" Ngoan , bảo bối mau ăn cơm , anh gắp cho em , ăn no chúng ta lên giường ngủ " Lời của Cố Thần Quang làm sao nàng không nghe ra , cũng không biết tại sao tinh lực hắn lại tốt như vậy.
Cố Thần Quang tùy ý ăn một ít , sau một lát liền không thành thật , chỉ cần cúi đầu là có thể thấy cặp phong nhũ dụ hoặc , nhanh chóng cầm bát cơm và mấy cái , cố ý đỉnh mông , đem côn ŧᏂịŧ cọ cọ nàng.
" Người xấu , mặt không thành thật , phía dưới cũng không thành thật." Giang Tuyết Nịnh hờn dỗi nói , "bang" một cái đem tay hắn từ trước ngực mình kéo ra.
Cố Thần Quang không để bụng cười ha hả , tay trái vòng qua sau lưng nàng , ôm hông nàng , trên dưới trái phải qua lại vuốt ve.
Giang Tuyết Nịnh ngứa ngáy vặn vẹo lảng tránh , đem cái tay lộn xộn trên người lần nữa lấy ra , lại hồn nhiên tỏ ra không có chuyện gì nhưng côn ŧᏂịŧ phía dưới thì ngày càng cứng.
" Tiểu bảo bối , ăn nhiều một chút , anh gắp cho em."
Nói rồi dùng tay phải gắp đồ ăn cho nàng chất thành một núi nhỏ , một bên nhìn nàng ăn , một bên đem tay trái vòng qua bả vai nàng , ở xương quai xanh vuốt ve vài cái , sau đó chuyển xuống cặρ √υ' đầy đặn nhẹ nhàng vuốt ve.
Giang Tuyết Nịnh một bên dùng sức gạt bỏ tay người đàn ông , một bên bị chọc ngứa cười khanh khách :" Có để cho người ta hảo hảo ăn cơm không , ha ha... Mau lấy ra , anh không thể thành thật một lúc được hả ?"
Nàng cười muốn rút gân , làm thế nào cũng không kéo được cái tay đang càm quấy , vì thế đặt tay lên mu bàn tay hắn , chu cái miệng nhỏ , mị nhãn như tơ nhìn Cố Thần Quang :" Sáng sớm làm một lần , vừa rồi lại làm , như thế nào lại cứng...dù gì cũng phải chờ em ăn cơm xong chứ."
Cố Thần Quang vừa lòng cười rộ lên , tạm thời buông tha nàng , Giang Tuyết Nịnh một lần nữa bắt đầu ăn cơm , nam nhân không hề quấy rầy , nàng thực mau liền chú tâm vào ăn.
Đằng sau nhà ăn là phòng ngủ , Cố Thần Quang gấp không chờ nổi đem người ôm qua , khoá trái cửa , bên trong là một cái giường lớn khắc hoa văn phong cách cổ đại , mấy tấm lụa mỏng từ trên rủ xuống. Môi hai người chạm nhau , từ khẽ chạm biến thành hôn sâu.
Bàn tay to của Cố Thần Quang trong lúc hôn môi cũng không quên chiếm tiện nghi của nàng , ở trước ngực nàng ôn nhu vân vê hai viên đậu đỏ.
Hô hấp của Giang Tuyết Nịnh ngày càng dồn dập , chính mình cũng cầm lòng không đậu mà duỗi tay đi xuống nắm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn vuốt ve lên xuống.
" Muốn sao ? Chính mình tới " nam nhân xoay người đem nàng bế lên trên , sau khi đã chỉnh xong vị trí , Giang Tuyết Nịnh thở hổn hển cong người , dùng bàn tay tinh xảo nắm lấy đại dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông , nhắm ngay âʍ đa͙σ ái dịch tràn lan , kêu một tiếng :" Em muốn !"
Trong cổ họng phát ra tiếng hừ nặng nề lại mất hồn , cặp tuyết đồn gấp không chờ nổi mà dùng sức ngồi xuống , đem côn ŧᏂịŧ của người đàn ông nuốt hết vào trong cơ thể , hai người cùng lúc phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Tiểu nữ nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ , cặp mông đầy đặn không ngừng lên xuống , chưa tới mười cái , cơ thể liền kịch liệt co rút. Trong tiếng ngân dài của Giang Tuyết Nịnh , một luồng ái dịch " tư tư" rung động từ tiểu huyệt của nàng phun ra tới.
Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông quá mức thô tráng , tiểu huyệt cao trào co rút lại không quá rõ ràng , nhưng cúc huyệt phía dưới một chút lại một chút khép mở.
" Tiểu bảo bối , mới mấy cái liền ra rồi a~"
Đôi bàn tay trắng của tiểu nữ nhân đấm một cái lên ngực hắn , hờn dỗi nói :" Nam nhân thối , còn không phải tại vì anh....quá lớn."
Thanh âm nồng đậm xuân ý , ánh mắt cùng biểu tình trên mặt thay vì xấu hổ thì đúng hơn là vui vẻ da^ʍ mị.
" Ha ha..." Tiếng cười Cố Thần Quang lộ ra tia vui vẻ cùng đắc ý , bàn tay to đặt ở trước ngực nàng , xoa nắm đôi cự nhũ.
" Tiểu nộn bức thật chặt , anh phải hảo hảo nới lỏng cho em , bằng không về sau sẽ chịu khổ."
" Xấu xa , ai muốn anh nới"
Cổ ngọc màu mỡ , mông thịt như tuyết , ở giữa là một đoá hoa đào diễm lệ , mà bên trong đoá hoa ấy lại cắm một cây dươиɠ ѵậŧ tím đen thô to , không ngừng tới lui ra vào , phía dưới đồng dạng là cặp tinh hoàn dính đầy ái dịch.