Tru Tiên

Chương 96: Kì hoa


Đại vương thôn.

Tiểu Hoàn đứng tại cửa thôn, ưu tư nhìn chăm chăm về phía Tử Trạch, sớm nay trời quang mây tạnh, vậy không hiểu sao giờ lại u ám như sắp có trận mưa rào.

Đêm hôm trước, nàng và gia gia Chu Nhất Tiên còn cùng với Kim Bình Nhi trong Tử Trạch, nhưng sau khi Kim Bình Nhi đi một chuyến rồi trở lại, thần sắc mệt mỏi phi thường, đồng thời đưa luôn hai người ra khỏi Tử Trạch trong đêm hôm đó.

Tiểu Hoàn có hỏi riêng Kim Bình Nhi nhưng Kim Bình Nhi trầm mặc không nói, chỉ khẽ bảo:

- Nay tại Tử Trạch, tình thế thật nguy hiểm vượt xa những gì ta tiên liệu, các ngươi lưu lại chỉ chuốc họa vào thân mà thôi.

Tiểu Hoàn luôn tin tưởng vị thư thư này nên trong đêm liền cùng Chu Nhất Tiên rời Tử Trạch, đồng thời theo lời Kim Bình Nhi, hôm nay chuẩn bị rời nơi đây. Nàng biết Kim Bình Nhi nhất thời không sao nhưng đêm qua lúc ra đi thấy Kim Bình Nhi có vẻ rất lo lắng.

Nàng nghĩ lại những chuyện đã qua, không có chuyện ám muội thì vị thư thư ấy trở lại làm chi?

- Tiểu Hoàn!

Từ phía sau một tiếng gọi vọng tới, Tiểu Hoàn quay lại, thấy Chu Nhất Tiên hớt hải chạy tới nói:

- Mọi việc đã hoàn tất, chúng ta đi quách.

Tiểu Hoàn lặng lẽ gật đầu, nhưng không nhịn được lại hỏi Chu Nhất Tiên:

- Gia gia, theo ông ở Tử Trạch chị Bình Nhi có gặp nguy hiểm không?

Chu Nhất Tiên run run nói:

- Ta làm sao biết được?

Tiểu Hoàn dẩu mỏ, trừng mắt nhìn ông ta, Chu Nhất Tiên trong lòng rất yêu đứa cháu gái này, đành thở dài, ngó nghiêng tứ phía không thấy ai, bèn đến cạnh Tiểu Hoàn, khẽ nói:

- Những ngày chúng ta ở Tử Trạch, đi theo Kim Bình Nhi đã vài lần gặp người của Trường Sinh Đường, nhưng đêm qua, cháu có nhìn thấy chúng nhân Trường Sinh Đường không?

Tiểu Hoàn thất kinh.

Chu Nhất Tiên cười cười, sắc mặt dần trở lại với nét cười vô dạng hàng ngày, mục quang sáng quắc, nói:

- Đặc biệt là vào ngày cháu đối mặt gã ngư đầu quái nhân, ông ở bên cạnh nghe rõ Kim Bình Nhi hẹn cùng cao thủ của hai đại tông phái trong Ma giáo, Quỷ vương tông Quỷ Lệ và Vạn Độc Môn Tần Vô Viêm. Ba người này hẹn gặp nhau tại Tổng Đà của Trường Sinh Đường, theo cháu họ gặp nhau làm gì?

Tiểu Hoàn cau mày, hồi lâu mới nói:

- Gia gia, theo gia gia thì…

Chu Nhất Tiên ngắt lời:

- Không sai, chỉ e phong quang suốt 800 năm của Trường Sinh Đường, cuối cùng sẽ bị huỷ bị huỷ trong tay ba tên sát tinh trẻ tuổi này, Ngọc Dương Tử đạo hạnh cao thâm, mà cũng…

Ông ta đột nhiên nói thao thao bất tuyệt, thần sắc rầu rầu, trầm mặc hồi lâu, lại nói tiếp:

- Nay trong Ma giáo tranh đấu kịch liệt, chính đạo lại cũng đấu đá lẫn nhau, Thanh Vân Môn mười năm trước tổn hao nguyên khí rất nặng nề, giờ vẫn chưa hồi phục. Thiên hạ giờ đây, sợ rằng sinh linh lại lâm vào cảnh lầm than.

Tiểu Hoàn run run xuất thần, Chu Nhất Tiên liền trấn tĩnh tinh thần, cười hề hề nói:

- Thiên hạ loạn thì kệ thiên hạ loạn, liên quan gì đến chúng ta? Đi, chúng ta tiếp tục đi tạo phúc cho trăm họ.

Tiểu Hoàn cười sằng sặc, Chu Nhất Tiên tựa hồ như không hề để ý, đi chuẩn bị bao phục, tay cầm gậy trúc “Tiên nhân chỉ lộ”, quay đầu vẫy Tiểu Hoàn, chợt như ngây dại, nhìn chằm chằm phía sau Tiểu Hoàn.

Tiểu Hoàn thấy gia gia mục quang cổ quái, quay người nhìn lại, cũng ngây người ra, chỉ thấy Dã Cẩu Đạo Nhân mặt hầm hầm, từ phía Tử Trạch đi tới, ánh mắt lướt qua Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên ở cửa thôn.

Sớm hôm nay, Dã Cẩu Đạo Nhân vốn dĩ vẫn theo chân Quỷ Lệ đột ngột bị Quỷ Lệ ra lệnh rời Tử Trạch, Dã Cẩu hết sức ngạc nhiên, tuy trong lòng hiểu rõ hiện nay tại Tử Trạch tình thế cực kỳ hung hiểm, chạy thì tốt hơn, nhưng bị Quỷ Lệ khinh thường thành ra mặt hằm hằm không nói được câu nào, trong lòng rất khó chịu, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi bới.

Lúc ấy đột nhiên thấy Tiểu Hoàn ở cửa thôn, Dã Cẩu không biết thế nào hơi lúng túng nhưng trong lòng cũng không hiểu sao mình lại thế?

Hắn chưa kịp cất bước thì ở phía sau Tiểu Hoàn đã hỏi:

- Đạo trưởng, khoan hãy đi.

Dã Cẩu run run từ từ quay người lại, Chu Nhất Tiên nhíu mày chạy lại bên cạnh Tiểu Hoàn, lúng túng hỏi:

- Cháu gọi hắn làm gì?

Tiểu Hoàn trừng mắt nhìn Chu Nhất Tiên, không trả lời, mặt nở nụ cười, tiến lại phía Dã Cẩu Đạo Nhân, lấy chiếc dù từ trong bao phục ra, nói với hắn:

- Đạo trưởng, tôi trả lại chiếc dù cho ông này.

Dã Cẩu hai mắt nhìn chòng chọc chiếc dù, mặt trù trừ không định, nhất thời hơi hoảng hốt, không dám đưa tay ra lấy. Tiểu Hoàn không để ý, đặt chiếc dù lên tay hắn, nhìn hắn cười nói:

- Cảm ơn ông về chuyện ngày hôm đó.

Dã Cẩu Đạo Nhân đột nhiên thấy lòng như chắp cánh, thư thái như đứng trước rừng hoa, lặng lẽ khẽ nuốt nước bọt.

Tiểu Hoàn chạy lại về phía Chu Nhất Tiên, đỡ lấy bao phục, nói:

- Mình đi thôi gia gia.

Chu Nhất Tiên trừng mắt nhìn gã Dã Cẩu si ngốc bất động, đi theo Tiểu Hoàn, lẩm bẩm:

- Sao cháu lại cười với hắn?

Tiểu Hoàn tức giận nói:

- Gia gia, ông ấy là người tốt.

Chu Nhất Tiên “phì” một cái, nói:

- Hắn mà là người tốt thì ta là Phật tổ đầu thai!?

Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên dần dần đi xa, thanh âm bé dần, Dã Cẩu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc dù trên tay, cũng không biết bao lâu mới đột nhiên cất bước những bước dài theo hướng Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên đã đi.

Sau khi họ đi khỏi, Đại Vương thôn trở lại không khí tĩnh lặng, cách cửa thôn độ một trượng xuất hiện một nam một nữ, nam mặc bộ đồ trắng, nữ có tấm hắc sa che mặt, chính thị là Thanh Long và U Cơ.

Thanh Long lãnh đạm nói:

- Gã Chu Nhất Tiên đó lai lịch thế nào, cô có biết không?

Đằng sau tấm hắc sa che mặt, U Cơ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.

Thanh Long trầm ngâm, trong sâu thẳm dường như suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói:

- Hắn ta thực sự không đơn giản, thêm vào đó cháu gái hắn có giao tình với Hợp Hoan phái Kim Bình Nhi, sau này cần phải chú ý nhiều.

U Cơ trầm mặc suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đi thôi, Tông chủ bảo chúng ta đi làm đại sự, không thể trì hõan.

Thanh Long nhìn cô ta, mắt ánh lên sự lo âu nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, nói:

- Không sai, chúng ta đi thôi.

Dứt lời, hai người từ từ rời Đại Vương Thôn, đi ngược với hướng bọn Chu Nhất Tiên, nhằm thẳng vùng đầm nước chết chóc tiến tới.

Gió bỗng không biết từ đâu thổi tới khắp trời đất ẩn chứa sự thê lương khôn tả.

Sắc trời bỗng dưng sầm sì.

***

- Ầm!

Sấm bỗng nổi lên giữa những đám mây đen vần vũ và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Trời đất mờ mịt trong làn mưa. Quỷ Lệ đứng dưới một cây đại thụ, mắt nhìn tứ phía.

Sau lưng vẫn là bức tường chướng khí khổng lồ, kỳ thực nếu theo lẽ thường, lam sơn chướng khí tầm thường hễ gặp phải nước mưa là lập tức biến mất, nhưng chướng khí kịch độc bên trong Tử Trạch này lại dường như không hề uý kị nước mưa vậy, mặc cho mưa gió tơi bời, bức tường chướng khí vẫn sừng sững không hề suy giảm.

Quỷ Lệ từ từ ngoảnh đầu lại, nhìn ra phía trước, thấy trong cái đầm lúc này đã mọc lên một khu rừng rậm rạp, dưới cơn gió thảm mưa sầu, khu rừng trải dài mãi không dứt, chẳng biết là rộng lớn đến mức nào? Mà mưa mỗi lúc một to, tầm nhìn tuy đã rõ ràng hơn ban nãy, khi trời đầy chướng khí, nhưng vẫn không thể nhìn ra quá xa được.

- Chi chi, chi chi!

Đột nhiên, cành cây lay động và một vật xuất hiện, đích thị là Tiểu Hôi vừa mới chạy đi đâu đó nhí nhảnh nhảy lại, khẽ đứng trên vai Quỷ Lệ, tay cầm mấy quả dại không hiểu vặt ở đâu, cười toe, đưa cho Quỷ Lệ, trên tay vẫn còn ba bốn quả bắt đầu nhấm nháp.

Quỷ Lệ cười mát, cắn thử thấy chát sít nhưng sau đó lại cảm thấy vị ngòn ngọt.

Lúc đó mưa lớn dần, sấm sét dồn dập, Quỷ Lệ không thể dùng pháp bảo để tránh được, để mặc mưa gió táp vào người. Tiểu Hôi đứng trên vai Quỷ Lệ, lông trên mình ướt dần, nhưng trông như không thèm để ý đến trận mưa, chỉ để tâm vào thứ quả trên miệng, “tọp tẹp tọp tẹp”, sung sướng tận hưởng, cái đuôi dài sau lưng Quỷ Lệ cứ rung rung, quẫy lên quẫy xuống trông rẩt vui mắt.

Quỷ Lệ từ từ ăn thứ quả dại trên tay, đột nhiên nói:

- Tiểu Hôi, vừa rồi nhà ngươi cũng nhận ra cô ta à?

Tiểu Hôi đang nhấm nháp thứ quả dại, mồm ngậm chặt không thốt ra tiếng nào, đôi mắt nhìn Quỷ Lệ tỏ vẻ đồng ý.

Quỷ Lệ cũng không trông đợi sự trả lời từ phía Tiểu Hôi, lại nói tiếp một mình:

- Tại sao cô ta không giết ta nhỉ? Lúc nào cô ta cũng thống hận Ma giáo lắm cơ mà?

- Ầm.

Tiểu Hôi không đáp, trời bỗng nổi một tiếng sấm kinh thiên động địa.

Quỷ Lệ trầm ngâm nhìn trời đẩt, mưa giăng khắp nơi, như đao như kiếm, biến hóa vạn trạng, tung hoành khắp chốn.

Thân hình hắn run lên nhè nhẹ, đột nhiên thần trí lãng đãng, dường như lại quay trở về cái đêm thời niên thiếu đó, cùng lão hoà thượng khuôn mặt hiền từ đứng nơi đầu thôn, hắn lặng lẽ ôn lại...

Điều này đã khắc sâu trong tâm tưởng của hắn trong nhiều năm nay, chưa từng phai nhạt.

Hai tay hắn nắm chặt, móng tay như bấu chặt vào chưởng tâm, thậm chí như gắn chặt vào cơ thể, hắn đang bị kích động đến mức run rẩy. Lúc này, Phệ Hồn trong tay áo hắn như một phần của cơ thể cũng đồng thời phát sáng, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa tòan thân, Phệ Huyết Châu tỏa khí hung lệ, phảng phất tập trung tại đôi mắt của hắn.

Tiểu Hôi trên vai của hắn như thấy bất an cũng kêu lên.

Trên trời, bỗng xẹt lên một tia chớp, Quỷ Lệ gầm lên một tiếng hung dữ, phi thân bay lên, giữa thinh không toàn thân hồng quang đại thịnh, tay phải xuất Phệ Hồn, chỉ thấy huyền thanh quang mang giữa trời mưa ngưng tụ thành đại quang mang, rầm rĩ đánh xuống.

Lúc này mắt hắn ngầu đỏ, mặt mũi biến dạng, đằng đằng sát khí, miệng gầm lên, thập phần trông như dã thú.

Đại quang mang ấy đột nhiên đánh xuống, gốc cây lớn ban nãy hãy còn đứng đó giờ đã bị chẻ làm đôi, đổ rạp sang hai bên.

-Ầm.

Phía chân trời, một tiếng sét kinh hồn cũng hưởng ứng.

Tiểu Hôi nhảy sang bên cạnh, lặng lẽ nhìn hắn.

Quỷ Lệ qùy xuống không kể bùn đất hôi thối, tay phải nắm chặt Phệ Hồn, toàn thân run rẩy, mắt lộ hung quang, nét mặt tràn ngập vẻ thống khổ.

Có ai hiểu được, hắn đau khổ đến nhường nào không....

Một luồng khí chí dương từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên trỗi dậy.

Bị nước mưa làm ướt nhẹp quần áo, nhưng tại tay phải của hắn, một quầng sáng hình tròn xuất hiện mang khí chính dương hết sức ấm áp, đích thị do Huyền Hỏa Giám phát ra, xâm nhập nội thể, dần dần chống với khí hung lệ của Phệ Huyết Châu.

Một lúc lâu sau, những tia đỏ ở mắt hắn ta dần dần biến mất, sắc mặt đã trở lại bình thường, nhìn chung mà nói, Phệ Hồn cùng Huyền Hỏa Giám tán phát hào quang, đã dần trung hòa nhau.

Quỷ Lệ đã trải qua thời khắc như vậy nhiều lần, từ từ cử động, thần sắc rất mệt mỏi. Mười năm gần đây, hắn ta ngày đêm tu tập thiên thư, Phệ Huyết Châu với hung lệ chi khí sẵn có ngày đêm ngấm vào người, không biết nhiều hay ít nhưng ngày nay hắn đứng trước nguy cơ bị ma khí của Phệ Huyết Châu khống chế. Tuy vậy trước hết nội thể hắn có Thái Cực Huyền Thanh Đạo cùng Đại Phạm Bát Nhã, những chân pháp vô thượng của chính đạo đó giúp hắn miễn cưỡng trụ được. Nhưng quan trọng hơn hết, mỗi khi thần trí hắn không thể kham nổi, pháp bảo Huyền Hỏa Giám thần bí trong thân thể hắn lại phát xuất khí thuần dương ấm áp, giúp hắn không sa vào ma đạo chi lộ, kéo hắn trở lại với cuộc sống.

Có điều hắn không biết rằng, dù hắn có tránh được ma khí sẵn có của Phệ Huyết Châu thời nhật, đặc biệt là với hắn, mỗi khi nhớ lai chuyện cũ, nghĩ tới Bích Dao, chỉ sợ nỗi thống khổ ấy không thể chịu đựng nổi. Nếu không phải hắn vốn tính kiên nhẫn lì lợm vô bì, có khi hắn đã phát điên từ lâu.

Những sự vụ như thế, dù tinh minh như Quỷ Vương cũng không thể phát giác, không thể biết được thủ hạ kề cận đắc lực nhất của mình đang ngày đêm trên bờ vực của sự điên cuồng, tự hoại.

Hắn từ từ đứng lên, chậm rãi mở mồm như để nhận ra bây giờ đã là chính mình, hét lên:

- Tiểu Hôi, chúng ta đi thôi.

Tiểu Hôi nháy mắt đồng ý, nhảy vội nhảy vàng đứng trên vai của hắn.

Quỷ Lệ khẽ đánh yêu Tiểu Hôi một cái, mở miệng định nói gì lại thôi, khẽ thở dài, cất bước tiến thẳng về phía rừng sâu.

***

Mưa giăng khắp chốn quanh Tử Trạch, ngoại trừ tiếng mưa gió, trời đất tựa hồ như không còn nghe thấy gì khác, rừng cây um tùm sum sê nhưng thật cô tịch, từng hạt mưa lộp bộp rơi trên cành lá.

Phía chân trời, một tia chớp lại nổi lên.

Trận mưa như sắp qua đi, đang ngớt dần, ngớt dần.

Lâm Kinh Vũ khẽ lau mặt, gạt từng giọt nước đọng trên má, nhưng gạt xong mưa lại nhỏ xuống. Chàng cười khổ một tiếng, để mặc nước mưa rơi.

Chàng đứng trong khu rừng rậm xung quanh không một ai. Một mình ở chốn man hoang này quả là hung hiểm, cảm thấy như kẻ thù đang rình rập đâu đó, thật không sao giải thích nổi.

Nguyên các đệ tử trẻ tuổi chính đạo Thanh Vân Môn cùng Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc cùng nhau tiến vào Tử Trạch nhưng khi qua bức tường chướng khí, đột nhiên gặp phải một luồng cuồng phong kì quái khiến mọi người rối loạn vị trí. Nhưng không đợi họ ổn định trở lại, một luồng chướng khí đột nhiên xuất hiện đầy rẫy đậm đặc, đích thị là một quái thú lướt qua.

Quái vật đó đi qua lúc chướng khí dầy đặc, mọi người không thể nhìn rõ hình dạng nhưng nó tựa hồ chỉ lướt qua, không đả thương họ đến một sợi lông. Vóc dáng của nó thật khổng lồ, mọi người dù đạo hạnh cực cao, nhưng trong lúc nguy cấp đều cuống cuồng bay mất, thêm vào đó chướng khí che phủ khắp nơi, khiến họ bị thất tán.

Lâm Kinh Vũ một đường dông thẳng, Trảm Long kiếm hộ thân, bay ra khỏi vùng chướng khí, đến thẳng khu rừng rậm ở Tử Trạch. Kỳ thực chàng ta đến chỗ Quỷ Lệ vừa đi khỏi, bây giờ bất quá cũng chỉ cách độ 10 dặm thôi.

Hai người bạn tốt lớn lên cùng nhau ấy, thân nhau như huynh đệ một nhà, lúc ấy mà đối mặt nhau không hiểu sẽ ra sao. Chỉ biết, nếu họ gặp nhau, sẽ phải đối mặt với một tình cảnh khó xử đầy thống khổ, đau thương.

Lâm Kinh Vũ tất nhiên không biết điều này, chàng quay đầu nhìn trời đất, chỉ thấy mây đen dầy đặc, dường như trận mưa còn kéo dài nửa ngày nữa, không đừng được mồm lẩm bẩm chửi rủa, trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng cất bước.

Đi qua khu rừng mà thực ra không hề có con đường nào, ngoài những cây đại thụ là vô số cây hoa cỏ dại chưa từng nhìn thấy, ngoại trạch mà xuất hiện vô số dị thú độc trùng, cản đường Lâm Kinh Vũ.

Nếu chủ quan cậy vào công phu, Lâm Kinh Vũ đã có thể vài lần ngộ hiểm nhưng một là chàng ta cơ cảnh hai là trong mười năm trở lại đây đạo hạnh tu hành đại tiến nên lần lượt vượt qua hiểm nguy.

- Ôi!

Chàng kêu to một tiếng, Trảm Long kiếm vọt lên một đạo bích quang, một con độc xà chợt lao ra từ bụi cây liền bị xẻ làm hai đọan, nhưng Lâm Kinh Vũ cúng hết chịu đựng nổi, lập tức đằng không, cưỡi pháp bảo bay liền.

Tại giữa thinh không, chàng bình tâm lại đôi chút, thật kinh sợ, tại Tử Trạch này, đi bộ quả là nguy hiểm, có quá nhiều độc trùng có thể bất ngờ tấn công bất cứ lúc nào.

Chàng nhìn xuống dưới đất, con độc xà màu đỏ vẫn đang oằn mình giãy giụa, phảng phất sự chết chóc. Ngoài con độc xà này, chàng đã gặp cả những con bọ cạp, cóc độc cùng các loại thằn lằn dị chủng tấn công từ bốn phía.

Lâm Kinh Vũ thấy không cần phải phí sức, nên vừa rồi đã vọt lên không trung nhưng như hiện tại thực sự là trở lại cũng không dễ. Chàng ở trên không trung đưa mắt nhìn tứ phía, đột nhiên toàn thân chấn động.

Chỉ thấy ở khu rừng rậm phía trước, sau làn mưa như trút, đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang sắc vàng chói lọi như hòa quyện với mưa và gió, và có ai đó đang kêu lên.

Lâm Kinh Vũ mừng rỡ, không chút do dự, nhanh chóng ngự pháp bảo, hướng phía kim quang bay tới.

Chàng ngự pháp bảo bay với tốc độ chóng mặt, chưa đầy nửa khắc công phu đã bay tới gần, đưa mắt nhìn thử, bất giác ngạc nhiên đến ngây người ra, chỉ thấy giữa rừng sâu kì quái xuất hiện một khu đất, ở giữa có một ao nhỏ, bên trong ao nhỏ là một cây kì hoa quái lạ vô cùng.

Bông hoa này cực lớn, cánh phải to đến hàng trượng, nếu không tận mắt chứng kiến, không thể tin trên thế gian lại có loại hoa như vậy được.

Từ trên không nhìn xuống, bên dưới của cây hoa này là một màu xanh tuyền, bên trên lại phân ra thành vô số nhánh khác màu đỏ hồng, hai màu xanh đỏ hoàn toàn tách biệt, chứ không hề lẫn lộn vào nhau, thậm chí có thể nhìn rõ ràng một đường phân tuyến giữa hai màu. Bên trên sắc đỏ trải đến tận đỉnh có những hạt tròn nhỏ phát sáng lấp lánh như những viên trân châu, không biết là nước mưa đọng lại hay vốn đã là như vậy? (Chú nhất)

Trong cơn mưa gió, kì hoa ấy khẽ rung lên, lặng lẽ truyền vào trong gió hương thơm ngọt ngào.

Lâm Kinh Vũ kinh ngạc, đang tập trung quan sát thì bỗng xuất hiện hai người, liền đưa mắt nhìn qua, hết sức vui mừng vì một người là đồng môn Phong Hồi Phong Tăng Thư Thư và một người là Thiên Âm tự Pháp Tướng.

Vào hoàn cảnh ấy gặp được người quen, Lâm Kinh Vũ hết đỗi vui mừng, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Hai người kia đột nhiên nghe thấy ai đó kêu lên đều giật mình, quay đầu nhìn lên, thấy Lâm Kinh Vũ vọt tới, hết sức mừng rỡ. Ngay sau đó, Tăng Thư Thư chỉ cho Lâm Kinh Vũ nhìn về phía trước, chàng định thần xem thử, chợt nhảy dựng lên khi thấy một con quái vật.

Nguyên Tăng Thư Thư và Pháp Tướng hai người đang đối chọi với quái vật ấy, thấy quái lạ vô cùng, chỉ là lúc ấy Lâm Kinh Vũ tại không trung thấy hai người họ ở cạnh đại kì hoa, nhất thời cao hứng, không để ý thấy sự hiện diện của quái vật. Khi ấy nhìn qua, chỉ thấy quái vật ấy trông giống như một con vịt trời, thân hình cao to, toàn thân toát lên một màu xanh, mắt đỏ rực, đuôi cũng màu đỏ, răng chìa ra ngoài, lưng có hai cánh, trông rõ là một loài ác điểu (Chú hai).

Lúc này con quái vật rống lên một tiếng khàn khàn, vũ lộng đôi cánh, một trận cuồng phong mang đầy nước mưa thổi lại.

Lâm Kinh Vũ đứng cạnh Tăng Thư Thư và Pháp Tướng, bọn họ ba người kề vai nương vào kì hoa, Lâm Kinh Vũ nhíu mày, lùi lại phía sau một bước.

Không ngờ Pháp Tướng đột nhiên biến sắc, đứng cạnh nhanh chóng cản Lâm Kinh Vũ lại nói:

- Kiểu gì cũng không được tiến gần cây hoa ấy.

Lâm Kinh Vũ giật mình dừng bước, chàng đưa mắt nhìn Pháp Tướng, bộ mặt vốn tươi cười đột nhiên lạnh toát, lạnh nhạt gạt tay Pháp Tướng ra.

Pháp Tướng khẽ nhíu mày, thở dài, nhún vai, biết rằng Lâm Kinh Vũ vẫn ghi tâm khắc cốt thảm kịch thôn Thảo Miếu năm đó, không thể tiêu đi được.

Lúc ấy Tăng Thư Thư đột nhiên cao giọng nói:

- Lâm đệ, cẩn thận!

Hai người giật mình, nhìn về phía trước, thấy quái vật đang vẫy cánh, bay lên trên không, từ từ tiến lại.

Tăng Thư Thư nói gấp:

- Pháp Tướng sư huynh, chúng ta án kế hành sự.

Lâm Kinh Vũ vốn dĩ định xuất thủ nhưng vì nghe anh ta nói vậy chứ không phải vì sợ liền dừng bước.

Chỉ thấy quái vật ấy lao đến với một tốc độ kinh người, đưa mẳt nhìn khắp mọi vật phía trước, Pháp Tướng cùng Tăng Thư Thư chợt đồng thời quát lên một tiếng, phân chia thành hai hướng, quái vật ấy trông thì hung tợn nhưng đầu óc có vẻ không được linh hoạt, nhất thời sững lại, như kiểu không biết nên đuổi theo hướng nào.

Lợi dụng thời cơ này, Pháp Tướng với Luân Hồi Châu và Tăng Thư Thư với Hiên Viên Kiếm đồng thời tấn công cả hai mặt.

Quái vật thản nhiên không chút sợ hãi, rống lên, hai pháp bảo đánh xuống người quái vật cũng chỉ làm nó tạm thời bay lùi lại chút, ở giữa thinh không nó nhe răng múa trảo, đương nhiên là không tổn thương chút nào, Lâm Kinh Vũ đang định tấn công cũng biến sắc, tự biết sức mình, chỉ sợ vị tất đã giúp gì được Tăng Thư Thư và Pháp Tướng.

Thấy quái vật vũ lộng đôi cánh, sớm đã ổn định thân hình, chuẩn bị một đòn phản khốc, Lâm Kinh Vũ ngưng thần chuẩn bị, nhưng lúc này, toàn thân chàng chấn động, mím môi mím lợi, không nói nên lời.

Quái vật bay lại phía sau, sau lưng nó không có gì ngoài đóa đại kì hoa. Chỉ thấy quái vật ấy thân hình tung bay, lăng không rơi vào đám sắc đỏ của đóa kì hoa, rống lên một tiếng hoảng loạn kinh sợ đến cùng cực.

Lúc ấy, đóa kì hoa trỗi dậy biến hóa, toàn thân đột nhiên hết sức sống động, bốn phương tám hướng bủa ra vây quái vật, những hạt sắc đỏ lóng lánh như trân châu ở phần trên kì hoa xem ra có hấp lực cực lớn, quái vật bên trên cố gắng chống chọi, dụng lực liên tục tuy nhiên có vẻ như không thoát nổi, cùng lúc bao nhiêu cánh hoa khép lại, cuối cùng bao hẳn lấy thân thể khổng lồ của quái vật, từ từ lún sâu.

Bày ra cái bẫy này mà Pháp Tướng cùng Tăng Thư Thư trông thấy còn sợ run, Lâm Kinh Vũ lại không biết trước, mặt mũi biến sắc.

Một lúc lâu, kì hoa đã hoàn toàn nuốt chửng quái vật, cảnh vật xung quanh lại trở nên thanh bình, trời đẩt lại chỉ còn tiếng mưa và gió.

Ba người lẳng lặng nhìn nhau, Pháp Tướng khẽ thở dài, tay chắp lai, miệng lẩm nhẩm niệm Phật.

***

Hết

Chú nhất: “Thần ma chí dị - Bách Thảo thiên” - Phệ nhân hoa: Một chủng ở man hoang, thân dài hàng trượng, trên đỏ dưới trắng, trên có nhiều hạt đỏ, có khả năng nuốt các sinh vật khác.

Lánh chú: “Côn trùng, thực vật hiện đại”: Vật ấy có thể là “Li tảo chúc”, có ở Nam Mỹ, Châu Á (Bắc Mỹ chưa từng tìm kiếm, cũng có thể có?). Tuy nhiên, thân hình không lớn, chỉ có thể ăn sâu bọ chứ vô hại với loài người. Hình dạng giống như sự mô tả trong sách cổ, khả năng là một loài li tảo sinh trưởng dưới nước, cũng có thể là một loại rêu.

Chú thêm: Ở Việt Nam mình cũng có cây nắp ấm ăn các loại sâu bọ, được mô tả trong sách Sinh vật ở trường Phổ thông (Cách đây hơn 10 năm), không hiểu sách hiện đại sau các cuộc “Đại cải cách” còn không?

Chú nhị: Vật ấy tìm thấy trong “Sơn hải kinh- Sơn kinh đệ ngũ quyển- Trung sơn kinh- Thanh yếu sơn”