Trời Sinh Một Đôi

Chương 339: Nói ra thân phận

Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura

Nhị vương tử đánh giá La Tri Nhã vẫn đang ngủ mê man.

Trên người nàng mặc trang phục thường thấy của cô nương Man Vĩ, chẳng qua có chút cũ, đã bạc màu do giặt giũ, nhưng điều này không tổn hao vẻ đẹp của nàng, đây là vẻ xinh đẹp dịu dàng chỉ cô nương Đại Chu mới có.

Nhị vương tử ngoài thất vọng, lại có chút mừng rỡ

Nàng là cô nương Đại Chu, rất có thể là thị nữ mất tích đêm đó, nói không chừng lại biết tung tích La cô nương.

Chẳng qua là, nàng còn đang hôn mê, chỗ ở du mục hiển nhiên không có đại phu

Tiếng vó ngựa truyền đến, sau đó không lâu mười mấy dũng sĩ tới trước mặt, một người trong đó quỳ xuống nói “Nhị vương tử, bệ hạ triệu người trở về, ngày mai đám cưới của Đại vương tử được cử hành.

Nhị vương tử nhếch môi, hung hăng đá cái hũ ngoài lều, cắn răng nói một chữ “Được!”

Man Vĩ khác với Đại Chu, ví như thân phận vương tử của bọn họ, có thể cưới ba vị Vương Phi, mặc dù có phân lớn nhỏ, nhưng không giống với thϊếp thất, con của các nàng có quyền thừa kế ngang hàng, chỉ xem ai xuất sắc hơn mà thôi.

Đại ca mặc dù đã có một vị Vương Phi, nhưng công chúa Đại Chu sẽ là Đại vương phi, tình cảm huynh đệ bọn họ rất tốt, ngày mai cử hành hôn lễ, hắn không thể ở ngoài tìm người không tham dự

Nói cho cùng, Đại Chu cùng Man Vĩ giao hảo, là dựa trên liên hôn giữa công chúa Đại Chu và Đại vương tử, hôn sự của hắn chẳng qua là kèm theo, có hoặc không có cũng không liên quan tới đại cục.

Coi như Đại Chu biết La cô nương mất tích, thậm chí là đã chết, cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, đây là nguyên nhân hôn lễ vẫn đúng hạn cử hành.

Nhưng ngày mai vốn cũng là hôn lễ của hắn, hiện tại cô nương trong lòng hắn không biết ở nơi đâu!

Nhị vương tử nhận lấy dây cương, lưu loát tung mình lên ngựa, phân phó “Mấy người các ngươi lưu lại, cẩn thận coi chừng vị cô nương này, sau đó ta sẽ mang đại phu tới xem cho nàng, lúc nào nàng tỉnh, các ngươi lập tức thông báo cho ta biết”

Nói xong, thúc vào mình ngựa, vó ngựa chạy như gió, chạy gấp đi, để mọi người lại phía sau.

Hôn lễ long trọng vô cùng, công chúa Đại Chu mặc trang phục màu đỏ, đầu đội vòng nguyệt quế của Vương Phi, một viên chân châu cực lớn rủ ở giữa trán, càng xinh đẹp động lòng người.

Đại vương tử nắm tay nàng, chậm rãi đi trên nệm đỏ, có thể nghe thấy âm thanh tiếng chuông lượn lờ không dứt, nghênh đón họ chính là tiếng hoan hô của vô số người.

Nhị vương tử vừa vui mừng, vừa thương tâm, chờ Đại vương tử dắt tay công chúa đi về phía tấm màn hoa lệ, hắn lặng lẽ lên ngựa, lại hướng tới địa điểm đội ngũ đưa dâu dừng lại trước đó, tại phụ cận tiếp tục tìm kiếm.

Khi trời

tối, không có thu hoạch gì, hắn giục ngựa đi tới nơi ở của dân du mục.

Đúng lúc này, vị cô nương kia tỉnh lại.

Nhị vương tử vội vàng đi gặp nàng, câu đầu tiên hỏi “Ngươi là ai?”

La Tri Nhã thực ra đã tỉnh lại một lần, phát hiện mình ở một nơi xa lạ, những người kia

mặc trang phục kỳ lạ, lời nói nàng hoàn toàn không hiểu, nên hoàn toàn lặng yên.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện một nam tử, lại nói ngôn ngữ Đại Chu!

Nàng có chút mừng rỡ, sau đó tâm lại có chút trầm xuống.

Nhìn kĩ người này, cùng những người canh chừng nàng không khác biệt lắm, bọn họ không phải là thị vệ Man Vĩ, cố ý tới tìm nàng?

Vậy người này, hẳn là thị vệ trưởng?

“Ngươi là ai?” Nhị vương tử lại hỏi một lần.

La Tri Nhã căng thẳng trong lòng, không được, nàng không thể bại lộ thân phận, nếu không một khi bị dẫn tới Vương Cung Man Vĩ, công chúa Sơ Hà nhất định sẽ gϊếŧ nàng!

Nhưng, nàng trả lời thế nào đây?

Nhìn ánh mắt tha thiết của Nhị vương tử, La Tri Nhã trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra đối sách, đang lúc sợ hãi linh cơ vừa động, sắc mặt trắng bệch, ôm đầu kêu to một tiếng, thẳng tắp ngất đi.

Nhị vương tử có chút thất vọng, lẩm bẩm nói “Còn chưa nói đã hôn mê, cũng không biết đến cùng nàng có phải thị nữ đi theo công chúa và cô dâu gả tới đây hay không?”

La Tri Nhã nhắm hai mắt, nghe được câu này trong lòng cả kinh, người này thế nhưng suy đoán nàng là thị nữ, có phải hay không muốn mang nàng về gặp công chúa đây?

Giờ khắc này, nàng có chút hối hận khi giả bộ bất tỉnh.

Đang lúc bối rối muốn tìm cơ hội tỉnh lại, đã nghe nam tử kia nói liên tiếp phiên ngữ nàng không hiểu, sau đó tiếng bước chân xa dần.

La Tri Nhã một mực để ý, nhưng không thấy nam tử kia trở lại, như vậy qua mấy ngày, tinh thần nàng tốt lên rất nhiều, đã có thể xuống giường đi lại, nam tử kia rốt cuộc lại xuất hiện.

Có mấy ngày chuẩn bị tâm tư, còn có trước khi rời đi nam tử kia nói tới hai chữ “Thị nữ”, La Tri Nhã dần có chủ ý.

Mấy ngày nay nam tử kia không có xuất hiện, cũng không mang nàng về gặp công chúa, nếu như nàng chỉ là một thị nữ, hiển nhiên hắn sẽ không để ý tới nàng, như vậy, nàng không phải là có cơ hội chạy trốn hay sao?

“Ngươi không cần sợ, nam tử Man Vĩ chúng ta, cũng không có ăn thịt người”. Nhị vương tử sợ cô nương này lại hôn mê, cố gắng nói nhẹ nhàng.

La Tri Nhã cúi đầu xuống, gật đầu.

“Vậy ngươi là thị nữ đi theo công chúa và cô dâu gả tới?”

La Tri Nhã nắm tay, bấm vào da thịt có chút đau, lại gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói một chữ “Phải”

Nhị vương tử vui mừng nhướng máy, cũng không nhịn được nữa, nắm lấy cánh tay nàng “Ngày đó có thích khách đánh lén ban đêm, ngươi nếu cũng là một người mất tích, có hay không thấy qua La cô nương?”

La Tri Nhã bị động tác bất ngờ của Nhị vương tử làm cho giật nảy mình, sợ hãi kêu một tiếng.

Nhị vương tử lúc này mới nhớ ra nghi lễ Đại Chu và Man Vĩ không giống nhau, vội vàng buông tay ra, nhếch miệng cười xin lỗi một tiếng.

“Ta … Ta thấy La cô nương cổ bị trúng một đao, lăn đi, lúc ấy ta muốn kéo nàng, không biết sao dưới chân hụt vào khoảng không, lần nữa tỉnh lại, đã ở nơi này”

Nàng dừng một chút, lại nói “Ta mơ hồ nhớ được, lúc ấy rơi xuống một dòng sông”

Điểm này, Nhị vương tử đã hỏi từ những người dân du mục cứu nàng, lúc ấy là tại bờ sông phát hiện ta vị cô nương này.

Con sông kia chảy vòng quanh núi non Đại Chu, chảy tới Man Vĩ, được người Man Vĩ gọi là sông Minh Châu.

Mấy ngày nay, hắn vẫn dọc theo sông Minh Châu, hi vọng có thể thấy được kỳ tích.

Nhưng nghe thị nữ nói La cô nương trúng một đao ở cổ, Nhị vương tử đột nhiên biến sắc.

Hắn mở to hai mắt, nhìn có vẻ dữ tợn, đem La Tri Nhã dọa sợ đến lui về phía sau.

Nhị vương tử kịp phản ứng, bỗng nhiên quay người, như một trận gió xông ra ngoài.

La Tri Nhã ngã ngồi trên thảm, tim đập cuồng loạn, thầm nghĩ nam tử Man Vĩ thô lỗ, nam tử này so với người bên cạnh anh tuấn hơn một chút, nhưng bản tính cũng không khác gì, bộ dáng mới vừa rồi tựa như muốn ăn thịt nàng.

Nhị vương tử chạy ra khỏi lều, vọt tới bờ sông, vốc nước vỗ lên trên mặt, ngửa đầu đem chất lỏng dưới đáy mắt ép trở lại, sau đó hung hăng đấm lên hòn đá ở bờ sông.

Lãnh quyền đánh tới, nhất thời da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng.

Hắn cũng không lau, trực tiếp đem nắm đấm ngâm vào trong nước, nước sông mờ mịt chuyển sang màu đỏ, dần khuếch tán ra bôn phía, đàn cá vốn kinh sợ thoái lui lại theo mùi máu tươi bơi ngược lại.

Nhị vương tử cũng không nhúc nhích ngồi ở bờ sông, ngồi hồi lâu mới đứng lên, trở lại trong lều.

La Tri Nhã ngồi chồm hỗm, bên người nàng là một bàn nhỏ bày biện một phần thịt dê cách thủy, một chén súp dê, còn có một khay trái cây.

Nàng không chịu được mùi thịt dê, chỉ lấy trái cây từ từ gặm, thấy Nhị vương tử đi vào, tay run lên, trái cây mới gặm một nửa rơi xuống đất.

Đón nhận tin người trong lòng chết đi, Nhị vương tử cả người mất tinh thần, một đôi mắt ướt nhẹp, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Hắn chỉ nói một câu “Cô nương, ngươi trước cố dưỡng thương, chờ thương thế tốt hơn, ta dẫn người đi gặp công chúa Đại Chu” nói xong, xoay người đi.

La Tri Nhã vừa kinh vừa sợ, đầy bụng ý định không còn kịp nói nữa, ở đây lại bị trong chừng không thể chạy trốn, cả ngày kinh hồn táng đảm.

Nhị vương tử mang về tin tức La cô nương đã chết.

Man Vĩ vương hỏi “Con có còn muốn kết hôn với cô nương Đại Chu?”

Bởi vì địa điểm gặp chuyện không may nằm trong biên giới Đại Chu, nói ra là chỗ thiếu hụt của Đại Chu, nếu là thừa cơ hội này vì Nhị vương tử cầu hôn quý nữ Đại chu, đế vương Đại Chu chắc chắn sẽ đáp ứng. Nhưng Nhị vương tử lại lắc đầu.

Hắn muốn, cho tới bây giờ là cô nương gặp phải kinh mã, té khỏi xe ngựa nhưng vẫn mỉm cười mỹ lệ, không phải vì nàng là cô nương Đại Chu.

Đặc biệt trước đó không lâu hắn gặp nữ tử được dân du mục cứu kia, luôn có bộ dáng nơm nớp lo sợ, nếu cô nương Đại Chu là như vậy, hắn tình nguyện tùy tiện chọn một cô nương Man Vĩ, vì hắn mà sinh dưỡng là được rồi.

Man Vĩ Vương cũng không miễn cưỡng, phái đặc sứ, ra roi thúc ngựa đưa tin tới Đại Chu.

Công chúa hòa thân trên đường gặp thích khách, tổng binh trấn thủ biên giới Tiếu Hằng phái rất nhiều nhân thủ điều tra tung tích thích khách, Man Vĩ cũng đồng dạng xuất động không ít dũng sĩ.

Tại thị trấn chỗ giao giữa hai nước, mọi người lúc trà dư tửu hậu đều nghị luận chuyện này, tin tức quý nữ Đại Chu trên đường hương tiêu ngọc vẫn truyền càng lúc càng xa.

La Tri Nhã mang theo tâm trạng kinh sợ dưỡng thương, thỉnh thoảng gặp người hiểu tiếng Đại Chu cũng hỏi thăm được ít tin tức, nói không rõ là buồn hay là vui.

Một ngày kia, Nhị vương tử trở lại nói “Ta dẫn ngươi hồi Vương Cung.”

La Tri Nhã nghe xong, bịch một tiếng quỳ xuống, cầu khẩn nói “Xin ngài đừng mang ta đi Vương Cung. Ta vốn có thân nhân cha mẹ, theo công chúa lấy chồng sở xa là vạn bất đắc dĩ, nếu hôm nay ta đã mất tích, với công chúa cũng là người đã chết. Cầu xin ngài thương xót, đưa ta hồi cố hương”

Nàng vừa nói khóc lên, anh anh uyển chuyển, đặc biệt làm người ta thương tiếc.

Nhị vương tử lại nhíu lông mi, hắn tính tình cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn là vương tử một nước, không phải kẻ qua loa đại khái.

Công chúa Đại Chu đã tới hơn nửa tháng, mang đến rất nhiều thị nữ, đối với hắn cũng có chút ít ấn tượng, hiện tại đáy lòng hắn sinh mấy phần hoài nghi.

“Cô nương, ngươi không phải là thị nữ sao?”

Mắt La Tri Nhã bỗng dưng mở lớn.

“Ta cảm thấy ngươi không giống với những thị nữ Đại Chu, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là người nào?”

“Ta, ta thật sự là thị nữ......”

“Vậy cô nương theo ta trở về, để công chúa nhìn kỹ hãy nói”

“Không, ta không gặp công chúa” La Tri Nhã liều mạng vùng vẫy khỏi tay Nhị vương tử, mặt mũi trắng bệch.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai?”

“Ta nói, ngươi sẽ đưa ta trở lại Đại Chu chứ?”

Thay vì bị nam tử này cưỡng chế dẫn tới gặp công chúa Sơ Hà, mất đi tính mạng, nàng tình nguyện bại lộ thân phận đánh cuộc một phen.

Dù sao La đại cô nương đã là người chết, đặc sứ đưa tin cũng được vài ngày rồi, chỉ cần mình đau khổ cầu khẩn, hắn là một thị vệ cũng không cần rước thêm phiền toái, cố ý đem nàng về Vương Cung.

Hắn đã tìm được mình trước đó rất lâu, lại đợi tin tức nàng đã chết truyền đi mới mang nàng trở lại, chắc chắn sẽ mang tội thất trách.

Tại lúc Nhị vương tử bức bách, La Tri Nhã run môi nói “Ta, ta thật ra là Đại cô nương Trấn Quốc Công phủ, là vị hôn thê của Nhị vương tử Man Vĩ