Trời Sinh Một Đôi

Chương 240: Vợ chồng

“Thế….. thế tử?” Cho đến khi mềm mại nằm trên giường, Chân Diệu có chút hoảng: “Bây giờ đang là ban ngày…….”

Hai người mặc dù chưa tới bước cuối cùng nhưng da thịt thân cận cũng đã hai ba lần, mỗi lần hắn lăn qua lăn lại rồi đi ra ngoài, hai người đều cùng lúng túng, phải mất mấy ngày.

Đó còn là buổi tối, mắt có mở cũng không thấy gì, nhưng giữa ban ngày, ngẫm lại đều thấy xấu hổ.

“Đừng lo, không có người vào.”

“Ta, ta còn chưa uống thuốc……” Chân Diệu vẫn như cũ giãy dụa.

“Đợi lát nữa uống.” Sắc mặt La Thiên Trình vặn vẹo một chút mới khôi phục bình thường.

“Vậy….” Chân Diệu phát giác không tìm được cớ gì, có chút bối rối.

La Thiên Trình thấy nàng gấp đến độ cổ cũng nổi lên màu hồng nhạt, từng tầng, từng tầng đỏ ửng hiện lên kéo dài đến chỗ không thấy được, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, máu mũi liền chảy xuống.

Chân Diệu lập tức sợ ngây người.

Hai người đờ đẫn nhìn nhau, vẫn là La Thiên Trình phản ứng kịp thời, nhanh chóng lấy khăn lau, sau đó cúi đầu chặn môi đối phương lại.

Hắn tuyệt đối không muốn nghe những câu khiến hắn tức muốn giơ chân từ cái miệng này.

“Aizzz……” Cảm tưởng của Chân Diệu cứ như vậy bị chặn trong cổ họng.

Hôn môi vừa mới bắt đầu thì tàn sát bừa bãi bá đạo, Chân Diệu căn bản không kịp phản ứng, liền nhượng bộ, theo kịp tiết tấu của đối phương.

Càng về sau lại càng ôn nhu, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng lại không cam lòng quay về, dùng cái râu nho nhỏ chạm vào lần nữa, một lần lại một lần, trên mặt nước xuất hiện một vòng lại một vòng sóng. Vẫn nhộn nhạo dần mềm mại thành chất lỏng.

Chân Diệu đã không còn nghĩ được gì, chỉ dựa vào bản năng, nghĩ loại cảm giác này rất mĩ diệu. Rất sung sướиɠ, hết lần này tới lần khác sung sướиɠ qua đi sẽ sinh ra một loại cảm giác trống rỗng.

Trước đây dường như chưa từng có.

Nàng mơ mơ hồ hồ so sánh nhưng rất nhanh bất chấp những thứ này, thoát đi quần áo che lấp, khí lạnh nháy mắt vây quanh nàng, nhưng lại không thấy lạnh. Chỉ cảm thấy thân thể cùng nàng dây dưa nhiệt độ càng thoát ra. Hận không thể ôm chặt lấy.

Cho đến khi người nọ ngậm tai nàng thấp giọng nỉ non: “Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu…….”

Từng tiếng, gọi khiến cả người nàng mềm nhũn.

Sau đó có vật tiến nhập vào nàng từng chút, từng chút một, ôn nhu mà cố định.

Chân Diệu lúc này mới có chút lý trí, không khỏi suy nghĩ hình như cũng không đau?

“Kiểu Kiểu, nàng ổn chứ?”

Chân Diệu mở mắt, đối diện với đôi con ngươi phá lệ thâm thúy, thẳng thắn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Rất tốt.”

Nàng vẫn cho rằng sẽ đau đến tê tâm liệt phế, không ngờ, không ngờ lại hoàn toàn rất thoải mái.

Vừa nghĩ vậy, vốn căng thẳng không hiểu, loại cảm giác sung sướиɠ và trống rỗng không rõ tựa hồ càng sâu, liền không tự chủ được nâng người lên.

La Thiên Trình thở dốc vì kinh ngạc, cắn răng gằn từng chữ một: “Vậy thì tốt.”

Sau đó liền tiến sâu vào nàng.

Chân Diệu còn không hiểu ý tứ của những lời này, cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến, lập tức nước mắt lưng tròng, lại còn bị đối phương chặn miệng, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết rốt cuộc không truyền ra.

Ánh mắt nàng trừng lớn, lại không có khó chịu, tức giận mà chỉ có hoang mang.

Hết lần này đến lần khác kẻ vô sỉ trên người thấy nàng không định gào còn dời miệng giải thích: “Trước đó còn chưa tiến vào hoàn toàn, muốn nàng thả lỏng.”

Chân Diệu phát bực.

Hỗn đản này hoàn toàn là nhân lúc trống rỗng mà vào a!

Ách, luôn cảm giác hình dung này có chỗ không đúng.

Nhấc chân muốn đạp kẻ vô sỉ kia xuống dưới, kết thúc cực hình này, lại bị đối phương nắm chân, sau đó còn không buông.

“La Thiên Trình …….” Chân Diệu kêu thành tiếng phát giác giọng mềm mại yếu đuối không có lực uy hϊếp.

“Đừng lộn xộn, nếu nàng đạp ta xuống, lần sau còn có thể đau hơn nữa đấy.”

Chân Diệu phục rồi.

Nhìn người ta uy hϊếp mới thật là thượng đạo a!

Rốt cuộc ý niệm khó thực hiện, không mở mắt không để ý đến hắn.

Cúi đầu khẽ hôn, vừa hôn vừa dỗ: “Kiểu Kiểu, lập tức sẽ không đau.”

Có lẽ lần này là ám chỉ tâm lý, cũng có thể cũng có lẽ đã từng đau bụng kinh, Chân Diệu thực sự cảm thấy tốt hơn nhiều.

Từ từ, tiết tấu liền nhanh hơn, giường mềm liền biến thành con thuyền lênh đênh trên sóng nước, bị mất phương hướng trên đại dương bao la.

Một đợt lại một đợt sóng triều đến rồi rút, cuối cùng nàng rõ ràng nhắm nghiền hai mắt nhưng trước mắt lại như sáng rỡ.

La Thiên Trình cúi đầu, hôn một cái lên trán nàng, trong lòng dâng lên thỏa mãn khôn kể, thân thể cũng buộc chặt.

Thỏa mãn tất nhiên là vì hai người thành vợ chồng chính thức, cho đến lúc này, hắn mới phát giác thê tử cũng có một mặt quyến rũ, dù bản thân nàng còn không tự chủ.

Chỉ là hắn nhịn lâu, sợ nàng mới trải qua lần đầu nên không dám lâu, thân thể cũng không tận hứng.

Mà thôi, vừa mới bắt đầu, ngày sau còn dài.

Đứng lên chậm rãi mặc quần áo, lại không để Chân Diệu động tay chân: “Nàng cứ nằm đi, ta gọi Tử Tô và Bạch Thược vào hầu hạ nàng.”

Tuy nói là vợ chồng, giữa ban ngày hành sự rốt cuộc vẫn là không ổn, lan truyền ra ngoài, bị chê cười là khó tránh khỏi.

Nha hoàn nhất đẳng cẩn thận tỉ mỉ lại ổn trọng, hầu hạ chủ mẫu cũng là thiên kinh địa nghĩa.

“Không cần!” Chân Diệu lần này triệt để thanh tỉnh, sắc mặt đỏ ửng.

Nàng không biết người khác thế nào, nhưng vừa nghĩ vừa xong việc liền cho người khác vào hầu hạ thật rất lúng túng.

La Thiên Trình ngẩn người.

Hạ nhân hầu hạ chủ tử, vốn là thiên kinh địa nghĩa, có gì mà phải xấu hổ?

Đây kỳ thực là quan niệm của hai người xung đột.

Trong quan niệm của Chân Diệu, nha hoàn dù không có quyền thì đó cũng là một người, trước mặt người khác chuyện riêng tư như vậy sao lại không xấu hổ.

Mà La Thiên Trình, không thể nói hắn lãnh khốc, mà giai cấp này đại đa số từ nhỏ đã được giáo dục đạo lý, hạ nhân chỉ là vật sống mà thôi, thử nghĩ xem, ai lại xấu hổ trước mặt một cái bàn?

Hai người đều không rõ ý nghĩ của đối phương, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc La Thiên Trình thương nàng bị đau vừa mới phá thân, sợ nằm như thế khó chịu, thỏa hiệp trước.

Hắn vòng ra sau tấm bình, đến bên bình nước ấm vẫn đặt bên lò, thấm ướt khăn, sau đó tới ngồi xổm xuống.

Chân Diệu luống cuống, mặt đỏ như máu: “Đừng, Cẩn Minh, chàng cứ đặt đó, ta tự làm.”

Trước đây gọi tên tự của hắn không cảm thấy thế nào, nhưng hôm nay hai chữ kia triền miên ở đầu lưỡi cứ vậy phun ra, đầu lưỡi dường như mang theo điện, khiến cả người nàng mềm nhũn.

Chân Diệu không tự chủ được nhớ tới chuyện vừa mới làm, cao thấp gọi Cẩn Minh.

Không được, sau này nàng sợ rằng không thể thản nhiên gọi hai tiếng kia.

Nàng chưa bao giờ biết giữa nam nữ lại kỳ dị như vậy.

“Nàng dậy nổi sao?” La Thiên Trình tự tiếu phi tiếu, cũng không để ý đến sự xấu hổ của nàng, tỉ mỉ lau.

Chỉ là đến cuối cùng, lau đến hai người đều phát nhiệt, ánh mắt chạm nhau, như thể châm lên không khí ướŧ áŧ.

“Kiểu Kiểu……..” Giọng La Thiên Trình trầm hơn.

“Vâng…….”

“Gọi một tiếng Cẩn Minh cho ta nghe.”

Chân Diệu mím môi: “Không gọi.”

Dường như gọi là đáp ứng điều gì đó.

Khăn mềm ấp ám như lông chim khẽ lướt qua, thân thể Chân Diệu run rẩy.

“Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu, nàng gọi một tiếng, ta phải đi, lần này đi trước khi đến Vĩnh Vương phủ sợ rằng cũng không có thời gian về.” La Thiên Trình như một đứa trẻ con không biết xấu hổ cầu khẩn.

Chân Diệu không chịu nổi, rốt cuộc mềm mại gọi một tiếng Cẩn Minh. Sau đó liền thay đổi âm điệu: “Cẩn Minh, chàng, chàng làm gì vậy?”

La Thiên Trình đặt khăn mềm xuống mặt đất, cứ vậy cởϊ qυầи, hai tay nâng thân thể nàng lên, chậm rãi tiến vào. Ngừng một hồi nghĩ hẳn có thể, mới bất đắc dĩ nói: “Vốn sợ nàng mệt, đằng này nàng lại không cho nha hoàn vào lau người.”

Tư thế xấu hổ như vậy, Chân Diệu che mặt không dám nhìn hắn, chỉ mắng: “Cưỡng từ đoạt lý!”

“Phải , phải, là ta cưỡng từ đoạt lý.” La Thiên Trình chỉ cười.

Trong phòng quanh cảnh kiều diễm, bên ngoài gió lạnh cũng lặng lẽ ngừng, không đành lòng tạo ra âm thanh quấy rầy uyên ương.

Chân Diệu cũng không biết La Thiên Trình rời đi lúc nào, khi tỉnh lại Tử Tô, Bạch Thược hai đại nha hoàn đã đứng trong phòng.

Hai người các nàng đều trầm ổn, hôm nay khi chạm mắt Chân Diệu mặt cũng đỏ lên.

Chân Diệu đỏ mặt theo, cổ họng như chặn lại không biết nói gì.

Vẫn là hai người Tử Tô liếc mắt nhìn nhau, thi lễ: “Chúc mừng Đại nãi nãi.”

Chân Diệu liền nghẹn lại.

Loại thời điểm này nên nói gì?

Tựa hồ dù nói cảm ơn hay cùng vui cũng không quá thích hợp.

Hơn nửa ngày, mới tìm được từ để nói: “Canh dê này đều lạnh rồi đi?”

Trong thần sắc quái dị của hai đại nha hoàn, kiên trì nói nốt lời còn lại: “Đáng tiếc, canh dê hâm nóng lại liền có mùi. Hai ngươi gọi Thanh Cáp mang một bát vào cho ta, cho nhiều rau thơm…”

Thấy hai nha hoàn lo lắng bất động, mím môi nói: “Nhanh một chút, ta đói.”

Tử Tô và Bạch Thược nhìn nhau cười.

Các nàng hiểu, Đại nãi nãi xấu hổ, mắc cỡ còn tỏ vẻ lợi hại.

“Vâng.” Hai người cười lui xuống.

Lúc này lý trí của Chân Diệu mới hoàn toàn trở về, chỉ cảm thấy chuyện lúc trước như đang nằm mơ.

Nàng và Thế tử thực sự thành vợ chồng?

Cảm giác kia, trừ lúc đầu đau, sau đó….. tựa hồ không có.

Nhưng Chân Diệu lại có chút mê man, không hiểu lắm, chuyện này có cảm giác không tệ là vì người đó là Thế tử hay bởi chuyện này bản thân cũng thấy không tệ.

Chỉ là thời điểm đó Thế tử tựa hồ phá lệ ôn nhu…..

Nghĩ vậy, mặt Chân Diệu đỏ lên, lén lút nghĩ, có lẽ vì Thế tử và chuyện này đều rất tốt đi?

Nhưng người ăn sạch đã đi rồi, thật sầu mà.

Chân Diệu đột nhiên cảm thấy gian phòng quen thuộc có chút trống rỗng.

Thanh Phong đường ấm áp như xuân, Hinh Viên bên kia lại càng lạnh lẽo.

Mặt Điền thị như nhà có tang chất vấn La nhị lão gia: “Lão gia, ngài chẳng phải đã nói chuyện Vĩnh Vương phủ nhận nghĩa nữ sẽ không nhanh như vậy, tâm tình Hoàng thượng không tốt, việc này nói không chừng sẽ thất bại. Ngài xem đây là cái gì, thiệp của Vĩnh Vương phủ cũng đã đưa tới!”

Vì gần đây tình thế khẩn trương, nhân tình qua lại, lão phu nhân sợ xảy ra chuyện gì không may, liền giao cho Điền thị có hơn mười năm kinh nghiệm quản gia.

La nhị lão gia đứng lên: “Chỉ biết khóc tang, xui!”

Nói xong phất tay áo đi.

Ra khỏi phủ Quốc Công, nhìn tuyết trắng xóa, lòng mờ mịt, không tự chủ được nhấc chân đi về phía đường Hạnh Hoa.