Trời Sinh Một Đôi

Chương 239: Rốt cuộc có mấy biểu ca

Edit: Tran Phuong

Beta: Sakura

Chân Diệu lấy một đôi đũa sạch, gắp thịt nhúng vào nước, sau đó chấm tương đặt vào đĩa đẩy đến trước mặt đồng bạn đang đen mặt: “Nhân lúc nóng ăn đi, lạnh có mùi.”

La Thiên Trình không tự chủ hòa hoãn, nhận đũa ăn một miếng.

Miếng thịt rất mỏng, chấm tương không ngấy một chút nào chỉ còn vị thịt dê tươi non.

Bên ngoài gió tuyết đan xen, trong phòng lại ấm , ăn như vậy đúng là hưởng thụ cực hạn.

Cách ăn như vậy giải quyết một đầu bò với hắn mà nói tựa hồ cũng không thành vấn đề?

Thấy La Thiên Trình ăn ngon miệng, Chân Diệu rất vui, mặt mày hớn hở nói: “Đồ cưới của ta còn có một cái nồi đồng lớn, phía dưới có thể nhúng thịt, mặt trên còn có hai tầng, tầng giữa bằng sắt đến lúc đó có thể nướng thịt hươu, nướng cánh gà, phía trên còn có một cái chõ nhỏ, có thể Đặt năm sáu cái bánh tinh xảo nữa. Nghĩ hôm nay chỉ có mình ta ăn, nên không lấy ra.”

“Ồ, còn có cái nồi thú vị như vậy?” La Thiên Trình hứng thú.

“Là Tứ biểu ca cho đó.”

La Thiên Trình ngừng đũa, nhấn mạnh: “Tứ biểu ca?”

Chân Diệu gật đầu: “Chính là Tứ biểu ca bên ngoại của ta, khi còn bé chúng ta còn cùng nhau trèo cây. Hôm thêm trang cho ta, biểu ca đưa một cái nồi lẩu bằng đồng, nồi có chút lớn, năm sáu người ăn cũng không thành vấn đề.”

Răng rắc, chiếc đũa cứ vậy bị bẻ gãy, La Thiên Trình ưu nhã thả đoạn đũa xuống, cầm khăn lau một cái, tiếu tự phi tiếu hỏi: “Cùng trèo cây?”

Nữ nhân này. Rốt cuộc có bao nhiêu biểu ca!!!

Hoàn toàn là tiết tấu khiến hắn ăn không ngon!

Chân Diệu lật tìm kí ức của nguyên chủ, khi còn bé hiển nhiên không phải hai người cùng nhau trèo cây, mà là Ôn Mặc Ngôn phụ trách trèo cây, nàng phụ trách cáo trạng.

Nhưng nếu nói vậy có vẻ nàng là người không đúng, ngược lại vì trèo cây mà cáo trạng cũng liên quan đến trèo cây, nói là cùng nhau trèo cây cũng không sai, liền kiên định gật đầu.

La Thiên Trình nhướn mày: “Tứ biểu ca thêm trang cho nàng sao lại đưa một cái nồi?”

Chân Diệu nở nụ cười: “Đại khái là vì ta thích ăn, không phải chàng cũng tặng ta một bộ dao sao?”

Được, nữ nhân này quả nhiên hiểu cách chọc tức hắn!

La Thiên Trình tức nghẹn họng, thịt dê

cũng ăn không vô. Kéo Chân Diệu qua, ấn môi lên.

Chân Diệu thoáng cái bối rối.

Còn, còn đang dùng cơm đó, hắn làm gì?

Chỉ là lúc này, hình như đối phương phá lệ bá đạo, chặn môi nàng không một kẽ hở, hôn sâu triền miên.

Chân Diệu nghĩ ý thức cũng hỗn loạn rồi, trước mắt hiện lên sao vàng, như muốn hít thở không thông.

Thấy nàng nghẹn đến mặt đỏ bừng, La Thiên Trình mới chưa hết giận buông ra, giọng căm hận nói: “Đồ ta tặng và người khác tặng giống nhau sao? Ta còn hôn nàng, người khác có thể hôn nàng không?”

Một nam tử thêm trang cho nữ quyến cứ theo mọi người đưa tùy tiện một vật là được rồi, sao lại trăm phương ngàn kế cầu tốt, đây không phải tâm tư không thuần khiết thì là gì?

Chân Diệu bị hôn vẫn đang trong trạng thái mê muội. Thuận miệng nói: “Người khác không phải phu quân của ta, tất nhiên không thể hôn.”

La Thiên Trình không ngờ nàng lại nghiêm trang trả lời, lập tức vui vẻ, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm như hoa, ánh mắt thâm trầm.

“A Tứ?”

“Vâng?”

Trầm mặc hồi lâu, La Thiên Trình mới nói: “Nói thật, nhìn nàng hiện tại ta rất khó tưởng tưởng trước đây nàng nhận được phong thư giả bút tích ta lại theo ước định làm chuyện điên rồ lôi kéo ta xuống hồ.”

Nàng sạch sẽ thuần túy như vậy, dường như chưa thông suốt.

Chân Diệu nghe vậy tim nảy lên.

Quả nhiên vẫn có kẽ hở sao?

Kiếp trước dung mạo của nàng không tệ, gia cảnh lại tốt, kỳ thực có nhiều người theo đuổi, nhưng đến cuối cùng đều thành anh em tốt, luôn cảm thấy nhất định có chỗ nào đó kỳ quái.

Nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ nhiều, đến động lực xem xét lại bản thân cũng không có.

Thế tử như vậy, hiện tại nói nàng mà nói là dạng tồn tại gì?

Ngoại trừ tầng thân phận phu quân không thể thay đổi ra nàng thân làm vợ cũng không thuyết phục bản thân làm hết nghĩa vụ, loại thiên lôi động địa hỏa trong truyền thuyết cảm giác như bị điện giật đã từng xuất hiện?

Hồi tưởng đến họ hôn dài mà triền miên kia, Chân Diệu có chút quẫn.

Trừ nhớ rõ cảm giác đầu váng mắt hoa ra nàng chỉ nhớ miệng đầy mùi thịt dê.

“A Tứ.” Giọng La Thiên Trình có chút khô khốc: “Lúc đó …. nàng nghĩ thế nào?”

Chân Diệu không thể giải thích chỉ có thể trầm mặc.

Nàng có chút kỳ lạ sao La Thiên Trình lại nhắc lại chuyện cũ, dù sao đó không phải hồi ức tốt đẹp gì, sau khi thành thân, hai người cũng tự hiểu, hết sức tránh né.

Muốn nói nàng thích hắn đến phi quân không lấy mới làm ra chuyện điên cuồng như vậy lại nghĩ mấy ngày nay biểu hiện không phải thế. Muốn nói là vì thân phận Thế tử nàng cũng cảm thấy oan uổng, nhưng nàng lại dùng thân thể của người ta, nỗi oan này không thể kể ra.

La Thiên Trình coi sự trầm mặc của Chân Diệu thành giải thích, sắc mặt tối sầm lại, lãnh đạm nói: “Ta còn có việc, đi trước, đêm nay không về.”

Nháy mắt rời khỏi phòng, chỉ còn rèm cửa lay qua lay lại.

Chân Diệu có chút chán nản.

Đây, đây là phát giận không ăn cơm, rời nhà đi?

Rõ ràng hòa hảo đã lâu, sao còn phát bệnh? Hừ, tức giận không ăn cơm ai chả biết!

Chân Diệu tức giận ném đũa đi, vừa khéo một giọt nước canh bắn vào bếp than, phát ra tiếng vang xèo xèo, hương lẩu xộc vào mũi.

Chân Diệu nhìn nồi nước lèo sôi ùng ục xoắn xuýt một hồi.

Quên đi, tức là tức mà ăn là ăn.

La Thiên Trình ra ngoài sân mặc gió lạnh thổi, mới thanh tỉnh lại không khỏi tự trào nở nụ cười.

Hắn đang tức giận cái gì, ban đầu Chân Tứ có mưu đồ gì không phải hắn chưa từng nghĩ, làm người hai đời đã không còn phẫn nộ quá lớn với thiên tính trục lợi của con người rồi.

Nhưng bây giờ không thể kiềm chế mà tức giận là vì sao?

Có thể là muốn biết không còn thân phận Thế tử này đối với nàng mà nói hắn và biểu ca nàng có giống nhau không?

Nghĩ vậy không tự chủ quay người đi ngược trở về.

Một lần nữa vén rèm lên thấy Chân Diệu đang ăn một miếng đậu hũ nóng, nóng đến nhe răng nhếch miệng, trợn tròn mắt nhìn người quay lại.

La Thiên Trình tức cái gì hả. Thì ra hắn xoắn xuýt trăm mối về quan hệ giữa hai người trong mắt người ta còn không hấp dẫn bằng miếng đậu nóng kia?

Sải bước đi tới ngồi xuống, đoạt lấy đũa và chén của Chân Diệu, vớt thịt trong nồi ăn.

Ăn được nửa bát thịt, bụng cũng ấm lên, cơn giận tức cành hông đã tiêu tán phân nửa, lúc này La Thiên Trình mới nhàn nhã liếc nhìn Chân Diệu đang trợn mắt há mồm.

Hắn từ bên ngoài đi vào, da thịt ngấm băng tuyết như mĩ ngọc không tì vết, đã vậy còn ăn nhiều thịt, mặt đỏ ửng lên, nhìn thoáng qua mặt mày liễm diễm. Đơn giản chính là phong hoa tuyệt đại.

Chân Diệu vừa thấy mĩ nhân tật châm mềm lại tái phát, tim không tranh khí đập loạn nhịp một phen mới liếʍ môi hỏi: “Thế tử, sao ngài dùng bát của ta?”

La Thiên Trình hừ lạnh một tiếng: “Để nàng khỏi phải ăn, ta thấy mà tức giận!”

Khóe miệng Chân Diệu giật một cái.

Thế tử, ngài tùy hứng như vậy, tổ mẫu bà có biết không?

Yên lặng cầm cái bát La Thiên Trình từng dùng tiếp tục ăn.

La Thiên Trình định châm chọc thêm đôi câu nhưng nhìn nàng cầm bát đũa mình đã dùng qua ăn đến ngon lành những lời này lại không thốt ra, cuối cùng gắp một đũa thịt bò thả vào đĩa nàng.

Chân Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu, ngay khi mặt người nào đó chuẩn bị biến thành màu đen vội gắp lên, cười híp mắt nói: “Cám ơn.”

Từ đầu đến cuối cũng không hỏi La Thiên Trình vì sao quay lại, tự hắn lại lúng túng giải thích: “Bên Vĩnh Vương phủ mời khâm thiên giám chọn ngày, mười ngày sau là ngày tốt, chúng ta cùng đi.”

“Vào lúc này?” Chân Diệu có chút giật mình.

Hiện giờ các nhà các hộ đều cụp đuôi làm người mà?

La Thiên Trình cười cười: “Không sao đâu.”

Kỳ thực khi hắn biết Vĩnh Vương phi nhận Chân Diệu làm nghĩa nữ cũng không quá giật mình.

Hoàng thượng coi trọng hắn. Tín nhiệm hắn, điều này không cần phải nói. Nhưng đế vương đa nghi không thể không có chút cảnh giác nào.

Chân Diệu thành nửa tông thế nữ, một là thi ân, một là khống chế.

Cho nên việc Vĩnh Vương phi nhận nghĩa nữ Hoàng thượng mới là người thúc đẩy, vốn còn cố kỵ mặt mũi Thái tử, có thể việc này truyền ra tự thọ yến nhưng sang đầu xuân sang năm mới chọn ngày làm lễ chính thức, nhưng Thái tử lại chạm vào chuyện xúi quẩy, việc này thoáng cái được đẩy lên trước.

“Nha môn còn có việc, ta về là để báo trước một tiếng, để nàng chuẩn bị trước, chậm nhất là ngày mai sẽ có thiệp đưa đến.”

“Ăn xong còn phải đi sao?”

“Ừ” La Thiên Trình do dự một chút, đút cho Chân Diệu một miếng cá : “Qua một khoảng thời gian nữa hẳn sẽ không bận rộn như vậy.”

Vẫn là sớm thành phu thê thực sự mới tốt, nha đầu kia còn chưa thông suốt, phải trải qua việc vợ chồng mới hiểu được.

Nghĩ vậy không hiểu sao đáy lòng sinh ra một luồng nhiệt, luồng khí nóng này đi xuống cuối cùng tập trung ở bụng, La Thiên Trình vội khắc chế, mồ hôi nhỏ giọt.

Chân Diệu thấy hắn khác thường, vội cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, hơi thở phun lên cổ hắn.

“Sao mặt lại đỏ như vậy đây, có phải ăn gấp quá không? Dù không có thời gian cũng không nên như vậy, nếu không sẽ làm hỏng dạ dày.” Chân Diệu có chút lo lắng lẩm bẩm: “Xem sau này chàng còn ăn ngon như vậy được không.”

La Thiên Trình lúng túng nghiêng mặt qua một bên: “Ăn hơi nhiều thịt dê.”

“Vậy thì không sao. Thế tử, ta đã nói với chàng mùa đông thích hợp nhất là ăn thịt dê, rất bổ.”

Vừa nói vừa đếm ngón tay: “Bổ máu này, ích hư lao, ôn trung kiện tỳ, bổ thận tráng dương…. Nói chung thịt dê vừa ngon lại bổ.”

Bổ thận tráng dương, bổ thận tráng dương…..

Tai La Thiên Trình chỉ nghe được bốn chữ này, sau đó cả người không thoải mái.

Để một đại nam nhân đã hơn một năm không gần nữ sắc như hắn bổ thận tráng dương không phải là bẫy người sao?

Nhìn vẻ mặt vô tội của người khởi xướng, trong lòng như nhen nhóm một ngọn lửa, cũng không muốn khắc chế nữa.

Mà thôi, cải lương không bằng bạo lực, hắn không muốn làm hòa thượng, đối mặt với thê tử của mình có gì mà phải xoắn xuýt.

Tuy nói một lát nữa phải đi nha môn, thời gian khó tránh khỏi hơi gấp một chút, nhưng……

Khụ khụ, A Tứ là lần đầu, lâu quá cũng không chịu nổi đi.

Chuẩn bị tốt tâm lý, người nào đó đứng dậy đóng cửa, một tay ôm vợ đang chuẩn bị uống canh, phóng tới giường.