“Kiểu Kiểu? Rất dễ nghe.” Khóe miệng La Thiên Trình mỉm cười, “Sau này gọi Cẩn Minh.”
“Ừm.” Chân Diệu ngoan ngoãn nghe lời, đáp ứng, lại lấy ra một miếng bạc hà cao: “Cẩn Minh, chàng còn ăn không?”
La Thiên Trình lắc đầu: “Được rồi, ta trước ngủ một lát, Kiểu Kiểu, nàng đừng sợ, có việc gọi ta.”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, người dã ngủ rồi.
Chân Diệu biết, hắn quá hao lực.
Thời tiết này, khuya sẽ rất lạnh, huống chi ngoại sam của La Thiên Trình đã rách nát.
Chân Diệu cởϊ áσ khoác, khoác lên người hắn, sau đó nằm nghiêng bên cạnh, dính sát vào hắn.
Thân thể hai người dựa chung vào một chỗ, cuối cùng cũng có chút ấm áp.
Tay Chân Diệu nắm chặt chủy thủ, mở to mắt không ngủ.
Trăng đã bị mây che kín, bốn phía đều là một mảnh đen đặc, tiếng chim hót phá lên rõ ràng.
Còn có gió thổi qua làm cảnh lá lay động trông giống những bóng đen quỷ dị tùy thời có thể di chuyển.
Căng thẳng thần kinh như vậy, không biết qua bao lâu rốt cuộc không nhịn được ôm chặt cơ thể ấm áp đang mơ mơ màng màng ngủ.
Trời rốt cuộc sáng.
Chân Diệu bị nóng làm tỉnh, người được nàng ôm nóng như bàn ủi.
Sờ một cái, lại càng hoảng sợ.
Sốt rồi!
Lòng Chân Diệu trầm xuống, thử gọi hai tiếng, đối phương không phản ứng.
Chân Diệu đứng lên, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Chỗ bọn họ ngã xuống hình như là một cái khe, cây mọc thành từng mảng, từng mảng, có chút quả mọng đầy màu sắc.
Chân Diệu tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ gì hữu dụng trên người La Thiên Trình, chỉ có mấy khối bạc vụn bị nàng ném vào hà bao.
Chưa từ bỏ ý định, tìm xung quanh một chút, tìm được một cây cung. Túi đựng tên đã rỗng, mũi tên thất linh bát lạc, chỉ còn hai cái là hoàn hảo.
Cung này khéo léo nhẹ nhàng, do Chân Diệu tìm nửa ngày mới thấy, làm thế nào cũng không tìm được cung tên của La Thiên Trình, chỉ đành thôi. Ngược lại, nàng tìm được một miếng ngọc.
Không phải là hai miếng ngọc vỡ.
Chân Diệu mơ hồ nhớ lại. Là hôm kính trà, lão Quốc Công đưa lễ vật cho nàng, sau bị nàng đưa cho La Thiên Trình.
Ngọc này mặc dù chạm trổ tinh xảo, nhưng tỉ lệ không coi là tốt. Thiếu cảm giác thông thấu của ngọc, đưa về phía ánh sáng, bên trong hơi tối.
Lúc này Chân Diệu mới phát hiện huyền bí của ngọc này.
Bên trong cư nhiên giấu một cái chìa khóa!
Chìa khóa kia màu sắc gần giống với ngọc, đúc ở bên trong sẽ chỉ cảm thấy ngọc này tỉ lệ không tốt, lại không nhìn ra mánh khóe bên trong.
Ánh mắt Chân Diệu rơi vào kim văn khảm trên ngọc.
Kim văn này, thì ra là được che giấu trong vết cắt của ngọc.
Chìa khóa đặt trong miếng ngọc cũng rất kỳ quặc, Chân Diệu thu vào, khoác cung tên lên. Sau đó trở về bên cạnh La Thiên Trình.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, bầu trời xanh thẳm, mây trắng chồng chất như pháo đài.
Mây như vậy. Bốn, năm canh giờ nữa sẽ mưa.
Đã sốt, nếu còn mắc mưa nữa…. Chân Diệu không dám nghĩ tiếp.
Không thể ngồi chờ chết, vạn nhất những người đó không tìm được, vạn nhất lại xuất hiện dã thú gì đó thì sao?
Chân Diệu cúi người đỡ La Thiên Trình dậy, trong đầu liều mạng nhớ lại kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại.
Nàng muốn tìm nguồn nước, có nguồn nước nàng có thể tìm cách hạ sốt, còn có thể đun canh nóng khu hàn.
Cảm giác phương hướng của Chân Diệu không tốt, chỉ có thể bằng cảm giác chọn một hướng mà đi, mũi cũng không nhàn rỗi.
Nơi có nguồn nước thường có mùi bùn đất, nếu cách không xa, có thể ngửi được.
Ngày dần qua, tuy là cuối thu nhưng đi một mình lâu như vậy vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.
Chân Diệu cũng không dám nghỉ ngơi.
Trước khi trời tối, bét ra cũng phải tìm được một sơn động thích hợp qua đêm.
Cứ như vậy bước thấp bước cao chẳng biết bao lâu đột nhiên tựa như ngửi thấy mùi máu tươi.
Chân Diệu dừng bước.
Mùi máu tươi này, có thể là dã thú tự cắn gϊếŧ nhau, cũng có thể là một con thú bị thương tự mình dưỡng thương hoặc là thú bị lọt bẫy?
Nếu thú cắn gϊếŧ nhau vậy có nghĩa là nguy hiểm, nếu thú bị thương vậy chí ít hôm nay có thức ăn đảm bảo, vô luận là La Thiên Trình hay nàng đều cần thức ăn để bổ sung thể lực.
Vạn nhất có bẫy rập, vậy càng là chuyện tốt, nói không chừng nàng men theo vết tích tìm được chỗ có người.
Chân Diệu xoắn xuýt trong chốc lát, liền ra quyết định.
Nàng sẽ đi xem.
Loại thời điểm này, làm thế nào cũng nguy hiểm, còn không bằng liều một phen.
Chân Diệu cõng cả người trên lưng đi, nàng không muốn đặt người ở chỗ này, chờ đến lúc về phát hiện phu quân đại nhân bị lang sói gì đó tha đi.
Dù nguy hiểm cũng cùng nhau đối mặt đi.
Cõng người trên lưng tiến lên phía trước, động tĩnh hơi lớn, Chân Diệu chỉ đành hành động thật chậm, cành cây kéo rách nát áo, cũng không để ý nhiều như vậy.
Mùi máu tươi càng lúc càng nồng, Chân Diệu dừng lại, núp trong một bụi cây rồi vẹt cỏ ra nhìn về phía trước.
Vậy mà lại là một người.
Người nọ mặc trang phục bình thường của thị
vệ Cẩn Lân vệ, tay cầm một thanh đao hẹp dài hơi cong, lưu loát xẻ thịt một con thỏ, hai bên đốt một đống lửa.
Chân Diệu vui vẻ.
Là người cứu viện!
Chân vừa bước lên một bước liền dừng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, nhìn thế nào cũng có chút lạ, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào ở lại không nói lên lời.
Chân Diệu từ trước đến giờ đều tin tưởng trực giác của mình, nghĩ một chút liền đặt La Thiên Trình xuống, rón ra rón rén trốn sang một bên, sau đó làm ra một chút động tĩnh.
Người nọ lập tức cảnh giác đứng lên đánh giá xung quanh, sau đó liền đi về phía này.
Nhìn chằm chằm vào bụi cỏ La Thiên Trình nằm đó, người nọ vẫn không nhúc nhích.
Chân Diệu lặng lẽ nắm chặt cây cung nhỏ.
Quả nhiên không thích hợp, nếu là viện binh thấy La Thiên Trình không phải nên mừng như điên chạy tới sao, làm sao lại có bộ dạng cẩn thận như vậy?
Đặc biệt người này là Cẩn Lân vệ, La Thiên Trình chính là cấp trên của bọn họ, càng nói càng không thông.
Chân Diệu có chút khẩn trương.
Nàng vừa học bắn tên mà thôi, nếu như bắn trật, chỉ sợ không phải đối thủ của người.
Ách. Là tuyệt đối không phải đối thủ của người ta!
Nhưng nàng phải thử một chút.
Hoài nghi này căn bản đều dựa vào trực giác không rõ ràng, nếu thực sự là viện binh, nàng lại núp vào đó không phải là mất cơ hội được người cứu mạng rồi sao.
Nhưng nếu là người tâm hoài bất quỹ, hai người đều ra ngoài, đó chính là thịt cá nằm trên thớt.
Chân Diệu chậm rãi giơ cung, nhắm ngay vào lưng người kia.
Người nọ quan sát một hồi, rốt cuộc tiến lên một bước.
Chân Diệu khẩn trương, tay nắm chặt cung có chút run rẩy.
Chỉ thấy người nọ giơ thanh đao dài hẹp lên, bổ xuống dưới.
Nhẹ buông tay, mũi tên bắn ra. Thẳng vào người nọ.
Phập một tiếng, đâm vào mông người nọ.
Không hề biết trước mông liền trúng tên, người nọ kêu thảm một tiếng, lập tức quay sang. Nhìn thấy Chân DIệu đang giương cung, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, vung đao qua.
Mũi tên thứ hai của Chân Diệu không bắn ra được.
Để có thể bắn chuẩn, hai người cự ly cũng không xa, nàng căn bản không kịp lại giương cung.
Quả quyết vứt cung sang một bên, xoay người chạy.
Người nọ đuổi theo, hình như Chân Diệu
cảm thấy phía sau có trường đao bám theo.
Lặng lẽ rút chủy thủ trong ống tay áo ra, lại nghe đằng sau vang lên một tiếng hét thảm, sau đó một vật nặng rơi xuống đất.
Chân Diệu bỗng nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy người nọ nằm sạp xuống đất, sau lưng bị một cây chủy thủy đâm vào thật sâu, chỉ lưu lại chuôi đao.
“Cẩn Minh.” Chân Diệu ngạc nhiên kêu thành tiếng. Chạy lại.
Một kích kia tựa hồ dùng hết khí lực, La Thiên Trình chống tay thở hồng hộc.
“Cẩn Minh, sao chàng lại tỉnh rồi?”
La Thiên Trình ngẩng đầu, tự tiếu phi tiếu: “Bất tỉnh thì làm sao đây, nhìn nàng bắn tên vào mông người ta?”
Chân Diệu mở miệng.
Người này. Không bị chủy thủ đâm chết chứ?
“Kiểu Kiểu.” La Thiên Trình thở dài: “Nàng phải biết rằng mông bị thương không chết được, nói không chừng còn khiến hắn hung tàn hơn.”
“Ta biết, ta nhắm vào lưng hắn mà!” Chân Diệu nghẹn đỏ mặt, rốt cuộc thẹn quá hóa giận.
“Ha ha ha.” Tiếng cười trầm thấp thanh nhã vang lên, sau đó là tiếng ho khan kịch liệt.
Chân Diệu đỡ hắn dậy, vỗ vỗ lưng: “Đã như vậy rồi mà còn cười. Cẩn Minh, chàng tỉnh lúc nào vậy?”
La Thiên Trình ngừng một hồi rồi mới nói: “Lúc nàng đặt ta xuống.”
Hắn cảm giác mình đang mơ một giấc mơ dài, nằm trên giường mềm mại thư thái, ngủ thế nào cũng không tỉnh, nhưng đột nhiên giường mềm liền biến thành đất cứng, trong nháy mắt hắn liền tỉnh.
Bất động thanh sắc nhìn nàng đi xa, bất động thanh sắc nhìn người nọ tiến gần.
Không cần nhìn nhiều, hắn cũng biết người nọ không phải Cẩn Lân vệ!
Một khắc kia hắn không biết thân thể lạnh hơn hay tâm lạnh hơn.
Thẳng đến lúc người nọ kêu thảm một tiếng xoay người sang chỗ khác, trên mông là một mũi tên vẫn còn dao dao động, mới có cơ hội rút chủy thủ giấu ở giày phi ra, một kích mất mạng.
Nhìn đôi con ngươi trong trẻo kia, La Thiên Trình tự giễu cười cười.
Thì ra cho tới giờ hắn thiếu nhất không phải vận khí mà là tín nhiệm!
Chân Diệu cười đến khóe mắt cong cong: “Cẩn Minh, chúng ta có cơm ăn.”
Nói xong đứng lên, xử lý nửa con thỏ, sau đó sờ sờ trên thi thể, lấy ra hỏa chiết tử (gần như diêm vậy), dây thừng, còn có mấy khối bạc vụn, túi nước bên hông cũng tháo xuống.
Chân Diệu lưu loát lột áo người nọ xuống, sau đó bọc những vật hữu dụng lại, đến củi đốt chưa dùng cũng không tha, rồi nhặt trường đao lên, mới trở lại bên cạnh La Thiên Trình, cúi người ôm hắn.
“Không cần, nàng đỡ ta là được.”
Chân Diệu không để ý: “Chân chàng bị thương, chuyển biến xấu sẽ phiền toái hơn.”
Không nói gì cõng người lên, nói: “Chúng ta trước tìm một sơn động nghỉ ngơi một chút nhé, ta làm canh thịt thỏ cho chàng.”
Nằm trên lưng Chân Diệu, La Thiên Trình không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy tim bị xoắn lại.
Một lúc lâu, phá vỡ trầm mặc: “Kiểu Kiểu, sao nàng biết người nọ không đúng?”
“Trực giác, lúc đó không nói được có chỗ nào kỳ quái, vừa thấy y phục hắn mặc thì nghĩ vậy, người nọ rất gầy, mặc quần áo này có điểm không hợp. Cẩn Lân vệ không phải thị vệ đặc biệt sao, tổng không thể không để ý đến thể diện.”
La Thiên Trình ngạc nhiên.
Nếu đều có trực giác này vậy người khác còn biết lăn lộn thế nào!
“Kiểu Kiểu?”
“Ừ?”
“Sau này chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Chân Diệu mệt mỏi lấy hơi: “Ta vẫn luôn sống tốt mà.”
La Thiên Trình mím chặt môi.
“Cẩn Minh.” Chân Diệu dừng lại: “Ta cảm thấy sau này chàng nên ăn ít một chút đi.”
La Thiên Trình…..
Thực đủ rồi, thực không cách nào sống tốt!