Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 108: Nửa người

Thẩm Thạch nhờ ánh sáng từ quả cầu lửa trong bàn tay, cẩn thận đi về phía trước. Để duy trì cầu lửa, tất nhiên phải tiêu hao linh lực trong cơ thể. May quả cầu lửa này được kích phát từ một tấm phù lục, nên việc khống chế và tiêu hao linh lực không quá lớn, nên hắn không bị hao tổn quá nhiều linh lực.

Cứ thế đi hết một đoạn đường, ánh lửa chiếu sáng mọi vật xung quanh. Xem ra, đây chỉ là một sơn động bình thường, chỉ là nhìn hơi âm u thôi. Yêu thú và quỷ vật trong truyền thuyết gì đó, đi cả nửa ngày chưa gặp được một con.

Thẩm Thạch đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhanh chóng nhận ra sự khác thường ở nơi này. Theo như lời đồn Bắt Yêu động chắc chắn sẽ không như thế này. Trong cánh rừng bên ngoài Yêu động đã xuất hiện vô số yêu thú quỷ vật, nơi này được xem là đại bản doanh của quỷ vật không tìm thấy được con nào.

Chẳng lẽ vì duyên cớ nào đó phong ấn nơi này đã mất đi hiệu lực, tất cả yêu vật trong động đã chạy hết ra ngoài rồi sao?

Trong lòng không ngừng suy tư, bước chân Thẩm Thạch ngày càng chậm lại. Dù đến giờ vẫn chưa phát sinh chuyện gì, nhưng trong lòng hắn vẫn không dám khinh suất nào. Trong bóng đêm, hắn cố gắng mở to mắt, quan sát tất cả mọi vật xung quanh. Chỉ cần nhìn thấy bất kỳ điều gì khác thường, sẽ lập tức đưa tay lên, trong tay đã kẹp sẵn một tấm phù lục.

"Lạch cạch"

Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ giống như tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, thanh âm kia rất gần, cách không tới ba thước.

Lông tơ cả người Thẩm Thạch dựng đứng, sau cổ mơ hồ có luồng khí lạnh thổi qua. Hắn quát to một tiếng, vọt tới trước. Thân thể hắn lộn một vòng giữa không trung, hai tay cùng giơ lên. Hỏa cầu thuật trong tay sáng lên, một luồng bạch quang lóe sáng trong bàn tay còn lại. Một dòng nước xuất hiện, Thủy Tiễn Thuật đã thành hình.

Một đôi mắt quỷ dị lóe ra ánh sáng đỏ tươi như máu!

Đó là ấn tượng đầu tiên Thẩm Thạch nhìn thấy sau khi xoay người lại.

Đây chính là quỷ vật trong Bắt Yêu động sao?

Thẩm Thạch giương tay lên, Hỏa Cầu thuật phá không bay đi. Thủy Tiễn Thuật đuổi sát phía sau. Tuy quỷ vật thần bí khó lường, trong truyền thuyết cực kỳ cường đại, nhưng hắn không thể khoanh tay chịu chết.

Khi thấy hai Ngũ Hành thuật pháp phát ra cực nhanh, hình như quỷ vật kia cũng giật mình. Nó nhanh chóng đưa tay lên che trước mặt. Phịch một tiếng, quả cầu lửa nện lên tay hắn. Lực phản chấn làm quỷ vật lùi mấy bước.

Sau khi công kích Thẩm Thạch có hơi thả lỏng, nhưng hắn lập tức trở nên kinh ngạc. Thuật pháp này đối với quỷ vật vốn vô cùng hữu hiệu, vậy đối với con quỷ vật này không tạo được bao nhiêu thương tổn.

Uy lực của Ngũ Hành thuật pháp cấp thấp còn khiếm khuyết. Bình thường đối phó với các loại yêu thú cấp thấp không quá rõ ràng, nhưng giờ phút này phải chống cao giai quỷ vật, lập tức bị lộ ra.

Hỏa cầu thuật phát ra, theo sau là Thủy Tiễn Thuật, thủy tiễn sáng bóng xẹt qua trong đêm để một vệt dài chói mắt, nhanh chóng đánh lên trên người quỷ vật.

Quỷ vật tức giận phát ra một tiếng kêu đau đớn, lùi thêm mấy bước. Thân hình nó lung lay một hồi, nhưng trừ điều đó ra không có dấu hiệu bị tổn thương gì.

Ngũ Hành thuật pháp này quả thực không thể gây cho nó bất kỳ tổn thương gì.

Thẩm Thạch cảm thấy tuyệt vọng, hắn biết tiếp tục đánh nữa là vô ích, nên lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng ở trong huyệt động tối tăm này, hắn chạy đi đâu được, hoàn toàn là theo bản năng chạy trốn thôi.

Hỏa Cầu thuật đã tiêu tán, chung quanh bị bóng tối bao phủ. Thẩm Thạch không dám xuất thêm hỏa cầu. Nếu không khi ánh sáng lóe lên, hắn sẽ trở thành một bia sống. Nhưng vì xung quanh bị bóng tối bao trùm, bước chân của hắn không khỏi nghiêng ngả, lảo đảo. Hắn không thấy đường đi phía trước nên vấp phải một hòn đá, ngã nhào xuống đất.

"Đông đông đông..." tiếng bước chân nặng nề từ phía sau truyền đến. Cặp mắt đỏ xuất hiện, nhanh chóng tiến về phía Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch nằm trên đất, khóe mắt nhìn thấy quỷ vật đã tới. Cặp mắt đỏ tiến sát tới thân hắn, vô số suy nghĩ đáng sợ như tia chớp xẹt qua trong đầu hắn. Mùi tử vong tanh nồng tràn ngập xung quanh, làm hắn không thể thở nổi.

Ngay lúc hắn nghĩ đến việc tế lên tấm phù lục cuối cùng trước khi chết, một bàn tay lớn từ trong bóng đêm mạnh mẽ tóm lấy vai hắn, trong chớp mắt giữ chặt lấy hắn. Trong bóng đêm, một giọng nói khàn khàn đứt quãng vang lên:

"Đứng im, mau dừng tay!"

Cả người Thẩm Thạch cứng đờ. Tấm phù lục đã cầm trong tay cũng quên kích phát. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu trước mặt. Ẩn sau ánh mắt đỏ máu kia, mơ hồ lộ ra một tia lo lắng.

Một con yêu vật sao nói chuyện, có hành động quái dị như vậy?

Nhìn thấy Thẩm Thạch đã im lặng trở lại, quỷ vật kia nhẹ nhàng thở ra. Sau đó như là nghĩ đến điều gì buông lỏng tay ra.

Trong bóng tối âm u, người - quỷ đối mặt giằng co. Sau đó Thẩm Thạch chậm rãi giơ tay lên, quỷ vật kia hình như cảm thấy điều gì. Trong nháy mắt hồng quang chợt lóe, tựa hồ có ý tứ ngăn cản, nhưng cuối cùng không làm gì cả.

"Oanh..." Một tiếng nổ nho nhỏ phát ra, tấm phù lục trong tay bị Thẩm Thạch kích phát. Ánh lửa dâng lên, nhanh chóng hóa thành một quả cầu lửa trong lòng bàn tay hắn, chiếu sáng quỷ vật đứng trước mặt.

Nhìn rõ được quỷ vật, cả người Thẩm Thạch lạnh toát. Một niềm sợ hãi không tự chủ được xuất phát từ nội tâm. Đứng trước mặt hắn là một quỷ vật thân hình cao lớn, khuôn mặt vặn vẹo, trên người khắp nơi đều là thịt thối. Một vài nơi nhìn thấy rõ xương trắng, tỏa ra mùi hôi kinh khủng. Chỉ có một chút khác biệt, chính là trong đôi mắt đỏ máu của nó hình như ẩn chứa nỗi thống khổ vô tận.

Thẩm Thạch không tự chủ được lùi một bước, hỏa cầu trên tay hắn lung lay muốn rớt. Ánh mắt hắn đảo qua ánh mắt quỷ vật, cùng với khuôn mặt vặn vẹo của nó, Thẩm Thạch cảm thấy hình dáng kia tương đồng với một người trong trí nhớ của hắn.

Thẩm Thạch rùng mình, khó tin nhìn chằm chằm vào mắt quỷ vật. Một lúc sau, hắn há to miệng thất thanh:

"Ngươi, ngươi là Ngưu Hùng sư huynh?"

&&&

Yêu Đảo nhiều năm nay luôn là một nơi yên bình. Tuy trên đảo có nhiều yêu thú đáng sợ nhưng dưới sự khống chế của Lăng Tiêu Tông, nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đến khi Cam Trạch gặp nạn trên đảo, đã tạo nên thay đổi rất lớn. Không chỉ ảnh hưởng đến đương sự, thậm chí còn gây nên tranh đấu ở thượng tầng Lăng Tiêu Tông, gián tiếp ảnh hưởng đến việc chọn lựa nhân tuyển làm chưởng môn trong tương lai.

Nhưng đối với nhiều đệ tử trên Thanh Ngư Đảo, đây là chuyện rất xa xôi. Họ không thể tiếp xúc được những chuyện này, chỉ cảm nhận được ảnh hưởng của nó. Chính là quy củ trước nay đối với Yêu đảo đột nhiên bị thay đổi, trở nên vô cùng khắc nghiệt. Cam Trạch sau sự kiện đó trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Sự kiện Bắt Yêu đảo kỳ thực xảy ra vào ban đêm, lúc đó còn có hai người biến mất không tung tích. Một người là Lâm Hổ mạo hiểm đi vào động cùng Cam Trạch, một người là Ngưu Hùng đi cứu viện hai người bọn họ.

Lăng Tiêu Tông từng mấy lần phái người đi tìm nhưng không tìm thấy họ. Tuy không ai nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, hai người kia đã chết thảm trên Yêu đảo rồi.

Cho nên Thẩm Thạch trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không ngờ...Trong đêm quỷ dị này, bên trong Bắt Yêu động tối tăm thâm trầm này, hắn gặp được Ngưu Hùng mất tích đã lâu. Không những thế, người này còn biến thành bộ dạng đáng sợ như thế.

Sau khi nghe bốn tiếng "Ngưu Hùng sư huynh", trong mắt quỷ vật lóe lên thống khổ,c ả thân hình nó run rẩy. Thẩm Thạch nhìn thấy hết, vô cùng kinh ngạc, theo bản năng dí quả cầu lửa tới sát yêu vật. Sau khi nhìn kỹ một hồi, quả nhiên bộ dáng của yêu vật rất giống Ngưu Hùng sư huynh - người từng đưa đón bọn hắn đi Yêu đảo.

Vì sao Ngưu Hùng sư huynh ở nơi này, tại sao hắn không chết hóa thành quỷ vật? Hình như hắn vẫn còn có lý trí?

Trong lòng Thẩm Thạch suy nghĩ ngổn ngang, vô số câu hỏi muốn đưa ra, nhưng Ngưu Hùng bỗng vung tay lên, một luồng lực l mạnh mẽ dập tắt hỏa cầu trong tay Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch cả kinh, nhưng ngay sau đó hắn nghe thấy âm thanh khàn khàn quỷ dị của Ngưu Hùng:

"Đừng nói nhiều, đi theo ta!"

Nói xong, cánh tay Thẩm Thạch bị bắt lấy. Hắn nhanh chóng bị kéo vào sâu bên trong yêu động. Thẩm Thạch do dự nhưng rồi không chống cự, đi theo Ngưu Hùng.

Huyệt động hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, giơ tay không thấy ngón. Thẩm Thạch không thấy gì xung quanh cả. Nhưng Ngưu Hùng rất tinh tường địa thế nơi đây, hắn bước rất nhanh, rẽ ngang rẽ dọc, kéo Thẩm Thạch đi càng ngày càng sâu vào bên trong yêu động.

Hắc ám như tấm màn huyền bí phủ kín nơi này, vĩnh viễn không muốn rời đi.