Trời Sinh Một Đôi

Chương 474: Cuối cùng vẫn còn thiếu

Chân Diệu nhìn thẳng La Thiên Trình.

La Thiên Trình bật cười, giơ tay lên nắm mặt của nàng: “Sao vậy,

nhìn đến choáng váng rồi? Tuy rằng phu quân nàng đẹp trai người

khác hơn chút, không phải nàng cũng nên nhìn quen rồi sao?”

“Không có quen.” Đôi mắt Chân Diệu cười đến cong cong, bên trong như chứa ánh sao rực rỡ, duỗi tay, chọc chọc l*иg ngực vững chắc

của hắn, “Bởi vì ta chợt phát hiện, chàng còn đẹp trai hơn ta tưởng một chút.”

Vốn còn tưởng phu quân của nàng là loại “người cặn bã”, kết quả phát hiện, chẳng qua hắn cảm thấy không cần phải thể hiện sự lương thiện, thật sự là quá tốt!

Hai bên tai La Thiên Trình ửng đỏ, ho khan một tiếng nói: “Thật?”

“Thật.”

“Kia...... So với Quân Hạo thì sao?”

Nhìn đôi mắt nhỏ đầy mong chờ của La Thiên Trình, Chân Diệu không chút khách khí liếc mắt.

Nàng cho là chuyện “Ta với Từ công ai đẹp hơn” * như vậy, chỉ tồn

tại trong sử sách xa xôi, không nghĩ tới, phu quân nhà nàng cũng đần

độn như vậy!

* Câu này bắt đầu từ chuyện Chuyện Trâu Kỵ so sánh đẹp

Tướng quốc nước Tề Trâu Kỵ có thân hình cao lớn đẹp

trai. Sáng một hôm, Trâu Kỵ mặc quần áo, đội mũ, ngắm nhìn

trong gương một lúc rồi hỏi vợ: “Bà xem tôi và Từ Công ở thành bắc ai đẹp hơn ai?”

Vợ ông trả lời: “Ông đẹp hơn nhiều, Từ Công làm sao sánh với ông được?”

Từ công ở thành bắc là người đàn ông đẹp nổi tiếng

ở nước Tề. Trâu Kỵ không tin mình đẹp hơn Từ Công, bởi vậy,

liền đi hỏi vợ nhỏ: “Bà xem, tôi và Từ công ở thành bắc, ai

đẹp hơn ai?” Vợ nhỏ trả lời: “ Từ Công làm sao đẹp bằng ông

được?”

Qua một ngày, có một người khách đến chơi, Trâu Kỵ lại hỏi khách: “Tôi và Từ Công, ai đẹp hơn ai?”

Khách trả lời: “Từ Công không đẹp bằng ông.”

Sau này, Từ Công thành bắc đến nhà Trâu Kỵ chơi, Trâu

Kỵ ngắm kỹ khuôn mặt, thân hình, điệu bộ của Từ Công. Ông cảm

thấy, mình không đẹp bằng Từ Công, lại ngắm mình trong gương

một lúc, cảm thấy mình kém rất xa Từ Công.

Tối đến, Trâu Kỵ nằm trên giường nghĩ ngợi hồi lâu,

cuối cùng đã hiểu rõ. Ông nói: “Vợ tôi nói tôi đẹp là vì yêu

tôi; vợ nhỏ tôi nói tôi đẹp là vì sợ tôi; khách nói tôi đẹp

là vì có việc cần đến tôi, chứ không phải tôi thực sự đẹp hơn Từ Công.”

Chuyện ngụ ngôn này nói rõ, người ta phải tự mình

hiểu lấy, không nên tin nghe những người thân cận cạnh mình,

hoặc những lời a dua hùa theo của những người có việc cần đến mình.

Càng không nghĩ tới chính là, người này còn rất chấp nhất, thấy Chân Diệu chỉ trợn trắng mắt, đưa tay đặt ở hông của nàng, cằm chống

trên đầu vai nàng, có chút vô lại thúc giục: “Kiểu Kiểu, nàng nói

mau.”

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, thổi đến mức trong lòng người cũng ngứa ngáy.

Chân Diệu ngạc nhiên.

Người giống như con mèo lớn cọ nàng làm nũng chính là ai? Hắn học xong chiêu này lúc nào rồi?

“Hai người không giống nhau.” Chân Diệu cảm thấy, bàn về phong

thái, thật ra thì Quân Hạo vẫn tốt hơn, chẳng qua là nếu thật sự

nói ra, con mèo lớn này nhất định sẽ giãy nảy.

Hiển nhiên La Thiên Trình không hài lòng câu trả lời này: “Kiểu Kiểu, nàng né tránh vấn đề.”

Chân Diệu vuốt vuốt huyệt thái dương, liếc xéo hắn: “Như vậy chàng cảm thấy, ta với Yên Nương thì sao đây?”

“Cái này ——” La Thiên Trình sờ sờ lỗ tai, cười khan nói, “Ta đi tịnh phòng một chút.”

Chân Diệu đần người ra chốc lát mới kịp phản ứng. Tên khốn này còn học xong cả niệu độn rồi đấy!

Ách, nàng so với Yên Nương còn kém xa như vậy sao?

Chân Diệu xoắn xuýt một lúc, liền không còn để tâm, đứng dậy đi nhìn hai đứa con trai.

Hai vợ chồng hóa giải khúc mắc, tất nhiên ban đêm cả phòng kiều diễm, cảnh xuân vô hạn.

Xong chuyện, La Thiên Trình mồ hôi đầm đìa dùng ngón tay lớn

thon dài nhẹ nhàng vỗ về sống lưng trơn bóng của người bên cạnh.

Thấp giọng nói: “Kiểu Kiểu, sau này, cố gắng tin tưởng ta nhiều

hơn một chút, được không?”

Chân Diệu ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nỉ non nói: “Cẩn Minh, ta sinh cho chàng thêm một nữ nhi nữa. Có được

không?”

Cơ thể người bên cạnh bỗng nhiên cứng lại, cơ bắp trên cánh tay đều căng lên. Quả quyết cự tuyệt nói: “Không được.”

“Cẩn Minh?” Chân Diệu kinh ngạc.

La Thiên Trình nghiêm mặt nói: “Kiểu Kiểu, ban đầu thời điểm nàng sinh Tường ca nhi và Ý ca nhi, quả thực muốn hù chết ta, hai đứa con

trai vậy là đủ rồi. Cũng không cần sinh tiếp đi?”

Chân Diệu nghe có chút bất mãn, thầm nói: “Cái gì gọi là hai đứa

con trai vậy là đủ rồi, ban đầu nếu là sinh hai nữ nhi thì phải làm

sao?”

La Thiên Trình buồn cười liếc nhìn nàng một cái: “Vậy mà nàng

cũng so đo. Ý của ta là, chúng ta có hài tử huyết mạch tương liên đã đủ

rồi, dù là nữ nhi cũng vẫn vậy, chờ mai sau con bé lớn lên vừa

vặn, kén rể cho nó, đến lúc đó ai dám khi dễ con gái của ta, nhất định không buông tha hắn!”

Trong lòng Chân Diệu tràn đầy cảm động, vẫn còn có chút không giải

thích được: “Cẩn Minh, ta tưởng mọi gia đình đều mong đợi nhi tử, dù

sao, chỉ có nhi tử mới có thể thừa kế hết thảy đấy, kể cả tước vị.”

Trong môi trường như thế, nàng không có hy vọng xa vời La Thiên

Trình sẽ không giống như vậy, lại không nghĩ rằng nhận được đáp

án ấy.

“Từng trải hơn rồi, có thứ sẽ đặt nặng hơn, có thứ thì lại

phai nhạt đi.” La Thiên Trình cười hôn gương mặt nàng, “Tóm lại, hiện

tại cũng rất tốt, sống chết mang thai một lần nữa, nàng chịu khổ vất vả, ta còn đi theo lo lắng, cần gì chứ.”

Chân Diệu cười tủm tỉm nghe, nhưng trong lòng nghĩ, viên thuốc

giúp nam tử ngừa thai kia, Cẩn Minh để ở đâu? Ngày mai tìm một

chút, đổi thành bột ngô là được.

Từ đó, hai vợ chồng ở chung rất tốt, giữa chân mày khóe mắt chỉ có nùng tình mật ý, đến cả lão phu nhân cũng nhìn ra.

Cháu trai cháu dâu tình cảm tốt, lão phu nhân nhìn cao hứng, cảm

giác buồn bực vì mấy chuyện phiền não của chi thứ hai tiêu tán

không ít, cả thân thể lẫn tinh thần, dường như phủ Quốc Công khôi phục ngày xưa bình tĩnh.

Đến đầu tháng chín, trong cung truyền ra tin tức, Tết Trùng Dương

mùng chín tháng chín, Thái hậu và Hoàng Hậu muốn mở tiệc thưởng

cúc ở ngự hoa viên, nhận được thiệp mời là không phải gia đình

quyền quý, cũng là trọng thần triều đình, chỉ đích danh mời mấy tiểu nương tử tròn mười bốn tuổi tới, nói là Thái hậu thấy mấy

tiểu cô nương như hoa thì cao hứng.

Triệu Thái hậu đang nổi đóa với Triệu Phi Thúy: “Ai gia thấy tiểu

cô nương thì cao hứng? Thúi lắm, ai gia soi vào gương tự thấy chính

mình vẫn là tiểu cô nương đấy!”

Nói nàng già? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Triệu Phi Thúy từ trước đến giờ vẫn nhanh nhẹn mạnh mẽ trợn mắt há mồm: “Cô ——”

Nàng nghĩ, nàng biết chỗ cấm kỵ của cô là ở đâu.

Triệu Thái hậu vừa nhìn Triệu Phi Thúy như vậy, liền đánh vào

trong không khí, liếc mắt xem thường một cái nói: “Phi Thúy, cháu

chỉ cần nhu thuận một chút, miệng ngọt một chút, cũng sẽ không làm

cho kẻ không lên được mặt bàn kia chiếm lấy Hoàng Thượng!”

Xem xem, đây là cháu gái ruột thịt của bà đấy, bà tức giận,

cũng không biết dỗ dành một chút, nói một câu “Cô nhìn giống như

tỷ tỷ của cháu vậy”, sẽ thiếu mất miếng thịt a?

Quả nhiên không biết dỗ dành người khác!

Triệu Phi Thúy bĩu môi: “Cô, ngài nói sai rồi, ta chỉ cần nhu

thuận một chút đã sớm tức chết rồi. Hiện tại thật tốt, ta nhìn hắn

không vừa mắt, cũng không cần làm thϊếp phục thấp dụ dỗ hắn, hồ ly tinh kia chọc đến ta, ta mới có tinh thần xuất hiện.”

Triệu Thái hậu yên lặng rơi lệ, quả nhiên bà đã già rồi, Hoàng hậu bây giờ đều nghĩ như vậy sao?

Nàng năm đó cũng là tính cách mạnh mẽ, một mặt không quản được miệng mình, một mặt lại lo lắng chọc Chiêu phong Đế không thích, kết

quả trong lúc vừa giả bộ dịu ngoan lại lộ ra ngang ngược qua lại

biến hóa, đến cuối cùng cũng không lọt vào mắt ma quỷ kia, còn không

dưng tiện nghi những thứ tiểu yêu tinh ở trước mặt nàng vênh váo tự đắc

những năm kia.

Suy nghĩ một chút, nếu không phải chịu đựng đến lúc thành Thái

hậu, ma quỷ kia cũng không phải là sinh ra rồi chết đi thôi sao!

Bà bỗng nhiên nhìn cháu gái thuận mắt hơn, giọng mang theo thương

tiếc nói: “Cũng đừng trách ông nội cháu chủ động nhắc tới chuyện làm phong phú hậu cung, trong hậu cung này, Thái hậu và Hoàng Hậu đều

là người Triệu gia, cây to đón gió đấy.”

“Cháu hiểu được. Hắn chọn bao nhiêu người vào cháu cũng không quản, chỉ cần đừng chiếm chỗ ở của cháu, cắt bớt chi phí của cháu.”

Triệu Thái hậu quở nàng một cái: “Nhìn bộ dạng thiển cận của

cháu, làm sao cũng không nhớ cuối cùng cháu vẫn là Hoàng hậu,

rồi hãy nói, những người này, còn cần cháu nắm chặt đấy.”

Triệu Phi Thúy vừa nghe cười, thầm nghĩ, đến lúc đó nàng nhất định

chọn nhiều người đi vào, như vậy một nhóm mỹ nhân lớn, chẳng lẽ không dùng tiền nuôi sao? Tiền nuôi mỹ nhân cũng không phải là từ quốc khố

ra, mà là từ tư kho của Hoàng thượng đi ra đấy.

Triệu hoàng hậu nhìn có chút hả hê nghĩ, chọn mỹ nhân nàng xem thấy thuận mắt sẽ làm cho tên khốn kia đau lòng đi.

Các phủ không biết ý nghĩ của Triệu hoàng hậu, vừa nghe trong cung

tiến hành tiệc thưởng cúc, cũng biết đây là Thái hậu và Hoàng Hậu

muốn thay Hoàng Thượng chọn phi tần rồi, đại đa số người nhận được

thiệp mời đều lên tinh thần chuẩn bị cho khuê nữ nhà mình. Trong

kinh đồ trang sức đeo tay tinh xảo cùng vải vóc hiếm lạ nhất thời ngàn vàng khó cầu.

Phủ Trấn Quốc Công là gia đình huân quý nhất đẳng, tất nhiên nhận được thiệp mời.

Thái thị vừa dỗ Bát Lang đi ngủ xong bèn phân phó nha hoàn: “Đi mời Tam cô nương tới đây.”

Không lâu sau, tiếng ngọc bội của La Tri Chân vang lên, thành thực đi đến rồi quy củ hành lễ nói: “Mẫu thân.”

Thái thị lộ ra nụ cười, tự mình kéo La Tri Chân: “Tam nương. Tới ngồi ở đây.”

La Tri Chân theo lời đi tới, tới chỗ Thái thị ngồi xuống, hỏi: “Mẫu thân gọi con có chuyện gì?”

Đối với Điền thị, đáy lòng nàng vẫn có kính sợ và chán ghét.Chẳng

qua là tâm tình kia không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ đành phải chôn

chặt ở nơi sâu nhất. Có lẽ Thái thị còn trẻ tuổi, đối mặt nàng,

loại sợ hại tự nhiên giữa thứ nữ đối với mẹ cả mới không lớn lắm,

mẹ con hai người chung đυ.ng coi như hòa hợp.

“Con cũng đã biết, trong cung phát thiệp, mời các phu nhân quý phủ

chúng ta đưa cô nương đi tham gia tiệc thưởng cúc Tiết Trùng

Dương?”

La Tri Chân lắc đầu: “Nữ nhi không biết.”

Từ một năm kia suýt nữa bởi vì bánh trôi hại tổ mẫu, La Tri Chân hết sức quy củ, mấy năm này cửa lớn không ra cửa hông không bước, có

thể nói ít sẽ nói ít, có thể làm ít sẽ làm ít, sợ bước

nhầm vào bất kì sai lầm nào sẽ giống như Đại tỷ rơi vào vực sâu

vạn trượng vậy.

Thái thị liền cười ôn hòa nói: “Vậy trước hết con cần được chuẩn

bị, lão phu nhân lớn tuổi không tiện ra ngoài, trên người ta lại

không có phẩm cấp, đến lúc đó Đại tẩu con sẽ đưa con đi theo. Vào Cung

cũng không cần sợ, mọi sự đã có Đại tẩu, không hiểu cũng phải hỏi

nàng ấy, biết không?”

Dù gì cũng không phải là hài tử ruột thịt của nàng, đối với thứ nữ này, nàng đối đãi cũng giống như Ngũ lang, đến tuổi này đảo

mắt sẽ phải lấy chồng, làm được tử tế hơn chút, dù sao cũng không

tổn thất, cũng sẽ không thẹn với lòng.

“Tiến cung?” La Tri Chân giật mình.

“Tam cô nương, chẳng lẽ chưa vào cung bao giờ?”

La Tri Chân lắc đầu.

Tổ mẫu không thích tiến cung, thân phận Điền thị không đủ, chẳng qua

bất chợt có mấy lần được dịp, mang theo Đại tỷ đi cùng, vài vị

cô nương quý phủ, chỉ có Nhị tỷ bởi vì là thư đồng của công chúa,

tiến cung là chuyện thường, nàng một thứ nữ không có cơ hội nào.

Thái thị tự biết lỡ lời, cười cười cho qua nói: “Ta cũng chưa từng

tiến cung, cho nên cũng không giúp được con cái gì. Cũng may Đại tẩu

con là một người phúc hậu, con đi theo nàng sẽ không vấn đề gì.”

La Tri Chân rốt cục không nhịn được hỏi: “Mẫu thân, trong cung tổ chức tiệc thưởng cúc, sao con cũng phải đi vậy?”

Thái thị bật cười: “Nha đầu ngốc, con thật là đại gia khuê tú, hai

tai không nghe thấy tục sự. Tiệc thưởng hoa này nha, nhưng thật ra là Thái hậu thay Hoàng Thượng chọn phi tần. Đây là lần đầu bổ sung hậu cung của Tân Đế, chọn đều là quý nữ nhà cao cửa rộng, cũng chưa

theo quy củ tuyển tú từng vòng từng vòng thực sự từ các nơi trên cả nước, chỉ cần ở tiệc thưởng cúc lọt vào mắt Thái hậu, Hoàng

hậu, vào Cung, phẩm cấp cũng sẽ không thấp.”

“Cùng chọn phi tần?” La Tri Chân lẩm bẩm hỏi ngược lại, bất tri bất giác, sắc mặt đã thay đổi.

Thái thị có chút kinh ngạc: “Tam cô nương, làm sao sắc mặt không được tốt vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không?”

“Không có.” Nhiều năm qua dưỡng thành tính tình nội liễm, khiến cho

La Tri Chân lập tức lắc đầu, bàn tay trong ống tay áo đã nắm chặt

thành quả đấm, móng tay thon dài đâm vào lòng bàn tay trắng nõn non

mềm, mới khắc chế không thất thố.

Thái thị cũng không còn suy nghĩ nhiều.

Nếu là vị kia đã bảy mấy tám mươi, dĩ nhiên nàng sẽ cảm thấy hoàng cung không phải là chỗ tốt để đi, nhưng bây giờ Tân Đế vẫn chưa

đứng tuổi, nhóm nữ tử đầu tiên này tiền đồ cũng sẽ không kém,

nàng đã cảm thấy rất tốt rồi.

“Nếu có nơi nào không thoải mái, không nên giấu diếm, tránh khỏi

mắc phải bệnh gì. Giống như phụ thân con, còn không phải là chịu tội sao.”

La Tri Chân miễn cưỡng cười cười: “Mẫu thân yên tâm, con thật không

có chuyện gì. Đúng rồi, hôm nay nữ nhi còn chưa có đi đến chỗ phụ

thân đâu, con qua đó trước đã.”

La Nhị lão gia bởi vì trúng gió nằm trên giường, nhà phía Đông đang lúc người đến người đi có nhiều bất tiện, mới dời sang phía Tây.

Thái thị đứng lên nói: “Chúng ta cùng đi thôi.”

Xuyên qua nhà chính vào Tây gian, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc, hòa với mùi thối không thể nói rõ.

Hiện tại khí trời còn không lạnh lắm, bệnh nhân luôn nằm trên

giường, dù có hạ nhân tỉ mỉ hầu hạ, luôn là có chút mùi làm người ta

khó chịu.

“Thái thái, Tam cô nương.” Hầu hạ La Nhị lão gia chính là hai nha

hoàn, bộ dạng cũng mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi tầm thường, động

tác nhanh nhẹn, nhìn qua nhất định là quen làm việc nặng.

Thái thị gật đầu, nói một tiếng: “Lão gia, Tam cô nương đã tới.”

La Tri Chân vội vàng thỉnh an, bèn tiến lên lau mặt cho La Nhị

lão gia, thấy La Nhị lão gia trừng nàng, cũng không giận, nên làm xong,

vừa đứng sang bên cạnh, Thái thị liền nói: “Tam cô nương cực khổ, cũng mệt mỏi rồi, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện tiệc thưởng cúc

ta nhớ rồi, đến lúc đó hỏi Đại tẩu con, cho con thêm chút xiêm y và đồ trang sức đeo tay.”

“Phiền mẫu thân bận tâm.” La Tri Chân biết điều thi lễ, mới hướng La Nhị lão gia nói lời từ biệt.

Nàng đứng ở nơi đó, trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng hạ bái, đúng lúc

Thái thị thấy không rõ vẻ mặt trên mặt nàng, La Nhị lão gia lại vừa lúc nhìn rõ ràng.

Đó là ánh mắt lạnh nhạt cơ hồ đến không có tình cảm, cùng giễu cợt nhỏ đến không thể trông thấy.

Hết lần này tới lần khác La Nhị lão gia tay không thể động miệng

không thể nói, tâm tư càng trở nên nhạy cảm, cái nhìn này khiến lão

nổi trận lôi đình, cơ hồ tức nổ phổi.

Lão không nghĩ tới, có một nhi tử heo chó không bằng như vậy, ngay

cả thứ nữ luôn không có cảm giác đang tồn tại, lại cũng dám không

để lão vào trong mắt!

Nhưng mà dù La Nhị lão gia có buồn bực nữa, cũng nói không ra

một chữ, khóe miệng vừa động, nước miếng liền chảy xuống theo.

Thái thị thấy thế, cầm khăn thay hắn lau đi.

La Nhị lão gia giận nhìn chằm chằm nàng.

“Các ngươi đều đi xuống đi, lão gia nơi này, ta tự hầu hạ.”

Hai nha hoàn thầm nghĩ một tiếng thái thái hiền lành, lui ra ngoài.

Thái thị ném khăn kia ở trên giường, cười cười: “Lão gia nhìn ta làm

cái gì? Đã nói cho ngài, Tam cô nương sắp tham gia tuyển phi rồi, dựa vào thân phận cô nương phủ Quốc Công chúng ta, chắc chắn trúng cử. Lão gia có cao hứng hay không?”

Ánh mắt La Nhị lão gia trừng càng lớn hơn nữa, cơ hồ có thể toát ra hỏa.

Lão dám khẳng định, nữ nhân này là cố ý!

Nàng làm sao sẽ? Nàng làm sao dám?

Thái thị mắt lạnh nhìn bộ dạng La Nhị lão gia không chịu nổi kia,

cũng lười giả bộ, cười lạnh nói: “Thì ra là lão gia mất hứng. Cũng

phải, tâm tư lão gia, cho tới bây giờ không có để ở chỗ này đâu!”

Lão cho rằng ngủ ở thư phòng, một hai tháng không vào phòng nàng,

nàng không biết hắn đi nơi nào sao, chỉ lặng lẽ hỏi thăm được sự tồn

tại của Yên Nương, không tiện tra xét thêm thôi.

Nàng cũng là người, kế thất vốn đã khó khăn, nhưng lão cũng không

giữ thể diện cho nàng, chỉ dụ dỗ nàng như kẻ ngu, thế nào vẫn trông cậy vào nàng kính trọng lão đây?

“Lão gia sợ rằng không biết, mấy ngày nay có Bát Lang làm bạn, thϊếp thân cảm thấy vui vẻ hơn ngày trước rất nhiều đây.”

La Nhị lão gia miệng không ngừng run rẩy, hết lần này tới lần khác nói không ra nói.

“Mắc nợ người khác, cuối cùng cũng sẽ phải trả.” Thái thị

cười nói xong, cất giọng nói, “Liễu Hồng, Liễu Lục, đi vào hầu hạ lão

gia cho tốt.” Nói xong, mặt mỉm cười đi.

La Tri Chân trở về phòng trái lo phải nghĩ, quyết định đi tìm Chân Diệu.