Em Có Đau Không?

Chương 11

Tiếng động đánh thức cả ba người còn lại, đều kéo nhau ra nhìn thấy Giản Vũ bên cạnh gọi cô.

" Xảy ra chuyện gì? "

" Không biết nữa, hình như cô đang trong tình trạng ngủ sâu "

Đồng Hình đến chạm vào trán cô, lại chạm vào má, nhận ra không gì bất thường, chỉ là hơi thở dồn dập, anh lại thêm hai tiếng.

Cô gái nằm yên bỗng chốc bật dậy khiến bốn người họ sững sờ, chưa kịp tiếp thu gì đã nghe cô thở dốc, thanh âm đứt quãng :" Còn sống....còn sống rồi "

Nghe xong lời này cả ba người đều như chết đứng tại chỗ, Đình Bảo đến vỗ vỗ lưng cô, hỏi han :" Ninh tỷ, cậu ổn chứ? "

La Ninh thở ra một tiếng, nhận ra cả bốn người họ đều ở đây, bất giác hơi rùng mình dựa vào thành ghế, thở hắt một cái.

Hạ Văn lấy cho cô một cốc nước, ánh mắt nhìn cô có phần đau lòng.

" Em gặp ác mộng sao? Không sao chứ? "

" Không sao, chuyện bình thường thôi "

Cô uống ngụm nước, rõ là nói bình thường nhưng sắc mặt ba người kia đều phảng phất sự bi thương.

Lâm Tường nói đúng, họ không thể biết được, năm đó họ đã hủy hoại một cô gái đến mức nào.

Lại một đêm thức trắng....

========

Tình trạng của cô, ba người kia đương nhiên hiểu rõ nhất, nhưng tội lỗi thì sao? Đau đớn thì sao? Cô đối với chuyện yêu đương này sớm đã không còn cảm xúc.

Bảo an mời thợ sửa khóa, cuối cùng cũng vào được nhà, kết thúc màn ở ké trong nhà ba con sói kia.

Một tháng trôi qua rất nhanh, dưới sự theo đuổi của ba người, cô đã quen với sự làm phiền của họ, nhưng đâu đó vẫn có một lớp phòng bị ngăn cách nhau, trong trường ai cũng đều biết, La Ninh có ba nam thần theo đuổi, à phải còn thêm cả Đình Bảo nữa.

Mặc dù dung mạo cậu ta không xuất sắc, nhưng cũng thuộc dạng nam sinh của thanh xuân.

Kỳ thi nhanh chóng tới, lúc này La Ninh đã bận đến mức tối mặt tối mày, một phần ôn thi, một phần đi làm thêm, thời gian còn lại đều không cho ba người kia xen vào, giữa họ đều có sự ngăn cản rõ rệt.

Thông báo điểm đã là một tháng sau đó, quả nhiên không ngoài dự đoán, thành tích của La Ninh chỉ đi sau hai vị học thần của trường, nhanh chóng đã có vài trường Đại Học gửi thư đến mời.

Hôm nay cô dự định mua chút nguyên liệu, muốn chiêu đãi Đình Bảo trong kỳ thi này, cậu ta phải cố gắng mới theo được cô lên đến bảng xếp hạng.

Vì nhà không có nồi điện, cô đành mạo muội sang nhà Đồng Hinh, trước khi đi còn mang theo bình nước ép, coi như có qua có lại, phát hiện cửa không khóa, cô có gọi vài lần những cũng không có ai.

Cô bước vào hành lang gần cửa, tiếng trò chuyện từ phòng khách rõ rệt.

" Cậu nghĩ cô ấy sẽ tiếp nhận chứ? Lâu như vậy rồi, lại không có cách nào lay chuyển? "

Là Hạ Văn, ngồi kế cậu là Đồng Hinh, Giản Vũ thì đứng gần cửa kính, khói thuốc mờ ảo bên khuôn mặt điển trai.

" Năm đó xảy ra nhiều chuyện như thế, cô ấy làm sao tiếp nhận chứ? Hơn nữa....cô ấy cũng trùng sinh "

Lời này vừa dứt, La Ninh lạnh cả sóng lưng...bọn họ....

" Nếu không phải ả La Kiều năm đó đảo lộn trắng đen, cũng không có kết cục như thế "

" Đồng Hinh, năm đó La Kiều không có bệnh, cô ta chỉ muốn ép cậu thử thuốc trên người Ninh nhi thôi "

Giản Vũ lại rít một khói thuốc, ánh mắt xa xăm hẳn.

" Nếu cô ấy biết chúng ta cũng trùng sinh, nhất định càng khó...."

Xoảng, tiếng thủy tinh vỡ vang lên ở gần cửa, bọn họ nhìn qua đã thấy La Ninh đứng ngay đó, ánh mắt có phần kinh diễm

" Ninh nhi... "

Tất cả đều đứng lên, trong lòng họ đồng dâng lên một nổi sợ, phải, những kẻ kiêu ngạo như họ, lần đầu dám nói ra từ sợ.

Cô nhìn chăm chăm vào ba người, ánh mắt hóa cuồng dã, càng nhìn bọn họ càng thù hận, trong từng ánh nhìn đều mang gai nhọn đâm vào tim họ, đau đớn rỉ máu từng chút một.

Khó khăn lắm cô mới mở miệng, với chất khàn đυ.c :" Tại sao....các người lại trùng sinh? "

" Ninh Ninh, em nghe bọn anh nói "

Đồng Hinh định bước đến, thì cô đã gây lập tức nhặt miếng vỡ thủy tinh để gần cổ, bộ dạng như con thú nhỏ đầy vết thương gào lên :" Không được đến đây, các người đứng đó "

" Ninh nhi, đừng tổn thương mình, bọn anh không đến gần "

" Phải, em bỏ thứ đó xuống, đừng tổn thương mình, bọn anh lùi lại "

Cả ba không hẹn mà lùi, trong lòng bắt đầu những trận đau đớn tâm can. Cô đưa mắt nhìn bọn họ, cả thân thể từ ánh mắt đến xúc cảm đều tràn đầy lệ khí.

" Tại sao....tại sao các người không tha cho tôi? Tại sao phải hành hạ tôi từ kiếp này kiếp khác, có phải các người không muốn tôi sống vui vẻ không? "

Miếng thủy tinh sắc bén đã bị cô nắm chặt, ghim vào lòng bàn tay, máu đỏ từng giọt nện xuống sàn nhà chói mắt. Hồi tim của Đồng Hinh muốn căng cứng, Giản Vũ hạ giọng.

" Ninh nhi, em bỏ nó xuống trước, nghe bọn anh giải thích "

" Giải thích...? Các người còn muốn giải thích điều gì? Nếu không phải các người, hai đứa trẻ của tôi cũng không chết, nếu không phải do các người thì La Kiều và cô người yêu của anh làm gì có cơ hội hãm hại tôi? Nếu không phải....nếu không phải do các người, thì mười năm lương thiện của tôi làm gì trở nên hoang phí? Tôi buông bỏ rồi....tại sao các người không tha cho tôi...? "

Ánh mắt cô bắt đầu mất phương hướng, giọng nói có phần lạc đi vì đau đớn. Chỉ có bọn họ đứng yên đó, không dám nói lời nào, vì những lời cô nói như thẩm phán kể tổi ở quan tòa, từng chút đau đớn như đinh đóng vào tim họ.

" Tôi còn nhớ đêm đó tôi cố gắng giải thích, tôi đã đứa trẻ là con của Đồng Hinh, nhưng anh...tại sao không tin tôi? Tôi còn nhớ đêm đó tôi nhược thể khó sanh, bào thai chưa thành hình đã bị hủy hoại, Đồng Hình...anh có đến thăm tôi không? Tôi còn nhớ chỉ vài ngày sau khi xuất viện, Hạ Văn đã tiếp tục đem tôi lên giường cường bạo, cả thân thể đều đau đớn, cả tâm can đều dày vò...anh có thương tiếc tôi không? Tôi còn nhớ....lúc đó ở phòng thí nghiệm, tôi cầu xin Giản Vũ anh tha tôi, trong bụng tôi còn đứa nhỏ của anh, nhưng anh cùng đám người đó cưỡng ép tôi thuốc thứ đắng chát đó, ngang nhiên nhìn thứ độc hại phá hủy tôi....anh có đau lòng sao? Tôi còn nhớ...hình ảnh các người bỏ lại tôi trong rừng sâu, để cho thú dữ gậm nhấm từng chút nhục thể...."

La Ninh lúc này đã không còn chút sức lực nào, bàn tay nắm lấy miếng thủy tinh gắt gao cầm chặt.

" Tôi thực sự hận các người....ngày nào các người còn trước mắt, thì nổi oán hận trong lòng tôi chỉ có tăng thêm...không hề giảm đi "