Chương 28: Ở tầng cao nhất của Chiến gia nɠɵạı ŧìиɧ
Dương Dao bận đầm body hai dây đen, chân đi đôi cao gót màu đen mũi nhọn, cả gương mặt trắng nõn xinh đẹp cứ thế làm đám đàn ông trong trụ sở chính của Chiến gia điên đảo. Đoạn cậu mở túi xách ra lấy card VIP thì khăn tay bị rớt xuống, một đám đàn ông lại trợn tròn mắt nhìn cặp mông căng mây mẩy của cậu, cặp mông vừa trắng vừa hồng vì động tác cúi người mà lộ ra. Dương Dao lại như không có gì đứng dậy, kéo váy xuống, vỗ mông hai cái rồi tiến về phía trước.
Đoạn cậu tiến vào thang máy, trong thang máy có người, là trợ lý Triệu, Triệu Phùng. Anh năm nay vừa ngoài 30, thân người thon dài tỉ lệ chuẩn, phía trên là một hình tam giác ngược, bên dưới chân dài mang quần Tây đi giày da, một bộ dáng cấm dục. Dương Dao khẽ cúi đầu có lệ rồi bước vào thang máy. Không gian nhỏ hẹp như vậy khó tránh được độ nóng đốt người, Dương Dao khẽ xê dịch váy mình một chút. Một lát lại nhìn nhìn đũng quần đang nhô lên của Triệu Phùng.
Anh bắt gặp ánh mắt của Dương Dao khẽ họ khan một tiếng. Miệng nghiêm cẩn nói: "Đứng trước mỹ nhân, khó mà kìm lòng haha nhưng cậu Dương đây cũng không phải là món đồ còn sạch sẽ, tôi cũng ngại.......bẩn."
"Phải xem cái miệng của anh chê tôi bẩn nhưng lại mê cơ thể tôi đến mức nào." Dương Dao ném túi xách xuống, nện giày cao gót về phía Triệu Phùng, hôn lên môi anh. Triệu Phùng quả nhiên bất ngờ nhưng lại chiếm thể chủ động rất nhanh hôn lại. Dương Dao cũng không chịu thua bóp bóp túp lều bên dưới. Nhìn người đàn ông đang bị cơ thể của cậu áp sát lên mà thở dốc, khoái trá cười. "Tôi có mang bao, làm!" Nói đoạn cậu quỳ xuống dùng miệng kéo khoá quần Triệu Phùng, ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bán cương của anh liếʍ láp, tự ngọn đến hai quả trứng đều hàm hết vào miệng, chờ đợi độ run nhất định của thứ đó rồi há miệng ra nuốt hết vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông cậu ăn nhiều như vậy nhưng lại chưa đã ghiền.
Triệu Phùng nắm eo cậu, khẽ bóp một cái: "Đang ra cái đấy cậu phải dùng bôi trơn mới đúng." Anh không chờ được nữa, cấp tốc vạch váy cậu lên, quả nhiên tên lẳиɠ ɭơ này không mang qυầи ɭóŧ, có điều làm anh hoảng sợ hơn là mông cậu đã bị chất nhầy lấp đầy. Nhìn bộ mặt ngờ ngạo của Triệu Phùng, giải thích: "Anh quên chủ tịch của anh và tôi là quan hệ gì sao. Ông ta bắt tôi mỗi ngày tự thủ da^ʍ, rồi đem thứ mình bắn ra làm bôi trơn, rìu thời có thể để ông ta ngoạn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, không phải của trên khác, anh ngại cái gì."
Không biết có phải Triệu Phùng tức giận hay không mà anh đã tháo cà vạt, trói tay Dương Dao lại, trực tiếp đem cậu đến phòng chủ tịch. "Chủ tịch có việc ra ngoài, tầm 3 tiếng nữa mới về, tôi muốn chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Anh....anh" Dương Dao định ngăn anh thì đã bị hắn đẩy dựa vào kệ sách, thúc từ phía sau. Mỗi của thúc như trời giáng, đen phía sau dù đã trơn trượt của cậu làm chảy máu.
"Không được không được, chơi phía trước, tôi không chịu được phía sau..." Triệu Phùng như đạt được ý định, một lần một đem cậu đặt ngồi dựa vào ghế làm việc của Chiến Đình, hai chân gác lên tay dựa, anh nhìn thẳng vào máy quay trong phòng, từng nhịp từng nhịp lấp đầy Dương Dao.
Dương Dao của anh, mãi mãi là của anh, một ngày nào đó anh sẽ có được cậu. Kể cả dáng vẻ non bợt thời điểm lần đầu tiên gặp mặt hay bảy năm sau lúc cậu đã 17 và dâʍ đãиɠ như hiện tại, anh vẫn muốn hϊếp da^ʍ cậu, khao khát phạm tội mãnh liệt.
Dương Dao tay vì đau mà vơ loạn, chụp được bờ vai anh mà vội vàng hấp khí: "Anh Phùng......dừng lại đi anh Phùng......em.....đau.....hức.....đáng ghét......anh không dừng là em giận anh.....người ta đau.....hức.....u a.....aaa....mau dừng.....úc......."
Triệu Phùng nhỏ nhiên dừng lại, đặt Dương Dao nằm trên ghế dài ở chính giữa phòng, chính mình thu thập tất cả, lại ác sự đem bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình ném vào học tủ của Chiến Sênh.
Hắn lúc làm Dương Dao không hề để lại dấu vết, chỉ có bướm cậu là đã sưng vù, đằng sau chảy máu nhưng căn bản mặc váy nên không lộ được. Kế hoạch của Triệu Phùng là sẽ làm Dương Dao thật lâu sau đó mới cho Chiến Sênh phát hiện, cho ông một bất ngờ.
Nhìn Dương Dao vẫn chưa hoàn hồn từ tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt, vẫn đang ôm bụng nằm một chỗ, ánh mắt của hắn thoáng yêu chiều quái dị rồi dứt khoát đi ra khỏi phòng, chỉnh lại và vạt, thắt đến đau mới dừng lại, từ từ tốn tốn như chưa phát sinh chuyện gì.