Trời Sinh Một Đôi

Chương 254: Nhờ cậy

Chờ thu dọn ổn thỏa, Chân Diệu lại do dự.

“A Loan, chuyện hôm qua ồn ào lắm à?”

A Loan gật đầu, thấp giọng nói: “Hầu gái và Thanh Cáp vẫn hầu hạ ngài, vốn là không biết. Sau lại đến cơm tối, cũng không có người đến mời ngài ăn cơm, cho đến qua giờ cơm, chỗ Vương Phi mới phái nha hoàn đưa cơm tới, hầu gái đã cảm thấy không bình thường, sợ có chuyện gì dính dáng đến ngài, nên đi tìm công chúa Sơ Hà. Không ngờ không gặp được công chúa Sơ Hà, người trong viện nàng cũng là lạ thế nào, hầu gái không dám hỏi nhiều nên về. Vừa rồi ngài còn ngủ, một đứa nha hoàn tìm ta, nói là người hầu hạ công chúa Sơ Hà, công chúa Sơ Hà bảo nàng ta tới tìm ngài, để ngài đi chỗ Vương Phi tìm nàng.”

A Loan nói rồi lo lắng nhìn Chân Diệu một cái, nói tiếp: “Sau đó nha hoàn kia nói tình hình đại khái, để ngài có tính toán. Thơ trong hội thơ hôm qua phải truyền tay đọc, các chủ tử tại chỗ đều biết, về sau Vương phi nghe thấy, mặc dù không phát cáu ngay, nhưng trong lòng cực kỳ căm tức, sau khi hội thơ giải tán thì công chúa Sơ Hà vào sân vương phi, còn chưa đi ra ngoài.”

Say rượu vốn không dễ chịu, Chân Diệu cảm thấy đầu đau hơn.

Nàng xoa huyệt Thái Dương, bước đi thong thả hai bước trong phòng tràn đầy hoa mai, cảm thấy hương hoa này ngấy quá, mở miệng nói: “Mở cửa sổ ra cho hết mùi.”

A Loan vội vàng đi mở cửa sổ.

Nàng biết chủ tử từ trước đến giờ không thích hun hương, chẳng qua hôm qua say rượu, lại sợ mở cửa sổ gặp lạnh, chỉ đành phải chấp nhận.

Chân Diệu đứng ở cửa sổ hít sâu vài hơi, trái tim đập thình thịch mới ổn định lại.

Cây già ngoài cửa sổ không biết là cây gì. Chạc cây chụi lủi khoác một tấm thảm tuyết, mặt trời mới mọc ló ánh sáng chói mắt, cây già không có lá xanh che lấp ngược lại thành ngọc thụ quỳnh chi.

Mái cong xa hơn đã không nhìn ra màu sắc. Chỉ có một vùng tuyết trắng vừa sạch vừa sáng.

“Tuyết lại rơi?”

“Đúng rồi, tuyết rơi một đêm.” A Loan nói.

Hôm qua nàng lo lắng gặp chuyện không may, cả đêm ngủ không ngon.

“Đi thôi.” Chân Diệu chậm rãi thở ra một hơi.

“Đại nãi nãi?” Thanh Cáp dụi mắt, bò dậy.

Chân Diệu quay đầu lại, nói: “Thanh Cáp, ta dẫn A Loan đi chỗ Vương Phi một chuyến, ngươi cứ ở đấy.”

Thanh Cáp thành thật, nghe thế thì không còn hỏi nhiều, chỉ gật đầu.

A Loan vội vàng lấy áo khoác vắt trên bình phong phủ lên cho Chân Diệu. Lúc này hai chủ tớ mới ra khỏi phòng, để nha hoàn hầu hạ ở đây đưa ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Chân Diệu lập tức cảm thấy cực kỳ lạnh, khép lại cổ áo. rồi ôm chặt lò sưởi tay, lúc này mới bước thấp bước cao đi tới sân Vương Phi.

Dọc theo đường đi nha hoàn bà tử gặp phải đều cung kính hành lễ, hợp với huyện chủ Giai Minh.

Nếu là hôm qua, những tôi tớ này cung kính và nghiêm trang xưng hô phong hào mới có, có lẽ Chân Diệu còn không tự nhiên, nhưng lúc này trong lòng nàng có chuyện, bên ngoài lại tỏ vẻ cực kỳ lãnh đạm, vẻ lạnh đạm này đối với hạ nhân thì chính là tự phụ vừa phải rồi.

Vốn là hạ nhân Vương Phủ. Đi ra ngoài còn có mặt mũi hơn quan nhỏ nhiều, dọc theo con đường này thấy Chân Diệu mặc dù cung kính còn hành lễ nữa, trong lòng vẫn soi mói huyện chủ hời này. Nhưng bây giờ bất giác đè xuống lòng khinh mạn.

Có người lắm mồm thì nghị luận: “Rốt cuộc là huyện chủ hoàng thượng đích thân phong, nhìn phong thái bề ngoài, thật giống như cành vàng lá ngọc thực sự.”

Có người loáng thoáng biết chuyện hôm qua thì thở dài, thầm nghĩ cành vàng lá ngọc thực sự có khi cũng sẽ phạm sai lầm đấy.

Chân Diệu dừng ở cửa viện của Vương Phi, ngẩng đầu nhìn một cái.

Tường rào là gạch đá xanh, qua cửa sổ hoa hình thoi chạm rỗng mơ hồ có thể thấy cảnh vật trong viện.

Tùng Bách Tú Mai đều khoác lớp áo màu bạc, chỉ có chỗ núi giả cao vυ't, dòng suối róc rách, bốn phía lại nở các loại hoa tươi đủ màu sắc khác thường, nhìn từ xa là một vùng muôn hồng nghìn tía, thật ra lại không phân biệt rõ được hoa gì.

Chân Diệu đè nén kinh ngạc trong lòng, chỉ có thể than một tiếng không hổ là Vĩnh vương nổi tiếng với chơi đùa phong nhã, chỉ nhìn cảnh vật của viện này đã không thể kém với ngự hoa viên từng đi qua.

“Đại nãi nãi, vào đi thôi.” A Loan nhắc nhở một câu.

Chân Diệu ngừng suy nghĩ, nhấc chân vào cửa, để một nha hoàn xinh đẹp dẫn vào bên trong, càng vào trong lòng càng chùng xuống.

Chỉ nhìn tôi tớ ra vào không dám thở mạnh là biết chuyện không ổn.

Chân Diệu lại thấp thỏm.

Thậm chí nàng nghi ngờ nha hoàn kia bảo A Loan bảo nàng đến một chuyến, rốt cuộc là ý của quận chúa Sơ Hà hay ý của Vương phi?

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân đã già!

Nếu thật sự có ý nghĩ sâu như thế, dám đánh bạo đoán, có thể đoán đến Nhị bá của nàng không?

Phải biết rằng ý bài thơ này lộ ra quá rõ ràng, mà khoảng thời gian ở Bắc Hà, trưởng giả duy nhất mà quận chúa Sơ Hà tiếp chính là trích tiên Nhị bá của nàng rồi!

Công chúa hòa thân của Hoàng gia, có tư tình với trọng thần triều đình hơn nàng hai mươi tuổi, hễ lọt ra tin đồn, đừng nói là Sơ Hà không gả đến Man Vĩ được, chỉ sợ Nhị bá của nàng cũng không cần làm quan rồi.

Đây là chuyện xấu vô cùng!

Chân Diệu chỉ hận lúc ấy mình không nhắc nhở quận chúa Sơ Hà thêm.

Nhưng nhớ rõ ban đầu nàng rõ ràng rất thoải mái, sao lại xảy ra chuyện hồ đồ thế này?

“Giai Minh ——” một âm thanh khiến Chân Diệu hoàn hồn.

Chân Diệu kinh ngạc nhìn Vĩnh Vương đứng ở trước mặt nàng, vóc người bắt đầu theo hướng quả cầu, vội vàng cúi người: “Giai Minh gặp qua nghĩa phụ.”

Vĩnh Vương tỏ vẻ mặt mày ủ ê: “Giai Minh à, con cứ gọi ta là phụ vương giống Sơ Hà đi.”

Chân Diệu hơi xấu hổ.

Tuy nói ở Đại Chu, nhận làm kết nghĩa thì hoàn toàn phải đi lại như ruột thịt, nhưng rốt cuộc không phải nơi nàng sinh ra lớn lên, còn có phần chưa thích ứng được.

“Nếu không gọi là cha nuôi cũng được, gọi nghĩa phụ thì xa lánh quá, ta nghe thấy khó chịu.” Vĩnh Vương che ngực.

Cha nuôi?

Chân Diệu sợ run cả người.

Thôi thì phụ vương đi, đây hoàn toàn là không để cho nàng lựa chọn được không!

“Phụ vương.”

“Ừ.” Vĩnh Vương đáp lại luôn, bỗng nhiên dụi mắt, “Giai Minh à, con mau đi cầu xin mẫu phi con, thả Sơ Hà ra đi. Phụ vương vô dụng rồi, phải dựa vào con hết đấy.”

“Sơ Hà ——”

Vĩnh Vương sắp chảy cả nước mắt: “Mẫu phi con nhẫn tâm lắm. Không để cho Sơ Hà ăn cơm, còn đánh nó!”

Thấy Vĩnh Vương tội nghiệp thế, Chân Diệu đang nặng trịch lòng bỗng nhẹ nhàng hơn.

Vĩnh Vương này cũng là kỳ nhân. Chơi chim đấu chó, sống phóng túng không gì không giỏi còn thích xem diễn ngắm mỹ nhân, nhưng ông lại sợ vợ.

Đến bây giờ, cũng chỉ có hai con là Sơ Hà và Tiểu vương gia, đừng nói là con vợ kế thứ nữ, ngay cả trắc phi trên ngọc điệp cũng không có.

Dĩ nhiên thông phòng vẫn có một hai người, nhưng điều này không cần nhắc tới. Thông phòng còn không tính là thϊếp, các chủ tử dùng ngán qua tay đưa người hoặc là thưởng cho người phía dưới cũng bình thường.

“Con cứ nói con muốn gặp Sơ Hà, mẫu phi con sẽ không thể không nể mặt con, phụ vương ở đây chờ các con.”

Chân Diệu gật đầu, nhưng trong lòng nảy sinh lòng hâm mộ nhàn nhạt.

Không cần hùng tài vĩ lược, khí độ cao hoa, có một phụ thân nâng niu mình trong lòng bàn tay như thế, thật sự vô cùng may mắn.

Chẳng lẽ Vĩnh Vương quá thương yêu Sơ Hà rồi, Sơ Hà mới vô thức gần gũi với nam tử lớn tuổi, vì thế có ý với Nhị bá?

Vừa nghĩ tới dáng vẻ trích tiên của Nhị bá, lại nhìn Vĩnh Vương chiều rộng xấp xỉ chiều cao trước mắt, Chân Diệu quyết đoán lắc đầu.

Quên đi, nàng cũng không thích lý do này, thôi thì lòng thích cái đẹp mọi người đều có đáng tin hơn chút ít!

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Vĩnh Vương, Chân Diệu vào phòng.

“Giai Minh, con tới rồi, ngồi đi.” Vĩnh Vương Phi ngồi trên ghế thái sư trong nhà chính, giữa hai đầu lông mày khó nén mỏi mệt.

Đầu lưỡi chuyển một vòng, Chân Diệu chỉnh đốn trang phục thi lễ: “Giai Minh gặp qua mẫu phi.”

Vĩnh Vương Phi giật mình, sau đó cười yếu ớt: “Ngồi đi, đi đường lạnh rồi đi, hôm qua ngủ ngon giấc không?”

Phu nhân dù có hàng ngàn vạn tâm sự cũng không lộ cảm xúc ra mặt như Vĩnh Vương Phi, Chân Diệu không nhìn ra ý nghĩ chân thật của bà, thậm chí không biết hội thi thơ xảy ra chuyện như vậy, có thể giận chó đánh mèo nàng hay không.

Dù sao nếu không phải hôm qua nàng nhận thân, cũng sẽ không có cuộc thi thơ kia.

Nhưng mà huyện chủ nàng này, bao gồm việc được Vĩnh Vương Phi thu làm nghĩa nữ, thật ra thì cũng là ý Hoàng thượng, ở chung với Vĩnh Vương Phi cứ thuận theo tự nhiên là được.

Trầm ngâm một lát rồi dứt khoát nói thẳng: “Mẫu phi, nghe phụ vương nói, Sơ Hà chọc giận ngài?”

Vĩnh Vương Phi sa sầm mặt.

“Con và Sơ Hà trước giờ hợp ý, có thể tìm muội ấy trò chuyện không?”

Khóe miệng Vĩnh Vương Phi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi, đến cuối cùng lắc đầu: “Thôi.”

Sau đó sai nha hoàn đứng bên: “Đưa Huyện chủ Giai Minh vào đi thôi.”

Chân Diệu được dẫn đi buồng lò sưởi, thì thấy Quận chúa Sơ Hà gục ở trên giường, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn.

Hai người đối mắt, Quận chúa Sơ Hà vỗ lên giường: “Chân Tứ, tỷ tới được rồi. Các ngươi đi ra ngoài đi!”

Nha hoàn trong nhà đi hết, Chân Diệu vội vàng đi tới ngồi xuống, cẩn thận đánh giá một cái, kinh ngạc nói: “Sơ Hà, mông của muội ——”

“Đừng nói nữa, bị mẫu phi đánh!”

Chân Diệu giật giật môi, không biết nói cái gì cho phải.

Thật không ngờ tính tình Vĩnh Vương Phi dữ dội thế, Quận chúa Sơ Hà lớn như vậy rồi, lại còn xuống tay với mông nàng.

“Vậy bài thơ ——”

Nghe thế, sắc mặt Quận chúa trắng bệch, trong mắt trào lên tức giận, sau đó lại biến thành tự trách, nhẹ giọng nói: “Trước kia muội viết.”

Chân Diệu há miệng, cảm thấy cổ họng chát chát, hạ giọng nhỏ đến không thể nghe thấy: “Nhị bá tỷ ——”

Quận chúa Sơ Hà ửng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Hắn dĩ nhiên không biết gì.”

“Ách.” Chân Diệu chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại, dù cho Nhị bá vô tội, một khi truyền ra lời đồn như thế cũng đủ bức tử ông rồi, trái tim lập tức lại thót lên.

“Bài thơ kia muội viết xong rồi lập tức sai nha hoàn cầm đi đốt, ai biết ——”

“Nha hoàn kia?”

Quận chúa Sơ Hà nói giọng phát rét: “Đã chết. Hội thi thơ xảy ra chuyện kia, mẫu phi đầu tiên là trói lại nha hoàn thϊếp thân của muội, nhưng Thu Điệp đã tự vẫn ở nhĩ phòng, chờ đến lúc phát hiện thì thi thể đã cứng rồi.”

Nói đến đây quận chúa Sơ Hà cũng không nhịn được nữa: “Chân Tứ, tỷ bảo đây rốt cuộc là tại sao, Thu Điệp là nha hoàn thϊếp thân lớn lên từ nhỏ với ta, nàng hại ta như vậy, ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ!”

Chân Diệu vỗ về bả vai quận chúa Sơ Hà: “Sơ Hà, những chuyện này đều có người đi tra, hiện tại mấu chốt là bài thơ của muội, người khác có thể tung tin lung tung hay không. . . . . .”

“Cho nên Chân Tứ, muội có một chuyện nhờ cậy tỷ.”