Câu hỏi này có chút ý tứ.
La Thiên Trình trầm mặc một chút, mới nói: “Nhị thúc từ trước đến nay đều đối xử tốt với cháu, giống như trước khi Tứ thúc mất tích.”
La Tứ thúc thoáng nhíu mi.
Khi đó hắn còn trẻ, toàn bộ tâm tư đều đặt trên chiến trường, tất nhiên không nghĩ ra có gì không thích hợp.
Làm thương nhân, ngẫm nghĩ lại quá khứ có chút sợ hết hồn.
Đặc biệt hôm hồi phủ, thái độ của Nhị ca, Nhị tẩu khiến hắn cảm thấy so với Đại Lang vẫn sống mạnh mạnh khỏe khỏe họ ngược lại càng hi vọng người nằm trong quan tài là Đại Lang hơn.
Nhưng còn nhiều thời gian, cứ từ từ quan sát.
Hai người tiến cung, xa xa đã thấy Thái tử và Thái tử phi chẳng biết từ chỗ nào quẹo qua, vội tránh qua một bên.
Không ngờ Thái tử lại đi nhanh tới.
Tiếng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Xem ra khí sắc của La Thế tử không tệ.”
La Thiên Trình đứng thẳng, khóe môi nhếch lên cười nhạt: “Nhờ phúc của Thái tử.”
“Không dám, lại nói, là ta làm phiền La Thế tử mới đúng.” Thái tử rõ ràng là khá lịch sự nhưng giọng nói kia luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
La Thiên Trình vẫn vân đạm phong khinh: “Thái tử nói vậy thần thật không có đất dung thân.”
Thái tử nhíu mày nhìn về phía tứ thúc: “Vị này là…..”
“Thần là con trai thứ tư của phủ Quốc Công, tứ thúc của La Thế tử.”
“Tứ công tử phủ Trấn Quốc công?” Thái tử có chút ngoài ý muốn: “A, chẳng lẽ là La tướng quân mất tích mấy năm nay?”
Phủ Trấn Quốc Công một nhà ba tướng tài, lão Trấn Quốc Công là Thường Thắng tướng quân, cha La Thiên Trình lại có danh túc trí đa mưu, mà La Tứ thúc từ khi mười tuổi đã theo cha, huynh ra chiến trường, có danh Thiếu niên tướng quân, nếu nói riêng về vũ lực còn trên cả cha, huynh.
Chỉ tiếc ba vị tướng quân rơi vào cảnh một chết, một thành kẻ ngốc, một mất tích, khiến người trong thiên hạ thổn thức.
Sắc mặt Thái tử rõ ràng thay đổi, mới khôi phục bình thường: “La Thế tử quả nhiên vận khí tốt, mất tích vài ngày vậy mà lại tìm ra được La tướng quân, xem ra phụ hoàng chắc chắn sẽ cao hứng. Ta không làm lỡ thời gian của các ngươi nữa.”
Thái tử mím môi rời đi, thái tử phi theo sát. Không có người ngoài mới hỏi: “Tâm tình Thái tử không tốt sao?”
Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Tâm tình tốt mới là lạ, nàng nhìn bộ dáng không quan tâm hơn thua của hắn đi, chưa từng đặt ta vào mắt.”
“Thái tử nghĩ nhiều rồi, thϊếp thấy La Thế tử cũng không dám bất kính với Thái tử.”
“Nàng thì biết cái gì, phụ hoàng mãi mới bỏ chuyện này xuống, bọn họ vừa vào cung liền nhớ đến. Sau này chỉ cần hắn có mặt thì phụ hoàng sẽ nhớ đến chuyện này. Mấy đệ đệ kia vẫn nhìn chằm chằm không phải nàng không biết, phụ tử tình thâm cứ thế bị mài mất vài phần, sớm muộn cũng bị bọn chúng chui vào chỗ trống. Càng không nói hắn càng phong quang thì người thiên hạ càng không quên được, hắn phong quang là đạp ta mới có được.”
“Thái tử, vậy ngài muốn……”
Khóe miệng Thái tử lộ nụ cười tàn nhẫn: “Chỉ có người chết mới có thể khiến người ta quên nhanh nhất.”
Tim Thái tử phi nảy lên: “Thái tử, cái này, cái này có cần thϊếp về thương lượng với phụ thân không?’
Thái tử phi không ngu nhưng nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, vừa vặn phụ thân lại là người có năng lực, hành vi ỷ lại vào phụ thân gần như là bản năng.
Lời này chọc Thái tử đau nhói.
“Thư thị, ta hành sự còn cần thương nghị với phụ thân ngươi? Hắn là quan trong Đông Cung của ta phải không?”
Nếu phải nói, Thái tử vẫn tương đối dựa vào vị nhạc phụ đại nhân này, lần này một lần nữa khiến Chiêu Phong đế vui vẻ không ngoài sự chỉ điểm của nhạc phụ nhưng hắn dựa vào là một chuyện, bị thê tử của mình nói toẹt ra như thế liền quét hết mặt mũi rồi.
Thư thị á khẩu không trả lời được.
Mặt nàng hơi dài, bình thường mỉm cười nhìn đoan trang nhưng vừa thu lại bộ dáng tươi cười thì nhìn có chút giống khổ qua.
Thái tử
nhìn nhìn, lạnh lùng nói: “Mỗi ngày bày ra bộ mặt khổ qua, một chút phúc khí cũng không có. Sao không học nhân gia một ít!”
Nói xong phẩy tay áo đi.
Thái tử phi gặp họa, chán nản ôm gối khóc một hồi.
Bên kia La Thiên Trình và La Tứ thúc được gọi vào điện Dưỡng Tâm, gặp Chiêu Phong đế.
Chiêu Phong đế nhìn qua tinh thần không tệ, nhưng rõ ràng đã gầy đi.
Hai người hành đại lễ tham bái.
Chiêu Phong đế nhìn thấy La Tứ thúc thì vô cùng vui vẻ, cho hai người ngồi.
Hiện nay nạn trộm cướp ở Đông Lăng hoành hành ngang ngược, Tây bộ lại có ngoại đan liên tiếp quấy nhiễu dân chúng, hơn nữa Tĩnh Bắc Lệ Vương rục rịch thật không tìm được lương tướng để dùng.
Không ngờ buồn ngủ lại có gối kê đầu, rốt cuộc số mệnh Đại Chu hưng thịnh.
Chiêu Phong đế tâm tình rất tốt, vô cùng kiên nhẫn hỏi La Thiên Trình sau khi mất tích, còn hỏi chuyện La Tứ thúc mấy năm này.
Vì dính đến tiền phế Thái tử, hai người hiểu lòng không đề cập tới hết, chỉ nói râu ria một chút.
“Nói như vậy các ngươi liền lẫn vào thương đội vận chuyển trà vào kinh, còn bị Tam đệ ngươi mời tới hộ tống quan tài?” Chiêu Phong đến nghe xong lắc đầu cười: “Đây đúng là vận khí tốt. Trẫm nói quả không sai, Chân Tứ là một người có phúc khí.”
Nếu không phải Chân Tứ vì cứu Sơ Hà kinh mã sao có thể giúp ông tìm về một đại tướng đây!
Kẻ bắn lén quả nhiên là gian tế Lệ vương mai phục, muốn ngăn cản Đại Chu và Man Vĩ hòa thân, để Tĩnh Bắc tránh khỏi cảnh hai phía vây công.
Lệ vương sợ rằng vĩnh viễn không ngờ mũi tên kia bắn ra không những không khiến công chúa bị thương ngược lại còn bắn cho ông một đại tướng có thể chinh phạt Tĩnh Bắc!
Chỉ là điểm này tạm thời không nói ra.
Chiêu Phong đế tâm tình tốt lại hỏi: “La khanh, bánh trà vận chuyển đến kinh thành cũng là do khanh nghĩ ra?”
La Tứ thúc cười cười: “Mấy năm nay tâm tư của thần đều đặt trên chuyện này, thế mới biết kẻ thô tục cũng có thể phong nhã.”
“Ha ha, trở về liền cho trẫm uống thử.”
La Tứ thúc vội tạ ân.
Lời này của Chiêu Phong đế chính là muốn định Hồ gia thành hoàng thương.
Như vậy sẽ bớt phần lo toan sau này cho hắn.
Với địa vị của phủ Trấn Quốc Công, người Hồ gia không dám chiến tài sản của Hồ phủ, mà có con đường hoàng thương này, sau này càng toàn tâm toàn ý dựa vào Hồ phủ.
Chờ thúc cháu La Thiên Trình rời đi, tâm tình Chiêu Phong đế không tệ, đi dạo ngự hoa viên, gặp Triệu hoàng hậu còn cười híp mắt hỏi: “Hoàng hậu, có chiêu Chân thị tiến cung?”
Khiến Triệu hoàng hậu mạc danh kỳ diệu không dám hỏi, lập tức có một đạo thánh chỉ truyền đến phủ Trấn Quốc Công.
Thúc cháu La Thiên Trình chân trước vừa về chân sau ý chỉ đã đến.
Chân Diệu chưa nói một câu với La Thiên Trình đã bước chân lên kiệu, chỉ phất tay một cái với hắn.
La Thiên Trình có chút lo lắng.
“Sao vậy?” La Tứ thúc vỗ vai hắn.
“Chân thị đã nhiều ngày không thoải mái, cháu sợ nàng vào cung không ứng phó được.”
La tứ thúc cười trấn an: “Yên tâm. Nhìn bộ dạng hôm nay Chân thị thực sự rất khỏe mạnh.”
La Thiên Trình đành đè ép lo lắng xuống.
“Đi thư phòng cháu ngồi một chút.”
Vừa vào thư phòng, sắc mặt La Tứ thúc liền trịnh trọng: “Đại Lang, thúc thấy Thái tử nổi sát tâm với cháu.”
Trước kia trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì sánh bằng trực giác, mà bây giờ còn nhiều hơn nhìn mặt đoán ý, Thái tử tràn đầy ác ý thật không thể bỏ qua.
La Thiên Trình nở nụ cười: “Tứ thúc quan sát rất chuẩn. Nhưng Thái tử dù sao cũng không phải Hoàng thượng.”
Chuyện đời vốn kỳ diệu như vậy. Đời trước, Hoàng thượng kinh hách quá độ nằm trên giường bệnh triền miên, Thái tử nơm nớp lo sợ nhanh chóng vì bất lực mà bị phế, có hắn đỡ, Hoàng thượng cũng không có gì đáng lo. Thái tử cũng không bị phế, ngược lại nổi sát tâm với hắn.
Cho nên nói chuyện gì cũng có tính hai mặt.
La Thiên Trình lại nghĩ tới thời điểm Thái tử bị phế là sinh nhật hoàng thượng, mấy hoàng tử minh tranh ám đấu càng kịch liệt, Nhị hoàng tử dâng lên bạch trĩ làm điềm lành chúc thọ, khẩn cầu thánh thể an khang, ai ngờ bạch trĩ vậy mà do nhuộm màu, kỳ thực là gà rừng tạo thành.
Chiêu Phong đế vốn đang bệnh thấy con gà rừng càng không tốt hơn, lập tức lên án Nhị hoàng tử một phen, mẫu phi thân phận không cao, Nhị hoàng tử là người đầu tiên bị thua.
Bây giờ Thái tử danh chính ngôn thuận vẫn còn, thích hợp trợ giúp hơn, thậm chí cũng không cần hắn trực tiếp nhúng tay, nói vậy bạch trĩ không phải sẽ rơi lên người Thái tử sao.
Mấy hoàng tử đều nhẫn nại lâu rồi, trước kia Hoàng thượng và Thái tử phụ từ tử hiếu, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà bây giờ, Thái tử nhìn như lần nữa được thánh tâm, có thể gương vỡ lại lành nhưng vẫn để lại kẽ nứt, mặt ngoài nhìn thì hoàn hảo như ban đầu nhưng bên trong thì rỗng tuếch, chỉ cần kích nhẹ một cái sẽ ầm ầm bể nát.
Không có người buông tha cơ hội này!
Nhìn La Thiên Trình vân đạm phong khinh cười, La Tứ thúc thở dài.
Hắn càng ngày càng không hiểu đứa cháu này.
Chỉ là nó nói lời này chẳng lẽ chắc chắn Hoàng thượng sẽ phế thái tử?
Nghĩ vậy La Tứ thúc rùng mình, thấp giọng: “Đại Lang, mấy năm nay Tứ thúc không ở trong kinh thành, còn rất nhiều chuyện không rõ. Cháu có thể đảm nhiệm chức chỉ huy thiêm sự của Cẩm Lân vệ, nhất định là có năng lực. Chỉ là thường ngày hành sự phải nghĩ cho phủ Quốc Công.”
“Tứ thúc yên tâm, trong lòng cháu đều rõ.” Hắn không phải không tín nhiệm Tứ thúc, chỉ là có chuyện có thể làm lại không thể nói.
Chân Diệu ngồi trên kiệu, bị lắc đến khó chịu, đau bụng không nói, tinh thần thật sự khẩn trương.
Trời biết cái đai nguyệt kinh (BVS) có đáng tin cậy không, nếu lúc đi bộ trong hoàng cung mà bị lọt…….
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này nàng lại muốn quay lại.
Đây là lần đầu tiên dùng đồ chơi này mà, không có chút kinh nghiệm nào.
Không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác lại vào đúng lúc này.
Bái kiến Hoàng hậu xong liền bái kiến Thái hậu, cuối cùng không xảy ra sự cố.
Chân Diệu vừa mới thở phào một cái, chợt nghe thái hậu nói: “Chân thị, ngươi mất tích Thái phi cũng nhớ, đi qua thăm một chút đi.”
Chân Diệu đến Chân thái phi vừa sơn móng tay xong, thấy nàng tới, không hỏi này nọ, chỉ vẫy tay: “Diệu nha đầu, tới đây, bà cô sơn móng cho.”
“Thái phi, móng tay cháu vẫn ngắn, không cần.” Sơn móng tay là việc cẩn thận, với tính tình truy cầu sự hoàn mĩ của Thái phi, chờ sơn xong phòng chừng dây lưng kinh nguyệt của nàng cũng không chịu nổi.
Chân thái phi trực tiếp cầm tay Chân Diệu lên bắt đầu vẽ, giọng nói có chút xa xăm: “Ta chỉ sơn móng tay cho Doanh Nguyệt thôi, bây giờ sơn cho cháu cứ như trở lại quá khứ vậy.”
Chân Diệu há miệng, không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng Thái phi còn tỉ mỉ hơn nàng nghĩ, Chân Diệu nghĩ càng lúc càng không ổn, chờ sơn xong một tay thì không nhịn được nữa mở miệng: “Thái phi, cháu sơn rồi…….”
Chân thái phi cười tươi như hoa: “Đúng, sơn không tệ, có thể mấy tháng không phai. Cháu ngửi đi, còn có hương hoa.”
Chân Diệu hận không thể ngất đi, nàng trời sinh khứu giác linh mẫn, cái này không phải hương hoa a, rõ ràng là mùi máu tươi!
Dù sao trước mặt Thái phi nàng cũng chỉ là một đứa bé, mất thể diện thì mất thể diện đi.
Chân Diệu vừa mới lấy dũng khí muốn nói rõ tình hình thì có cung nữ hô: “Lục hoàng tử đến………”