn nữa trên bộ giáp của nó lỗ chỗ những vệt màu nâu, nhìn vô cùng bẩn, nhưng không giống bụi đất trong động bám lên, mà xung quanh những chỗ đó loang lỗ những vệt màu đen, giống như là máu vậy.

"Bị thương sao?" Thẩm Thạch nhíu mày hỏi một câu, nhớ lại lúc trước ở trong Cao Lăng sơn mạch, chính mình tìm được Tiểu Hắc, sau đó trong sơn cốc thần bí bắt gặp Thiết Lang Vương chu. Con Thiết Lang Vương chu ngưng kết Yêu đan này cũng là loại yêu thú cấp bốn thập phần hung hãn, nhưng từ đầu thụ thương không nhẹ bởi Hậu Thắng, cho nên rốt cục Thẩm Thạch có thể lấy yếu thắng mạnh, cùng Tiểu Hắc hợp sức gϊếŧ Thiết Lang Vương chu.

Nếu đúng như lời kể vừa rồi, đối phó với một con Thiết dực hắc hạt trọng thương, không phải hoàn toàn không có hi vọng.

Chung Thanh Trúc khẽ gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, bất quá hôm đó ta không có chuẩn bị, bằng vào thực lực của ta, Thiết dực hắc hạt dù bị trọng thương ta cũng không thể đối đầu, cũng may nó thập phần coi trọng Thiên nhân chu quả, nửa bước không rời, nên ta mới có thể rút lui."

Thẩm Thạch ân cần nhìn nàng, sau đó trầm ngâm, nói: "Kì lạ, vì sao Thiết dực hắc hạt đối với Thiên nhân chu quả lại coi trọng như vậy?" Thoáng ngập ngừng, hắn nói thêm: "Trong một số thư tịch cổ có nhắc đến, nói là yêu thú cấp cao linh trí bất phàm, thường thường sẽ tìm những loại linh thảo quí giá để hấp thu tinh hoa trong đó nhằm nâng cao đạo hạnh yêu lực, tiến hóa một số bộ phận cơ thể, thậm chí còn nhắc đến khả năng trực tiếp thăng cấp phẩm giai."

"Yêu thú ngũ phẩm thăng cấp lục phẩm..." Dù Chung Thanh Trúc xưa nay vốn điềm tĩnh, nghe vậy cũng khẽ hít vào một hơi, nhẹ nhíu đôi mày thanh tú, nói với Thẩm Thạch: "Nếu đã như vậy, vì sao con yêu thú không nuốt ngay Thiên nhân chu quả, mà lại đi canh chừng?"

Thẩm Thạch cười khổ, nhún vai nói: "Cái này ta cũng không hiểu được a, vừa rồi ta chỉ nói ra suy đoán của mình, rốt cục có đúng như thế không, cần phải tới nơi kiểm tra mới được." Nói xong, hắn chợt nghĩ tới điều gì, nói tiếp: "Cũng có thể ngày đó Thiên nhân chu quả chưa hoàn toàn trưởng thành, dược tính không đạt đến mức cao nhất, cho nên con bọ cạp kia mới quyết tâm chờ đợi chăng?"

Chunh Thanh Trúc nhất thời im lặng, chậm rãi gật đầu, nói: "Nhiều khả năng là vậy."

Thẩm Thạch bỗng lắc người, mỉm cười nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, dù sao đi tới đó sẽ biết. Nếu như mọi viêc hoàn hảo, chúng ta coi như là hoàn thành sớm khảo thí; còn nếu không ổn, chúng ta cũng không phải sợ, yêu thú kia rất coi trọng chu quả, chắc chắn sẽ không tận lực đuổi theo hai ta."

Chung Thanh Trúc ừ một tiếng, gật gật đầu rồi cùng Thẩm Thạch tiếp tục đi về phía trước, chỉ là vừa đi mấy bước, Thẩm Thạch bỗng cất tiếng nói: "Thanh Trúc, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?" - Thanh Trúc ngạc nhiên hỏi.

"Ngày đó ngươi chạm trán Thiết dực hắc hạt, thất bại rút lui, chính ngươi cũng nói thực lực chênh lệch rất lớn. Nhưng sao lúc này ta thấy ngươi muốn đi như vậy, chẳng lẽ là..." Hắn xoay đầu, ánh mắt sáng ngời, nói: "Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra biện pháp đối phó con yêu thú kia sao?"

※※※

Chung Thanh Trúc thoáng do dự, sau đó hít một hơi, gật đầu, nói: "Cũng có thể nói như vậy. Ngày đó sau khi trở về, ta nhiều lần suy nghĩ, mấy phen cân nhắc, quả thực nghĩ ra một cách."

Thẩm Thạch tinh thần chấn động, hỏi gấp: "Cách gì?"

"Trận pháp" - Thanh Trúc trả lời.

"Trận pháp?"

Nàng gật đầu: "Đúng, Thiết dực hắc hạt kia không dễ dàng rời khỏi chu quả, cho nên chỉ cần giữ một khoảng cách nhất định, ta có thể ở tại huyệt động bố trí vài pháp trận. Nhưng vì đạo hạnh của ta không thể bố trí một pháp trận có thể gϊếŧ được yêu thú cấp năm chiến lực cường đại, cho nên nghĩ tới biện pháp bố trí nhiều trận pháp một lúc, thử xem có thể từ từ mà kết liễu nó không."

Nói đến đây, Chunh Thanh Trúc chuyển ánh mắt sang Thẩm Thạch, nói: "Thật ra, ta cũng không nắm chắc phần thắng, trận pháp này có thể làm tiêu hao yêu lực, hay thậm chí có thể vây nó lại hay không, ta cũng không dám nói trước, phiền toái nhất là ta không thể công kích từ xa, chỉ có thể dùng linh kiếm mà cận chiến, như vậy là quá mạo hiểm, không cẩn thận có thể nguy hiểm tính mạng. Cho nên hôm rồi ta thấy ngươi sử dụng Thuật pháp Ngũ Hành..."

Thẩm Thạch đột nhiên tỉnh ngộ, trong phút chốc đã hiểu ra ý tứ của Chung Thanh Trúc, đầu tiên dùng lực lượng trận pháp vây khốn Thiết dực hắc hạt, sau đó hai người giáp công từ bên ngoài, đặc biệt là Thẩm Thạch với Ngũ Hành thuật pháp có thể từ xa an toàn công kích, uy lực không hề nhỏ, cùng với vài loại vu thuật quỉ dị khác của hắn, đối đầu với một con yêu thú cấp năm đang thụ thương, không phải không có khả năng chiến thắng.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch liên tục gật đầu, cười nói: "Không tệ không tệ, nghe ngươi nói như thế, ta đúng là cảm thấy có hy vọng a."

Chung Thanh Trúc mỉm cười, nói khẽ: "Đúng vậy, ta cũng thấy hai người chúng ta phối hợp, thật sự không tệ."

Thẩm Thạch đưa mắt nhìn đằng trước, thấy lúc này hai người đã đi đến bên một vách núi dựng đứng, xa xa sơn mạch nhấp nhô liên miên, chỗ hấp dẫn nhất, cũng là chỗ nguy hiểm nhất, đích thị là bên dưới đám mây đen nặng nề kia. Hắn khoái chí, tung chân hất bay một đám đá vụn xuống rơi xuống vực núi, cười ha ha với Chung Thanh Trúc: "Đi mau đi mau, chúng ta mau đến chỗ đó, bằng không vạn nhất gốc Thiên nhân chu quả kia bị con súc sinh ăn mất, lúc đó hối hận không kịp đâu a."

Chung Thanh Trúc nở nụ cười xinh đẹp, theo sau tên Thẩm Thạch đang vô cùng kích động tiến lên phía trước, Tiểu Hắc trư lạch bạch đi tới vách núi nhìn một cái, chỉ thấy phía dưới ngoằn ngoèo một dòng suối khá lớn chảy xuôi xuống hạ lưu, cũng không thấy gì thú vị, hừ hừ hai tiếng, liền như một làn khói mà chạy đi.

※※※

Viên đá từ trên cao rớt xuống, tõm một tiếng rồi mất hút trong lòng suối, ào ào bắn lên từng đợt thủy hoa, rơi vào người một cô gái đang rửa tay sửa soạn dung nhan.

Cô gái kia chính là Hạ Tiểu Mai, nàng không kịp đề phòng, kinh hô một tiếng lùi lại phía sau, nhưng y phục trên người đã bị vẩy nước tung tóe, ẩm ướt hết cả. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vách núi cao cao kia, nhưng không có một bóng người, nàng tức giận mắng một câu: "Ai mà không ý tứ như vậy, ném đá lung tung bừa bãi."

Lời nói còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng truyền đến một hồi tiếng động, nàng xoay người nhìn lại, đồng thời cất tiếng nói:

"Ngươi rốt cục đang làm cái gì vậy, vì sao mấy ngày nay lại bám theo ta?"