Lạc Đạo Thần Giáo

Chương 69: Song Phượng Tranh Long (1)

Đỉnh Cao Sơn là vùng cấm địa cũa Lạc Đạo Thần Giáo. Đỉnh nằm ở phía sau ngọn núi có hang động cũa tổng đàn. Từ nơi miếu nhỏ, cổng vào tổng đàn, còn phải đi lên trên cao mới đến gần đỉnh núi. Từ bên đỉnh núi này qua núi bên kia là một vực thẳm sâu. Qua được vực thẳm thì chỉ đến ngang lưng cũa một đỉnh núi khác. Đây là con đường bắt đầu lêи đỉиɦ Cao Sơn. Bình thường thì khó có ai mà lêи đỉиɦ Cao Sơn được. Hôm nay là ngày lể trọng đại nên Thần Giáo đả treo sẳn một sợi giây bắt ngang hai đỉnh núi. Khi Giáo Chủ và Hùng đến sợi giây bắt ngang hai đỉnh núi thì trời đả quá nữa đêm. Trăng trên cao chiếu sáng vằng vặc xuống. Nắm tay nhau, hai mẹ con thi triển kinh công, lướt trên sợi giây nhỏ để qua bên đỉnh Cao Sơn một cách dể dàng. Lúc đả qua đến sườn núi bên kia, Giáo Chủ kéo giây lại. Không có sợi giây, khó có người nào có thể lên được đỉnh Cao Sơn. Nhờ vậy, hai mẹ con Giáo Chủ có thể chuyên tâm tu luyện mà không sợ bị ai quấy nhiểu nữa. Từ nơi sợi giây bắt cầu, hai mẹ con Giáo Chủ còn phải đi thêm một khoảng cách khá xa và cao thì mới gần tới đỉnh núi, nơi được gọi là đỉnh Cao Sơn. Nơi đây có dựng sẳn một căn nhà nho nhỏ có đầy đủ tiện nghi. Bên ngoài là một dòng suối có một thác nước chảy mạnh. Nước được bắt nguồn từ trên đỉnh núi cao. Lúc tới nơi thì hai người đả mệt nhoài. Hùng mệt đừ người vì cả ngày vui thú trong lể hội Long Hoa Hoan Lạc. Giáo Chủ củng mệt mỏi vì bà đả xuất tinh. Tinh lực trong người thoát ra ngoài là điều tối kị trong phép tu Phát Dục Đại Pháp. Vì thế bà đả bị kiệt sức mặc dù công lực cũa Giáo Chủ cao thâm vô lường. Vào trong căn nhà nhỏ có một chiếc giường nệm êm mền ấm, hai mẹ con leo ngay lên giường ôm nhau mà ngủ. Bao nhiêu e ngại do du͙© vọиɠ lôi kéo cũa mấy ngày hôm trước đều biến mất.

Ánh sáng ban mai vừa chớm bên sườn núi, Giáo Chủ đả thức dậy. Nhìn sang bên cạnh, thấy nét hiền hoà cũa khuôn mặt Hùng trong giấc ngủ êm đềm, bà cảm thấy ấm cúng trong lòng. Trổi dậy đi làm vệ sinh cá nhân, lúc trở về thì Giáo Chủ đả hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Tấm Lể Bào bà mặc hôm qua đả được cất cẩn thận trong tủ. Ngồi nhẹ nhàng bên cạnh giường, Giáo Chủ cởi đồ cho Hùng. Cánh tay bà có một sự nhẹ nhàng của một người mẹ chăm sóc con mình thật là tỉ mỉ. Dùng một chiếc khăn tẩm nước ấm, Giáo Chủ lau người Hùng. Bà chăm sóc từng tất da tất thịt cũa người con yêu. Khi Hùng đả hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tâm hồn Giáo Chủ nổi lên một cảm giác xao xuyến và phân vân khi bà ta nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ cũa chàng đang cương cứng lên trong một giấc ngủ êm ái. Nếu làm theo đúng phép tắc thì nhửng ngày tu luyện để đạt Thiên Nhiệm, mọi người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Hai mươi năm trước đây, lúc bà còn là một thiếu nử tươi trẻ, bà đả cùng cha cũa Hùng tu luyện để đạt Thiên Nhiệm. Đó là nhửng ngày tháng đẹp và lảng mạn nhất trong cuộc đời cũa bà. Hai người sống hoà lẩn với thiên nhiên, loả thể để cảm giác từng ngọn gió và tia nắng cũa ánh sáng mặt trời mơn man trên da thịt cũa hai người. Nhưng hôm nay, bà không tu luyện cùng với chồng mình mà là cùng với đứa con thân yêu cũa mình. Bà yêu Hùng lắm. Tối hôm qua, bà đả không ngại ngần gì hết mà loả lồ dưới ánh mắt cũa con mình nhửng phần da thịt kín đáo nhất, nhửng xúc cảm tế nhị kín đáo nhất cũa một người đàn bà, cho Hùng thấy. Nhưng giờ đây, Giáo Chủ phân vân vì không biết Hùng sẻ nghỉ thế nào về người mẹ này. Bà thật không muốn thấy Hùng có thành kiến gì về mình cả. Bà hoàn toàn không muốn đánh mất một lần nữa người con thân yêu cũa mình. Nhớ lại tối hôm qua, lúc bà thủ da^ʍ, bà đả nhìn thấy được nổi đam mê hứng tình cũa Hùng đến với bà. Nhưng giờ đây, lòng bà băn khoăn, bà không biết Hùng có nhìn bà lúc đó như là một người mẹ không, hay chỉ như nhửng người đàn bà khác đả đi qua đời chàng. Nghỉ ngợi một lúc lâu, Giáo Chủ đi ra tủ, lấy một tấm áo choàng trắng, bằng lụa mỏng, khoát vô người. Bà củng nhẹ nhàng mặc cho Hùng một tấm áo khoát ngắn che người. Xong xuôi, bà đi xuống bếp, sửa soạn cho hai người một buổi ăn sáng thanh đạm. Sau khi bàn ăn đả được dọn lên, Giáo Chủ đi đến bên giường. Ngồi nhẹ nhàng bên cạnh Hùng, bà âu yếm lay, đánh thức chàng.

- Dậy đi con, nắng đả lên cao rồi ... mình còn phải đi luyện công nửa, không thôi kẻo trể ...

Giọng Giáo Chủ tràn đầy thương yêu triều mến. Trong lòng, bà cảm thấy hạnh phúc lắm với cảm giác được nuôi nấng lại đứa con thất lạc bao lâu nay. Nghe tiếng mẹ mình gọi, Hùng lười biếng mở mắt ra nhìn. Khi nhìn thấy nụ cười cũa Giáo Chủ trên môi, Hùng tươi tắn hẳn lên. Chàng lồm cồm bò dậy rồi ngạc nhiên khi thấy mình mát mẻ trong một bộ đồ mỏng thoải mái. Hùng thắc mắc hỏi.

- Uả, ai thay đồ cho con vậy mẹ ...

Nhéo má Hùng đậm đà yêu thương, Giáo Chủ trả lời.

- Ở đây, ngoài mẹ ra còn ai nửa đâu ... Mẹ còn lau người cho con sạch sẻ nửa đó ...

Được mẹ chăm chút tỉ mỉ như thế, Hùng thích chí lắm. Nhưng chàng lại giả bộ cự nự.

- Trời, con lớn tồng ngồng như thế này rồi. Mẹ làm như là con mới sinh ra vậy ...

Cười khúc khích, Giáo Chủ nhéo mông Hùng, bởn cợt nói.

- Đối với mẹ thì con lúc nào củng nhỏ bé như mới sinh ra hết ...

Hùng nhảy cổm lên vì cái nhéo yêu cũa Giáo Chủ. Hai mẹ con đùa giởn với nhau ra đến bàn ăn cơm. Sau buổi ăn sáng, Giáo Chủ dẩn Hùng ra ngọn suối trước nhà. Ngồi xếp bằng trên miếng đá cạnh giòng suối, hai mẹ con ngồi đối mặt nhau. Giáo Chủ nghiêm trang nói.

- Bây giờ chúng ta bắt đầu chương trình luyện công con nhé. Trước khi luyện công, mẹ phải giải thích cho con hiểu yếu quyết cũa phép tu để đạt Thiên Nhiệm này ...

Trầm ngâm giây lát, như ôn lại chuyện xưa, Giáo Chủ giải thích.

- Ngày xưa, Thiên Hậu cũa Thần Giáo chúng ta giao hoà với trời đất, đạt thành đạo quả rồi sanh ra Đệ Nhất Thánh Bảo. Sau Thánh Mẩu, Giáo Hội chúng ta chưa có ai đạt thành đạo quả như Thánh Mẩu được. Vì thế, các vì tiền bối sau này đều phải qua Thánh Bảo, hấp thụ linh khí cũa trời đất, mới có thể truyền đời đời giòng máu cũa Thánh Mẩu cho đến đời cũa con. Làm sao mà con có thể hấp thụ được linh khí cũa trời đất? Câu trả lời cũa câu hỏi này là căn bản nội công cũa Bản Giáo chúng ta. Căn bản nội công cũa Thần Giáo chúng ta là giao hợp. Ở mức thấp là hoà hợp tinh lực giữa hai người nam và nử. Ở mức thượng thừa là hấp thụ được linh khí cũa trời đất. Chúng ta dùng sức mạnh cũa du͙© vọиɠ, khi hai người nam và nử giao hợp, rồi dùng sức mạnh này như một trợ lực để giao hợp cùng với đất trời. Con củng biết đấy, trong các môn nội công cũa Thần Giáo, chúng ta có Hấp Tinh Bí Pháp. Người ngoài thấy Thần Giáo chúng ta có Hấp Tinh Bí Pháp thì cho rằng Thần Giáo chúng ta là tà đạo. Hút tinh lực cũa người khác để trao dồi nội công cũa mình thì thật không phải là một hàng động quanh minh lổi lạc chút nào. Nhưng đối với chúng ta, Hấp Tinh Bí Pháp không phải dùng để hấp tinh lực cũa người khác mà là để hoà hợp tinh lực với thiên địa. Để đạt đến mức tối thượng, bí Pháp này còn có một mật quyết mà sư phụ con củng không biết được. Mật quyết này có thể giúp con đạt được tầng nội công cao nhất cũa Hấp Tinh Bí Pháp. Khi chúng ta có thể giao hợp cùng với thiên địa rồi, chúng ta có thể dùng tầng nội công cao nhất cũa Hấp Tinh Bí Pháp mà hấp thụ linh khí cũa trời đất. Lúc đó, con mới có thể đạt được Thiên Nhiệm ...

Nhớ tới Đông Cung Nương Nương, Giáo Chủ giọng buồn buồn nói với Hùng.

- Gì Ba cũa con, vì không biết có mật quyết này mà bị mất mạng oan uổng. Hành động nông nổi cũa bà ta xém kéo theo cả tính mạng cũa con ... Bà ta chỉ biết sơ sài vài phần cũa Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, không biết gì cả tâm pháp cũa cuộc lể. Củng như học vỏ công mà không có nội công thì múa quyền củng giống như mèo quàu thôi ...

Nghe mẹ mình nhắc đến Sư Phụ, Hùng củng cảm thấy đau lòng. Thấy mình lở miệng nhắc đến mối đau thương cũa Hùng, Giáo Chủ sợ chàng phân tâm, ảnh hưởng đến chuyện luyện công, bà đổi câu chuyện. Giáo Chủ nắm tay Hùng bước xuống giòng suối, nhẹ nhàng nhắc nhở chàng.

- Con à ... mình cần phải bắt đầu luyện công rồi ...

Vừa nói, Giáo Chủ dẩn chàng đi về ngọn thác nước đang đổ mạnh. Đứng dưới ngọn thác, bà giải thích với Hùng.

- Để có thể giao hợp với thiên nhiên, mình phải hiểu được sức mạnh cũa nó. Từ đó, mình có thể đem thân và tâm mình hoà lẩn rồi giao tiếp ...

Khoát tay một vòng rồi giơ lên cao, cho nước lả tả rơi xuống, Giáo Chủ giải thích thêm.

- Đây con xem ... nước không có hình thể. Khi chạm vào, nó như không có lực mà lại rẻ đi, như là mềm mại yếu đuối vô cùng. Trong khi đó, nước từ trên đỉnh thác kia trào xuống lại tiềm tàng một nguồn lực mạnh vô song ... Bây giờ, hai mẹ con mình đứng dưới ngọn thác để cảm giác được sức mạnh cũa thiên nhiên nhé ... Con hảy xem kỉ cách mẹ hoà lẩn với sức mạnh cũa thác nước này ...

Nói xong Giáo Chủ đi ngay vào thác nước đang đổ mạnh. Dòng nước từ trên cao ào ào đổ xuống, tung toé khắp nơi, làm ướt cả mảnh áo mỏng cũa Giáo Chủ. Làn áo mỏng, đẩm ướt, tỏ lộ thân thể cân đối nuột nà cũa bà. Làn da trắng hồng. Đám lông đen dưới hạ thể ẩn hiện. Hai đầṳ ѵú hồng cương cứng lên dưới lớp lụa mỏng vì làn nước lạnh. Thấy lại được thân thể loả lồ cũa mẹ mình, máu Hùng cuồng cuộng chảy nhanh. Thân thể chàng cứng lại. Hùng hau háu mở to mắt ra, đam mê ngắm nhìn. Giáo Chủ đi từ ngoài thẳng vào thác nước, đứng ngay giửa dòng nước đang ào ào chảy từ trên cao đổ xuống. Thân thể bà run run. Người bà uốn éo như đang vờn với dòng nước, trông thật khiêu gợi khích thích vô cùng. Độ run và sự uốn éo nhanh cũa thân thể Giáo Chủ nhịp nhàng với giòng thác chảy. Hùng mở tròn mắt, ngạc nhiên ngắm nhìn thân thể dẻo quẹo cũa mẹ mình. Người cũa Giáo Chủ lúc này như đả hoà hợp giòng thác nước thành một thể. Nước chảy mạnh xuống thân thể bà lại không tung toé khắp nơi, mà lại như cuộn lấy da thịt bà. Thấy ánh mắt cũa Giáo Chủ ra hiệu, Hùng bắt chước bà. Chàng run run người rồi uốn éo người khi đi vào giửa thác nước đang chảy mạnh. Nhưng giòng nước như nhửng quả tạ ngàn cân, đập xuống thân thể chàng. Người Hùng nhức nhối. Nước văng tung toé khắp mọi nơi. Thấy Hùng như ngả qụi dưới sức mạnh cũa giòng nước, Giáo Chủ vòng tay ôm chặt lấy chàng. Bà cố gắng truyền sự run rẩy cùng uốn éo cũa mình sang cơ thể Hùng để chàng có thể chuyển mình cùng nhịp độ với thác nước. Nhưng Hùng vẩn còn nhiều gượng gạo. Dòng nước cuồng cuộng từ trên cao rơi xuống, như nhửng cú đấm ngàn cân, dội thẳng vào thân thể Hùng. Chẳng bao lâu, Hùng chịu không nổi nữa mà ngả gục xuống. Ở bên cạnh, Giáo Chủ nhanh tay đở chàng đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài, Giáo Chủ mỉm cười, khuyến khích Hùng.

- Ngày đầu tiên mà con đả chịu đựng được như thế này củng là khá lắm rồi. So với ngày mẹ mới bắt đầu thì con hơn hẳn ... Thôi, con nghỉ một chút. Lát nữa, khi con hồi phục rồi thì mẹ con mình chuyển sang tu luyện hấp thụ ánh sáng cũa mặt trời ...