Edit + Beta: Tiểu Tuyền
Hân Hân căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cô bị sợ đến ngây người, chỉ có thể ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đại thống soái. Nếu như anh ta nói muốn phá hủy mình, vậy cô nhất định sẽ khóc lớn, oan ức mà khóc lớn.
Nhưng cô lại không biết, chính vẻ mặt này khiến cho đại thống soái đang phát lửa giận ngập trời, trong nháy mắt thô bạo đã hóa thành từng chút hoà nhã, dịu dàng.
Tại sao lại có tình huống như thế, chỉ là vẻ mặt ngơ ngác mà thôi?
“Làm lại một lần nữa đi.” Anh ta hoàn toàn không muốn đả kích cô, dường như nếu đả kích nữa, cô sẽ vỡ vụn giống như băng đá.
Hân Hân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đứng dậy thu dọn, đã nghe Calvin nói: “Cô đi trước đi, nơi này có người máy dọn dẹp thu dọn.” Anh ta cũng hết sức kỳ quái, tại sao thoáng một cái tâm tình của đại thống soái thay đổi tốt hơn?
Hân Hân không dám trì hoãn nữa trực tiếp đi ra ngoài, một lần nữa bưng bữa ăn sáng đến, khi đi tới thì phát hiện cả nhà ăn chỉ có một mình đại thống soái. Trên mặt đất đã thu dọn xong, hiệu suất của người máy lau dọn quả nhiên mau.
Biết được sự tàn bạo của Thống soái đại nhân khiến cô càng thêm sợ, lần này ngay cả bước đi cũng bắt đầu cẩn thận, tận lực để không hề xảy ra sự cố ngã xuống nữa.
Lúc Đại thống soái ăn cơm thường không nói chuyện, vẫn duy trì dáng vẻ quý tộc .
Thời gian hôm nay vốn rất gấp, nhưng vẫn muốn nhìn cô thu dọn bàn.
Hân Hân bị nhìn đến khẩn trương, ngay cả tay cũng run run. Kết quả cái mâm phát ra âm thanh leng keng, cô cho là mình sẽ bị phanh thây.
Nhưng bàn tay lại bị người ta bắt được, đại thống soái xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mình, nói: “Chương trình của cô có phải bị rối loạn hay không?”
Đã run thành như vậy muốn cô trả lời không đúng cũng khó, cho nên Hân Hân nói: “Đúng vậy.”
“Trở về nhà máy sửa chữa đi” Nếu người máy mà nghe anh ta nói như vậy thì sẽ tự mình trở về, cho nên anh ta buông lỏng tay.
Nhưng Hân Hân không muốn đến nhà máy a, coi như là cô nhanh trí , vội vàng nói: “Thưa ngài, bởi vì chương trình của Số 78 rối loạn mới có thể làm món ăn khác lạ, nếu như sửa lại chương trình một lần nữa thì nhất định sẽ khiến cho năng lực này biến mất, không biết có còn muốn Số 78 đến nhà máy hay không?”
Người máy chắc không biết nói dối với loài người, cho nên đại thống soái trăm phần trăm tin tưởng lời của cô. Không trách được cô làm thức ăn mùi vị khác hẳn, thì ra nguyên nhân là do chương trình rối loạn. Đã như vậy thì giữ lại đi, anh ta nhìn cô một cái nói: “Vậy thì không cần trở về.”
Thật tốt quá, Hân Hân thu dọn đồ đi xuống.
Cuối cùng cũng qua cửa ải này, vạn nhất sau này nếu có vấn đề gì thì mượn chuyện rối loạn chương trình để lấy cớ, dù sao chỉ cần không bắt cô đến nhà máy thì cũng không có gì phải sợ.
Buổi trưa hôm nay đại thống soái lại bận rộn, lúc không có chuyện gì làm cô sẽ đi đến chỗ những người máy nạp điện ngồi xuống. Nhưng mà vì để hiểu rõ cái thế giới này, chờ đến lúc người máy tin tức nạp điện, cô đến ngồi yên bên cạnh anh ta, không thể ngủ trưa chỉ có cách thừa cơ hội này để tìm hiểu rõ thế giới hiện tại.
Vì sinh tồn, vì có thể sống tiếp, cô không thể làm chuyện ngu ngốc nữa.
“Số 15, xin hỏi một chút, nhân loại trên tinh cầu này là đến từ Địa Cầu đúng không?” Hân Hân thấy anh ta mở mắt liền bắt đầu hỏi.
Đáng tiếc, người máy số 15 cho cô một câu trả lời thiếu chút nữa tức chết: “Cô không có ở trong phạm vi phục vụ của số 15, không thể trả lời vấn đề của cô, nếu như hỏi nhiều hơn nữa sẽ bị xem là cố ý thám thính cơ mật quốc gia mà bị đưa lên tòa án quân sự.”
Phụt!
Hân Hân phun máu lên cao, không dám hỏi nữa.
Thử nghĩ xem cũng phải, nơi này là phủ đại thống soái, nếu như tất cả người máy đều có hỏi có đáp, không giữ một chút không gian bí mật nào cho chủ nhân, thì ai còn dám dùng bọn họ a!
Chẳng lẻ phải thật đi tra sách hoặc lên Photon computer(là loại máy tính dùng tốc độ ánh sáng để truyền tin tức, nhanh hơn nhiều so với tốc độ điện tử hiện nay)để tra tin tức? Nhưng những chỗ kia sẽ không cho phép người máy ăn uống như cô đi vào, thật là phiền toái.
Bây giờ nhìn lại, những chỗ mà cô có thể đến chỉ có phòng bếp, phòng ngủ và chỗ nạp điện. Đàng hoàng mới có thể sống lâu vài ngày, cô cũng không có chạy tán loạn khắp nơi để tìm phiền toái cho mình.
Thật vất vả mới đợi đến buổi tối, cô cảm giác cuộc sống của mình bây giờ, đã bắt đầu lấy đại thống soái làm trung tâm. Hi vọng anh ta cũng có thể quý trọng người máy là mình, vì điểm này nên cô nhất định phải từ trong ăn uống xuống tay. Cô cũng không muốn đi bắt tim đàn ông gì, chỉ đơn thuần là muốn bắt được dạ dày của anh ta mà thôi.
Lúc trước cô đã làm rất nhiều chuẩn bị cho bữa ăn tối, bánh bao cô sẽ không làm, bởi vì bột mì ở đây không làm được. Cho nên không thể làm gì khác hơn là làm mì sợi, món này vẫn có thể làm được.
Cái thế giới này cơm tàu và cơm tây đã hoà hợp làm một, các loại món ăn đều có, nhưng đều chẳng ra gì. Mì sợi của cô là kiểu mì Trung Quốc, có điều chỉ làm được mì tương, như vậy cô cũng có thể ăn.
Chờ chuẩn bị xong liền bưng đi ra ngoài, cô đối với món mình làm rất có lòng tin. Nhưng vừa đi vào liền phát hiện không đúng, đại thống soái bị thương, trên gương mặt hoàn mỹ có thêm vết thương, cũng không có chảy máu, chẳng qua là vết máu mờ.
Là vết thương nhẹ, nhưng Hân Hân không biết là người phương nào mà có thể gây tổn thương cho anh ta?
Raymond cũng ở đây, lúc này tâm tình anh ta không tốt, gương mặt u ám nói: “Tại sao mỗi lần tướng quân Kriya đều lỗ mãng như vậy? Lại để cho đại thống soái bị thương.”
“Anh ta cũng không khá hơn chút nào, không có nửa tháng thì bò không ra khỏi bộ Y Liệu.” Calvin lạnh lùng nói.
Cái này là đánh nhau với người ta, bị một chút vết thương nhỏ, nhưng đối phương thì phải nhập viện rồi. Hân Hân tổng kết một chút ở trong lòng, sau đó đem mì tương đưa lên.
“Đây là cái gì?” Đại thống soái không bọn hắn nhìn ồn ào, chuyên chú tìm tòi bát mì xinh đẹp trước mặt rồi hỏi.
“Thưa ngài, đây là mì tương.” Hân Hân để mì xong thì đứng bên cạnh anh ta, ngoan ngoãn trả lời.
Người nơi này không dùng đũa, cho nên đại thống soái dùng nĩa ăn xoắn mình ăn. Động tác rất ưu nhã, nhưng mà không tiện dùng bằng đôi đũa.
Đáng tiếc cô không thể dạy, chỉ có thể nhìn.
Mà Raymond nhìn thấy liền có chút thèm, mì tương này lại có mùi thơm hơi nồng. Anh ta nuốt nước miếng, nói: “Số 78, có thể chuẩn bị bữa ăn tối cho tôi không, cũng là món mì tương này.” Nghĩ đến món ăn ngày đó cô làm, mùi vị quả thật đặc thù.
Hân Hân do dự một chút: “Ngài không phải là đối tượng phục vụ của số 78.” Quả nhiên học tập nhiều nhất định có lúc dùng, người máy cũng có thể cự tuyệt .
Raymond ngẩn ra, chỉ vào Hân Hân nói: “Cô dám đối với tôi như vậy sao?”
Calvin nói: “Căn cứ vào chương trình phục vụ của người máy, cô ấy phải tiến hành phục vụ ăn uống cho mỗi người trong phủ Thống soái, nhưng cũng có thể là cô ấy đọc hiểu sai tin tức, cho nên thành người máy phục vụ riêng biệt cho đại thống soái. Điểm này có thể sửa lại chương trình, ngài thấy sao?” Đại thống soái chưa có ra lệnh cho mình, vì thế phải hỏi rõ.
Đại thống soái không nói chuyện, bởi vì anh ta đang ăn.
Chờ ăn xong mới trầm tĩnh nói: “Không cần.” Ý là không cần sửa trình tự rồi, là người máy chỉ phục vụ một mình anh ta.
Trong lòng Raymond cảm thấy đại thống soái thật hẹp hòi, chỉ muốn ăn thức ăn ngon một mình mà không cho Số 78 làm cho hắn. Đang im lặng, nhìn xuống phía dưới liền thấy động tác thu dọn đồ đạc của Số 78 hết sức vui sướиɠ, tựa hồ đang mừng rỡ. Người máy làm sao biết mừng rỡ chứ? Rõ ràng cô ấy không cười, nhưng mình lại cảm thấy tâm tình của cô ấy rất tốt. Thật là chuyện kỳ quái, ánh mắt của anh ta không tự chủ cứ nhìn chằm chằm cô, dán mắt cho đến khi người ra khỏi phòng ăn.
Hân Hân cảm giác sau lưng mình mồ hôi lạnh đã ứa ra, không phải chỉ từ chối nấu cơm cho anh thôi sao? Người đàn ông này làm sao nhỏ mọn như vậy? Trừng đến sau lưng của cô cũng đau luôn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.