Lạc Đạo Thần Giáo

Chương 49: Lạc Lỏng Giữa Hang Hùm (2)

Muốn tìm hiểu sự việc, Hùng kín đáo đi vào sâu trong cốc. Nhớ lời chỉ dẩn hôm trước cũa Liểu và Tuấn, Hùng đi thẳng vào trung điểm cũa Bí Cung. Lúc vừa vào tới, củng là lúc chàng thấy nhiều người ào ào, khăn áo chỉnh tề, từ trong các căn nhà chung quanh chạy ra. Từ đàng xa là tiếng kèn, tiếng trống nổi lên ầm ầm, vang dội một góc cốc. Tiếng nhạc từ từ tiến đến gần khu nhà, nơi trung tâm cũa Bí Cung. Tiếp theo đội ngủ trống kèn là một chiếc kiệu to lớn, sơn son thếp vàng lộng lẩy, nặng đến nổi có đến 20 người khiêng. Trên kiệu là một người đàn bà tuyệt đẹp, ăn mặt sang trọng vô cùng. Áo trong áo ngoài đều dết đầy vàng, cổ áo hở rộng, khoe vùng ngực đầy đặn cùng ngọc ngà châu báu, lửng lơ trên vùng da thịt trắng ngà. Khuôn mặt bà ta đẹp sắc sảo, mày kiếm, mủi cao, môi mọng làm say đắm lòng người. Khuôn mặt bà ta đẹp, nhưng đầy nét uy nghiêm làm ai ai củng tôn kính. Nhìn thấy bà ta, Hùng nhận ra được ngay. Người đàn bà là chủ nhân cũa căn nhà chàng đang trú ngụ, với tấm hình đả làm lòng chàng xao xuyến bấy lâu nay. Tuy nhiên, giờ này chàng có dịp nhìn bà ta ở ngoài. So người thật với với tấm hình, mới biết được rằng, dù người họa sỉ có tài ba biết mấy nhưng củng không thể nào lột tả được hết sắc đẹp tuyệt vời cũa bà ta. Trước nét đẹp cao qúi cũa người đàn bà, Hùng nhịn không được, nuốt nước bọt, thở dài một tiếng, và thì thầm trong cổ họng.

- Đẹp thật ...

Lời nói cũa chàng chỉ lúng búng trong miệng mà người đàn bà như đả nghe rỏ hết. Bà ta quắc đôi mắt sắc, nhìn vào nơi Hùng đang ẩn nấp. Bổng nhiên, ánh mắt bà ta dịu hẳn đi. Miệng bà mỉm một nụ cười nhẹ. Chiếc kiệu tới trước thềm cũa Chánh Điện trong Bí Cung rồi dừng lại. Từ trên kiệu, người đàn bà khoan thai bước xuống trong tiếng tung hô cũa mọi người.

- Cung hỉ Vương Phi giá lâm ... Vương Phi vạn tuế ... vạn tuế ... vạn vạn tuế ...

Nghe mọi người tung hô, Hùng hiểu được, người đàn bà tuyệt đẹp đó chính là Vương Phi. Trong lòng chàng cảm giác hổn loạn. Bà ta chính là người đứng đằng sau các sát thủ, quấy động cuộc sống yên lành cũa chàng. Sư phụ cũa chàng đả bị người cũa bà ta bắt đi. Bà ta củng chính là người muốn bắt chàng bấy lâu nay. Còn Thánh Cô cũa chàng nữa, không biết có phải bà ta là người đả ra lịnh bắn nhửng mủi tên độc đó vào lưng cũa nàng không. Trong lòng chàng thật không biết bà ta là bạn hay là thù. Tuy Vương Phi đả cầm tù sư phụ chàng bốn năm trời đằng hẳn, bà ta đả ra lịnh cho thuộc hạ đối xử với sư phụ chàng rất là tốt. Ngay nhửng vết thương trên người cũa chàng đây củng do thuộc hạ cũa bà ta băng bó và chăm sóc. Nhưng chàng thật không biết rằng, có phải củng là thuộc hạ cũa bà ta đả bắn nhửng mủi tên đó không. Lòng Hùng thật là rối loạn phân vân. Nữa muốn đề phòng nhửng âm mưu đen tối đang được sắp đặt sau khuôn mặt kiều diểm đó, nhưng tim chàng củng đang xao xuyến trước thân hình cũa một mỷ nhân tuyệt thế. Từ đàng xa nhìn vào, chiếc áo gấm, bên ngoài màu đỏ bên trong dết vàng, bó sát thân thể tuyệt mỷ, nâng cao bộ mông tròn trịa đang lắc lư theo từng nhịp bước, làm trái tim cũa Hùng sốn sang. Chàng ngây ngất ngắm nhìn vồng ngực no tròn, được úp mở qua cổ áo trể thấp, thật là hớ hênh gợϊ ȶìиᏂ. Với xiêm áo sang trọng, nét đẹp cũa bà ta càng được nâng thêm thêm bằng bộ nử trang, đeo trên ngực lóng lánh, trân quí. Ánh mắt Hùng đeo theo, không rời từng bước đi cũa người đàn bà được mọi người gọi là Vương Phi.

Vương Phi thong thả đi vào trong chánh điện. Từ tốn, bà ngồi lên ghế ở trên bục cao, được trạm trổ hình long phượng, thếp vàng tuyệt mỷ. Sau khi yên vị, Vương Phi thong thả hỏi chuyện nhửng người đứng hầu bên dưới. Nghe được nhửng lời bàn chuyện cũa nhửng người này, Hùng cảm thấy bàng hoàng vô cùng. Lời bàn bạc cũa Vương Phi với thuộc hạ, tỏ lộ được Vương Phi đả có tin tình báo ở triều đình cũa cả hai Chúa, ở Đàng Trong lẩn Đàng Ngoài. Nhửng tin tức từ chính trị, quân sự, đến chuyện cũa nội cung, tình báo cũa Vương Phi đều biết rỏ. Đến phần cuối thì một người đàn ông vạm vở, đứng hầu bên, báo cáo.

- Dạ thưa Vương Phi, theo lời dặn bảo cũa Vương Phi, thần đả an trí Thánh Bảo dưởng thương tại Tiêu Diêu Điện. Chàng ta được đối sử như là thượng khách. Bọn thần không dám quản thúc hay giới hạn tự do cũa chàng ta cả.

Gật đầu Vương Phi nói.

- Được rồi, ngươi hảy mời chàng ta vào đây.

Nghe lịnh Vương Phi, người đàn ông kính cẩn tâu.

- Vâng mệnh Vương Phi, thần sẻ cho người qua Tiêu Diêu Điện mời người ngay ...

Mỉm cười, Vương Phi ngắt lời.

- Không cần đâu, chàng ta đang ở ngay bên ngoài cửa Chánh Điện này thôi ...

Biết mình đả bị bại lộ thân phận, Hùng đành gượng gạo nhảy xuống đất từ trên tàng cây cũa cây Đại Thụ, ngoài chánh điện. Lòng chàng củng cảm thấy kinh hải với nội công cực cao cũa bà ta. Hồi nảy, chàng chỉ nói thầm như thế mà bà ta đả phát hiện được. Hoang man, chàng không biết đối phương đang muốn xử chàng như thế nào. Xem nhửng hành động ám toán cùng bắt cóc sư phụ cũa chàng, bà ta là kẻ địch. Tuy rằng bà ta đối xử chàng và sư phụ rất là tốt, nhưng có thể nhửng hành động đó chỉ là qủy kế cũa bà ta. Còn Thánh Cô nữa, không biết Thánh Cô có phải là do người cũa bà ta hại không. Phân tích hoàn cảnh cũa mình, Hùng quyết định tốt hơn hết là đối xử với bà ta như là thù. Tuy nhiên để tránh lầm lở, Hùng quyết định chỉ tìm cách khống chế bà ta thôi chứ không làm hại gì. Nhưng xem ra vỏ công cũa Vương Phi cực cao, chàng có thể không phải là đối thủ cũa bà. Trước hoàn cảnh đó, Hùng đành tiên lể hậu binh. Dùng lể đối xử trước rồi khi có sơ hở chàng sẻ dụng binh sau. Nghỉ như thế, Hùng lể phép tiến tới trước mặt Vương Phi kính cẩn chào.

- Dân phu Nguyển Cao Hùng kính cẩn bái yết Vương Phi ... Kính chúc Vương Phi phước như Đông Hải, thọ tỉ Trường Sơn ...

Đăm đăm nhìn Hùng với một ánh mắt lạ lùng, Vương Phi phẩy tay bảo mọi người.

- Công vụ cho hôm nay đến đây là chấm dứt ... Các người hảy lui ra hết đi. Ta có chuyện bí mật cần bàn riêng với công tử, Thánh Bảo cũa Lạc Đạo Thần Giáo đây ... Công tử Thánh Bảo hảy ở lại, ta có chuyện quan trọng muốn bàn thảo ...

Nghe lệnh cũa Vương Phi, mọi người kính cẩn chào rồi lể phép lui ra khỏi chánh điện. Một mình Hùng bơ vơ giữa căn phòng to lớn, Hùng mừng thầm. Càng có ít người, chàng càng có nhiều cơ hội kềm chế bà ta hơn. Sau khi mọi người đả ra khỏi chánh điện rồi, Vương Phi nhìn Hùng với một ánh mắt dịu hơn. Giọng bà ấm áp bảo Hùng.

- Ngươi hảy đi theo ta ...

Nói xong, bà đứng lên, quay người, tha thướt kéo vạt áo dài lửng thửng đi vào hậu viện cũa chánh điện. Theo sau bà là bốn người cung nử đẹp đẻ theo hầu. Thấy Vương Phi không phòng bị, Hùng liền nắm lấy cơ hội. Chàng phóng người, nhảy về hướng Vương Phi. Bao nhiêu trảo thủ quyền cước chàng đều giở ra hết, hy vọng có thể kềm chế được bà ta. Một tay Hùng đấm mạnh vào ót, nơi huyệt Tiên Hậu. Một tay chàng điểm lêи đỉиɦ đầu, nơi huyệt Trung Kiên. Phần dưới chàng củng tung ra hai cước. Một chân chàng đá vào eo. Chân kia chàng đá vào đầu gối, mong rằng có thể đánh ngả bà ta, nếu chàng thất bại trong việc kềm chế các huyệt. Nghe tiếng gió cũa quyền cước, Vương Phi quay người, quắc mắt sắc bén cũa bà ta nhìn chàng. Ánh mắt lộ sát khí. Một tay bà ta rút nhanh thanh bảo kiếm từ tay cũa người cung nử mang theo hầu. Nhưng khi cảm giác được luồng chưởng phong yếu ớt cũa Hùng, Vương Phi thay đổi ngay nét mặt.

Bà ta mỉm cười, vung tay, đưa ngón tay thon dài cũa bà, điểm ngay vào huyệt Trung Kiên trên đỉnh đầu cũa Hùng. Người chàng vẩn còn yếu ớt sau khi bị thương. Nhửng ngón tay Vương Phi điểm vào huyệt Trung Kiên cũa chàng đả hoàn toàn phá hết chân lực còn lại trong người chàng. Không còn sức phản kháng nữa, Hùng đành nhẩn nhục, theo gót chân cũa người cung nử, đi theo sau lưng Vương Phi. Trong lòng tuy còn có ý phản kháng, nhưng tâm hồn chàng củng không khỏi ái mộ sắc đẹp, cao sang qúi phái cũa Vương Phi. Từ đằng sau, chàng có thể thoả thuê nhìn ngắm dáng vẻ, đẹp tuyệt vời cũa Vương Phi. Eo lưng cong cong thật là gợi cảm. Đôi mông tròn trịa, lắc lẻo theo từng bước chân. Ra khỏi hậu viện, Vương Phi dẩn chàng đi vào một hoa viên xanh mát, có chim hót líu lo. Suối nước chảy ngang, vòng lại giữa hoa viên, tạo thành một hồ nước trong veo, có cá đủ màu bơi lội. Giữa hồ lại có một căn nhà thủy tạ thật là u nhả. Vương Phi đủng đỉnh bước về căn nhà thủy tạ đó. Lúc tới cây cầu đỏ, bắc vào nhà thủy tạ, Vương Phi quay người lại, bà bảo bốn người hầu gái.

- Ta có chuyện tối quan trọng cần phải nói với công tử đây. Các người hảy tới bốn cữa cũa khuôn viên này mà canh gác cẩn thận. Không cho ai nghe lén hoặc là nhìn vào, kể cả các người ... Ai vi phạm sẻ bị tội chết, các người hiểu rồi chứ ...

Nghe lệnh cũa Vương Phi, bốn người tì nử kính cẩn thưa.

- Dạ thưa Vương Phi, chúng con xin thi hành lệnh ...

Nói rồi, bốn người hầu gái nhanh nhẹn rút về bốn cữa dẩn vào hoa viên, để lại Hùng và Vương Phi một mình giữa vườn hoa. Khi bốn người hầu gái đả khuất bóng rồi, Vương Phi quay sang nhìn chàng với ánh mắt triều mến, bà cầm tay chàng lên và nói.

- Con đi theo ta ...