Tru Tiên

Chương 227: Trùng Phùng


Niền Bất Dịch thở nhẹ một hơi, trên mặt hiện nét cười.

Chỉ là Lục Tuyết Kỳ cuối cùng vẫn là người tâm tế cẩn thận, hơi chút trầm ngâm, do dự nhìn Điền Bất Dịch, hỏi: “Điền sư thúc, ý của người như thế, có phải nói hắn vẫn có thể về lại Thanh Vân?”

Điền Bất Dịch thở dài nói: "Mười nắm trước trên Thanh Vân Sơn chân tướng phơi bày, lão Thất ra đi, về sau ta mấy lần xem xét lại…"

"… Chỉ thấy rằng ở đây vốn không có chút gì là lỗi của lão Thất, hắn chưa từng phạm phải sai lầm gì, chỉ là trong cảnh âm dương lẫn lộn, không thể giải bày mà rời bỏ Thanh Vân. Lão phu một đời thu nhận cũng chỉ bảy đồ đệ, mỗi đứa tuy chẳng nên gì, nhưng nếu nói ta tùy tùy tiện tiện xem như không có chuyện, đối với việc mỗi đứa mà xuôi tay chẳng quản, ta quyết không có khả năng đó.”

Lục Tuyết Kỳ như người trong bóng tối lâu ngày, đột nhiên nhìn thấy phía trước lóe lên một tia sáng, lúc này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Điền Bất Dịch lại nói: "Ta cũng biết nếu sự việc phơi bày, chỉ sợ còn có nhiều điều lắt léo, nên mười năm nay ta trước sau vẫn lưu ý lão Thất, thấy hắn vẫn còn giữ được thiên lương, chưa từng nghe phạm phải một việc thương thiên hại lý nào."

Lục Tuyết Kỳ nói vội: "Không sai, con cũng từng có lưu ý, nhưng về sau nghe nói hắn gia nhập Ma giáo, không có tin tức gì…". Càng nói tiếp, nàng phát hiện Điền Bất Dịch đang nhìn vẻ nửa cười nửa không, mặt cảm thấy nóng bừng, thanh âm dần dần nhỏ xuống.

Điền Bất Dịch gật đầu nói: "Con cũng kể là người có tâm, mười năm đằng đẵng, tưởng cũng không phải dễ chịu gì."

Lục Tuyết Kỳ lặng yên.

Điền Bất Dịch ho vài tiếng khó nhọc, đoạn nói tiếp: "Nói cho cùng, nếu hẵn vẫn còn xem ta là sư phụ, việc của hắn, không…". Lão đưa mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ cười tiếp: "…việc của các ngươi, ta càng không thể không lý đến."

Lục Tuyết Kỳ cắn nhẹ môi, khắc sau, hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Đệ tử đa tạ sư thúc.”

Điền Bất Dịch gật gật đầu, lại không kìm được thở dài một hơi, tựa hồ lúc nãy đột nhiên đàm thoại, tuy có chút cao hứng, nhưng lại có vẻ trở nên mỏi mệt vài phần, trên mặt ẩn hiện lờ mờ một làn hắc khí, xem chừng càng trầm trọng hơn.

Lục Tuyết Kỳ không kìm được lo lắng mà nói: "Điền sư thúc, người hiện tại hãy khoan nói chuyện, mà điều dưỡng một lát.”

Đang nói, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại tiếp: "Con xem sắc trời này, tối đa cũng chỉ hai canh giờ nữa là trời sáng, cũng là lúc ta nên trở về Thanh Vân Sơn, thông báo với sư phụ và Tô Như sư thúc."

Điền Bất Dịch gật đầu, rồi lại khép mắt lại.

Lục Tuyết Kỳ thở dài, tựa hồ để những sự náo động hoảng loạn trong lòng bình ổn dần xuống, nàng cũng nhắm mắt, chỉ là đồng thời nơi khóe môi, phảng phất ẩn hiện một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.

Một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, chỉ của riêng mình nàng mà thôi.

Nơi chân trời xa, có một vì sao lấp lánh ẩn hiện sau những đám mây, như cái nhìn ngây thơ của thiếu nữ, lát sau, gió thổi tới, một đám mây đen trôi qua, lại một lần che đi mất.

Bên dưới áng mây, ẩn ẩn có hai đạo quang ảnh vượt qua bầu trời, hướng về phương này bay tới.

* * * * * *

Chu Nhất Tiên đưa Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân gấp rút rời khỏi nghĩa trang hoang phế nơi mà bọn họ không hề muốn ở lại chút nào, thẳng hướng đường lớn mà đi. Chu Nhất Tiên mặc dù đã già, lúc này cước bộ lại bất ngờ nhanh nhẹn không kém những kẻ trai trẻ, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân tự nhiên là phải cật lực bám theo.

Thấy đã đi được khá lâu, phía trước đại đạo cũng dần thấy bóng dáng, Tiểu Hoàn vừa đi vừa thở không ra hơi, nổi giận nói: “Gia gia, người không biết mệt à, sao mà chạy nhanh như thế chứ?"

Chu Nhất Tiên nhìn về phía đại đạo không còn xa phía trước, rồi lại quay đầu nhìn về phía nghĩa trang sớm đã không còn bóng dáng, thở nhẹ một hơi, ngưng cước bộ lại nói: "Ngươi phải cố lên, chúng ta đúng là phúc lớn mệnh lớn, đào sinh từ cõi chết, nếu còn không biết tốt xấu, chạy cho xa nghĩa trang đó, trừ phi tự muốn chuốc họa lên đầu."

Tiểu Hoàn hồi tâm lại, nhớ lại những điều đã trải qua ở trong nghĩa trang, lại nhớ đến lúc sau của thần bí yêu nhân đó, quả nhiên vẫn còn đầy sợ hãi, lắc lắc đầu mà nói: "Thật không nghĩ ra ở dưới chân Thanh Vân Sơn, lại có thể có tà đạo yêu nhân lợi hại đến thế.”

Chu Nhất Tiên chợt cười khan một tiếng, nói: "Nếu mà không phải ở dưới Thanh Vân Sơn, ta cũng khó mà gặp được!”

Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân lập tức cùng đứng lại, thốt: “Cái gì?"

Chu Nhất Tiên chau mày, nhớ lại vừa rồi chẳng biết làm sao lại lỡ lời, vờ đưa mắt nhìn hai bên rồi khoát tay bảo: "Tốt rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, mau vào thành, đến được nơi đông người thì chẳng còn lo nữa."

Tiểu Hoàn chằm chằm nhìn Chu Nhất Tiên một cách kỳ quái, lão không lý đến nàng, đi lên phía trước, Tiểu Hoàn bước vội mấy bước, đến bên cạnh Chu Nhất Tiên, đang muốn hỏi rõ, không ngờ Chu Nhất Tiên hắng giọng, rồi ngửa đầu nhìn trời, nói: "Tiểu Hoàn, ngươi xem sắc trời đêm nay tối không?"

Tiểu Hoàn lui sau lão một bước, nói: "Đêm nay gió dữ trăng mờ, âm khí cuồn cuộn, còn có thể nói là tốt hay sao?"

Chu Nhất Tiên cười nhạt hai tiếng, lại bước vội mấy bước về phía trước, Tiểu Hoàn trong mắt đầy vẻ hồ nghi nhìn bóng dáng của gia gia, chỉ cảm thấy Chu Nhất Tiên hiển nhiên có vài phần ẩn ý không nói rõ.

Ba người bọn họ đang đi, đột nhiên phía sau có một trận gió cuốn tới, một đạo hắc ảnh nhằm phía sau bọn họ đuổi đến.

Đã đuổi đến rồi!

Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, Dã Cẩu Đạo Nhân ba người đều thấy giật mình, nhất thời trong lòng cùng dấy lên một ý niệm: thời gian vừa rồi cũng không nói là ngắn, ma đầu ấy lại đã đuổi đến rồi sao?

Ba người đưa mắt nhìn lại, cảm thấy yên tâm, người đến tuy toàn thân hắc y, nhưng tuyệt không phải là yêu nhân với một thân hắc khí thần bí quỷ dị, mà là hắc y nhân Vu Yêu đã từng gặp qua lúc trước.

Vu Yêu điềm nhiên nhìn qua ba người già trẻ bọn họ, chỉ là gã không có ý gì, lướt qua tốc độ không hề chậm lại, hiển nhiên muốn sớm rời khỏi nơi này. Chỉ là vào lúc gã lướt qua, đột nhiên đằng sau truyền lại một âm thanh nữ tử, gọi đến: “Khoan đã."

Vu Yêu dừng lại, thân hình trên không xoay lại, dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong ba người có hai người đàn ông đang tròn mắt ngạc nhiên, nhìn vào thiếu nữ ở giữa, tựa như không ngờ thiếu nữ ấy lại kêu gã, nhất thời không nói một tiếng nào.

Vu Yêu nhìn khắp một lượt trên dưới Tiểu Hoàn, hỏi: "Cô nương, là cô gọi ta chăng?”

Tiểu Hoàn hơi chút do dự, thốt: "Đúng.”

Vu Yêu hỏi: "Có chuyện gì chăng?”

Tiểu Hoàn hơi lúng túng, lúc nãy đột nhiên lên tiếng gọi hắc y nhân này dừng lại, không biết vì sao, chỉ là trong ý thức có cảm giác trên thân người này có nét tương đồng với thần bí sư phụ mà chỉ gặp qua hai lần, nếu không phải khí tức trên thân hai người có chút khác biệt, Vu Yêu lại không có được thứ quỷ khí âm trầm độc hữu nơi quỷ tiên sinh, chỉ e đã tự thốt ra một tiếng sư phụ rồi.

Chỉ là lúc này nhìn lại Vu Yêu, Tiểu Hoàn nhất thời không biết bắt đầu thế nào, chần chứ một lát, rồi lúng túng hỏi nhỏ: "Cái này… xin hỏi tiên sinh, ngài có biết rằng, có người mang cùng một dáng vẻ như ngài không?"

Vu Yêu ngạc nhiên, lắc đầu đáp: “Không biết!”

Tiểu Hoàn chau mày, còn muốn nói tiếp, bên cạnh Chu Nhất Tiên kéo nàng một cái, rồi lại kéo ra sau lưng, hướng hắc y nhân Vu Yêu cười cười nói: "Thưa tiên sinh, tiểu cô nương không biết chuyện, ngài đừng để ý.”

Đang nói, lại trợn mắt nhìn Tiểu Hoàn một cái, kéo nàng cùng đi, Dã Cẩu Đạo Nhân thấy bọn họ đi, cũng vội chạy theo, Tiểu Hoàn thẩn sắc có vài phần lúng túng, nhưng vẫn mạnh miệng hỏi: "Gia gia, sao người ngăn con?"

Chu Nhất Tiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn tìm rắc rồi à?"

Thanh âm Tiểu Hoàn dần dần nhỏ xuống, len lén quay đầu nhìn Vu Yêu một cái, chỉ thấy hắc y nhân vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, lại không kềm được hỏi nhỏ Chu Nhất Tiên: "Nhưng mà bọn họ thật sự thấy giống mà?"

Chu Nhất Tiên không thèm lý đến, lại nắm chặt tay nàng, bước nhanh hướng về đường lớn phía xa. Nhìn một nhà già trẻ ba người bọn họ đã đi xa, trong gió tựa hồ vẳng lại mấy câu rời rạc của Tiểu Hoàn, Vu Yêu nhất thời cảm giác có vài phần kỳ lạ khôn cùng, lát sau, gã tự mình cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Chỉ là vào lúc gã chuyển mình, chợt quay lại, hướng mặt về phía nghĩa trang hoang phế, tinh quang chớp hiện trong đôi mắt, tròng mắt xoay chuyển không ngừng.

Theo hướng cái nhìn của gã, nơi chân trời xa, ẩn hiện có thể nhìn ra hai đạo nhân ảnh một trước một sau theo đuổi, chính nhằm nơi nghĩa trang hoang phế phóng đến.

Vu Yêu do dự giây lát, cuối cùng dứt bỏ tâm hiếu kỳ, lại lắc đầu, quay người rời đi xa.

Trong trực giác của gã, nơi nghĩa trang hoang phế đó quyết không phải là chỗ đến tốt lành gì, nhưng mà vẫn có cảm giác rất vi diệu.

* * * * * *

Vào lúc này tại nơi nghĩa trang, một bầu không khí trầm tịch bao phủ, Lục Tuyết Kỳ chầm chậm mở mắt, lướt nhìn một lượt khắp bốn phía, thấy bốn bề một bầu yên tĩnh không có gì lạ, cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

Điền Bất Dịch vẫn còn giữ nguyên bộ dạng cũ, nhắm mắt đả tọa trên mặt đá, thi thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng không biết thế nào, thủy chung vẫn không lay động một chéo áo, có vẻ như các cơn gió đều đi vòng qua thân người lão.

Lục Tuyết Kỳ trong lòng chấn động, trầm ngâm suy nghĩ, lại càng cảm thấy kỳ quái, đầu mày chuyển động không ngừng, ánh mắt chăm chú trên thân Điền Bất Dịch. Càng nhìn lâu, trong mắt hiện rõ sắc nghi hoặc, càng lúc càng nhiều hơn.

Kể từ sau khi cứu Điền Bất Dịch ra từ trong cỗ quan tài cầm cố, Lục Tuyết Kỳ phát giác vị Điền sư thúc Đại Trúc Phong đã lâu không gặp so với hình dạng trong ký ức của mình, cũng đã mập lên nhiều, xem ngoài nét mặt vẫn thế, còn với thân hình lùn mập này, cũng to lớn hơn trước, lúc này nhìn lại, y phục trên người ông như đã chật muốn rách rồi.

Chỉ là, không hiểu vì sao, mặc dù Điền Bất Dịch tưởng như mập lên, Lục Tuyết Kỳ vẫn luôn nghĩ việc mập lên của Điền Bất Dịch có vài chỗ không đúng, nhưng nhất thời vẫn không nhìn ra được là do đâu, trong lòng nàng đột nhiên dậy lên đôi chút lo lắng. Mặc dù nàng sử dụng đạo pháp thần thông lĩnh hội từ thiên thư, phá được cấm chế của quan tài, nhưng vào lúc xuất thủ, luồng yêu lực quỷ dị cấm chế Điền Bất Dịch chẳng ngờ không nhỏ, yêu lực mạnh mẽ này, trước nay nàng chưa từng thấy qua.

Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Kỳ cảm thấy nên hỏi rõ Điền Bất Dịch, hạ quyết tâm, liền chuyển thân qua, đang muốn khai khẩu, không ngờ vào lúc đó, Điền Bất Dịch đương bế mục dưỡng thần đột nhiên mở mắt, song mục phát xạ tinh quang, không hề nhìn qua Lục Tuyết Kỳ bên cạnh, trên mặt đầy nét đắn đo, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đen như mực.

Lục Tuyết Kỳ trong lòng chợt lạnh, quay người lại, đưa mắt nhìn lên, chỉ lát sau, thân người nàng liền rúng động.

Từ trên bầu trời đen, một đạo hắc ảnh như gió lay chớp giật phóng đến, toàn thân phủ một làn hắc khí, người tuy chưa đến nơi, mà một luồng yêu lực cuồn cuộn đã hung mãnh lan tới.

Điền Bất Dịch chậm chạp đứng dậy.

Lục Tuyết Kỳ cảm thấy trong họng khô khốc, hạ giọng hỏi: "Phải ông ta không?"

Điền Bất Dịch từ từ gật đầu, trầm giọng đáp: "Đúng là ông ta."

Lục Tuyết Kỳ mục quang lướt qua bóng đen đó, chỉ thấy hơi thở trở nên nhẹ hẫng, không còn nói gì nữa. Thiên Gia nắm trong tay, dần lóe sáng lên những luồng quang mang lưu chuyển.

"Hô!"

Một tiếng hét vang trong gió, đạo hắc ảnh từ trên trời phóng xuống, hạ giữa nghĩa trang, liền nhìn đến Điền Bất Dịch cùng Lục Tuyết Kỳ đứng tại cửa tòa phế ốc, vốn đã bước tới một bước, tịnh không có một chút e sợ lo lắng nào, liền phát ra một tràng cười hằng hặc quái dị.

Lục Tuyết Kỳ định nhãn nhìn tới, chỉ thấy toàn thân người này được bao phủ bởi một luồng hắc khí hùng hậu, hoàn toàn không thể nhìn ra thân hình dung mạo, nhưng dựa vào mấy tiếng cười vừa phát ra lúc nãy, nàng có thể nhận ra âm thanh đã nghe một lần khó quên của vị chưởng môn sư bá vốn rất mực hòa ái.

Thần bí nhân đưa mắt nhìn Điền Bất Dịch và Lục Tuyết Kỳ một lượt, cuối cùng hạ mắt nơi Lục Tuyết Kỳ trong tay nắm Thiên Gia, chợt thốt: "Là nó cứu ngươi ra?"

Điền Bất Dịch cười lạnh một tiếng, không hề trả lời, chằm chằm nhìn vào luồng hắc khí cuồn cuộn trên người thần bí nhân, trong mắt hiện vẻ vô cùng phẫn nộ, không kềm được dấn lên một bước.

Lục Tuyết Kỳ trên mặt không hiện chút biểu tình, lại cũng bước về phía khác hai bước, nhất thời cùng với Điền Bất Dịch tạo thành thế tam giác, đối chọi với thần bí nhân.

Điền Bất Dịch một thân đạo hành đã không cần phải nói nhiều, đến như Lục Tuyết Kỳ, với đạo hành của nàng lúc này, nhìn khắp thiên hạ cũng không cần tự khoe, chỉ là thần bí nhân cực kỳ cuồng vọng, vốn không xem bọn họ vào đâu, lại cười lên hắc hắc, tiếng cười khàn khàn trầm đục, trong đêm yên tĩnh không người, vang lên tại nghĩa trang hoang phế lâu nă, chẳng khác gì sói gào quỷ khóc.

"Điền Bất Dịch, ngươi còn dám động thủ với ta sao?”

Điền Bất Dịch thản nhiên đáp: "Ngươi nhập ma đã sâu, ta chỉ còn một đường động thủ mà thôi."

Kẻ đó cười lạnh vài tiếng, nói: "Ngươi nói ta nhập ma, chẳng lẽ tự ngươi nhìn ra?"

Điền Bất Dịch hữu thủ lay động, tức thời chỉ thấy **** lưu chuyển, pháp bảo Xích Diễm của lão đã vào tay, rừng rực như một ngọn hỏa diễm trên lòng bàn tay, nghe lão thốt từng tiếng một: "Ngươi với một thân ‘Huyền âm quỷ khí’ đã hại không ít tính mệnh lẫn u hồn cô khổ, còn có gì để nói?”

"Huyền âm quỷ khí" bốn chữ truyền vào tai Lục Tuyết Kỳ, nàng tức thời biến sắc, trên mặt hiện vẻ thập phần kinh dị. Với kiến thức của nàng, tà pháp quỷ dị mang tên Huyền âm quỷ khí này tịnh không phải pháp thuật Ma giáo, mà là Quỷ đạo dị thuật đã thất truyền nhiều năm, thứ yêu thuật nuốt tinh khí người sống lẫn u hồn quỷ khí mà thành, có thể tưởng tượng được mức âm độc của nó.

Có điều yêu pháp quái dị như thế lại bất ngờ hiện tại trên thân của kẻ trước mặt này, thật không thể nghĩ ra được.

Hắc khí trên thân thần bí nhân chuyển động cuồn cuộn, từ bên trong lại truyền ra vài tiếng cười lạnh lùng, tựa hồ muốn nói ra điều gì đó, lại ngưng ngay lại, hơi chuyển thân mình, nhìn lên hướng bầu trời phía sau.

Điền Bất Dịch cùng Lục Tuyết Kỳ cùng có cảm giác, đều nhìn về phía đó, thần sắc cùng biến chuyển.

Từ giữa không trung, một đạo nhân ảnh từ trên cao phóng thẳng xuống, uy thế như lôi, người đến như cuồng phong, mặt đất có một vài khối đá đã từ từ chuyển động, kỳ uy như thế, người đến tu hành cao thâm thế nào có thể tưởng tượng.

Đêm nay, trong nghĩa trang quả nhiên phong vân hội tụ, cao nhân đều ghé đến đây.

Chỉ là nhân sinh vô số, lại có nhiều sự xảo hợp lạ kỳ…

Người này không giống với thần bí nhân, dù thế đến cùng hung hãn trầm trọng, nhưng người đến sau khi hạ xuống đất lại có vẻ rất nhẹ nhàng, duy có trong không trung phát ra một tiếng hô phá tan bầu yên tĩnh, lại nhẹ nhàng xoay nửa vòng khi hạ xuống, không một tiếng động đứng yên trên mặt đất, xoay đầu nhìn khắp xung quanh.

Chỉ một khắc sau, hắn đã đứng sững lại.

Lục Tuyết Kỳ cũng sững sờ.

Điền Bất Dịch lại cũng sững người ra.

Tựa như có một luồng nhiệt huyết nóng hổi, mãnh liệt bùng cháy từ trong l*иg ngực, thân hình Quỷ Lệ không tự chủ được mà rung rung. Ở phía trước hắn, ở nơi mà cách hắn không đầy một trượng, một bóng dáng to béo thấp lùn đang đứng đó, mặc dù thần sắc của ông có vài phần xanh xám, thân hình có vài nét kỳ quái, nhưng dù nhân dạng thế nào, Quỷ Lệ ngay từ cái nhìn đầu tiên vẫn nhận ra đấy là ai.

Là người nuôi dưỡng hắn khôn lớn, người truyền công thụ nghiệp, lại chính là vị ân sư mà hắn từ nhỏ đến lớn vẫn hằng tôn kính.

Hắn khẽ mở miệng, nhưng mà không có âm thanh nào phát ra, đã mười năm, tưởng như có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, vào lúc này đây, lại như đã hóa thành lặng câm.

Điền Bất Dịch chăm chú nhìn Quỷ Lệ, không, ai có gọi hắn là Quỷ Lệ, lão nhìn người đó, cũng chỉ là đứa đồ đệ chưa nên người ngày trước, chính thị Trương Tiểu Phàm.

Đã mười năm không gặp, đứa thiếu niên ngày xưa tất cũng không còn nhỏ tuổi, thậm chí đến đôi bên mái tóc ẩn ước có thấy vài sợi bạc, có thể biết mười năm ấy, nhất định đã chịu nhiều đau khổ đắng cay. Điền Bất Dịch vỗn vẫn tưởng có cơ hội gặp lại đứa đệ tử đã rời khỏi Thanh Vân, lão thậm chí còn nghĩ đến việc nhìn mặt mà quở trách đôi chút, rồi có thể dạy dỗ đúng sai, mong hắn có thể quay đầu.

Chỉ là vào lúc này đây, trước mặt đúng là lão thất, những lời giáo huấn từng nghĩ đến, lão một câu cũng không thể nói ra, sau một hồi run rẩy khóe miệng, lại trở thành một nụ cười mỉm, đoạn kêu lên một tiếng: "Lão thất!"

Trong tâm trí Quỷ Lệ đột nhiên lóe sáng, hai chữ vô cùng giản đơn này, như chớp mắt đánh thằng vào trong tâm tưởng, những việc ngày xưa hiển hiện trước mắt, vẻ xanh mưới mỹ lệ nơi Đại Trúc Phong, lại rì rào tiếng đàn trúc dồn dập vẳng đến.

Hắn kinh ngạc, đứng trân ra, thân hình run nhè nhẹ, đến con khỉ Tiểu Hôi vẫn theo sát bên mình cũng không phát ra một tiếng nào. Trong cổ hắn như có cảm giác thiêu đốt, có dư vị ấm áp của nhiều năm gặp lại, đã từ bao lâu, hắn vẫn coi đó là những hồi ức vô cùng quý giá.

Vào thời khắc này, con người ấy, đang đứng ở kia mà kêu gọi hắn…

"Sư phụ!"

Tức khắc, hắn như trở về ngày tháng ấy, là một thiếu niên bình phàm chưa biết chuyện, như có một ngọn lửa thiêu đốt kích động trong cổ họng, khiến hắn phải thốt ra.

Khóe mắt có ánh lệ quang.

Lóe sáng trong lặng yên.