Chân Diệu kinh ngạc liếc hắn một cái: “Chuyện này thì liên quan gì đến tổ mẫu?”
La Thiên Trình ngây ngốc, trong lòng bỗng thấy hơi chua xót. Nha đầu ngốc này, sợ rằng còn chưa phát hiện ra tâm tư của tổ mẫu đi? Thật ra thì cách làm tổ mẫu cũng không sai, thậm chí biểu hiện cũng đã khoan dung hơn hầu hết các trưởng bối sau khi phát sinh loại tình huống này rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng thay nàng, cũng rất tự trách.
“Kiểu Kiểu, do ta suy nghĩ không chu đáo.”
Chân Diệu cầm lấy một khối hoa quế cao, nhét vào trong miệng La Thiên Trình, cười nói: “Chàng cũng không phải là thần tiên, sao có thể liệu sự như thần được chứ? Ta biết, chàng đang lo lắng ta có ý kiến với tổ mẫu, phải không?” Nàng đứng lên, đóng cửa sổ lại, rồi quay lại kéo La Thiên Trình ngồi xuống: “Chàng yên tâm đi, ta sẽ không để trong lòng, ta đã trải qua chuyện như vậy, nếu là đổi thành nhà người khác, nói không chừng sẽ bắt chàng bỏ ta rồi, tổ mẫu lại ngay cả một câu nói nặng cũng không có, chỉ là lãnh đạm hơn trước kia một chút mà thôi, nếu ta tức giận, thì lại quá không nên.”
“Kiểu Kiểu.” Trong lòng La Thiên Trình nóng lên. Hắn cho là nàng không hiểu, nhưng thì ra là, nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
“Vậy sao nàng còn có tâm sự?” La Thiên Trình vươn tay ôm nàng, “Có chuyện gì, không thể nói với ta sao?”
Chân Diệu ngẩng đầu: “Thế tử, ta cảm thấy thần trí của Nhị lang hình như có chút không bình thường.”
“Hả?”
“Hôm nay ta đi từ đường nhỏ thắp hương cho Nhị thẩm, Nhị lang đúng lúc núp ở bên trong, nói mấy lời kỳ lạ, còn một mực chắc chắn ta không bị bệnh.”
“Hắn ta nói như vậy sao?” Ánh mắt La Thiên Trình nheo lại, thu nụ cười.
Chân Diệu gật đầu: “Ta thấy hắn ta không giống như thật sự biết cái gì, chính là cảm thấy điên điên khùng khùng, không giống trước đây.”
“Nàng yên tâm đi, hắn ta cũng không giả ngây giả dại được bao lâu đâu.”
Ban đêm, Chân Diệu đang ngủ say. Nàng mơ thấy nàng vung xương gà đâm chết những tên canh giữ kia, theo La Thiên Trình trốn lên một chiếc thuyền nhỏ, bỗng nhiên gió nổi lên, thuyền nhỏ lắc lư, nàng cũng lắc lư theo, hơi chóng mặt, lại có chút nóng, thấy bên hông La Thiên Trình có treo túi nước, liền vươn tay lấy, lại kiểu nào cũng không lấy được, gấp đến độ vuốt ve qua lại hông của chàng.
Một tiếng rên vang lên, sau đó Chân Diệu cảm thấy thân thể bị đè nặng, không khỏi mở mắt ra.
“Thế tử?” Nhìn người phía trên, Chân Diệu theo bản năng muốn trốn.
La Thiên Trình lại khẽ rên một tiếng, nhẹ giọng nói: “Kiểu Kiểu, đừng nhúc nhích.” Hắn dùng hai tay siết chặt, giữ lấy nàng, động tác dịu dàng nhưng vững vàng.
“Còn đang hiếu kỳ, sao chàng lại làm loạn vậy?” Chân Diệu đã sợ đến sắp khóc rồi. Tuy nói mấy tháng nay, chỉ cần La Thiên Trình về nhà, thì đến ban đêm đều sẽ chạy tới phòng nàng ngủ, nhưng hai người lại chưa bao giờ đi đến một bước này, không nói cái khác, lỡ như có con, thì đó chính là nhược điểm vô cùng lớn.
La Thiên Trình biết nàng sợ cái gì, vừa hôn môi nàng vừa nói: “Đừng sợ, ta uống thuốc.”
“Uống thuốc?”
“Ừ, tìm người tin được bốc thuốc, sau khi uống sẽ không khiến cho nữ giới thụ thai.”
Chân Diệu ngưng giãy dụa. Nàng cũng không phải là thánh nhân, nếu tôn trọng Điền thị có thêm, thì trong hiếu kỳ tất nhiên sẽ giữ quy củ, nhưng tình huống thực tế lại một trời một vực, dưới tình huống vạn vô nhất thất (tuyệt đối không có sai sót), nàng còn có lý do gì mà không hưởng thụ thời gian hai người ở cùng với nhau chứ?
Nàng dịu ngoan hiển nhiên càng khiến cho La Thiên Trình khó chịu đựng hơn, trong chớp mắt màn nhẹ lay động, chăn phiên hồng lãng, chỉ nghe tiếng thở dốc từ từ khàn khàn của hai người.
Xong việc, La Thiên Trình tự mình lấy nước, rửa sạch giúp Chân Diệu, rồi hai người mới ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, nhìn hai gò má ửng hồng, lông mày khóe mắt kiều mị không sao nói hết của người trong gương, Chân Diệu đỏ mặt, âm thầm mắng La Thiên Trình một trận.
Bạch Thược hơi bận tâm: “Đại nãi nãi, hay là thoa chút phấn đi?”
Mặt Chân Diệu hơi nóng, gật đầu.
Thoa phấn xong, nhìn sắc mặt của người trong kính tiều tụy nhiều bệnh, lúc này Chân Diệu mới yên lòng, dẫn Bách Linh đi thỉnh an lão phu nhân.
Tâm tình Bạch Thược lại hơi thấp thỏm, nói với Tử Tô đã quay lại Thanh Phong đường làm quản sự: “Ban đêm Thế tử gia vẫn ngủ ở đây, trong lòng ta luôn phập phồng lo sợ sẽ bị người ta nhìn ra manh mối.”
Tử Tô đã gả cho cận vệ của La Thiên Trình biết rấ rõ bản lãnh của của La Thiên Trình, cười nói: “Ngươi cũng đừng quan tâm vớ vẩn, Thế tử gia và Đại nãi nãi ân ái là chuyện tốt. Ngươi xem trong số những người đang trong hiếu kỳ kia có bao nhiêu người không ở cùng phòng chứ? Chỉ đừng để có con là được.” Nàng là người đã sinh con, tất nhiên hiểu nhiều hơn Bạch Thược, vợ chồng thuận lợi trong phương diện này, thì tình cảm mới có thể càng trở nên thâm hậu.
Nhưng khiến cho hai người không nghĩ tới chính là, hơn ba tháng sau, khi trời đã trở lạnh, đã mặc áo bông còn phải khoác áo ở ngoài, thì phủ Quốc công thật sự có người làm ra chuyện có thai trong hiếu kỳ.
Lão phu nhân cố nén xúc động nện tách trà vào đầu La nhị lang, giọng nói tràn đầy tức giận: “Nhị lang, hài cốt của mẹ cháu còn chưa lạnh, sao cháu có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
La nhị lang quỳ trên mặt đất, nhìn nha hoàn quỳ bên cạnh một cái, nói một cách thản nhiên: “Cháu không có, cháu căn bản không có ấn tượng gì với nàng ta.”
Nha hoàn kia lập tức khóc lên: “Lão phu nhân, xin ngài làm chủ cho nô tỳ, hai tháng trước, nô tỳ đi ngang qua lều hoa, thấy Nhị công tử say nằm ở đó, liền đi qua đỡ dậy, không nghĩ tới Nhị công tử liền...... Liền cưỡиɠ ɧϊếp nô tỳ...... Vốn nô tỳ không dám lộ ra, nhưng tháng trước nguyệt tín lại không thấy tới, sau đó vẫn luôn buồn nôn với mệt mỏi, liền lén đi tìm người xem mạch, mới biết được là đã có thai......”
“Cháu còn uống rượu?” Sắc mặt lão phu nhân càng âm trầm hơn, nhìn chằm chằm La nhị lang.
“Tổ mẫu, chẳng lẽ ngài tình nguyện tin tưởng lời nói của một nô tỳ, cũng không tin tưởng cháu sao?”
Lão phu nhân nghiêng đầu ra lệnh cho Dương ma ma: “Gọi Song Hỷ vào.” Người hầu thϊếp thân của La nhị lang vốn là Đương Quy và Bạch Thuật, bởi vì hai tên này đã biết được vài chuyện không nên biết, nên đã bị La nhị lão gia xử trí, người hầu Song Hỷ hiện tại, vẫn là mới đi theo không lâu.
Song Hỷ đi vào, ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Song Hỷ, gần đây Nhị công tử làm gì?”
Song Hỷ nhìn La nhị lang một cái, sợ hãi nói: “Nhị công tử thường xuyên ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ đi ra vườn một chút.”
“Vậy nó có từng uống rượu không?”
Song Hỷ ngậm miệng, không dám lên tiếng, lại nhìn qua La nhị lang nhìn lại.
Lão phu nhân vỗ bàn: “Song Hỷ, bây giờ ngươi không nói thật, chờ điều tra ra, cũng sẽ không giống như bây giờ đâu.”
Thân thể Song Hỷ run lên, lại nhìn La nhị lang một cái, quyết tâm nói: “Hồi bẩm lão phu nhân, có đôi khi...... Trong lòng Nhị công tử đau buồn, sẽ uống chút rượu ——”
“Láo xược!” La nhị lang tức giận, nhấc chân đá tới. Song Hỷ không dám trốn, ôm thật chặt đầu, nhưng trong lòng kiên định. Hắn mới đi theo La nhị lang, vốn không có tình nghĩa chủ tớ gì, hơn nữa vị chủ tử này còn hỷ nộ vô thường, tâm tình không tốt liền lấy hắn ra xả giận, đến nay trên người hắn vẫn còn máu bầm đây.
“Dừng tay!” Lão phu nhân quát bảo ngưng lại, “Dẫn Song Hỷ đi.”
Chờ Song Hỷ đi ra ngoài, bà nhìn sang nha hoàn: “Ngươi nói Nhị công tử cưỡиɠ ɧϊếp ngươi, có bằng chứng gì không? Cũng không thể một nha đầu có thai, lại có thể đẩy lên người chủ tử.”
“Lão phu nhân, nô tỳ cũng không phải người không biết xấu hổ như vậy.” Nha hoàn kia dập đầu ‘Bịch bịch’, móc từ trong l*иg ngực ra một vật, “Đây là hôm đó trong tình thế cấp bách, nô tỳ đã giật được từ trên người Nhị công tử.”
Lão phu nhân liếc mắt một cái, Hồng Phúc đi qua cầm đồ vật trình lên. Một khối ngọc bộ song ngư được bọc trong một cái khăn bông màu vàng nhạt, chính là La nhị lang thường đeo.
Lão phu nhân thất vọng thở dài, ý bảo Hồng Phúc đưa ngọc bội cho La nhị lang xem.
La nhị lang siết chặt ngọc bội, lạnh lùng nói: “Tiện tỳ, ngươi làm thế nào mà lấy trộm được ngọc bội của ta?”
“Đủ rồi.” Lão phu nhân khoát khoát tay, “Nhị lang, cháu khiến cho tổ mẫu quá thất vọng rồi. Thi rớt, vốn cũng không sao, có mấy người ở tuổi cháu mà kim bảng đề danh chứ? Nhưng cháu nhìn lại những việc cháu đã làm xem, làm huynh bất nhân, làm con bất hiếu, làm người bất nghĩa! Thật sự là làm mất hết thể diện của phủ Quốc công!”
Nhìn sắc mặt La nhị lang âm tình bất định, lão phu nhân thật sâu thở dài: “Mẹ của cháu mới qua đời, cháu liền đến trước một phần của mẹ cháu xây nhà ở đi, giữ đạo hiếu ba năm. Về phần thi cử, sau này cũng không cần nghĩ đến nữa, tránh cho tương lai có người bắt lấy chuyện này gây sự, không dệt hoa trên gấm được, mà ngược lại còn liên lụy đến danh tiếng của phủ Quốc Công!”
Huyết sắc trên mặt La nhị lang liền như bị rút sạch, còn trắng bệch hơn cả tuyết: “Tổ mẫu, ngài không thể ——” Hắn còn chưa nói hết một câu, đã cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, trong biểu tình lãnh đạm của lão phu nhân, liền phun ra một ngụm máu.
Cứ như vậy, La nhị lang bị lặng yên không một tiếng động chuyển ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, nha hoàn kia thì bị bắt sảy thai, đuổi đi hầu hạ Yên nương.
Phương bắc truyền đến cấp báo, vị tướng quân được phái đi trợ giúp kia, lúc ra ngoài tuần tra, đã không cẩn thận ngã xuống hầm băng, lúc được vớt lên đã tắt thở bỏ mình, thành Bắc Băng nguy tại sớm tối!
Trên triều hội, Chiêu Phong đế ném sổ con chất vấn, văn võ cả triều lại không chọn ra được một người thích hợp.
Sắc mặt Chiêu Phong đế xanh mét trở về thư phòng, cảm thấy ngột ngạt khó thở liền truyền Phù Phong chân nhân đến. Vừa nói ra chuyện phiền lòng, Phù Phong chân nhân liền đi qua đi lại, bấm ngón tay tính toán có hình có dáng, rồi nói: “Chúc mừng Hoàng thượng!”
Chiêu Phong đế lạnh mặt: “Chúc mừng cái gì?”
“Phá Quân vào miếu, chủ nhân khai cương thác thổ, chỉ cần để cho Phá Quân tinh đi, nhất định có năng lực xoay chuyển tình thế.”
Thân thể Chiêu Phong đế khom về trước, có chút nóng vội: “Phá Quân tinh ở đâu?”
Phù Phong chân nhân khẽ mỉm cười: “Phá Quân tinh này vẫn làm bạn bên người Đế tinh, có thể giúp Đế tinh chuyển nguy thành an, hơn nữa ánh sáng mới sinh, hẳn là thanh niên.”
Gần như là Phù Phong chân nhân vừa nói xong, thì trong đầu Chiêu Phong đế liền hiện lên một người, hơn nữa càng suy nghĩ lại càng khẳng định, ngay cả chuyện luyện đan cũng quên hỏi luôn, liền vội vàng tuyên triệu La Thiên Trình vào cung.
Ngày hôm sau, Thánh chỉ hạ, phong La Thiên Trình làm Định Bắc tướng quân, trong vòng hai ngày lập tức lãnh quân xuất chinh.
Bầu không khí trong phủ Trấn Quốc Công đột nhiên trở nên căng thẳng.
Người từ trên xuống dưới cả phủ đều đang vội vội vàng vàng, thì Ôn thị vội vã tới cửa, ôm Chân Diệu khóc nức nở: “Diệu nhi số khổ của mẹ, đầu tiên là phải giữ đạo hiếu, lại cộng thêm Thế tử phải xuất chinh, lúc nào thì con mới có thể có một đứa con bên người đây!”
Chân Diệu nghe được khóe miệng mạnh mẽ co rút, chờ Ôn thị khóc đủ rồi, liền đưa khăn cho bà lau mặt, an ủi: “Mẹ, hiện tại con đang lo lắng cho an nguy của Thế tử, về phần con cái, lúc nên tới sẽ tới. Nếu con thật sự không thể sinh, bởi vì phải giữ đạo hiếu, ngược lại có thể giảm bớt mấy phần áp lực.”
Ôn thị vừa nghe, càng khóc dữ dội hơn, đứa con xui xẻo này, không biết an ủi người, thì cũng đừng nói gì ah!
Chờ Ôn thị đỏ mắt đi về, Chân Diệu liền lấy ra một đồng tiền, dùng tơ hồng tinh tế quấn quanh, làm thành một cái vòng cổ.