Edit+Beta: Sakura
La Thiên Trình cười cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Thái Tử.
Hắn rất muốn nói, ngu xuẩn, cuối cùng ngươi cũng thông minh ra được một tí.
Hắn có lòng tin, thật sự đến lúc phải lựa chọn thì Chiêu Phong Đế thà rằng buông tha cho công chúa Phương Nhu cũng sẽ bảo vệ hắn.
Nói trắng ra là, Thiên gia cái gì cũng định giá được, đơn giản là thẻ đánh bạc có đủ hay không mà thôi, hiển nhiên, một chút yêu thương của Chiêu Phong Đế với công chúa Phương Nhu e rằng không sánh nổi giang sơn xã tắc này, sao ông ta có thể làm cho thần tử đau khổ thất vọng được.
Thế nhưng mà, mọi người ưa thích giận chó đánh mèo, sẽ tìm lý do cho việc làm sai trái của mình, nếu công chúa Phương Nhu có chuyện gì thì sẽ trở thành một cây gai trong lòng Chiêu Phong Đế, sau này nhớ lại ông ta sẽ không cho rằng do mình trải qua lợi ích cân nhắc mà buông tha con gái ruột, sẽ vô ý thức trách tội lên người La Thiên Trình.
Lúc Quân thần tương đắc thì sẽ không lộ ra nhưng trong tương lai một khi có cơ hội thì cái căn gai kia sẽ lớn dần đến lúc đó chỉ sợ hắn không chịu nổi.
Vì một Thái Tử ngu xuẩn làm sao La Thiên Trình có thể để cho chuyện này xảy ra được.
Trước khi Chiêu Phong Đế có phản ứng thì hắn nhàn nhạt cười nói một chữ: “Được.”
Sau đó trường đao trong tay quay lại phương hướng, đâm vào bụng hắn.
“Đừng ——” Chiêu Phong Đế kinh hãi trực tiếp đứng lên.
Công chúa Phương Nhu bị dọa hét lên một tiếng.
Mặc dù Thái Tử buộc La Thiên Trình tự sát, lại không nghĩ rằng hắn lại không hề do dự làm theo.
Tất cả cảm xúc khϊếp sợ, vui sướиɠ, không thể tin cùng dâng lên, khiến cho hắn hơi sửng sốt, dao găm trong tay để ở cổ công chúa Phương Nhu bất tri bất giác hơi nới lỏng chút ít.
La Thiên Trình đau đến nỗi còng lưng xuống.
Tất cả mọi người còn đang khϊếp sợ.
Dù sao nếu đổi là một vị thị vệ bình thường tự sát trước mắt bao người thì chấn động không lớn lắm, nhưng người trước mắt này lại là Thế tử Trấn Quốc Công, chỉ huy đồng tri Cẩm Lân vệ danh trấn thiên hạ!
Như khi nhìn thấy một tên ăn mày đoạt ăn với chó điên, cùng với một Thái Tử đoạt ăn với chó điên, thì lực chấn động là khác nhau đấy.
Người phía trước, mọi người sẽ có cảm giác đương nhiên, người thứ hai, chỉ có thể nói Thái Tử bị chó điên cắn nên cũng bị điên rồi.
Thời gian phảng phất như ngừng lại, không phải vì yên lặng, mà vì chấn động đến cực hạn nên khiến suy nghĩ của tất cả mọi người cũng đông cứng lại.
Chỉ có nam tử máu nhuộm đỏ cả người đang gập lưng lại. Tại đây ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, tay trái rút ra một thanh dao găm, trực tiếp phi ra.
Cái dao găm kia trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, hàn quang sáng lóe làm cho người có ảo giác.
Sau đó Thái Tử chợt thấy cánh tay tê rần, tay nắm dao găm vô ý thức thả lỏng rồi rơi xuống đất, vừa vặn đâm vào mu bàn chân của công chúa Phương Nhu.
Công chúa Phương Nhu kêu thảm một tiếng rồi té xuống, khiến Thái Tử ở phía sau bị bại lộ.
La Thiên Trình nhanh chóng di chuyển tới, một tay cầm công chúa Phương Nhu vung tới chỗ khác, sau đó cũng không dừng lại, dùng trường đao vẫn còn dính máu tươi của hắn đè vào cổ họng Thái Tử.
Những người đi theo Thái Tử cũng không dám động.
Bởi vì động tác quá mức kịch liệt nên máu tươi từ phần bụng La Thiên Trình không ngừng tuôn ra. Hắn lại bất chấp, ép Thái Tử đi qua, bảo hai thị vệ áp tải Thái Tử. Sau đó quỳ một chân xuống đất: “Thần khiến Thái Tử bị thương, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
Trong thời gian ngắn ngủi vừa qua thì Chiêu Phong Đế đã bị chấn động rất mạnh, ông giận
dữ nói: “Ở đâu ra Thái Tử!”
Nói xong tự mình đi qua vịn: “La ái khanh có tội gì? Nhanh mau đứng lên! Người tới, nhanh truyền thái y!”
Thái Tử nghe xong câu nói kia, cũng quên cánh tay còn đang đau đớn, ngơ ngốc tại chỗ đó, thì thào tự nói, sau đó điên cuồng cười ha hả: “Ở đâu ra Thái Tử? Ha ha ha, con biết ngay mà, phụ hoàng, ngài rất muốn phế Thái Tử rồi, chỉ hận ta không động thủ sớm một bước!”
“Ngu xuẩn!”Chiêu Phong Đế đi qua, đạp một cước khiếnThái Tử nằm rạp trên mặt đất, “Đè hắn xuống!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng, ngài sẽ phải hối hận, con mới là nhi tử ngoan nhất của ngài, là Thái Tử hoàn toàn xứng đáng!”
Thái Tử giãy dụa tiếng kêu thảm dần dần không thấy rồi, mấy vị thái y vội vàng đi tới.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng!”
Chiêu Phong Đế vung tay áo lên: “Dong dài cái gì, nhanh khám cho La đại nhân và công chúa!”
Công chúa Phương Nhu khóc vì đau, một vị ngự y đi qua xem xét, thậm chí còn có một cái dao găm đâm vào mu bàn chân công chúa.
Lúc ấy sắc mặt ngự y kia tái mét lại, cả người run rẩy.
Vết thương đó không đáng sợ, nhưng ở hoàng cung đại nội lại xuất hiện vết thương như thế thật là đáng sợ, chẳng lẽ có thích khách?
La Thiên Trình bên kia, hai vị ngự y đã kiểm tra hoàn tất.
“Như thế nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, La đại nhân không có thương tổn đến chỗ hiểm, nhưng do hành động mạnh nên làm cho miệng vết thương vỡ ra, mất máu quá nhiều —— ”
“Mau mau trị liệu, nếu La đại nhân có chuyện thìcác ngươi cũng đừng sống.”
Mấy vị ngự y sợ run cả người, nói đồng ý.
“Phụ hoàng ——” công chúa Phương Nhu nhìn dao găm sáng loáng trên mu bàn chân mà khϊếp sợ.
Chiêu Phong Đế mới dịu lại, an ủi: “Phương Nhu chớ sợ, lại để cho thái y băng bó cho con là sẽ khỏi, con nhìn La đại nhân xem, chảy máu nhiều như vậycòn không rên một tiếng đây này.”
Giờ khắc này, Chiêu Phong Đế cảm thấy may mắn.
Nếu ông nói ra miệng thì lúc này thật không biết như thế nào đối mặt với nữ nhi.
Còn La Thiên Trình hành động chớp chóng khiến ông rất thỏa mãn.
“Người tới, lấy hai cân huyết yến thượng phẩm do Thiên La quốc tiến cống, hầm cách thủy cho La đại nhân phục dụng.”
Huyết yến vô cùng trân quý, mà huyết yến thượng phẩm càng hiếm, do Thiên La quốc sản xuất càng hiếm hơn, hàng năm chỉ có tiến cống mười cân, Thái Hậu có ba cân, hoàng hậu vậy có hai cân, còn lại đều tại Chiêu Phong Đế, đơn giản là phi tử nào được sủng ái thì ban thưởng cho mấy lượng mà thôi.
Hiện tại Chiêu Phong Đế mở miệng đã cho La Thiên Trình hai cân, có thể thấy hắn được coi trọng.
Đang lúc mấy vị ngự y đang khϊếp sợ thì Chiêu Phong Đế lại nói tiếp: “La đại nhân hãy ở trong cung dưỡng thương, các ngươi nhất định phải cực kỳ chiếu cố.”
Cái này, mọi người không chỉ chấn kinh rồi mà hoài nghi mình nghe lầm.
Muốn biết ngoại thần có thể ở lại hoàng cung dưỡng thương, đây chính là thiên đại quang vinh sủng!
Lúc này chân công chúa Phương Nhu đã băng bó kỹ rồi, vừa lúc bị nội thị ôm từ trong gian phòng tạm thời dùng để trị thương phòng đi ra, nghe nói La Thiên Trình có thể ở lại trong cung dưỡng thương thì con mắt sáng ngời. Thốt ra: “Thật tốt quá, phụ hoàng, nhi thần có bạn rồi.”
Chiêu Phong Đế và La Thiên Trình đồng thời nhíu mày.
“Phương Nhu, con đã mười hai tuổi rồi sao ăn nói vẫn còn như trẻ con thế!”
Công chúa Phương Nhu hơi không phục.
Nàng vốn định nói trước kia La đại nhân còn ở cùng với nàng, hiện tại hai người đều bị thương, làm bạn thì sao chứ?
Nàng ủy khuất nhìn La Thiên Trình.
La Thiên Trình lại nhíu mày, cũng không có nhìn về phía công chúa Phương Nhu. Nàng chỉ có thể nhìn thấy bên sườn mặt tuấn mỹ y như đao gọt.
Tại vì hắn mất máu quá nhiều nên trên mặt không có chút huyết sắc nào, như ngọc mát càng là lộ ra tài trí bất phàm.
Không biết sao, công chúa Phương Nhu đỏ mặt, rốt cuộc nói không nên lời.
Trái tim nàng đập liên hồi có cảm giác đau đớn mơ hồ nhưng cũng có ngọt ngào mà ngay cả vết thương trên chân hình như cũng không có đau đớn như vậy.
Công chúa Phương Nhu mười hai tuổi ngơ ngác nhìn bên mặt La Thiên Trình, loáng thoáng hơi hiểu tâm tư của mình.
La Thiên Trình chảy nhiều máu nhưng kỳ thật miệng vết thương cũng không sâu, lại không chỗ hiểm gì nên băng bó nhanh chóng, hắn vội hỏi: “Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái, thần ở lại trong cung có nhiều bất tiện, vẫn nên hồi phủ dưỡng thương. Hơn nữa hôm nay nội tử cũng đi đưa Sơ Hà công chúa, chờ nàng trở về lại không thấy thần hồi phủ. Chỉ sợ sẽ lo lắng.”
Sau khi tống biệt quận chúa Sơ Hà sẽ xảy ra chuyện gì thì quân thần hai người lòng dạ biết rõ, nghe La Thiên Trình nói như vậy thì Chiêu Phong Đế không hề cường lưu, hơi bận tâm tình huống bên kia.
La Thiên Trình đồng dạng không an lòng.
Tuy nói vì bảo hộ Kiểu Kiểu nên hắn đã an bài thỏa đáng rồi, nhưng trên đời này còn có một câu, gọi không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn thì sao?
Giờ khắc này, La Thiên Trình mới phát giác, trên người hắn thụ mấy thứ tổn thương gì đó là râu ria mà thôi, chỉ có người nọ an nguy thì mới khiến hắn hiểu được cái gì gọi là lòng nóng như lửa đốt, lo được lo mất.
Hắn rất muốn nhìn thấy Kiểu Kiểu an toàn thì lòng hắn mới thả lỏng.
Chiêu Phong Đế đặc biệt ban nhuyễn kiệu tiễn đưa La Thiên Trình trở về. Tiến vào cửa cung, mà ngay cả hoàng tử cũng phải đi bộ, có thể ngồi nhuyễn kiệu, phần vinh hạnh đặc biệt này cũng không cần phải nói.
Chuyện Thái Tử bức vua thoái vị bị ép xuống nên không ai có thể nghĩ ra trong kiệu là người phương nào.
Một xe ngựa đơn giản nhưng không mất tinh xảo đang chạy vội trên đường, Chân Diệu và huyện chủ Trọng Hỷ hai mặt nhìn nhau.
Hồi lâu, Chân Diệu mở miệng trước: “Trọng Hỷ, ngươi đừng sợ, sắp đến phủ Quốc Công rồi.”
Xem ra La Thiên Trình sớm đoán được hôm nay sẽ xảy ra chuyện rồi, nghĩ như vậy, khó tránh khỏi có vài phần oán trách. Nhưng nghĩ lại ở thời đại này, nam tử cũng sẽ không nói chuyện bên ngoài trước mặt nữ quyến, nên cũng đành chịu.
Nàng chỉ lo lắng Chân Nhị bá an toàn, nhưng nghĩ đến ông cũng ở cùng với những đại thần kia lại cách hỗn loạn khá xa nên cũng cảm thấy yên tâm.
Có lẽ điều này hắn đã đoán đến.
Lúc này Chân Diệu thầm nghĩ rất muốn nhìn thấy La Thiên Trình đẻ hỏi rõ chuyện nên không có tâm tư làm gì hết.
Huyện chủ Trọng Hỷ thấy nàng mất hồn mất vía, khẽ cười nói: “Ta may mắn, hôm nay mẫu thân ta không có đi tiễn đưa.”
Trưởng công chúa Chiêu Vân là trưởng bối, hôm nay không có đi là hợp tình lý.
Nhưng lúc này nghe huyện chủ Trọng Hỷ vừa nói như vậy, trong lòng Chân Diệu khẽ động.
Dĩ vãng nàng nghĩ đến Trưởng công chúa tổng có vài phần không đúng, lại nói không nên lời, nhưng bây giờ lại nghĩ tới chỗ quái dị.
Trưởng công chúa Chiêu Vân, Chiêu Phong Đế cùng Vĩnh Vương cùng một mẹ sinh, là Thái Hậu sinh ra một vị công chúa duy nhất, nhưng ngoại trừ mấy chỗ không thể vắng mặt thì hình như chưa từng vào cung.
Nếu ở xa còn dễ nói, nhưng phủ trưởng công chúa rất gần Hoàng thành, bởi vậy có thể thấy được tôn vinh, trong nội cung lại là mẹ ruột, anh em ruột, coi như là thân phận ở goá thì cũng hơi kỳ quái rồi.
Chân Diệu nghĩ, nếu là nàng…, đừng nói ngày lễ ngày tết, cho dù bình thường, cũng hận không thể gặp mẹ nhiều hơn.
“Xảy ra
chuyện lớn như vậy, ta không đến phủ Quốc Công nữa, miễn cho mẫu thân đã nhận được tin tức, lại không thấy ta trở về thì lại lo lắng.”
Chân Diệu nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vậy được, ta tiễn đưa ngươi về phủ Công Chúa trước, quay đầu lại đưa thϊếp mời cho ngươi đi quý phủ chơi.”
Hai người nói xong rồi, xe ngựa đưa huyện chủ Trọng Hỷ về phủ Công Chúa, về sau mới trở về phủ Quốc Công.
La Thiên Trình hồi phủ trước một bước, phát hiện Chân Diệu còn chưa có trở lại, thoáng cái lòng chìm xuống.