Bụng Lâm Ngạn dần dần biến lớn, rất nhanh đã trở nên giống lần mang thai trước tròn trịa, thậm chí còn lớn hơn. Mỗi lần xuống giường đều phải vịn bụng cùng eo mới có thể bước xuống, đi bộ cũng hết sức chậm rãi, đi không bao lâu thì hai chân như bắt đầu nhũn ra, không thể bước tiếp đành phải quay trở lại giường.
Lâm lão hán thấy thế cũng không cho phép cậu xuống nữa, để vợ ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thai. Ban ngày Lâm Ngạn sẽ nằm trên giường đọc sách giải quyết thời gian rảnh, đến giờ sẽ cho Cầu Cầu bú. Ban đêm thì Cầu Cầu sẽ được ôm qua căn phòng cách vách, mình thì bị gia gia áp trên giường thao huyệt, vì gia gia giải tỏa áp lực sau một ngày mệt mỏi.
Hôm nay, trên đường đi từ ruộng về, Lâm lão hán gặp được hàng xóm cách vách, được ông ta đề củ một thợ quay chụp ảnh, nói là chuyên môn quay chụp cho dựng phu. Mà thợ chụp ảnh này là một song nhi đã kết hôn, không cần kiêng kị gì cả, bất cứ tư thế gì cũng có thể đem ra chụp giữ làm kỷ niệm. Nghe hàng xóm đề cử xong, trong lòng hắn nổi lên tâm tư muốn cùng tiểu thê tử chụp bộ hình kỷ niệm mang thai.
Không lâu sau đó, Lâm lão hán thật sự liên hệ thợ chụp ảnh kia, hẹn chụp một bộ ảnh chủ đề quá trình mang thai, trong gói bao gồm cả nội thất. Lâm Ngạn chỉ nghe là chụp ảnh mang thai, khonong biết tâm tư của gia gia, nên ngại ngùng đồng ý. Cậu sẽ không biết ngày mai cậu sẽ hối hận vì quyết định hôm nay của mình, vì buổi chụp ngày mai sẽ lưu lại rất nhiều ảnh xấu hổ khi mang thai, tiện nghi cho Lâm lão hán bảo tồn.
Thợ chụp ảnh thật sự có tay nghề, ảnh chụp ra rất có phong thái nghệ thuật. Y là một song nhi nhưng vì nhiều lí do mà không thể mang thai, đây cũng là một nguyên nhân y muốn chụp hình song tính nhi mang thai, y cũng đối với việc khia phá vẻ đẹp của họ có hứng thú. Y nghe nói sau thôn Lâm gia có một mảnh rừng rất đẹp, nên trực tiếp quyết định sẽ chụp ở đó.
" Xin chào, xin hỏi ngài là Lâm tiên sinh? Vị này chắc là Lâm Ngạn đi?"
Lâm lão hán vừa dẫn Lâm Ngạn ra hỏi đại trạch đã thấy một vị tiên sinh đang đứng bên cạnh xe, trên mặt đeo kính râm, Chu Ngọc* đưa tay gỡ kính râm, khóe miệng nhếch lên cùng Lâm lão hán và Lâm Ngạn chào hỏi.
Tên Chu Ngọc nghe có vẻ khá nữ tính, vẻ bề ngoài cũng nhu hòa anh tuấn, chỉ là màu da so với người song tính bên ngoài thì là màu lúa mì khỏe khoắn. Ánh mắt thâm thúy, cái mũi thẳng, bờ môi cũng non mềm. Dung mạo cơ hồ cùng Lâm Ngạn tương đương, nhưng khí chất lại không giống, mang vài phần dã tính. Làm người ta không thể không tưởng tượng khi đem con báo xinh đẹp này áp dưới thân thao làm tới khóc lóc cầu xin sẽ đẹp cỡ nào.
Đơn giản chào hỏi xong, Lâm lão hán cẩn thận ôm Lâm Ngạn lên xe. Chu Ngọc thấy đã chuẩn bị sẵn sàng hết, liền bảo mội người xuất phát, rất nhanh đã tới địa điểm dự kiến.
" Cởϊ qυầи áo, mặc vào cái này."
Chu Ngọc mang theo nụ cười xấu xa nhìn Lâm Ngạn, cầm một rương quần áo để cậu thay đổi. Sau đó không đợi Lâm Ngạn trả lời đã cùng mọi người mang thiết bị chụp ảnh nagwj về hướng về phía rừng, sẵn kéo luôn Lâm lão hán xuống xe.
Lâm Ngạn chỉ có một mình trong xe, mở rương quần áo ra, trông thất quần áo bên trong xoắt cái liền đỏ mặt. Cậu nhìn qua cửa xe thấy Chu Ngọc cùng Lâm lão hán đang đứng bàn bạc gì đó, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thay quần áo.
Lâm Ngạn mặc vào được một nửa, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa xe, là tiếng Chu Ngọc vang lên, nói là vào giúp cậu chỉnh sửa trang phục cùng trang điểm.
Bên ngoài, Lâm lão hán đã được cho mặc thành một thủ lĩnh bộ lạc thời nguyên thủy, thô kệch mà cuồng dã. Phối với một thân cơ bắp đen nhánh cùng khuôn mặt mười phần anh tuấn của hắn tạo nên một thân khí thế, song nhi nhìn thấy sẽ hận không thể dán lên.
Lâm lão hán nhìn Chu Ngọc chui vào xe, không biết sẽ đem Lâm Ngạn hóa thành bộ dáng gì, hắn hơi có chút chờ mong.
" Ai nha, thẹn thùng cái gì, nhanh bước ra! Mặt trời xuống núi bây giờ a!"
Qua một lúc trong xe truyền ra tiếng trêu chọc của Chu Ngọc, ngay sau đó là tiếng kinh hô của Lâm Ngạn cùng âm thanh đẩy cửa xe, trước thấy Chu Ngọc nhảy xuống trước, quay lại đem Lâm Ngạn thẹn thùng, nhẹ nhàng kéo ra ngoài.
" Thế nào, bộ dáng có phải hay không rất xinh đẹp? Ta đã nói vẻ bề ngoài của Lâm Ngạn rất hợp với tạo hình vương tử tiểu tinh linh"
Chu Ngọc cười hì hì nói với Lâm lão hán đã không thể chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Ngạn, như nhìn một báu vật.
Lâm Ngạn xấu hổ lôi kéo Chu Ngọc, bất ngờ va chạm với ánh mắt nóng rực của Lâm lão hán, nháy mắt liền cúi đầu thẹn thùng, không dám ngẩng đầu đối mặt với Lâm lão hán. Tùy ý Lâm lão hán đem cậu đánh giá từ trên xuống dưới.
Trên trán Lâm Ngạn đeo một chiếc vòng kim sắc, càng làm tôn lên dàn da trắng nõn động lòng người. Lông mi dài rậm khẩn trương rung lên, ánh sáng chiếu lên mặt càng làm cậu xinh đẹp. Đặc biệt đôi tai của cậu, không biết dùng đạo cụ gì mà dài nhọn, thật sự giống như tinh linh.
Bản thân Lâm Ngạn đã tinh xảo trắng nõn lại phối với tạo hình thanh thuần, lại càng giống một vương tử tinh linh trong rừng rậm ngây thơ yếu đuối, không rành thế sự. Chỉ khác là vòng eo tinh tế thay bằng chiếc bụng đang mang thai to tròn, để người ta khó tin rằng vị vương tử thanh thuần này đã bị nam nhân khai phá thân, thậm chí còn bị làm lớn bụng, bắt đầu vì nam nhân sinh hậu đại!
Hạ thân Lâm Ngạn chỉ mặc vẻn vẹn một cái váy ngắn màu xanh nhạt với trắng, khí khăn lắm mới che khuất bờ mông căng tròn cùng với côn ŧᏂịŧ tinh xỏa phía trước.
" Đừng ngẩn người nữa, bây giờ ngươi đem vòng cổ đeo lên cổ Lâm Ngạn, sau đó nắm dây dắt cậu ấy đi, nên nhớ chủ đề hôm nay chính là thủ lĩnh bộ lạc nguyên thủy bắt vương tử tinh linh làm tính nô."
Chu Ngọc không chịu nổi tình cảnh của hai người nữa, đem cái vòng cổ cũ ném về phía Lâm lão hán, sau đó cầm lấy máy ảnh chuẩn bị chụp.
Trong lúc Lâm lão hán đeo vòng cổ cho Lâm Ngạn, Chu Ngọc nói đơn giản về chủ đề chụp hôm nay.
Tiểu vương tử tinh linh sinh ra trong khu rừng rậm này là một người song tính, cậu rất xinh đẹp cùng thông minh, phụ hoàng cùng mẫu hậu vô cùng yêu thương cậu, xem như trân bảo mà nuôi lớn, cậu vô ưu vô lo mà lớn lên. Vào ngày lễ trưởng thành, cậu lén lút chạy ra khỏi vương quốc, muốn đi khám phá thế giới bên ngoài.
Kết quả bị thủ lĩnh bộ lạc bắn trúng trong lúc đi săn, tiểu vươn tử tromg lúc thất kinh đã bị vị thủ lĩnh kia bắt về. Không lâu sau vết thương của vương tử tinh linh cũng lành, cậu liền bị đưa đến cho thủ lĩnh, bị hắn cướp đi tấm thân xử nữ, sau đó bị nuôi nhốt trong bộ lạc, trở thành tính nô được sủng ái nhất.
Thủ lĩnh đối với tiểu vương tử vô cùng yêu thích, thậm chí không còn hứng thú với những người song tính khác, bắt đầu bắt buộc cậu phải sinh hài tử cho hắn, đáp ứng sau khi cậu sinh được hài tử sẽ thả cậu đi, nếu từ chối hắn sẽ đem cậu triệt để làm bẩn. Bị phong ấn hết pháp lực, không cách nào phản kháng, tiểu vương tử chỉ có thể đáp ứng sinh con cho thủ lĩnh bộ lạc, xâm phạm quy tắc cảu tinh linh, làm dơ sự thuần khiết, mang thai con của thủ lĩnh.
Hôm nay là ngày thủ lĩnh quay lại bộ lạc sau nửa tháng đi săn, quyết định đưa tinh linh đang mang thai vào rừng tản bộ, đồng thời phát tiết du͙© vọиɠ trong nửa tháng vừa qua.
" Ô... Quay xong chưa? Ta, ta chịu không nổi..."
Lâm Ngạn mắc cỡ không chịu nổi, hỏi Chu Ngọc. Đeo vòng cổ đi theo dẫn dắt của gia gia trong bộ đồ xấu hổ này, lại nằm bò ra đất, một bên thì Chu Ngọc cầm máy chụp mọi góc độ với khuôn mặt hưng phấn. Đôi khi cậu còn thấy Chu Ngọc cầm máy chụp bóng lung hai người từ dưới lên, vội kẹp hai chân, không muốn phong cảnh giữa hai chân bị chụp. Nhưng mà tư thế bò khiến hoa huyệt cùng cúc huyệt cậu không thể nào không lộ ra, ngay cả côn ŧᏂịŧ cũng rũ xuống đung đưa giữa hai chân.
" Chân mở lớn ra chút! Ta muốn chụp nhục huyệt lúc mang thai của ngươi, là lúc bên trong nhiều nước nhất. Có thể bôi thêm một chút thôi tình để chụp hiệu quả hơn."
Chu Ngọc nhìn ra tâm tư của Lâm Ngạn, ngược lại hướng dẫn cậu mở chân thuận tiện cho y chụp nơi riêng tư. Lâm Ngạn cắn môi mở chân, mặc cho y chụp quang cảnh giữa hai chân mình.
" Thủ lĩnh, ngươi đem tinh linh dắt đến bên cạnh cái cây kia, sau đó ép cậu ấy lên thân cây, dùng tay nâng chân trái lên, chỉ để lại chân phải đứng trên mặt đất!"
Chu Ngọc chụp xong cảnh này liền hô hoán chỉ dẫn Lâm lão hán bày ra tư thế tiếp theo.
Lâm lão hán cười hắc hắc, đem Lâm Nganh đang có suy nghĩ né tránh ôm vào ngực, một bên an ủi vợ nhỏ đang thất kinh, một bên dựa theo hướng dẫn của Chu Ngọc đặt Lâm Ngạn trên thân cây, dùng tay nắm mắt cá chân cậu nâng lên, làm cậu không thể đứng thẳng bằng một chân, lộ ra nhục huyệt hồng nộn đã bắt đầu chảy nước, chảy xuống cả bắp chân.
" Ô, buông ra! Đã bị nâng lên hết cỡ a... Tiểu huyệt đang chảy nước, van cầu anh buông ra, không muốn !"
Lâm Ngạn nức nở, thân thể chỉ được chống bằng một chân, chân kia bị nâng lên cao, vịn cái bụng tròn trịa dựa lên cây. Hiển nhiên cậu cũng ý thức được tư thế này làm toàn bộ hạ thân chảy nước của mình đều được quay chụp lại, xấu hổ xin tha, không muốn tư thế dâʍ đãиɠ của mình bị ghi lại. Lâm Ngạn không biết, tư thế này làm cậu tăng thêm mấy phần phong tình. Hai người Lâm lão hán cùng Chu Ngọc bị thời khắc này của cậu mê hoặc.
Vương tử tinh linh thuần khiết ngây thơ bị thủ lĩnh bộ lạc ép lên thân cây, một tay nâng chân thon dài, lộ nhục huyệt hồng hào sau khi mang thai đã phát triển hơn, xấu hổ cầu khẩn khóc thút thít có dáng vẻ dụ hoặc đến cỡ nào.
Thịt rễ của Lâm lão hán đội lớp áo choàng da thú nháy mắt vểnh lên, hưng phấn thẳng đứng. Chu Ngọc nhìn thấy thịt rễ uy mãnh của Lâm lão hán, hai mắt liền phát sáng, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, bảo Lâm lão hán không cần cố kị, vén váy Lâm Ngạn, trực tiếp thao vào non huyệt của cậu.
" Ngươi cầm côn ŧᏂịŧ chậm rãi cắm vào nhục huyệt của Lâm Ngạn đi! Ta muốn bắt cả quá trình, tận lực toàn bộ cắm vào, tốt nhất chỉ còn để lại hai cái trứng bên ngoài !"
Chu Ngọc giơ máy ảnh, bên miệng không chút xấu hổ nói ra lời hạ lưu, nộ tâm y hết sức kích động, cảm thấy hôm nay chụp bộ ảnh này là một việc hết sức thành công của y.
" Không muốn, gia gia, a...Không muốn tiến vào, không thể tiến vào..."
Lâm Ngạn đã triệt để xấu hổ kêu lên, nhưng thân thể mang thai vụng về giờ phút này khó giữ tư thế cân bằng, toàn bộ đề treo lên người Lâm lão hán, bởi vậy không dám động mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thịt rễ gia gia nhắm vào mép thịt đã mở rộng của mình, thuần thục đâm vào.
" Lẳиɠ ɭơ, đã bị đâm hưng phấn vậy. Ngoài miệng còn nói không muốn, bên trong thì đã ướt đẫm! Không biết còn tưởng ngươi chảy đại hồng thủy nữa!
Lâm lão hán cảm nhận được nhục huyệt dị thường khẩn trương ướŧ áŧ, làm hắn càng thêm cứng rắn, không ngừng đem côn ŧᏂịŧ thẳng tắp đâm vào rút ra nhục huyệt, đâm sâu đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ.
" Đúng! Chính là loại cảm giác này. Đừng quên bây giờ ngươi là tính nô của thủ lĩnh bộ lạc, biểu hiện một chút xấu hổ đi! Tưởng tượng một chút, cảm giác từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt mà bây giờ bị thủ lĩnh bộ lạc ép dùng thân thể phục vụ cho nam nhân dã man thô lỗ nào!"
Chu Ngọc còn sợ chưa đủ, ở một bên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, liều mạng giúp đỡ Lâm Ngạn có cảm giác, tiến vào đúng tình cảnh.
" Bụng nâng cao một chút. Thủ lĩnh nhích qua bên cạnh một chút, để ta chụp bụng lớn của tiểu tinh linh. Sách, vừa trong vừa lớn, nhìn còn tưởng song bào thai! Ngẫm lại thật khiến người ta hưng phấn, vương tử tinh linh thuần khiết thế mà bị một dã nam nhân làm lớn bụng, cả đời bị nam nhân thao, phải sinh hài tử cho hắn.
" Không, không muốn--- ô, đừng nói nữa!"
Lâm Ngạn cương cứng người, đầu ngón chân vì kɧoáı ©ảʍ cùng xấu hổ mà cuộn lại, bên trên còn dính đoi chút bùn đất. Thân thể trắng nõn cùng cái bụng lớn càng làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của cậu, dối lập với thân hình cường tráng của Lâm lão hán, một loại chinh phục đánh thẳng vào trực giác tự nhiêm sinh ra.
" Thủ lĩnh hung hăng làm, để dâʍ đãиɠ tinh linh bắn, ta muốn chụp bộ dáng cậu ấy lớn bụng xuất tinh!"
Chu Ngọc nhạy bén phát hiện Lâm Ngạn đã đến cực hạn, chú ý để ống kính trước cậu, muốn bắt được khoảnh khắc du͙© vọиɠ xuất tinh.
" Nghe không, cái mông xoay nhanh một chút, thao bắn em cái tiểu tao hóa lớn bụng! Trong bụng còn mang em bé mà có thể tao đến vậy!"
Lâm lão hán cũng đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ cực hạn trong nhục huyệt cháu trai, sướиɠ đến mức hung hăng đâm mạnh vào nhục huyệt mềm mại của cậu. Làm Lâm Ngạn chảy cả nước mắt xấu hổ, toàn thân trên dưới bị tìиɧ ɖu͙© công chiếm, người biến thành màu hồng phấn mê người.
"Ê a---không, bị đâm a... Bị đâm tới muốn bắn..."
Lâm Ngạn rít lên một tiếng, một luồng chất lỏng màu trắng từ côn ŧᏂịŧ phấn nộn của cậu bắn ra, rơi xuống thảm cỏ, mà thân thể cậu cũng run rẩy treo toàn bộ lên người Lâm lão hán không ngừng thở dốc, rốt cuộc không giữ được một tia khí lực nào.
" Rất tốt, rất tốt, thật sự không tệ, vượt qua tưởng tượng của ta! Nghỉ ngơi một chút, chúng ta bắt đầu tư thế thứ ba."
Chu Ngọc nâng máy ảnh, sắc mặt hài lòng mà xem lại ảnh,bộ dáng Lâm Ngạn với cái bụng lớn bị Lâm lão hán ép lên cây thao làm đến nhũn ra thẳng tới khi xuất tinh thật hết sức xinh đẹp. Y thật sự đợi không được, muốn ngya lập tức chụp tư thế thứ ba.
Cảnh tiếp là cảnh tinh linh hai tay bị trói ra đằng sau, ép bụng cùng ngực ưỡn ra, lộ vυ' trướng sữa sau mang thai, mặc cho nam nhân đùa giỡn.
" Cái áo ngực này cũng giật ra?"
Lâm lão hán nghe Chu Ngọc hướng dẫn xong, tay chỉ cái áo ngực bằng sa mỏng trong suốt hơi.
" Ách, tạm thời đừng cởi. Trước tiên cách áo vò đầṳ ѵú cậu ấy, dùng sữa làm ướt cả áo ngực lẫn bầu vυ', dạng này rất đẹp, cũng có thể thể hiện đặc điểm trướng sữa sau mang thai."
Lâm Ngạn bị dây cỏ trói tay ra sau, dang quỳ gối trên mặt đất, vòng cổ bị kéo về phía sau,Lâm Ngạn vì bảo trì cân bằng liền ưỡn ngực ra đằng trước, nức nở giãy giụa khỏi bàn tay đang đùa giỡn trước ngực.
Trong màn ảnh, tinh linh xinh đẹp bị trói chặt, tuyệt vọng khóc, bị bàn tay thô ráp của nam nhân bao phủ lên bầu vυ' cách một tầng sa mỏng xoa nắn, vò đầṳ ѵú, thân thể tuyết trắng không ngừng run rẩy, rất nhanh sữa từ lỗ sửa chảy ra.
" Khí lực thủ lĩnh mạnh hơn chút, không cần lo lắng sẽ bóρ ѵú thành hình dạng xấu! Có thể nắn thành nhiều hình dạng, vυ' bị bóp biến dạng là tốt nhất. Móng tay có thể da^ʍ sâu vào núʍ ѵú, để cậu ấy chảy ra càng nhiều sữa!"
Chu Ngọc kêu Lâm lão hán tăng lực đạo, đem Lâm Ngạn vò sữa đến phát run, chỉ thấy sữa không ngừng chảy ra, lỗ sữa mẫn cảm còn bị tùy ý khai phá. Lâm Ngạn vừa đau vừa sướиɠ không ngừng rêи ɾỉ.
Chu Ngọc giờ phút này tìm mọi cách đặc tả vυ' của Lâm Ngạn. Nhũ phòng trắng nõn màu mỡ bị bàn tay ngăm đen của nam nhân nắm giữ nắn bóp, sữa từ khe hở ngón tay chảy ra, áo ngực sa mỏng cũng đã ướt nhẹp, tất cả đều được chụp lại.
Sa y ướt đẫm, dán sát vào vυ', mô phỏng đường cong động lòng người của cái vυ' căng tròn.
" Có thể kéo xuống rồi, trực tiếp xé! Nhớ kĩ để vυ' từ bên trong bật ra!"
Chu Ngọc đột nhiên chỉ thị, Lâm lão hán ngay lập tức cầm sa y xé rách, Lâm Ngạn kinh ngạc nhìn hai vυ' bật ra. Chu Ngọc liền hướng hai vυ' kiều đĩnh sưng đỏ chụp liên tục.
Bầu vυ' trắng nõn căng tròn, bên trên là hai núʍ ѵú đã bị trêu chọc đứng thẳng hồng phấn mê người, trên núʍ ѵú mang hai chấm trắng là sữa đã chảy ra đọng lại, sữa có xu hướng tiếp tục từ bên trong chảy ra.
" Thật đẹp mắt! Tinh linh chủ động đem ngực nâng lên để nhũ giao cho thủ lĩnh. Cởi trói cho cậu ấy, hai tay Lâm Ngạn nâng vυ', đem kê ba của thủ lĩnh kẹp ở giữa, sau đó bắt đầu chuyển động, hiểu không?"
Lâm Ngạn nghe xong chỉ có thể rưng rưng quỳ xuống tách chân ra, để cái bụng to trĩu xuống, mãi đến khi bụng chạm đất mới dừng, tay nâng hai vυ' đầy đặn của mình lên, đem kê ba uy mãnh của gia gia kẹp ở giữa. Nhìn vào chỉ thấy tiểu tinh linh đem thịt rễ đen nhánh dữ tợn của thủ lĩnh vây giữa hai vυ', bắt đầu ma sát.
Cực đại qυყ đầυ dính dịch nhờn thoắt ẩn hiện từ giữa khe vυ', mấy lần chọt lên tới cằm Lâm Ngạn, đem đầu cậu đẩy ra đằng sau, cái bụng cũng theo đó lắc lư.
" Không cho phép tránh! Chọt trúng cằm cũng không cho phép ngửa ra đằng sau, chọt tới thì lập tức đem kê ba ngậm vào miệng hút! Đúng, biểu lộ sự xấu hổ nữa, chính là biểu tình cưỡng bách nhục nhã. Đừng quên bên trong bụng ngươi còn mang hài tử của dã nam nhân, ngươi chính là bị hắn tách chân phá thân xử nữ."
Chu Ngọc bất mãn nhìn mấy tấm hình bị chụp hư, ngẩng đầu hô to.
Thế là, xinh đẹp tinh linh trong bụng còn mang hài tử chỉ có thể cố gắng dùng hai vυ' giúp nam nhân xoa bóp, mặc cho thịt rễ xấu xí tanh hôi ở giữa bầu vυ' trắng nõn mềm mại của mình trừu sáp đỉnh làm.Thêm một cái bụng nặng nề làm động tác càng trở nên phí sức, cắn môi phục vụ nam nhân cướp đi tấm thâm xử nữ trân quý của mình, còn lộ bộ dáng nhũ giao dâʍ đãиɠ không chịu nổi.
Thẳng đến khi thủ lĩnh bộ lạc thoải mái gầm nhẹ, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra trước ngực tinh linh xinh đẹp, hỗn hợp sữa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem vυ' của tinh linh biến thành một bãi hỗn lộn, Chu Ngọc mới để cho Lâm lão hán ôm Lâm Ngạn đi nghỉ ngơi.
" Chỉ còn một tư thế cuối cùng, xong liền kết thúc buổi chụp hình hôm nay."
Chu Ngọc hưng phấn bắt đầu bố trí cho cảnh chụp tiếp theo. Lâm lão hán thì một bên an ủi Lâm Ngạn.
Cảnh cuối là Lâm Ngạn toàn thân trần trụi, nằm giữa một tấm thảm lông xù, xung quanh cũng là lông thú. Tinh linh điềm đạm đáng yêu nằm giữa đống lông thú, da thú bằng nhung bao lấy làn da trơn mềm tinh tế cùng cái bụng nổi bật, làm cậu càng thêm trơn mềm dụ hoặc.
Thủ lĩnh rất nhanh bắt đầu lột da thú trên thân thể tinh tinh. Vô luận tinh linh có trốn tránh như thế nào, đều không thể ngăn cản thân thể dần dần lộ ra, ngược lại thủ lĩnh bị cảm giác nhục nhã mỹ nhân tăng kɧoáı ©ảʍ.
" Không, không muốn cởi ô... Trong bụng còn mang hài tử, cầu ngươi dừng lại..."
Lâm Ngạn bị đùa đến nhịn không được cầu khẩn, ôm bụng hướng nam nhân cầu xin nam nhân buông tha mình, không dùng thân thể đang mang thai của mình phát tiết du͙© vọиɠ.
" Hài tử thì thế nào? Dù có lớn bụng cũng phải để ta thao làm."
Lâm lão hán phỉ khí mười phần phản bác, động tác trên tay chậm đi mấy phần, quyết định hưởng thụ cảm giác mèo vờn chuột.
" Ô... Không được, bụng không chịu được, hài tử sẽ rơi mất, van cầu ngươi, không muốn..."
" Ồ? Bên trong bụng ngươi đã có hài tử của ta, ta muốn làm ngươi bao lâu thì làm bấy lâu, ngươi phải phục vụ cho ta!"
" Không thể, thật sự không thể... Van ngươi, thân thể ta chịu không được, không chịu nổi..."
Lâm Ngạn đáng thương thở gấp, lập tức bị Lâm lão hán lột đi miếng da thú cuối cùng trên thân, đem người đẩy xuống tấm thảm, gỡ chân cậu ra, đâm sâu vào nhục huyệt đã đỏ không chịu nổi.
Đáng thương tinh linh xinh đẹp đã mê đảo thủ lĩnh bộ lạc, bởi vậy dù trong bụng đang mang thai hài tử, mỗi đêm đều phải tiến vào liều vải tiến hành giao hợp, phải chịu sự tra tấn này, một bên vì nam nhân sinh hậu đại, một bên phải chịu trách nhiệm thảo mãn tính dục tràn tđầy của nam nhân.
Cuối cùng buổi chụp hình cũng kết thúc, Lâm Ngạn vì rêи ɾỉ quá nhiều đã tắ tiếng, nghẹn ngào được Lâm lão hán bao bọc trong áo khoác, ôm về xe. Chu Ngọc thì vẫn chưa thỏa mãn, ở bên ngoài thu thập đạo cụ, theo ánh nắng chiều lái xe quay về thôn Lâm gia.
Chương này dài quá!