Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Sau khi ma ma kia nghe lời đi đưa tin, lòng Chân Tịnh có chút thấp thỏm.
Lần này nàng đang dò xét Lục Hoàng tử.
Nếu Lục Hoàng tử thật sự đối xử với nàng khác biệt, có tồn tại vài phần chân tình thật lòng, thì khi đã yên tĩnh mấy ngày, nếu nghe nói bụng nàng khó chịu, cuối cùng cũng sẽ có biểu hiện.
Vô luận là đưa chút thuốc bổ dược liệu, hay là mời thái y, ít nhất phải để những nô tài hầu hạ nàng nhìn thấy, nàng vẫn là người Lục Hoàng tử yêu thương.
Nếu trực tiếp cản ma ma đưa tin lại ——
Chân Tịnh hơi không dám nghĩ đến loại khả năng này, cũng không cam lòng nghĩ như vậy.
Cứ trong sự chờ đợi lo lắng vô cùng như vậy, nàng cũng không động vào canh bồ câu củ từ phòng bếp nhỏ cố ý đưa tới, để mặc cho canh nguội, phía trên đóng một lớp màng mỏng.
Chân Tịnh nhìn có chút buồn nôn, khoát tay một cái nói: “Mang đi nhanh chút đi!”
Ngày đó tuy hành động ngoài tự tính của Lục Hoàng tử bị hạ nhân nhìn thấy, nhưng các nàng được điều đến hầu hạ Chân Tịnh ngay từ đầu, đã là quan hệ nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn từ lâu, nên lúc này cũng không dám nảy ý coi thường, một ngời trong đó nhanh tay nhanh chân bưng đi.
Không lâu sau, ma ma kia vui vẻ hớn hở đi vào, thấy mặt đã hành lễ: “Lão nô chúc mừng chủ tử.”
“Có việc gì vui?” Tim Chân Tịnh nhảy thình thịch, tay bất giác nắm chặt khăn.
“Lát nữa Điện hạ sẽ tới đây ạ.”
“Cái gì?” Chân Tịnh không thể tin, che miệng kinh hô.
Một phòng thị nữ ma ma tất cả đều quỳ xuống: “Chúc mừng chủ tử.”
Ma ma báo tin kia càng cảm khái: “Chủ tử, trong lòng điện hạ quả nhiên có ngài.”
Chân Tịnh liếc xéo bà một cái: “Tâm tư của Điện hạ, ngươi cũng dám sắp đặt lung tung.”
Tuy nói như vậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt, nàng không muốn để người khác trông thấy, nên quay đầu cầm khăn lau đi.
Đám người hầu hạ giả vờ không nhìn
thấy, nói một đống lời hay.
Tâm tình Chân Tịnh rất tốt, phân phó thϊếp thân nha hoàn thưởng cho mỗi người hai lượng bạc, ma ma đưa tin kia thì được một cái vòng tay vàng.
Nàng thay quần áo, trang điểm lại lần nữa, nghĩ nghĩ rồi sai thị nữ mang hộp nhỏ chứa hoa dán khắc hoa văn hoa hải đường uốn lượn trên hộp đến, chọn một đóa hoa dán hình hoa mai cẩn thận dán lên giữa hai đầu mày.
Mặc dù kiểu dáng hoa dán này bình thường, nhưng lại có màu xanh lá, tôn lên khuôn mặt thanh lệ của nàng, có vài phần xuất trần thoát tục.
Quả nhiên hơn nửa canh giờ sau, Lục Hoàng tử đã tới thật, lần này vẫn là Tưởng thị phụng bồi.
Tưởng thị thấy từng loại đồ vật quý giá như nước chảy vào Tạ Yên Các, ánh mắt nhìn Chân Tịnh tương đối vi diệu.
Bà thật sự không ngờ, thứ nữ nhút nhát dễ bảo này lại thật sự có thể khiến người đường đường là Hoàng tử để tâm. Xem ra điểm này lão gia nói cũng không sai, đợi Chân Tịnh sinh con xong thì trốn không thoát vị trí trắc phi.
Trắc phi nói ra dù là thϊếp, nhưng thϊếp hoàng gia khác biệt với nhà khác. Một khi trở thành Trắc phi, thì chính là người có phẩm cấp.
Tưởng thị có chút khó chịu.
Bà cũng không giống lão gia mà vui cười khi thấy nàng thành công như vậy được. Thứ nữ này, bà tự thấy chưa từng giày vò nàng quá mức, cũng không biết sao lại dưỡng nàng thành lớn tâm như vậy. Bà không trông mong nàng có thể giúp đỡ thêm cho huynh đệ trưởng tỷ, chỉ cần nàng không chơi trò ngáng chân là tốt lắm rồi.
Chân Tịnh dịu dàng bái kiến Lục Hoàng tử, còn cố ý chào hỏi Tưởng thị: “Mẫu thân cũng đã tới.”
Tưởng thị trên mặt thì nở nụ cười, còn trong lòng thầm mắng, chờ sau này Lục Hoàng tử phi vào cửa, là lúc ngươi chịu tội đấy!
Chờ trong phòng chỉ còn Lục Hoàng tử và Chân Tịnh, Chân Tịnh yếu ớt nép vào lòng Lục Hoàng tử: “Điện hạ, thϊếp còn tưởng rằng chàng giận thϊếp.”
Lục Hoàng tử ôm vai nàng, lười biếng cười nói: “Làm sao như thế được, trong bụng nàng còn có con ta mà.”
Chân Tịnh thích nhìn nụ cười như vậy của hắn nhất, lúc hắn cười như vậy, thường là tâm tình đang thoải mái, nàng đưa tay khẽ đẩy một cái,
sẳng giọng: “Thì ra điện hạ vì thϊếp mang thai nên mới tốt với thϊếp như vậy.”
Lục Hoàng tử nhướn mày cười, ánh mắt có chút ý vị thâm trường: “Tịnh Nương nói lời này sai rồi, vì đây là con của nàng nên ta mới thích như vậy.”
Nói trắng ra như vậy, Chân Tịnh sẽ không hoài nghi việc Lục Hoàng tử đối với nàng khác với người khác nữa.
Nàng mở cờ trong bụng, một đôi tay mềm mại không xương bèn vuốt nhẹ lên lưng Lục Hoàng tử, vuốt đến hông hắn, rồi đưa tay cởi thắt lưng hắn.
Lục Hoàng tử có chút kinh ngạc.
Giờ là ban ngày, hắn thật không ngờ, Chân Tịnh cũng coi như đại gia khuê tú mà lá gan lại lớn như vậy. Huống chi nàng còn đang mang thai!
Đối với cái cớ thân thể không thoải mái, trong lòng hai người đều biết rõ, dĩ nhiên Chân Tịnh không sợ Lục Hoàng tử vì vậy mà giận.
Theo như lời nói của di nương, trong lòng nam nhân này có ngươi, ngươi sai cũng là đúng, còn nếu trong lòng hắn không có ngươi, thì ngươi đúng cũng thành sai.
Làm sao để nam nhân một lòng nhớ đến ngươi? Nếu ngươi cứ luôn đoan trang, như một kẻ đầu đất thì hắn nhớ đến ngươi mới là lạ đấy.
Nếu không vì sao rất nhiều nam nhân trong nhà rõ ràng mỹ quyến như hoa, còn thích đi đến chỗ phong lưu kia chứ?
Lúc ấy nàng nghe lời này chỉ cảm thấy chói tai, nhưng sau khi đến phủ Hoàng tử, tại sao trong nhiều nữ nhân như vậy, chỉ có nàng được Lục Hoàng tử yêu thích? Dần dần nàng đầy cảm xúc với lời nói di nương đã từng nói.
Chân Tịnh khéo léo rút đai lưng như ý bằng vàng kia xuống, lại bị Lục Hoàng tử đè tay lại: “Tịnh Nương, nàng còn đang mang thai.”
Mặt Chân Tịnh lập tức đỏ lên, nàng buông tay, có thể thấy được một mảng đỏ ửng rõ ràng từ má kéo đến tận tai, sau đó lan đến chiếc cổ trắng, xuống chút nữa, đã sâu không thể thấy được.
Cảnh tượng này, đẹp không sao tả xiết.
Giọng nàng nhỏ đến mức không thể nghe được, nhưng lại chui vào trong tai Lục Hoàng tử: “Có thai, cũng có cách hầu hạ điện hạ mà......”
Lục Hoàng tử chưa bao giờ là chính nhân quân tử, lời này vừa ra thì hắn biết cách gì rồi. Hắn sinh lòng coi thường, đồng thời lại có vài phần khác thường.
Nàng là cô nương gia đình huân quý, lúc này đang mang thai, còn muốn học loại biện pháp của nữ nhân hạ tiện nhất để hầu hạ hắn, còn giữa ban ngày, lại nói thẳng như vậy. Nhưng phàm là nam nhân, chắc chắn sẽ có loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó tả.
Chỗ đó liền có phản ứng.
Chân Tịnh thấy thế vui mừng, bàn tay mền mại liền cầm lấy nó.
Lục Hoàng tử thở dài, đẩy nàng ra.
“Điện hạ?”
“Nghe lời đi, không thể làm đứa nhỏ bị thương.” Lục Hoàng tử khôi phục nụ cười lười biếng, chỗ đó cũng đã bình thường lại.
Chân Tịnh vì giả vờ thẹn thùng nên không ngẩng đầu, đương nhiên không trông thấy ánh sáng lạnh lùng trong con ngươi đen như mực của hắn, chỉ cho rằng Lục Hoàng tử cực kỳ xem trọng nàng và đứa con, mới không cho phép nàng hầu hạ, bèn vâng nhẹ một tiếng. Tròng mắt nàng xoay vòng nói: “Điện hạ, thϊếp thấy hôm nay thời tiết rất tốt, nếu ngài không vội, không bằng đi dạo trong vườn với thϊếp một chút đi, thϊếp ở trong này buồn bực lâu rồi, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
Mấy ngày nay, Chân Diệu thường đi tản bộ trong vườn cùng Ôn thị. Nàng cũng muốn nhìn một cái xem, Chân Diệu thấy Lục Hoàng tử theo mình tản bộ, sẽ có vẻ mặt gì!
Lần này, Lục Hoàng tử ngược lại không cự tuyệt, rất thoải mái đồng ý.
Hiện tại vừa lúc hoa mai nở, hai người bèn đi về phía mảnh rừng mai trong vườn kia. Mấy ma ma thị nữ theo hầu phía sau, tâm tình đều rất tốt.
Bọn họ quả nhiên gặp được Chân Diệu.
Chân Diệu sợ Ôn thị luôn nằm trong phòng, ngược lại bất lợi cho việc khôi phục. Mà không khí mỗi ngày một tốt hơn, nên kéo bà đi ra ngoài nhiều một chút.
Nàng thấy một gốc mai trắng đang nở, liền nổi hứng, hào hứng bừng bừng nói với Ôn thị: “Mẹ, con hái chút hoa mai, hôm nay làm canh hoa mai cho ngài ăn nhé.”
Nói đến đây, nàng lại nghĩ tới một món ăn, bèn bổ sung: “Còn có gà miếng hoa mai nữa.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của nữ nhi, Ôn thị nở nụ cười: “Canh hoa mai này ta đã từng được ăn rồi, chỉ là món gà miếng hoa mai gì đó, chẳng lẽ hoa mai có thể trực tiếp xào cùng thịt gà để ăn sao?”
Chân Diệu lắc đầu cười nói: “Không phải đâu mẹ, tuy gọi là gà miếng hoa mai, nhưng thật ra cũng không cho hoa mai vào mà chỉ cắt thịt gà thật mỏng dùng chân giò hun khói cắt nhỏ xào với nấm tuyết, lại thêm đậu hòa lan xào, thoạt nhìn giống như một gốc hoa mai trắng vậy. Món ăn này thanh đạm lại đẹp, đúng lúc thích hợp cho mẹ ăn đấy.”
“Thật khó cho con nghĩ ra được.” Ánh mắt Ôn thị nhìn về phía Chân Diệu càng ôn hòa, nhưng nghĩ đến cháu gái đã qua đời thì lại có vài phần thương cảm.
Có lẽ trong lòng Nhị tẩu đang trách bà nên mới chuyển ra ngoài.
Chân Diệu thấy thế, cố ý nhảy lên đưa tay với đến cành mai trắng ở trên cao, vừa nhảy vừa nói: “Ôi, không với tới, mẹ, ngài cao hơn nữ nhi một chút mà, giúp con đi chứ..”
Nàng vốn muốn dời lực chú ý của Ôn thị, chọc bà vui vẻ, Ôn thị thấy thế, quả nhiên cười đi tới muốn giúp nữ nhi.
Nào đoán được rằng vui quá hóa buồn, lúc Chân Diệu rơi xuống đất đã dẫm vào váy, nhào thẳng xuống đất.
Cành mai trắng bị nàng đưa tay chộp tới rụng rào rào xuống rơi hết lên đầu nàng.
Mặt Chân Diệu ụp xuống đất, ngửi thấy mùi bùn đất, thầm nghĩ may mà không có người ngoài trông thấy, xem như làm trò vui cho mẹ đi, đáng mừng nhất là mặt không thấy đau, không bị phá tướng!
Ôn thị ngây ra như phỗng, một lát sau mới kịp phản ứng, hoảng hốt thét lên.
Chân Diệu vội ngẩng đầu, cánh hoa mai theo động tác của nàng chậm chạm bay qua.
Nàng hé miệng cười: “Mẹ, con không sao, mẹ xem, mặt không có bị xước mà!”
Nàng nói xong thì vẻ mặt biểu lộ như bị sét đánh, trợn to mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ôn thị cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn đã thấy Lục Hoàng tử và Chân Tịnh đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt cũng dại ra.
Một lúc lâu, Lục Hoàng tử mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn cố nén cười nói: “Giai Minh, muội muốn ngắt cành mai nào, để ta đến ngắt là được.”
Chân Diệu vùi đầu xuống.
Bây giờ nàng giả vờ bất tỉnh không biết có kịp không?
Tại sao mỗi lần gặp phải Lục Hoàng tử đều xui xẻo như vậy! Nhất định là bát tự bọn họ tương khắc rồi?
Chân Diệu khụt khịt mũi, trong mùi bùn đất còn ngửi được mùi phân chim nhàn nhạt.
Thật sự đủ rồi!
Nàng xông lên như con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, vò đã mẻ lại sứt đưa tay lên, chỉ vào một cành mai trắng nở đẹp nhất trên chỗ cao nói: “Chính là cành đó.”
Chờ Lục Hoàng tử ngắt xong, nàng đưa tay nhận lấy, nói cám ơn, nhanh chóng đỡ Ôn thị còn chưa kịp nói chuyện đi.
Để lại Lục Hoàng tử muốn nói lại thôi, sau đó cười lớn lên.
Nhìn Lục Hoàng tử cao giọng cười to, móng tay thật dài của Chân Tịnh bấu vào lòng bàn tay.
Sao nàng ta đã đi rồi,
dựa vào cái gì mà đi chứ. Nàng ta còn chưa thấy Lục Hoàng tử tản bộ cùng nàng cơ mà!
Chân Tịnh yên lặng nuốt xuống một búng máu, cũng không còn hứng đi dạo trong vườn nữa, nói với
Lục Hoàng tử: “Điện hạ, thϊếp cảm thấy hơi lạnh, hay là chúng ta trở về đi thôi.”
Lục Hoàng tử nhướn mày: “Món gà miếng hoa mai kia cũng rất mới lạ, ta phải đi nếm thử. À, tỷ muội các nàng còn chưa làm hòa mà, vậy nàng không cần đi nữa, trời lạnh, nàng về nghỉ ngơi trước đi.”
Chân Tịnh......