Đẳng Cấp Diễn Viên

Quyển 4 - Chương 4: Võng du

Tính theo thời gian trong thế giới này Tô Vân Du đã đến đây được 5 ngày nhưng diễn biến và thực hiện nhiệm vụ gần như bằng không.

Tô Vân Du nhìn "cậu thiếu niên" trong gương khẽ mỉm cười đầy sát gái. Một giây trước người trong gương còn cười như gió xuân thì một giây sau ánh mắt lại trở nên đăm chiêu suy nghĩ.

Nhiệm vụ là "tán giai" à không công lược nam chủ nhưng cho đến bây giờ bóng dáng nhân vật chính còn không thấy đâu. Nguyên nhân là nam chủ Đặng Hoàng Nhân đang tham dự giải đấu cấp các trường đại học dành cho sinh viên tại thành phố K nên tạm thời không có ở trường.

Nhiệm vụ 1 coi như tạm gác lại, còn nhiệm vụ hai và nhiệm vụ ba... Nhiệm vụ ba, khóe miệng Tô Vân Du hơi giật giật, không phải vì độ khó mà vì nhiệm vụ hơi... lạc tông so với quy định. Dành được hoa khôi đại học S từ tay nữ chủ, nhìn qua nhiệm vụ này có vẻ dễ ăn nhất nhưng ai biết được giật được giải hoa khôi đó cần những điều kiện gì. Không biết điều kiện như thế nào nhưng trước hết đó không phải là nhiệm vụ ưu tiên giải quyết đầu tiên.

Như thế... còn lại nhiệm vụ thứ hai,... thân thế nguyên chủ...

"Thú vị rồi đây..."

Nguyên chủ lớn lên ở trung tâm bảo trợ trẻ em thành phố S, trong ký ức nguyên chủ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ lớn lên ở trung tâm bảo trợ mãi đến năm cô 18 tuổi mới rời khỏi đây tự lo cho cuộc sống.

Nguyên chủ mặc dù có đôi khi nhớ về cha về mẹ nhưng chưa bao giờ nghi hoặc hay tò mò về thân thế xuất thân của mình. Tô Vân Du tự hỏi nếu với bộ óc sáng tạo của tổ biên kịch thì thân thế của nguyên chủ có thể là gì đây. Tiểu thư bị bỏ rơi? là con gái của gia đình giàu có, con cha cháu ông??? ... Tuy không biết là gì nhưng mấu chốt của mọi thông tin có lẽ cô phải bắt đầu từ trung tâm bảo trợ trẻ em - nơi nguyên chủ sinh ra và lớn lên.

***

Dựa vào ký ức nguyên chủ, Tô Vân Du dễ dàng tìm được trung tâm bảo trợ trẻ em.

"Ơ... Vân Du...là con thật hả"

Một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, cười phúc hậu chạy lại gần Tô Vân Du.

Người phụ nữ cầm lấy hai tay của cô rạng rỡ nói "lâu lắm rồi không thấy con, các mẹ còn lo con có chuyện gì ở bên ngoài. Dạo này bận lắm hả con, sao mẹ thấy con gầy đi"

"Cũng thường thường thôi ạ"

Người phụ nữ này là một trong các mẹ ở trung tâm này, nhờ có bà mà nguyên chủ và những đứa trẻ ở đây có thể có được những tình thương mà ngay từ đầu đã thiếu thốn hơn so với những đứa trẻ bình thường khác.

"Vào trong... vào trong thôi con, các em nhớ con nhiều lắm"

....

Tô Vân Du ngoảnh lại nhìn tòa nhà nhà của trung tâm bảo trợ một lần nữa, không biết là do thiết lập của game hay của bạn thân cô mà khi đứng ở đây cô có cảm giác khó tả, một chút buồn buồn một chút thương xót và có một chút ấm áp....

"Những thông tin về con ở đây không lưu trữ gì nhiều, mẹ chỉ nhớ rằng con đến đây là do một cặp ông bà bế đến, họ bảo là trông thấy con ở trong làn..." nói đến đây người phụ nữ hơi ngập nhưng dường như đang cố nhớ lại, rồi người phụ nữ khẽ lắc đầu "mẹ không nhớ rõ nữa, qua lâu rồi, mẹ thật sự xin lỗi con"

"Thế... hai ông bà đấy, người bế con đến, mẹ có biết là ai không?"

"Cái đó thì..." Người phụ nữ như chợt nhớ ra điều gì đó "khi làm thủ tục chắc chắn có lưu lại thông tin, mặc dù mẹ không nhớ rõ nữa nhưng có lẽ sẽ tìm được trong kho hồ sơ trung tâm..." Người phụ nữ lại ngập ngừng "20 năm trước.."

"Có việc gì vậy ạ"

"khoảng năm chín tám ở đây, không là kho hồ sơ từng bị cháy, e là..." Người phụ nữ hơi hơi có lỗi nhìn Tô Vân Du.

Tô Vân Du đưa hai tay ra xoa xoa mu bàn tay người phụ nữ "không sao đâu mẹ... con chỉ là tò mò một chút thôi mà... à... dạo này các em thế nào rồi ạ"

"Nói về chuyện các em, mẹ bảo, lần sau con đừng gửi tiền về đây như vậy nữa... con bé này con đang là sinh viên cũng chẳng dư giả gì..."

"San san nè, bà có thấy vỡ mộng không, tôi cứ tưởng lên đại học an nhàn lắm cơ ai ngờ vẫn bị hành cho gần die"

Một giọng nữ hào sảng vang lên cắt đứt mặt suy nghĩ của Tô Vân Du. San san? Không phải trùng hợp như thế chứ, bước chân của cô khẽ khựng lại, một giọng nói khác vang lên từ đằng sau lưng cô.

"Hoa hoa nè, cậu đừng có than như vậy chứ, cuộc sống sinh viên mà phải suy nghĩ tích cực lên, học hành, tham gia tình nguyện, tham gia nhiều hoạt động lên..."

"Đừng gọi tớ là hoa hoa nghe như gọi cún ý"

"Cẩm Tú là một loài hoa, gọi hoa hoa có sai đâu"

"Ha ha" Tô Vân Du không nhịn được cười thành tiếng. Thế giới này nhỏ bé thật, đến trung tâm bảo hộ mà cũng gặp được nữ chủ và cô bạn Nguyễn Cẩm Tú.

Tiếng cười của Tô Vân Du thành công kêu gọi sự chú ý của hai cô nữ sinh nhỏ.

"Anh cười gì hả" Nguyễn Cẩm Tú nhìn thằng cha trước mặt lớn giọng hỏi, cô cũng hơi ngại ngùng vì chắc người ta đã nghe được cuộc nói chuyện của hai cô.

"Ha... không có gì, không có gì." Tô Vân Du nín cười mặt nghiêm túc xua xua tay rồi lại nhìn vào cô nàng Nguyễn Cẩm Tú mỉm cười "Chỉ là nghe được mẩu chuyện hài rồi cười thôi... hoa hoa à...ha ha"

Liên tưởng cô nàng trước mặt với mặt con cún con cô nuôi trong hiện thực, Tô Vân Du không nhịn được cười, xem ra hai cô nàng này thú vị đấy chứ.

"Anh..." Nguyễn Cẩm Tú ngượng đỏ mặt, mặc dù thằng cha trước mặt cũng đẹp trai đấy nhưng vô duyên dễ sợ, nhịn không được lẩm bẩm "đàn ông con trai gì đâu mà như đàn bà, giọng như thái giám."

Ơ...

Phan Bích San nhéo nhéo tay bạn.

Tô Vân Du cảm thấy vi diệu, sống bao nhiêu năm, lăn lộn trong giới giải trí, oanh tạc với antifan cũng chưa bao giờ được nghe những lời như vậy. Thái giám? Tô Vân Du cười khan rồi nhìn hai cô nàng trước mặt.

"Xin lỗi xíu, cơ mà chị là con gái mà..."

Tô Vân Du cười nháy mắt.

Đùng!....

"Con gái" Câu nói này của Tô Vân Du thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ được hai cô nàng. bốn con mắt lia lên lia xuống người Tô Vân Du, dường như không tin nổi đáp án này.

Thằng cha trước mặt à không "chị gái" trước mặt chẳng có chút gì giống con gái cả. Nguyễn Cẩm Tú và Phan Bích San nghi ngờ có phải thằng cha này muốn làm thế để tiếp cận hai cô không, bởi vì dù sao hai người cũng là mĩ nữ của trường đại học S chứ bộ.

Tô Vân Du mà biết được suy nghĩ của hai cô nàng này chắc độn thổ mất, kể ra cũng không thể trách Tô Vân Du được, bởi vì tủ quần áo của nguyên chủ đều mang phong cách này, đổi quần áo thì dễ thôi, ra ngoài shop mua là ok nhưng ngặt nỗi vẻ ngoài nguyên chủ như chàng trai mới lớn, đầy nét lãng tử, mặc đồ bánh bèo vào không chừng lại bị người ta nói là bê đê cũng nên.

"Có cần kiểm tra hàng không" Tô Vân Du nháy mắt nhìn vào một vài vị trí của hai cô nàng.

"Sở khanh"

Vẻ mặt gợi đòn của Tô Vân Du thành công làm cho Nguyễn Cẩm Tú xông lên, Phan Bích San đỏ mặt.

Nếu Fan của Tô Vân Du ở đây chắc chắn sẽ kêu gào "Nữ thần à, cô không tìm nam chủ của cô, ở đây cua gái của nam chủ là sao hả???"

"Ấy, bình tĩnh...nè nè"

Tô Vân Du nhanh tay cầm chứng minh nhân dân chìa trước mặt Nguyễn Cẩm Tú.

"Hứ... đưa cái này ra làm gì... ủa ... nữ thật hả trời"

Tô Vân Du gật gật ra vẻ buồn khổ, thầm nghĩ khi game tung ra thị trường vào đây giải trí vui phết đấy chứ.

"Ha ha... không thấy giọng chị đây dễ thương như vậy hả"

Tô Vân Du mặt dày cười lớn.

Khóe miệng Nguyễn Cẩm Tú và Phan Bích San giật giật, thầm nghĩ, đến đây tham gia tình nguyện xui xẻo gặp phải bà hâm này, mệnh khổ quá. Hai người lặng lặng định kéo nhau tránh xa bà chị đối diện.

Thật là tổn thương mà, đường đường là ngự tỷ lại bị coi thành người hâm.

Tô Vân Du nhìn hai cô nàng kéo nhau rời đi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhưng lại là ý vị khác.

****

PS:

Lâu lắm rồi mới ngoi lên.

Sẽ cố gắng post truyện thường xuyên như trước đây.

Thân ái!