Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, lệnh cấm túc của Điền thị tất nhiên không nói tự hiểu, đã nhiều ngày là một bộ dáng bận rộn, tận tâm tận lực, nhưng thật ra vẫn phân việc cho Tống thị không ít.
Lão phu nhân nghe vậy thân thể loạng choạng.
“Lão phu nhân!” Tống thị đỡ lão phu nhân.
Điền thị cũng tiến lên đỡ: “Lão phu nhân, ngài, ngài phải bảo trọng sức khỏe….”
Ngoài ý liệu, lão phu nhân chậm rãi đứng thẳng lên.
Bà mặc một bộ váy màu xanh lam, gấu váy màu tím, dù sắc mặt bệnh tật cũng không tiều tụy không chịu nổi như những phụ nhân khác, ngược lại hai mắt như có hai ngọn lửa, có cảm giác khiến người khác cảnh tỉnh tinh thần.
Đứng thẳng lên, lão phu nhân vô ý thức nắm chặt tay Tống thị: “Các con yên tâm, lão thân đương nhiên sẽ bảo trọng. Điền thị, là ai tìm được di thể của Đại Lang?”
“Dạ, là Cổ đại nhân chỉ huy thiêm sự.” Điền thị nghĩ phản ứng của lão phu nhân rất không thích hợp.
Bà đã ngần này tuổi rồi, chợt nghe tin dữ sao có thể trấn định như thế, chẳng lẽ, bà chắc chắn Đại Lang không chết?
Ha ha, mặc kệ Đại Lang chết hay chưa, cũng đều phải chết.
Đại Lang và Chân thị kinh mã mất tích, nhất định là ông trời tạo cơ hội cho vợ chồng bà, hơn nữa không có bất luận kẻ nào hoài nghi đến bà.
Nhiều năm như vậy bọn họ đều muốn rút củi dưới đáy nồi, nhưng lại chậm chạp không hề động thủ, chính là sợ truyền ra danh tiếng không tốt.
Lão phu nhân mất đi vợ chồng con trai cả, coi Đại Lang như trân bảo, chỉ cần có một chút hoài nghi, tước vị sẽ không đảm bảo.
“Vị Cổ đại nhân cùng làm chỉ huy thiêm sự với Đại Lang?” Lão phu nhân cầm tay Tống thị ngồi xuống: “Hắn tự mình thấy hay là thế nào?”
Điền thị lộ ra vẻ thân thiết, cầm khăn lau nước mắt: “Trong thư nói phát hiện một cỗ di thể ở sườn núi, mặt người đã bị dã thú gặm hơn phân nửa. Không thấy rõ mặt, nhưng nhìn thân hình có vẻ là của Đại Lang……”
Nói đến đây Điền thị nghẹn ngào.
“Đừng khóc!” Lão phu nhân nghiêm mặt, hoàn toàn không giống một lão nhân gặp tin dữ: “Chân thị thì sao?”
Điền thị lắc đầu: “Trong thư không nói, chắc là không tìm được.”
“Nhị Lang và Tam Lang chạy nhanh tới Bắc Hà rồi?”
Sau khi phát sinh chuyện bị tập kích, mặc dù Chiêu Phong Đế không có hăng hái săn bắn nữa nhưng cũng không lập tức khởi hành, mà ở lại mấy ngày, vẫn không có tin của vợ chồng La Thiên Trình, lúc này mới lưu lại một bộ phận nhân thủ tiếp tục tìm kiếm. Còn lại hộ giá hồi kinh.
Không kể thời gian tìm kiếm, hồi kinh chỉ mất bảy, tám ngày thôi.
Các phủ biết được tin này cũng là chuyện của bảy, tám ngày trước.
Phủ Trấn Quốc Công tất nhiên muốn đích thân phái người đi tìm.
La Nhị Lão gia muốn chủ trì đại cục, La Tam lão gia là một kẻ si mê hội họa đến ngây ngốc, việc này liền rơi trên người Nhị Lang, Tam Lang.
Điền thị gật đầu: “Cũng sắp đến rồi. Trong thư cũng nói, muốn người trong phủ ta đến nhận diện…..”
Lão phu nhân không nói gì nữa, lưng cứng nhắc ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ngoài cửa sổ là một mảnh lá vàng, qua một hồi gió đêm vẫn còn bám trên cành càng có vẻ thêm hiu quạnh.
Hai nha hoàn mặc quần áo mùa thu đang quét lá rụng đại khái cũng bị bầu không khí trong phủ ảnh hưởng, đều yên lặng làm việc, khiến trong viện càng có vẻ tịch liêu.
“Lão phu nhân, có cần đưa thư cho phủ Kiến An Bá không?” Điền thị thử hỏi.
Lão phu nhân đột nhiên cao giọng: “Đưa thư cái gì? Hôm nay vợ Đại Lang còn chưa tìm được! Hơn nữa cỗ di thể kia sao có thể khẳng định là Đại Lang!”
Hai người con dâu đều không dám nói tiếp nữa.
“Điền thị, con lập tức gọi lão nhị viết thư cho Cổ đại nhân. Di thể cần ướp lạnh đưa đến kinh thành, lão thân không muốn nhìn thấy cô hồn dã quỷ gì đó giả mạo Đại Lang nhà ta!”
“Aizz, con dâu sẽ nói với lão gia. Lão phu nhân, ngài cứ thả lỏng, Đại lang cát nhân tự nhiên có thiên tướng, nói không chừng, nói không chừng là nhầm lẫn thôi.” Vẻ mặt Điền thị buồn rầu nhưng trong lòng thầm xì một tiếng khinh miệt.
Lão bất tử kia, lão thái thái nhà khác nghe được loại tin này thương tâm gần chết không thì cũng ngất nên ngất xuống, từ nay về sau cứ nằm trên giường, đừng gây thêm phiền toái gì nữa, thế nào lại đến phiên vị này nhà bà, lại còn có thể hoài nghi di thể này là thật hay giả?
Nhất định là phương thức bà gả sai rồi!
Điền thị vô cùng ảo não, đi tìm La nhị lão gia.
“Lão phu nhân.” Tống thị khom người, giọng nói uyển chuyển: “Đại Lang diện mạo thanh lãnh, không phải người chết sớm, Chân thị nhìn lại càng có phúc khí, bọn họ nhất định không có việc gì. Không phải cũng nói Chân thị là người có phúc khí sao?”
Theo Chiêu Phong Đế hồi kinh ở bãi săn Bắc Hà khen Chân Diệu có phúc khí, bây giờ Chân Diệu lại không rõ tung tích, thật không ai dám nói nàng gặp gì bất trắc, không thì chính là đánh một cái vào mặt Hoàng thượng, ai cũng không muốn lắm miệng.
Giọng Tống thị ôn nhu uyển chuyển, ngữ khí kiên định, bất luận là ai nghe xong tâm tình cũng tốt hơn một chút, chí ít không giống lời nói phiền lòng của Điền thị.
Lão phu nhân cũng không ngoại lệ, lập tức gật đầu nói: “Trong phủ thời gian này chắc chắn sẽ vô cùng loạn, con phải để tâm nhiều.
Những kẻ đến hỏi thăm tin
không được truyền lung tung, chờ đến khi, đến khi người về rồi lại nói.”
“Lão phu nhân, con dâu hiểu được.”
Tống thị lui ra ngoài, cả người lão phu nhân như thoát lực, lưng thẳng tắp như không gì không gánh được thoáng cái như cong đi rất nhiều, khóe mắt bỗng nhiên có một giọt lệ đυ.c ngàu.
Giọt lệ rơi vào cẩm y màu xanh ngọc không thấy được chút gì, chỉ là khiến màu sắc ở chỗ đó đậm hơn một phần.
Lão phu nhân lại như một bức tranh thủy mặc không màu sắc, trống rỗng vô thần.
Dương ma ma đứng phía sau thở dài.
Phu quân ngây ngốc, con trai cả, dâu cả đều đã mất, con út không rõ tung tích, hôm nay trưởng tôn và trưởng tức sinh tử không rõ, thực sự là những đau khổ người thường không chịu đựng nổi, làm khó lão phu nhân vậy mà phải gắng gượng đến giờ.
Dương ma ma không dám khuyên.
Lúc này có thể khóc lên cũng rất tốt.
“Dương ma ma.” Lão phu nhân đột nhiên nói: “Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, vợ Đại Lang là người có phúc, đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Người có phúc sẽ không thủ tiết, cho nên Đại Lang nhất định sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Dương ma ma không chần chừ gật đầu: “Đúng.”
Vô luận thế nào, lão phu nhân hiện tại không thể gục ngã.
Về phần cuối cùng rốt cuộc là thế nào, lại qua một khoảng thời gian nữa, lão phu nhân chậm rãi chuẩn bị tâm lý, chí ít sẽ không giống bây giờ. Thoáng cái bị tin dữ đánh gục.
“Dương ma ma, ta đói, bà đi mang một bát canh tổ yến đường phèn cùng mấy miếng sơn dược cao (củ mài) đến đây.”
“Vâng.” Dương ma ma thở dài một hơi đi ra ngoài.
Điền thị trở về Vinh viên, liền đem nói rõ tình hình cho La nhị lão gia.
Mối quan hệ đã lạnh nhạt đến cực điểm của hai vợ chồng cũng vì nguyên nhân này mà ngoài ý muốn hòa hoãn xuống.
“Lão gia, Đại Lang thực sự đã mất?”
La nhị lão gia đi đi lại lại: “Không nhất định, không thấy Chân thị thì không thể nói chính xác được.”
Điền thị có chút kinh ngạc: “Vậy lão gia nhanh như vậy đã tìm được người tương tự Đại Lang thay thế?”
La Nhị lão gia trừng mắt nhìn Điền thị: “Ai nói là ta tìm?”
Điền thị kinh hãi: “Đây là sao?”
La nhị lão gia có chút phiền não: “Ta nào biết, lần săn bắn này ta lại không đi theo.”
Biết được việc này lão lặng lẽ phái người đi tìm, mục đích là một ngày nào đó phát hiện ra Đại Lang, vộ luận sống chết chỉ cần biến hắn thành kẻ chết nhưng thật ra không muốn tìm thi thể làm giả.
Tuy kết quả này khiến lão vui mừng ngoài ý muốn nhưng có rất nhiều nhân tố không nắm được, vẫn có chút bất an.
Đây quả thực là cơ hội ông trời mở mắt đưa rới, nếu lão không nắm bắt được vậy còn không bằng đập đầu vào khối đậu hũ chết đi cho rồi!
Vô luận thế nào, Đại Lang cũng không thể sống trở về.
Hắn có công cứu giá, Chân thị cũng cứu được công chúa, nếu trở về vô luận trong ngoài địa vị đều khó có thể dao động. Vậy hắn cũng chỉ có thể thành công dã tràng, giỏ trúc múc nước.
“Mẫu thân ở đâu, bà không nên nói lung tung, mẫu thân đã lớn tuổi nếu bị bệnh thì phải làm sao?”
Điền thị có chút chẳng đáng, muốn nói gì đó rốt cuộc vẫn thôi.
La nhị lão gia giận dữ: “Đồ phụ nhân ngu xuẩn! Nếu mẫu thân bi thương quá độ, ta sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, coi như thừa tước trong vòng ba năm cũng phải thành kẻ phú nhàn ở nhàn. Ở tuổi này của ta đâu thể chờ được ba năm!”
Nói đến đây liền cắn răng, ánh mắt nhìn Điền thị càng thêm bất mãn: “Hơn nữa, đó là mẹ ruột của ta, ta tới giờ cũng không mong bà mất, bà phải luôn nhớ điều đó cho ta!”
Điền thị lộ ra nụ cười khó coi: “Lão gia nói đùa, sao ta lại nghĩ vậy chứ.”
“Không nghĩ vậy là tốt nhất.” La nhị lão gia đứng dậy đi vào thư phòng.
Một ý niệm thoáng qua, đàn bà theo tuổi tác tăng lên, ôn nhu săn sóc quá mức quả nhiên liền biến thành thô bỉ đáng ghét.
Vừa nghĩ vậy trong đầu không tự chủ nhoáng lên giai nhân thanh lệ không trang điểm phấn son ở đường Hạnh Hoa.
Phủ An bá, cũng là một mảnh bi thương.
Hôm đó, tiệc đầy năm của Lôi ca nhi – con trai Chân Hoán, chỉ có người một nhà ăn qua loa một bữa cơm.
Ngắn ngủi mấy ngày Ôn thị đã gầy một vòng, hai mắt đều sưng lên.
Tưởng thị khuyên: “Đệ muội, Tam đệ và Hoán lang đã vào, muội cũng đừng khiến bản thân cũng bệnh theo, vậy chẳng phải sẽ không có ai chiếu cố Ngu thị và Lôi ca nhi sao. Theo ta thấy, Diệu nhi nhìn thế nào cũng không phải kẻ bạc mệnh, lần này chắc cũng sẽ gặp dữ hóa lành.”
Lôi ca nhi sinh non, mặc dù chăm sóc cẩn thận rốt cuộc vẫn không khỏe mạnh, nóng, lạnh đều dễ sinh bệnh, một năm này Tam phòng đều dốc sức vào đứa cháu này.
Ôn thị nhìn Lôi ca nhi được Ngu thị ôm trong lòng, Lôi ca nhi đang ở độ tuổi vui vẻ, chọc người yêu thích, liền vươn tay để bà ôm.
Ôn thị ôm lại, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Đại tẩu nói đúng, dù chỉ vì Lôi ca nhi muội cũng phải sống thật tốt.”
Nói đến đây vẫn không nhịn được mắt đỏ hoe.
Ngu thị vỗ nhẹ lên lưng Ôn thị.
“Ôn thị, muội cũng đã là bà nội người ta rồi, phải nén bi thương.” Búi tóc An lão phu nhân không có một lọn loạn, chỉ là tóc bạc lặng lẽ tăng lên rất nhiều.
A Trù vội vã bước lại, sắc mặt không tốt.
Lòng lão phu nhân trầm xuống, cố tự trấn tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này, có khả năng nhất là bên Bắc Hà có tin tức.
Ôn thị có chút không chống đỡ được, thiếu chút nữa ôm Lôi ca nhi không chắc, nhìn chằm chằm A Trù.
Ngu thị ôm Lôi ca nhi, đỡ mẹ chồng.
Chuyện quan trọng như vậy A Trù cũng không dám kéo dài thời gian, cắn răng nói: “Lão phu nhân, là phủ Thị Lang truyền tin đến, Nhị cô não nãi đã biết chuyện của Tứ cô nãi nãi, thương tâm bên dưới thấy đỏ, muốn Tam thái thái qua bồi.”
Ầm một tiếng, lão phu nhân đổ tách trà, Ôn thị đã xụi lơ từ lâu.