Lạc Đạo Thần Giáo

Chương 42: Lộng Giả Thành Chân (4)

Nhìn thấy tình thế khó khăn, Tuấn đưa ra đề nghị.

- Hay là chúng ta chỉ cho hai người trốn vào mật thất ...

Nghe Tuấn nói, Liểu còn băn khoăn.

- Tuy trốn vào đó thì sẻ được an toàn, nhưng mà làm sao ra được ...

Tuấn điềm tỉnh bảo.

- Sau khi hai người an toàn núp trong mật thất rồi, mình sẻ thông báo với Thần Giáo tới cứu. Nếu anh không lầm, Hùng chính là Thánh Bảo. Thần Giáo sẻ không bao giờ bỏ rơi Hùng đâu.

Suy nghỉ một lúc, Liểu vẩn không an tâm.

- Nhưng người cũa Thần Giáo làm sao tin chúng ta được ...

Thấy tình thế cấp bách, sư cô không dám chần chờ lâu. Bà ta lấy trong túi áo ra một tượng ngọc nhỏ, nữa trắng nữa xanh. Tượng có hình một cái âʍ ɦộ um úp, đang nuốt một nữa ©ôи ŧɧịt̠ đang đút vào. Hình dươиɠ ѵậŧ có đầy đủ lông lá và trứng dái. Bức tượng được điêu khắc thật là tinh xảo. Đưa bức tượng cho Liểu, sư cô bảo cô ta.

- Em cầm tín vật này tới Thần Giáo thì họ sẻ tin ngay ...

Nhìn pho tượng tuyệt kỷ, mang đậm nét khiêu da^ʍ, lòng Liểu bâng khuâng. Nàng cất kỉ bức tượng vào trong túi rồi chỉ dẩn cho Hùng và sư cô, đường đi và cách vào mật thất. Sau khi dặn dò kỉ lưởng rồi, Liểu nắm tay Tuấn rồi bảo.

- Hai người đi cẩn thận nhé. Em và Tuấn sẻ đánh lạc hướng mấy người truy kích ...

Nói xong Liểu và Tuấn phóng người đi theo hướng khác. Vừa chạy, hai người vừa la lớn.

- Bên kia ... bên kia ...

Thấy Liểu và Tuấn thành tâm giúp đở Hùng, sư cô nhìn chàng, mỉm cười âu yếm. Lòng bà ta thật là hảnh diện khi thấy người học trò nhỏ cũa mình bây giờ đả chín chắn và trưởng thành rất là nhiều. Không nhửng thế, cách hành xử cũa Hùng củng tràn đầy phong độ cũa một lảng tử đầy kinh nghiệm phong trần. Nắm tay Hùng thân mật, sư cô kéo Hùng đi về hướng Liểu đả chỉ dẩn. Tới một khu đá cao lởm chởm, hai người tiến vào một vòm hiên, dùng để uống trà ngắm phong cảnh. Xoay vòng khuôn bàn giữa mái hiên, đi ba vòng, ngược hai vòng thì chiếc bàn bằng đá nặng dịch sang, chừa một lối đi xuống. Xa xa là tiếng la ồn ào, kêu réo cũa quân lính. Hùng và sư cô nhanh chóng đi xuống con đường hầm. Sau khi vào căn mật thất rồi, Hùng theo lời dặn cũa Liểu mà kéo các cần sắt dưới cữa hầm. Liền theo đó, các tảng đả ầm ầm chuyển xuống, chặn lối vào con đường hầm. Nhìn nhửng khối đá to lớn, nặng nghìn cân, Hùng thở phào vì biết khó có ai, có thể xông vào trong đây được. Cảm thấy an toàn rồi, sư cô thở phào nhẹ nhỏm. Bà âu yếm nắm tay Hùng đi vào bên trong. Hùng củng ôm lấy eo cũa sư cô mà thân mật đi vào. Khi vào đến bên trong, cả hai mở tròn mắt kinh ngạc. Cuối con đường hầm dài là một căn phòng rộng lớn vô cùng. Trần nhà cao đến nổi, ba người đứng chồng lên nhau củng không với tới. Căn phòng rộng có thể chứa đủ cả trăm người. Bên trong được trang bị đầy đủ, một chiếc giường lớn, một bàn ăn và đầy đủ thức ăn khô dự trử được đặt sẳn trong nhà bếp. Cuối phòng còn có một ao nước nóng, khói bay lên nghi ngút làm căn phòng tuy rộng nhưng ấm áp vô cùng. Nước nóng tự nhiên, có lẻ từ dưới đất trào lên. Điều làm sư cô ngạc nhiên nhất là, ngay giửa căn phòng có một bàn thờ to lớn. Trên bàn thờ là một pho tượng bằng ngọc trắng, mặt áo lụa mỏng. Làn vải mỏng tỏ rộ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũa người đàn bà tuyệt đẹp, được điêu khắc tinh xảo vô cùng. Nhìn pho tượng trân trối, Hùng củng kinh ngạc vô cùng. Pho tượng đó đúng là hình tượng Thiên Hậu cũa Thần Giáo. Sư cô lẩm bẩm, nói thầm.

- Không lẻ, Vương Phi củng là người cũa Thần Giáo ... Căn phòng này thật là nơi lý tưởng để tu luyện Phát Dục Đại Pháp ...

Nghe sư cô nói thế, Hùng liền nhớ lại căn động mà chàng đả cùng hai người nử trưởng lảo tu luyện. So ra, căn phòng này đẹp đẻ và tốt hơn nhiều. Nhất là cái ao nước nóng đang sủi bọt nơi kia. Nghỉ tới cảm giác dể chịu, trầm mình trong làn nước nóng vui vầy với sư cô làm Hùng phải nuốt nước bọt, đè nén ham muốn đang nổi sóng trong lòng. Nghe được tiếng ừng ực, nuốt nước miếng thèm thuồng cũa Hùng, sư cô quay sang nhìn Hùng. Bà cười tình và nói.

- Hi ... hi ... hi ... con đả từng hưởng lạc trong căn phòng giống vậy rồi hả?

Không dấu diếm sư cô, Hùng kể hết cho bà ta nghe. Chuyện chàng đả tìm cách gia nhập Thần Giáo để tìm kiếm tung tích cũa sư cô ra sao. Sau khi gia nhập Thần Giáo, chàng đả tập luyện Thất Tinh Ái Dục Đồ trong căn động với hai người nử trưởng lảo như thế nào. Dìu sư cô đến bên chiếc giường lớn, âu yếm ôm sư cô vào trong lòng, Hùng kể cặn kẻ nhửng gì đả xảy ra đến cho chàng sau khi hai người bị chia cách. Cuối cùng, chàng kể cho sư cô nghe, việc Thần Giáo đả dùng chàng, với danh nghỉa cũa Thánh Bảo, để đi tìm sư cô. Nhờ nhân duyên đó mà chàng đả tìm được bà ta nơi đây. Nghe Hùng kể chuyện, sư cô tròn mắt, thương cảm cho nhửng khó khăn cũa Hùng sau khi chàng bị lìa khỏi bà ta. Sư cô ôm Hùng vào trong lòng, thì thầm nói với chàng.

- Cô có một bí mật mà trước nay chưa có dịp nói với con. Có lẻ hôm nay, cô nói cho con biết củng được rồi.

Trong vòng tay ấm cúng cũa sư cô, Hùng cảm giác như mình còn nhỏ bé, thuở chàng đang trong tuổi dậy thì. Thích thú, chàng gối đầu lên ngực sư cô, cà cạ dể chịu lên hai bầu vυ' êm ái, hít vào đầy l*иg phổi mùi hương nồng nàn quen thuộc. Hùng mở giọng, hỏi sư cô với lòng đầy tin tưởng.

- Bí mật gì hả cô, con muốn biết lắm ...

Sư cô đưa tay, vuốt ve da thịt Hùng. Nhửng ngón tay cũa sư cô len lỏi vào trong vạt áo chàng, từ từ lột ra từng mảnh vải để bàn tay bà ta có thể chạm vào da thịt đàn ông mà bà nhung nhớ đả lâu. Sư cô thả giọng, hé lộ cho Hùng biết.

- Con chính là Thánh Bảo cũa Lạc Đạo Thần Giáo ...

Mở tròn mắt ngạc nhiên, Hùng chồm người dậy. Chàng nhìn thẳng vào mắt sư cô, gằn giọng hỏi lại cho chắc chắn.

- Con ... con chính là Thánh Bảo ... người mà con đang mạo danh .... người mà mọi người đang tìm kiếm ...

Biết được sự bất ngờ cũa Hùng, sư cô nhè nhẹ gật đầu. Trầm tư một chút rồi một giọng buồn buồn, bà kể lại cho Hùng biết câu chuyện năm xưa.

- Vào đời trước, lúc cha con là Thánh Bảo thì Thần Giáo tìm được đến ba đứa bé gái sơ sinh. Ba đứa bé gái này đều có thai khí hoa sen màu đỏ, nơi dưới bụng. Đây là biểu tượng cũa nhửng người con gái tương hợp với Truyền Nhân cũa Thiên Hậu. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cả ba đứa bé gái được Thần Giáo mang về nuôi để đào tạo thành Thánh Cô. Cô là một trong ba người đó. Lúc lớn lên thì tùy theo ngộ tánh cũa ba Thánh Cô mà phân ngôi. Mẹ con và Gì Hai đều có ngộ tánh cao hơn hẳn cô nên cô chỉ được phong làm Đệ Tam Thánh Cô. Ngộ tánh cũa mẹ con và Gì Hai đều tương đương với nhau. Nhưng vì tánh chất cũa mẹ con hiền hậu và thuần khiết hơn nên được phong làm Đệ Nhất Thánh Cô. Còn Gì Hai, vì tánh khí thâm trầm cho nên không được sự tin tưởng cũa cha con. Vì vậy, bà ta chỉ được phong làm Đệ Nhị Thánh Cô ...

Lúc này, Hùng mới biết được rằng, sư cô không phải chỉ là sư phụ mà còn là Gì Ba cũa chàng. Hùng hơi phân vân trong lòng. Tình cảm trong lòng chàng nổi sóng. Lớn lên từ lúc nhỏ với sư cô, chàng kính nể, tôn trọng và yêu thương bà ta rất thâm sâu. Sau này, khi ân ái với sư cô rồi thì trong lòng chàng còn có thêm tình yêu cũa nam nử. Tuy thế, tình cảm dưởng dục không vì thế mà mai một. Hôm nay, Hùng biết thêm một điều nữa. Giữa chàng và sư cô còn có thêm một liên hệ, cha chàng và sư cô đả là vợ chồng. Sư cô đúng ra là mẹ ghẻ cũa chàng. Ngước đầu nhìn lên, Hùng ngập ngừng hỏi.

- Vậy ... đúng ra con phải gọi cô là ... Gì Ba ...

Như hiểu được lòng rối loạn cũa Hùng, sư cô nhìn thẳng vào mắt chàng như trấn an, rồi nói.

- Đúng vậy, Gì chính là Gì Ba cũa con ....

Hùng nổi loạn.

- Nhưng con không muốn Gì ... con muốn cô thôi ...

Mỉm cười, sư cô từ tốn bảo.

- Gì hay cô đều là một người ...

Không hiểu, Hùng phản đối.

- Nhưng con yêu cô. Con muốn cô là người tình cũa con để con có thể đυ. cô thoải mái ...