Chân Diệu vịn Ôn thị xuống xe ngựa, đi tới cửa, nghe được bên trong truyền đến tiếng nói.
“Thật là kỳ quái, nhà ngươi mở cửa hàng, phải hoan nghênh khách bốn phương, sao chủ tử chúng ta chọn đồ vật, lại từ chối nói có người đặt rồi hả? Đã có người đặt, vừa rồi sao lại đưa lên cho ta xem?” Giọng nói của cô gái trẻ tuổi thanh thúy linh động, bởi vì ẩn chứa tức giận nên có vài phần sắc nhọn.
Chân Diệu nhìn qua khe hở đám người, chỉ thấy nữ tử đang nói chuyện mặc vải dệt Thu Hương phía dưới váy dài thêu hoa cúc nhỏ bằng chỉ tơ vàng, bên trên song nha búi tóc cắm đông trùng hạ thảo kim hoa điền, toàn thân khí phái, tuy chỉ là trang phục nha hoàn nhưng cũng không kém cô nương nhà bình thường.
Chân Diệu nhìn nha hoàn này rất quen mặt, lại đến gần chút ít nhìn kỹ một chút, rốt cục nhận ra được.
Đây không phải lúc Chân Tịnh hồi trở lại phủ Kiến An bá dưỡng thai, là một trong những thị nữ bên người nàng sao?
Chưởng quầy bị chất vấn liên tục xin lỗi: “Thật không phải, là tiểu nhị không biết nên mới lấy ra cho khách xem.”
Chưởng quầy giải thích, nhưng trong lòng nhanh khóc.
Tiểu Đông gia tuổi còn trẻ của hắn, ngày thường khuôn mặt tươi cười nghênh người, rất hòa khí, hôm nay nhưng lại không biết vì sao, khi nghe tiểu nương tử này nói đưa đồ đến phủ Thần Vương, là đồ vật Trắc Phi nhà nàng muốn, thì tự nhiên gọi hắn tới, nói cho hắn biết bất cứ đồ vật trong tiệm này không bán cho nàng.
Không muốn bán, ngài có thể sớm nói ah, người ta đã chọn xong rồi, giá cả cũng bàn tốt rồi, bỗng nhiên bảo không bán, đây không phải bắt hắn nói luyên thuyên sao!
Trong lòng hắn oán thầm, trên mặt không hề có dấu vết gì vẫn cười chân thành mà nói
Nha hoàn kia tuổi còn trẻ cũng không phải là người dễ khuyên bảo, mấp máy môi nói: “Mà thôi, mà thôi. Nếu người khác đặt
rồi thì thôi.”
Chưởng quầy thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Mấy món vừa nãy ta chưa chọn thì trình lên đến cho ta xem một chút.”
Chưởng quầy cười cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Ách, những cái…kia… Cũng bị người đặt rồi…”
Thấy mắt hạnh nha hoàn trợn lên định nổi giận, thì vội nói: “Đều là một khách nhân đặt đấy.”
Hai mắt nha hoàn bốc hỏa, cũng không để ý trong tiệm nhiều người. Đi lòng vòng, tiện tay chỉ: “Nếu như thế, cái chuông gió ốc biển bảy màu kia bọc lại cho ta!”
Chắc đồ vật bày ở đại sảnh cũng không có người đặt chứ?
Chưởng quầy lau lau đổ mồ hôi, tại cái nhìn soi mọi người mói, gian nan mở miệng: “Thật trùng hợp, cái chuống gió ốc biển bảy màu này cũng bị người đặt rồi…”
Nha hoàn triệt để nổi giận, con mắt tức giận đến sáng trong: “Chư vị hãy bình luận phân xử, tiệm bọn hắn mới khai trương, cái này cũng bị người đặt, cái kia cũng bị người đặt, rốt cục có định buôn bán không? Chưởng quầy, ông không làm việc thì ông chủ tiệm có biết không?. Nếu ta là ông chủ thì sẽ đuổi ông đi!”
Chưởng quầy có miệng khó trả lời, thầm nghĩ. Bà cô à, bởi vì ông chủ chúng ta biết rõ, ta mới không dám bán cho ngươi ah, bằng không thì hiện tại, ta đã bị ông chủ đuổi đi rồi!
Chưởng quầy và nha hoàn mắt to trừng mắt nhỏ, người xem náo nhiệt nghị luận lên.
“Đúng nha. Đều bị người đặt hết rồi thì còn mua cái gì nữa?” Rất nhiều người cùng chung mối thù.
“Ồ, không đúng nha, vừa nãy ta còn hỏi giá cả cái chuống gió kia, nói giá cả buổi, bởi vì chê đắt nên không mua, sao trong thời gian ngắn đã có người đặt rồi?”
Nha hoàn nghe thấy, lại nhịn không được cả giận nói: “Tốt lắm, ta nói làm sao lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hóa ra ông cố ý không bán!”
Nàng cười lạnh: “Đào Cát cư nhà các người xem thường Trắc Phi chúng ta? Xem thường Trắc Phi chúng ta, chính là xem thường Vương gia chúng ta. Các ngươi còn đứng đấy làm cái gì, trước tiên hãy gọi cái người đặt ra đây, cho ta nện nát bét rồi nói sau!”
Hai gia đinh đi theo sau lưng nha hoàn đang định ra tay thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng nói: “Ta xem ai dám nện!”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, không tự giác tách ra một con đường.
Chân Diệu khí định thần nhàn đi tới, đứng ở trước mặt nha hoàn, giống như cười mà không phải cười: “Sao ta lại không biết, Trắc Phi nhà ngươi có thể đại biểu Thần Vương gia hả? Thể diện thật lớn!”
Ý chỉ thỉnh phong Trắc Phi cho Chân Tịnh đã ban xuống, trước đó vài ngày còn náo nhiệt tổ chức yến hội, nhưng Chân Diệu nhìn thấy nàng thì khó chịu nên từ chối không đi, lại không nghĩ rằng, nàng ta lại dám đến phá cửa hàng của Ôn biểu ca.
Ôn Nhã Kỳ chết, mặc dù động thủ không phải Chân Tịnh, nhưng có khác gì nàng ta hại chết đâu, tai họa khiến em gái người ta chết giờ lại diễu võ dương oai chạy tới mua đồ, thật sự là khinh người quá đáng!
Trong lúc này, Nhị Cữu mẫu các nàng không biết chân tướng nhưng Mặc Ngôn biểu ca lại biết, theo tính tình của huynh ấy, hiện giờ còn chưa lộ diện ném nha hoàn này ra ngoài, đã là nhịn rất khổ cực.
Hiển nhiên nha hoàn kia nhận ra Chân Diệu ra, hay nói giỡn, dám trước mặt Vương gia, trực tiếp tát Trắc Phi đấy, trong kinh thành đoán chừng cũng cứ một vị chủ nhân như vậy thôi.
Đúng rồi, nghe nói vị này, trước đó không lâu còn tát một vị tiểu thư quan gia chưa lấy chồng, chậc chậc, bá đạo như vậy, sao Phật tổ cũng không thu nàng đi!
Nha hoàn đột nhiên cảm giác được người chung quanh xem nàng ánh mắt là lạ đấy, nàng nghi hoặc trừng mắt nhìn, đột nhiên bịt miệng lại.
Nguy rồi, nhất thời bị huyện chủ bưu hãn làm cho rung động, khiến nàng nói ra ý nghĩ trong lòng!
Đã xong, đã xong, mặt của nàng nhất định sẽ bị đánh sưng đấy! Nha hoàn vô ý thức bưng kín mặt.
Chân Diệu không để ý người ở chung quanh nghe đến nha hoàn này nói ra sự tích bưu hãn kia, thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng ta thì bật cười: “Không hổ là nha hoàn Thần Vương Trắc Phi dạy dỗ, là người hiểu chuyện đấy.”
Nha hoàn bưng lấy mặt, có chút kinh ngạc.
Chợt nghe Chân Diệu cười dịu dàng nói: “Biết rõ chính mình mất mặt, trước hết giấu mặt mình đi.”
Phốc phốc.
Tiếng cười liên tiếp.
Nha hoàn mắc cỡ đỏ mặt lên, nàng, sao nàng lại nhất thời nghĩ không ra, cho rằng vị này huyện chủ đổi tính à!
Chân Diệu không đếm xỉa liếc nàng một cái: “Đừng ôm mặt nữa, bổn huyện chủ nào có thời gian rỗi tát một nha hoàn nho nhỏ.”
Người khác nghe không hiểu, nhưng nha hoàn này lại lập tức đã hiểu.
Huyện chủ Giai Minh đây là nói, thời gian rỗi của nàng để tát Trắc Phi nhà nàng!
Nhãn châu xoay động, thiếu chút nữa quỳ, nàng thật đúng là hậu tri hậu giác*(thấy rồi mới hiểu) ah, hiện tại không phải Huyện chủ này đang đánh vào mặt Trắc phi nhà nàng sao?
Cái tiếng bốp bốp kia, nàng nghe thấy cả âm thanh rồi.
Chân Diệu lướt qua mọi nơi, cười tươi như hoa: “Chưởng quầy nói không sai, vừa rồi những đồ vật đã đặt kia là ta đặt, bởi vì vội muốn có nên tự mình đến rồi, cũng không nghĩ tới đồ vật đã đặt còn có người tranh giành.”
Kỳ thật nếu đối mặt người khác, cho dù đồng dạng là thân phận Huyện chủ, lấy khí thế gần đây của Chân Tịnh, thân là nha hoàn của nàng chỉ sợ phải muốn bác bỏ mấy câu, nhưng lúc này, nghe Chân Diệu nói như vậy, nha hoàn kia biết mượn cái thang mà hạ xuống: “Khó trách hầu gái nhìn thấy mấy cái kia đều là đồ tốt, hóa ra là Huyện chủ nhìn trúng.”
Trắc Phi, hầu gái lại cho ngài thật xấu hổ, thế nhưng mà không có cách nào khác ah, nếu hầu gái trước mặt mọi người bị Huyện chủ Giai Minh đánh một trận, Huyện chủ chưa hết giận lại đánh đến tận cửa đi, ai biết Vương gia hắn đứng ở bên nào ah!
Hiện tại phủ Thần Vương, nhiều hạ nhân trong phủ đều vội vàng nịnh nọt Tịnh Trắc Phi, chỉ có lúc ấy mấy người theo Chân Tịnh hồi trở lại phủ Kiến An Bá mới biết, một khi quay mắt về phía Chân Diệu, tâm tình lại vi diệu.
Mà thôi, nàng vẫn vì mặt mũi chủ tử mà lui thôi. Nàng ngắm nhìn bốn phía, nghĩ thầm tùy tiện chọn một vật không ra gì mua xuống, bỏ qua chuyện này thôi.
“Đừng xem, tất cả đồ ở đây đều được ta đặt rồi.”
Người vây xem như đánh máu gà duỗi dài cái cổ ra ngó, tiếng nghị luận ông ông vang lên.
“Đây là vị Huyện chủ nào thế, không hề nể mặt Trắc phi vương gia?” Tại mọi người xem ra, nếu không nể mặt tiểu lão bà Vương gia thì cũng tương đương với không nể mặt Vương gia, ai bảo những quý nhân kia coi thể diện còn lớn hơn cả trời đất, đừng nói bẩn thỉu tiểu lão bà hắn rồi, ngay cả bẩn thỉu con chó hắn, thì hắn cũng muốn đòi ngươi!
Có phu nhân biết Chân Diệu, thì lặng lẽ nói lai lịch của nàng ra, mọi người không dám bàn luận gì nữa.
Hiện tại ai không biết Cẩm Lân Vệ lợi hại ah, quản ngươi là người buôn bán nhỏ hay vương hầu tướng tướng, chỉ cần bị Cẩm Lân Vệ bắt được tay cầm, thì mài chết ngươi!
Vương gia là tôn quý, tình huống còn chưa biết có được ngồi trên long ỷ, hay làm vương gia nhàn tản phú quý, chỉ sợ Vương gia cũng không muốn trở mặt với Cẩm Lân Vệ trưởng quan.
Chân Diệu không hề để ý tới nha hoàn kia, cười cười với mọi người: “Đã quấy rầy nhã hứng của các vị. Cái cửa hiệu này là do biểu ca ta khai mở đấy, nếu mọi người có cái gì nhìn trúng thì ta thay biểu ca làm chủ, giảm giá 90% cho các vị.”
Nha hoàn kia lung lay sắp đổ, cũng không nhịn được nữa cái nhục nhã này, mắt đỏ như sắp khóc.
Lúc này Chân Diệu thong dong rời khỏi đám người, vịn Ôn thị tiến vào từ cửa nhỏ.
Ôn thị không đồng ý quở trách nói: “Diệu Nhi, mẹ biết rõ con oán Chân Tịnh dạy hư mất Nhã Kỳ, có thể trước mắt bao người, con làm như thế, đắc tội Thần Vương không nói, còn rơi vào tai tiếng ương ngạch, tương lai ăn thiệt thòi đấy.”
“Có hại chịu thiệt?”
“Đúng nha, tục ngữ nói sống có khúc người có lúc ——” Ôn thị cũng hiểu được lời này điềm xấu, nuốt xuống rồi.
Chân Diệu lại thản nhiên cười cười: “Mẹ, ngài nghĩ quá xa rồi. Hiện tại con gái có bạc, có thân phận, còn có Thế tử chỗ dựa, lại bởi vì những người
vớ vẩn kia mà sống nghẹn khuất thì mới là xin lỗi chính mình. Nếu tương lai rơi xuống thì cũng có người thật lòng với con, ví dụ như ngài và Nhị tỷ. Về phần những người xu lợi tránh hại kia, cho dù con gái bây giờ là hiền lương thục đức hóa thân, đến lúc đó bọn hắn trốn được rất xa vẫn sẽ trốn rất xa đấy.”
Một phen nói khiến Ôn thị sững sờ, cảm thấy con gái nói không đúng lắm, nhưng đến cùng chỗ nào không đúng thì lại cũng không nói ra được.
Hai mẹ con đi tới hậu việ sau cửa hàng.
Bên kia nha hoàn trở về phủ, Chân Tịnh thấy hai tay nàng trống trơn, hỏi nguyên do thì giận tím mặt, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn trà ném xuống đất.
Tiếng vang này kinh động đến tiểu Nữu Nữu đang ngủ trong phòng, bé há miệng khóc to.
Chân Tịnh đang lúc thịnh nộ, nhấc chân đi vào xem con khóc đến thở không ra hơi, không biết sao, liền nhớ lại Tú Vương phi nói con bé giống Chân Diệu…, lập tức sinh lòng chán ghét, nói với vυ' nuôi đang dỗ dành em bé: ” Chuyển tỷ nhi qua tây gian đi!”
Đúng lúc này Lục hoàng tử nhấc chân đi vào, nhìn thấy tình huống này thì vui vẻ trên mặt lập tức biến mất.