Lạc Đạo Thần Giáo

Chương 57: Lạc Lỏng Giữa Hang Hùm (10)

Với bàn tay cũa Vương Phi đang đè trên tử huyệt nơi đỉnh đầu, Hùng không còn cách gì hơn, chàng đành lặng lẻ nghe lời. Áp môi vào hai mép thịt hồng hồng, đang he hé mở, Hùng đưa lưởi quét một đường dài. Ngồi dạng háng ở trên, Vương Phi xuýt xoa. Bà ta hít vào một hơi dài, rồi thở ra một tiếng "Ahhhh" dài. Mông bà đẩy mạnh ra phía trước, như để lưởi Hùng thọt vào sâu hơn. Hùng hiểu được, trong thời gian thập tử nhất sinh này mà Vương Phi lại có thể banh l*и cho chàng bú là vì, bà ta muốn được kí©ɧ ɖụ© để có thể phục hồi lại nguyên khí. Hùng bổng nhớ lại nhửng chiếc kim hồng cực nhỏ, do cô Loan cho, đang được dấu kín trong đám lông cu cũa chàng. Hùng chuyển bàn tay đang ôm lấy mông đít cũa Vương Phi sang vuốt ve hạ thể bà. Bàn tay chàng lướt từ bắp vế xuống đầu gối, sang bắp chuối rồi bóp nhẹ bàn chân trước khi chuyển sang đám lông cu cũa chàng. Trong khi đó, bàn tay kia cũa chàng vẩn tiếp tục vuốt ve khe đít Vương Phi. Có lẻ vì khoái lạc mà Vương Phi mất cảnh giác. Bà đả không để ý rằng, một bàn tay cũa Hùng lúc này không còn ở trên thân thể cũa bà nữa. Vương Phi đang khoan khoái đê mê, hưởng thụ cảm giác ướŧ áŧ, nham nhám từ chiếc lưởi ấm áp cũa Hùng. Chiếc lưởi ma quái cũa chàng trai trẻ đang quét lên nhửng vùng nhạy cảm nhất cũa bà ta, làm Vương Phi chìm đắm trong hang sâu cũa hoan lạc. Bà vận chuyển nguồn chân khí cũa lạc dục, đưa nguồn lực đam mê vận chuyển khắp nơi. Bổng nhiên, nơi mắt cá, dưới chân phải cũa Vương Phi bị nhói lên một cái. Bao nhiêu khí huyết trong người bà cô đọng lại. Toàn thân bà tê cứng. Lúc này, Vương Phi chỉ còn biết trợn mắt nhìn Hùng. Chàng đang khoan thai đứng dậy, mỉm cười nhìn bà. Sau khi đâm chiếc kim nhỏ màu hồng, dấu trong đám lông cu, vào yếu huyệt nơi mắt cá cũa Vương Phi, Hùng thấy bà liền bị tê cứng, bất động. Biết đả thành công, Hùng khoan khoái nhìn Vương Phi đắc thắng.

Không còn lo Vương Phi ám toán nữa, Hùng vội vả quay đầu tìm Giáo Chủ, người mẹ mà chàng thất lạc từ nhỏ. Cảm giác trong lòng chàng phức tạp vô cùng. Chàng không biết phải hành động ra sao trước người mẹ mà chàng chưa bao giờ gặp mặt, nhưng thường nhớ nhung. Chàng nữa muốn chạy lại ôm lấy mẹ mình. Nhưng lại không biết phản ứng cũa Giáo Chủ sẻ ra sao, nên Hùng ngần ngừ. Chàng chỉ biết chầm chậm tiến hướng Giáo Chủ từng bước một. Đứng bên này đây, tâm hồn cũa Giáo Chủ củng xáo động vô cùng. Người con thân thương cũa bà, thất lạc từ lúc chỉ mới sáu tháng, đang đứng trước mặt bà đây, hiên ngang, hùng vỉ và đẹp trai vô cùng. Xem cách con bà xoay chuyển tình thế đối với Vương Phi, cùng hành động phát giác gốc tích thực sự cũa Vương Phi nhà Lê, Hùng đả chứng mình rằng chàng ta thông minh vô cùng. Tim bà đập mạnh sung sướиɠ vì có đứa con thông minh, nhưng lòng bà lại chùng bước. Bà tự hỏi trong lòng, không biết con bà có chịu nhận mình là mẹ nó không. Củng như Hùng, Giáo Chủ nhìn Hùng trân trân. Đôi chân bà nhích gần từng bước một tới gần Hùng. Khi hai người đả đứng gần trong tầm tay, Hùng cảm giác được nhửng rung động thân tình, rất là thật. Chàng không hề có nhửng cảm giác này khi Vương Phi tuyên bố bà ta là mẹ chàng. Không nhịn được nữa, Hùng kêu to một tiếng "Mẹ" rồi nhảy tới ôm chầm lấy bà. Nghe Hùng kêu tiếng mẹ thân thương, bao nhiêu lo ngại cũa Giáo Chủ được giải toả. Lòng bà xúc động không thôi, nước mắt rơi lả chả, Giáo Chủ giang rộng hai tay, ôm lấy Hùng vào trong lòng, miệng thì thầm.

- Con cũa mẹ ... Con yêu cũa mẹ ... Mẹ nhớ con lắm con ơi ...

Thế là hai mẹ con Giáo Chủ ôm lấy nhau, khóc sướt mướt một hồi lâu. Đến khi, nhửng xúc động cũa nhớ nhung từ từ diệu xuống, một cảm giác khác lạ nổi lên trong lòng Hùng. Mùi hương đàn bà cũa Giáo Chủ, thanh thoát nhưng ngấm sâu, bao phủ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũa chàng. Ôm chặt Giáo Chủ trong vòng tay, cảm giác thân mật yêu đương bao phủ lấy hai thân thể. Hai thân xác cạ nhau, Hùng cảm giác được da thịt tươi mát cũa Giáo Chủ đang áp sát vào da thịt mình. Bầu vυ' no tròn mềm mại của bà cạ lên ngực chàng. Cảm giác êm ái làm máu Hùng chảy rần rần. Hơi thở chàng phà ra nóng hổi. Côи ŧɧịt̠ chàng củng từ từ cương cứng lên, chạm vào bắp vế cũa bà ta. Giáo Chủ củng cảm giác được khúc thịt nóng hổi cũa Hùng đang đâm vào háng bà. Mặt Giáo Chủ đỏ hồng lên, e thẹn. Bà ôm vai Hùng âu yếm, xoay người chàng lại, thẹn thùng nói.

- Con mặc áo quần vào đi ... Mình còn nhiều chuyện phải làm ...

Nghe lời Giáo Chủ nói, Hùng mới sực nhớ rằng, mình đả để du͙© vọиɠ, khao khát thân thể cũa mẹ ruột mình, hiện rỏ trước mặt cũa bà ta. Sự nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ với mẹ mình làm chàng xấu hổ, mắc cở vô cùng. Cả khuôn mặt Hùng, từ cổ lên đến tai, đỏ rực lên. Hùng luống cuống, vấp váp lượm lại quần áo cũa mình, bị Vương Phi lột ra lúc nảy, hấp tấp mặc vào. Khi Giáo Chủ thấy bộ dạng ngượng ngùng cũa chàng như thế, lòng bà nổi lên một niềm xao xuyến thương cảm. Không dám nhìn thẳng, bà liếc nhanh về phía Hùng. Ánh mắt cũa bà bắt được hình ảnh trần trụi cuối cùng cũa đôi mông nở nang rắn chắc, trước khi được Hùng kéo quần che lại. Một phản ứng tự nhiên từ tiềm thức, Giáo Chủ nuốt nước bọt, như đè nén niềm khao khát. Sau khi Hùng mặc lại áo quần đàng hoàng rồi, hai mẹ con tiến đến trước mặt Vương Phi. Giáo Chủ khoa tay nhẹ, kiềm chế các huyệt đạo trên mình cũa Vương Phi. Sau khi Vương Phi đả bị phong huyệt kềm chế, Hùng cuối người xuống, nhổ chiếc kim hồng mềm mại ra. Lúc này, Vương Phi mới có thể thở mạnh ra một hơi. Bà lớn tiếng mắng Hùng.

- Không ngờ con củng biết giở thủ đoạn hèn hạ này ... Hừ ... Ta thua chỉ vì đánh giá lầm con ... Được lắm ...

Không để ý đến nhửng lời la mắng cũa Vương Phi, Hùng quay sang hỏi Giáo Chủ.

- Bây giờ mình xử trí Gì Hai như thế nào hở mẹ ...

Không để Giáo Chủ kịp trả lời, Vương Phi đả to tiếng, la lớn.

- Không làm gì được cả! Thân phận cũa ta là Vương Phi cũa triều đình ... Nếu Thần Giáo đem ta về xử tội gϊếŧ Thánh Bảo đời trước thì có nghỉa là, Thần Giáo công khai chống lại triều đình. Gia hại Vương Phi sẻ bị tội tru di tam tộc. Cho dù Thần Giáo có Giáo Chúng làm quan lớn trong cả hai phủ Chúa, các người củng không có thể nào đở được tội đó đâu. Thần Giáo sẻ bị diệt vong nếu các người dám xử ta ...

Nghe Vương Phi nói, Giáo Chủ trầm ngâm một hồi rồi nói với Hùng.

- Gì Hai cũa con nói đúng lắm, con ạ. Chúng ta mà xử tội bà ta thì Thần Giáo sẻ gặp nhiều khó khăn vô cùng. Với lại, Giáo Hội chúng ta lập ra là để tu đạo, tìm đường giải thoát chứ không phải trả thù, gϊếŧ chóc, hoặc là dính dáng đến chính trị. Vì vậy, mẹ nghỉ, chúng ta hảy tha bà ta đi. Có gϊếŧ bà ta thì cha con củng không sống lại được ...

Đả hiểu thấu lòng nhân ái qua con đường tu đạo cũa Thần Giáo, Hùng đồng ý. Chàng củng không muốn trả thù làm gì. Hùng khoan dung nói với Giáo Chủ.

- Con hiểu được ... Vậy, bây giờ mình về nhà nhe mẹ ...

Vừa nói, Hùng vừa nắm tay Giáo Chủ quay người đi ra. Đi được vài bước, bổng sực nhớ đến Tuấn và Liểu, Hùng quay người, nói với Giáo Chủ.

- Khoan đả ... Trước khi đi, con muốn cứu hai người bạn cũa con ...

Đi về phía Vương Phi, Hùng nói với bà.

- Mong Gì Hai hảy viết chiếu lệnh, thả hai người bạn cũa con ra đi. Gì không viết thì chỉ hại mấy người canh tù thôi. Họ làm sao chống lại được hai mẹ con cũa con ...

Nghe Hùng nói, Vương Phi củng không biết làm gì hơn. Bà ta đành gượng gạo, cầm bút viết chiếu lệnh lên trên một tấm lụa mỏng màu trắng. Đóng ấn Vương Phi xong, bà ta thở dài đưa cho Hùng. Để cho hai người ra ngoài dể dàng, Vương Phi đưa thêm một tấm lệnh bài di chuyển. Không một chút khách sáo, Hùng lấy ngay. Thấy Hùng là người trọng nghỉa, thông minh và tuấn tú như thế, Giáo Chủ trong lòng sung sướиɠ và hảnh diện lắm. Bà nắm tay Hùng thân mật, nhìn chàng âu yếm, rồi triều mến nói.

- Thôi mình về nhà nhe con ...

Tuy nhiên, khi hai người vừa ra đến cữa thì Vương Phi đả la lớn lên.

- Hảy khoan đả ...

Nghe Vương Phi la lớn, hai người ngạc nhiên lắm. Không biết Vương Phi còn muốn giở trò gì nữa để lật ngược trận thảm bại vừa qua. Hai người quay lại nhìn Vương Phi, ánh mắt dò hỏi. Vương Phi nhìn Giáo Chủ gườm gườm, rồi đắc thắng nói.

- Hai mẹ con chị về đi. Nhưng trong tuần lể, trước sinh nhật thứ hai mươi cũa cháu Hùng, mong chị sẻ niềm nở đón tiếp em tới thăm chị ...

Cau mày, Hùng hỏi mau.

- Gì Hai không sợ người trong Thần Giáo ám toán Gì Hai sao ... Sao Gì lại muốn tới đó nữa?

Mỉm cười cao ngạo, Vương Phi nói.

- Gì muốn tới thăm con là vì ... tuần lể đó, Gì sẻ cùng con cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông ...

Nghe Vương Phi nói thế, Giáo Chủ tái mặt. Chân bà run lẩy bẩy như muốn khụy xuống. Nhìn khuôn mặt tái xanh, mất tinh thần cũa Giáo Chủ, Vương Phi đắc thắng nói tiếp.

- Thánh Cô đả chết. Tây Cung Nương Nương củng đả chết. Trên đời này, bây giờ chỉ còn Gì là người duy nhất có khả năng cùng con hòa hợp, sinh ra Thánh Bảo đời kế tiếp thôi ...

Liếc nhìn Giáo Chủ một ánh mắt sắc lạnh, Vương Phi nói tiếp.

- Theo lý thì mẹ con củng có thể được, nhưng theo tình thì không thể nào ... Không lẻ hai mẹ con đi ngược luân lý cũa đời, phạm tội lσạи ɭυâи ... hahaha ... Không lẻ Thánh Bảo cũa đời kế có mẹ và bà nội là cùng một người sao ...

Ánh mắt châm biếm nhìn Giáo Chủ, Vương Phi mỉa mai.

- Hahaha ... em biết chị lắm ... Chị là một người hiền từ, yêu chuộng chính nghỉa. Chị khó có thể đi ngược lại luân lý cũa xả hội lắm ...