Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy tựa như mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Hồ Thị Hạnh nhìn hai người mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng khá nôn nóng, đặc biệt cô em gái hờ này nhìn Tô Vân Du rất chăm chú.
"Liệu có phải là chị...."
"Em chỉ muốn tốt cho chị thôi"
Chốc chốc người còn tỉnh táo duy nhất trong xe ngựa thì tầm những câu nói tuy hiểu ý nhưng không rõ nội dung người đó muốn truyền đạt là gì.
Xe ngựa đi rất chậm, ước chừng một tiếng sau, chiếu xe dừng lại trước một biệt viện nhỏ.
Hồ Thị Hạnh vén màn xe sang một bên nói với người đánh xe ngựa.
"Chú vào gõ cửa hộ cháu cái"
Người lái xe ngựa làm theo, một lúc sau từ trong nhà một người đàn ông và một người phụ nữ xấp chỉ 30 tuổi bước ra, nhìn về phía xe ngựa kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng tiến lại gần.
"Giáo sư, cô..."
Hồ Thị Hạnh nhíu mày, lắc đầu ra hiệu, vẻ mặt không vui.
"Tai vách mặt rừng, nói chuyện ở đây không tiện" Người đàn ông kéo tay người phụ nữ bảo đừng câu chuyện ở đây.
"Giúp tôi mang người trong xe vào nhà. Anh và bác mang Hồ Đắc Di vào trong, còn chị cùng em mang chị ấy vào. Phải nhanh lên"
Hồ Thị Hạnh chỉ đạo, giọng điệu nghiêm túc, cứng rắn không phù hợp với giọng non nớt của cô bé ở độ tuổi thiếu niên này.
Bốn người nhanh chóng đỡ hai người đang hôn mê xuống xe ngựa rồi mang vào hai căn phòng khác nhau. Xong việc Hồ Thị Hạnh quay sang người đàn ông kia căn dặn.
"Cậu phải 'chăm sóc' cậu ta cho kỹ, đảm bảo không có rủi ro gì cho đến sáng ngày mai." Nói rồi quay sang người đàn ông đánh xe ngựa "Chú trông cửa cho cháu, có vấn đề gì phải báo cáo kịp thời"
"Vâng, thưa cô"
Hai người đàn ông mỗi người một công việc thoáng cái không còn ở trong sân.
"Em giúp chị nấu canh giải nhiệt, mang ít nước mát vào phòng"
"Vâng ạ"
Một cô bé chừng 11, 12 tuổi gọi một người phụ nữ hơn 20 tuổi là em thật không hợp lý chút nào nhưng cả hai đều có sự ăn ý đến lạ.
Hồ Thị Hạnh tựa như đang suy nghĩ điều gì đó rồi tiến về phía căn bếp.
"Chị đi ra ngoài một lúc, em cẩn thận không để chị ấy tỉnh lại"
"Vâng"
Người phụ nữ gật đầu lễ phép nói với cô bé trước mặt.
*****
Người phụ nữ bưng bát nước tiến vào phòng ngồi bên cạnh giường nhìn Tô Vân Du, sau đó cô ta đặt bát nước xuống bàn nhỏ cạnh giường, cúi người đỡ Tô Vân Du dựa sát vào thành giường.
Trong lúc người phụ nữ xoay người cầm lấy bát nước thì người tưởng chừng đang hôn mê trên giường chợt mở đôi mắt phượng xinh đẹp, linh hoạt một tay bịt miệng cô ta một tay ghì chặt cô ta xuống giường. Tô Vân Du dùng chăn quấn không cho cô ta cử động, thuận tiện lấy cái khăn nhét vào miệng cô ta. Trong phòng vang lên tiếng ư, ử nhè nhẹ, Tô Vân Du cầm bát nước bị đổ còn sót lại chừng hai thìa nước đổ vào miệng cô ta. Một lát sau cô ta ngừng cử động, lâm vào hôn mê. Để chắc chắn, Tô Vân Du tiến lại bàn rót ra một cốc nước, rồi lấy từ trong người ra một gói thuốc bột đổ tất cả vào cốc nước. Trực tiếp cô cho chỗ nước trong cốc đã hòa tan thuốc vào miệng người phụ nữ một lần nữa.
Xong tất cả mọi chuyện Tô Vân Du lấy tay áo lau mồ hồi trên trán. Mặc dù cô có học võ nhưng dùng thân thể tiểu thư yếu đuối giữ chặt một người phụ nữ khiến cô khá mệt. Chỗ thuốc lúc nãy là cô lấy được trên người Hồ Thị Hạnh lúc cô ta đỡ cô vào trong nhà.
Thực tế trên xe ngựa Tô Vân Du không hề uống cốc nước đó, ngay từ đầu cô đã nghi ngờ, khi Hồ Đắc Di ngã xuống cô đã biết nghi ngờ của mình không hề sai. Tương kế tựu kế cô giả vờ như mình hôn mê, bởi cô tin chắc rằng hẳn Hồ Thị Hạnh còn có đồng minh, có thể là người đánh xe ngựa bởi ông ta là người đưa ra chủ ý vào làng này.
Nếu chỉ một mình Hồ Thị Hạnh, Tô Vân Du không nhất thiết phải giả hôn mê nhưng nếu có người khác, cô phản kháng thì sẽ phản tác dụng. Bên kia sẽ phòng bị cô nhiều hơn. Mặt khác, Tô Vần Du còn cần khai thác thông tin từ Hồ Thị Hạnh, nên bắt buộc cô phải theo bên cạnh cô ta.
Từ những câu đối thoại của mấy người kia, Tô Vân Du nghi ngờ có nhiều hơn 1 kẻ xuyên không. Tô Vân Du liếc mắt đến người đang nằm trên giường, nếu người phụ nữ này, gọi Hồ Thị Hạnh là giáo sư có khả năng cao người này làm việc hoặc là học trò của Hồ Thị Hạnh.
Căn cứ theo độ tuổi của hai người này và cách xưng hô, có thể thân thế thật của Hồ Thị Hạnh phải tâm ngoài 30, có thể lên đến gần 40 tuổi.
Nhưng điều khá bất ngờ là tại sao có thể có nhiều hơn 1 người xuyên không. Khả năng cao trong nhiệm vụ hai người Tô Vân Du phải khai thác là Hồ Thị Hạnh. Xuất hiện thêm người là xuất hiện thêm nhiều nhân tố bí ẩn.
Tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, hiện tại bây giờ cô nên nghĩ cách để khai thác thông tin và sau đó tìm đến vua Duy Tân trước khi mọi chuyện diễn ra.
Hiện tại, Hồ Thị Hạnh đang không có trong biệt viện này, nhưng chắc cô ta sẽ quay về sớm thôi. Người đàn ông kia đang ở phòng bên "chăm sóc" Hồ Đắc Di, ông chú đánh xe thì trông cửa, cũng có thể ông chú đó đang đánh xe đưa Hồ Thị Hạnh đi đâu đó, còn lại một vị đang nằm hôn mê trên giường.
Như thế có ít nhất hai người cô cần phải đối phó trong biệt viện này. Điều cô phải làm đó là đối phó từng người một và phải xử lý lặng lẽ, tránh rút dây động rừng. Tuy nhiên, đối tượng lần này là hai người đàn ông khỏe mạnh, dù Tô Vân Du có biết võ đi chăng nữa thì khả năng thành công không thể đảm bảo. Lực không đủ thì phải dùng mưu.
Lúc được dìu vào phòng này Tô Vân Du có để ý thấy căn phòng này nằm đằng sau căn nhà chính, từ cổng không thể nhìn vào trong này. Người đàn ông trong phòng Hồ Đắc Di cô phải xử lý trước bởi anh ta có khoảng cách gần cô hơn và anh ta cũng là kẻ có sức uy hϊếp cao hơn người đánh xe ngựa.
Tô Vân Du nhìn quanh căn phòng này, xác định một vài vật hữu dụng, trong đầu cô hình thành một kế sách.
"Á"
Tiếng thét vang lên từ phòng bên cạnh, người đàn ông cau mày rồi nhanh chóng chạy sang, vừa mở cửa phòng, một đống bột trắng bay thẳng vào mắt anh ta khiến anh ta nhắm lại, sau đó anh ta cảm nhận được sự đau đớn từ trên đỉnh đầu. Anh Ta loạng choạng, tiếp đó Tô Vân Du dùng chân đạp thẳng vào phía sau đầu gối và dùng khuỷu tay đánh vào bụng anh ta.
Cô nhanh chóng dùng rèm che cửa đã được đan bện tại trói anh ta vào cột gỗ giữa căn phòng và trước đó không quên dùng vải chặn miệng anh ta.
Lúc nãy cô để ý đến hộp phấn bột trong phòng, cô liền biết cô cần sử dụng thứ đó. Nếu không đủ lực cần vô hiệu hóa con mắt của anh ta thì khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều.
Tô Vân Du không có ý định làm cho người này hôn mê, dù điều đó khá nguy hiểm nhưng cô cần khai thác thông tin. Đáng nhẽ ra Tô Vân Du muốn khai thác thông tin từ người phụ nữ nhưng tình huống không cho phép cô làm điều đó. Một trong hai người này đều biết thông tin hữu ích mà cô cần.
Tô Vân Du nhẹ nhàng đi ra cửa, mắt cô nhìn về phía cổng chính. Hiện tại không có ai ở đấy, có thể người đánh xe ngựa đã nhận nhiệm vụ đưa Hồ Thị Hạnh đi đâu đó rồi. Thật may mắn, Tô Vân Du cảm thán trong lòng, ít nhất cô bớt đi một đối tượng. Tô Vân Du quay trở lại phòng, điềm tĩnh đóng cửa lại.
Tô Vân Du tháo bịt miệng của người đàn ông, anh ta hơi nheo mắt nhìn Tô Vân Du. Chắc do tác dụng của bột phấn chưa hết nhưng trên mặt anh ta không hề hoảng loạn. Kẻ này khá nguy hiểm, Tô Vân Du cười như có như không đánh giá anh ta.
"Cô là ai?"
"Câu này tôi nên hỏi mới đúng" Tô Vân Du hơi nhếch khóe miệng, cô cũng hiểu điều anh ta hỏi không phải cái thân xác này là ai mà muốn hỏi cô là ai. Nhưng Tô Vân Du không hiểu hắn đang nghi ngờ cô là ai?
"Cô không phải Hồ Thị Chỉ. Chẳng lẽ cô là..." Như nhận ra mình lỡ lời anh ta không nói tiếp.
"Giáo sư của hai người..." Tô Vân Du cười đầy ẩn ý nhìn anh ta, cô không trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
"Tôi sẽ không nói gì hết"
"Xuyên không thật thú vị" Tô Vân Du đặt tay lên miệng khẽ cười thành tiếng.
"Sao cô biết... Không. Cô nhớ lại mọi chuyện" Anh ta thốt lên.
Cái quỷ quái gì thế này? Tô Vân Du có cảm giác cô vừa khai thác được một chuyện động trời rồi đây.
"Hì..." Tô Vân Du nhếch miệng "Tại sao lại làm vậy?" Tô Vân Du thay đổi thái độ nhìn chằm chằm vào anh ta, gia tăng sức ép.
"Bởi vì..." Anh ta bối rối. Con người này là một người nghiêm túc và cẩn thận nhưng anh ta thiếu sự linh hoạt và nhanh nhạy, là người mà dễ dùng kế để khai thác nhất.
Rầm!
Đúng lúc này, Hồ Thị Hạnh đứng trước cửa, phía sau cô ta là người đánh xe ngựa.