Chương 6 Những học sinh 'tốt' của tôi [6]
Cho dù biết học sinh ban mười tám không dễ ở chung, nhưng là một giáo viên tốt như vậy mà bọn họ lại đối đãi như thế! Thật sự là có chút quá phận.
Người trong ban mười tám cũng sẽ không quản những giáo viên đó cùng bọn học sinh nghĩ như thế nào, trực tiếp toàn bộ rời đi.
Niệm Mị đứng trên sân thể dục cúi đầu, dường như có chút ảm đạm trở về khu dạy học!
Tất cả học sinh đều yên lặng nhìn thân ảnh nhu nhược kia, giờ phút này bọn họ đối với ban mười tám trừ bỏ sợ hãi còn thêm một phân chán ghét.
Trên mặt Niệm Mị mang theo ôn nhu tươi cười, giờ phút này nụ cười này lại có vẻ quỷ dị lên.
Cô vốn dĩ không muốn phải thật sự dùng cách xử phạt về thể xác đám với đám học sinh kia, dùng cách xử phạt về thể xác quá đơn giản, mục đích của cô là đem chuyện người trong ban mười tám kia làm khó giáo viên lan truyền ra bên ngoài.
Đầu tiên đem hình tượng những kẻ học sinh ác này cùng hình tượng người tốt của cô xác định! Như vậy mới có phương tiện ứng phó trêu đùa đám học sinh ' tốt ' này về sau.
Một buổi sáng, học sinh ban mười tám đều không có trở lại học. Hiệu trưởng trường học tới đi tìm Niệm Mị, nhưng mà lại không phải tới chất vấn Niệm Mị chuyện học sinh ban mười tám, ngược lại là tới an ủi Niệm Mị, bảo cô không cần để ý.
Ban mười tám mỗi lần tới một giáo viên đều ngốc không được mấy ngày thì sẽ từ chức, thậm chí có người phải vào bệnh viện tâm thần. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, những việc này đều bị nhà trường đè ép xuống dưới.
Nhà trường cũng không phải không có nghĩ tới đuổi đi những học sinh làm việc này, nhưng là người trong ban mười tám không ai thừa nhận là chính mình làm, tra cũng tra không ra. Ban mười tám là vương bài của toàn bộ trường học, nhà trường căn thức sẽ không đuổi học bọn họ, phạt cũng không dám quá mức, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì!
Nếu không phải một cái lớp không thể không có giáo viên, trường học có lẽ cũng sẽ không vì ban mười tám thay đổi một người lại một người giáo viên mới!
Niệm Mị tỏ vẻ cảm thấy học sinh ban mười tám rất tốt, bảo hiệu trưởng không cần lo lắng. Thái độ tốt đến mức hiệu trưởng cũng không dám ngây người nhiều, chỉ sợ chính mình bị áy náy bao phủ, cuối cùng vội vàng rời đi!
Niệm Mị cười nhìn hiệu trưởng rời đi, tay vuốt ve hồ ly không biết khi nào xuất hiện ở trong tay!
Buổi chiều, Niệm Mị mặc một thân quần áo thể thao màu hồng phấn, đổi giày cao gót thành giày thể thao, trên mặt mang theo ôn nhu cười nhạt. Cả người thoạt nhìn giống như mới chỉ hai mươi tuổi, mặt thanh tú có vẻ thanh xuân xinh đẹp, làm học sinh trong trường học thấy cô đều nhìn nhiều hai mắt.
Niệm Mị mặt lớn lên cũng không xinh đẹp, nhưng là khí chất của cô lại làm người nhìn liền rất thư thái, nhịn không được sinh ra hảo cảm đối với cô.
Ban mười tám ở tầng cao nhất khu dạy học, toàn bộ tầng lầu cũng chỉ còn lại có duy nhất một mình ban mười tám.
Niệm Mị đứng ở trước cửa phòng học, không có đẩy cửa.
Một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Niệm Mị, nhào về phía cô.
Niệm Mị i nghiêng người tránh thoát, người kia liền đυ.ng vào trên cửa, cửa tuy rằng được mở ra, nhưng là người tới lại trực tiếp hét lên.
"Á! Đau! Á! Cứu mạng!"
Trong phòng học thật an tĩnh, một đám học sinh an tĩnh ngồi ở vị trí, nhìn học sinh thét chói tai.
"Bạn học emlàm sao vậy?"
Nụ cười trên mặt Niệm Mị biến mất, vội đi xem xét học sinh đã ngã trên mặt đất, lúc này cô mới thấy rõ ràng đây là một nam sinh, nam sinh đã đau đến mức bụm mặt trên mặt đất lăn lộn.
Niệm Mị thu hồi tay, trước tiên gọi điện thoại cấp cứu mới đi đỡ nam sinh, học sinh ban mười tám trong phòng học cứ như vậy nhìn, không ai ra tay giúp đỡ.
Niệm Mị cố sức đem nam sinh nâng dậy tới, nam sinh đã đau đến sắp ngất, Niệm Mị không sai biệt lắm là kéo hắn.
Nhưng mà khi Niệm Mị thấy rõ mặt hắn ......
"Á!" Niệm Mị hét lên một tiếng, sợ trực tiếp đem nam sinh ném lạitrên mặt đất, nam sinh phát ra một tiếng trầm vang!
___________________