Edit: Tiểu Ngân
Beta: Sakura
Hai nam tử dáng người cao lớn với khuôn mặt thâm thúy hối hả đi trên đường đặc biệt dễ làm người khác chú ý, những người đi qua đều không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một cái, nhưng bọn hắn còn hồn nhiên chưa rõ ràng, vẫn tự nhiên mà đi.
Nam tử mặc áo bào đen nghiêng đầu nói với nam tử trung niên bình thường ở bên cạnh nói : “Lý Thiếu Khanh, chuyện mà bản vương bảo ngươi đi hỏi thăm thế nào rồi?”
Sắc mặt của nam tử bị hỏi có chút cổ quái
Hắn tốt xấu gì cũng là Hồng lư tự Thiếu Khanh, kết quả nhưng lại bắt hắn phải đi làm những chuyện của hồng nương.
Nhưng mà hắn lại không chọc nổi vị gia này.
Man Vĩ Quốc ở trong lòng người Đại Chu tuy là đất nước man di, nhưng không thể phủ nhận rằng đất nước nhỏ này có lực chiến đấu cực kỳ mạnh, đặc biệt là lần này đi đến, Hoàng thượng rõ ràng coi trọng bọn họ, cố ý gả quận chúa Sơ Hà cho Đại Vương Tử chính là bằng chứng tốt nhất.
“Nhị vương tử, tại hạ đã nghe ngóng, Đại cô nương của phủ Trấn Quốc Công đã được mười bốn tuổi.” Lý Thiếu Khanh vừa nói, có chút buồn cười.
Hôm nay trong kinh thành đều truyền khắp nơi chuyện vị vương tử này cùng với Đại cô nương phủ Trấn Quốc Công, thế nhưng người trong cuộc ngược lại còn không biết rõ được tình hình , lại còn nhờ hắn đi tìm hiểu.
Xem ra vị Nhị vương tử này rất để ý tới Đại cô nương phủ Trấn Quốc Công.
“Nàng thoạt nhìn bộ dạng cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, còn vô cùng xinh đẹp có phải hay không?” Nhị Vương tử không yên lòng, lại hỏi một lần.
Trong lòng ngầm tức giận quy củ của Đại Chu không thể giải thích được, nam nữ ngay cả mặt mũi cũng không thể nhìn thấy mà phải thành thân, chẳng lẽ không sợ cưới phải người nhát gan hoặc là người quái dị hay sao ?
Ở Man Vĩ Quốc bọn họ nữ tử khi chọn chồng cũng là chọn dũng sĩ ở trên đấu trường, nam nhi lấy vợ lại càng phải chọn ở trên những lễ hội vừa múa vừa hát để chọn được cô nương xinh đẹp mà mình yêu thích.
Lý Thiếu Khanh có chút lúng túng: “Nhị Vương tử, tại hạ, tại hạ cũng không có cơ hội nhìn thấy vị cô nương kia, chẳng qua nghe nương tử nói trong ba vị cô nương của phủ Trấn Quốc Công thì Đại cô nương có dung mạo đẹp nhất .”
“Vậy thì chắc là nàng!” Ánh mắt của Nhị Vương tử sáng lên, sau đó có chút ảo não, “Chẳng lẽ thì không thể thấy mặt một lần được hay sao?”
Lý Thiếu Khanh sợ hết hồn: “Nhị Vương tử, này, này không thể làm được, ở Đại Chu chúng ta nam nữ tới bảy tuổi là không giống nhau, chính là thân huynh đệ tới mười bốn tuổi còn phải chuyển ra ngoài viện nữa, huống chi là ngoại nam đây.”
Thấy Nhị Vương tử tương đối bất mãn, không nhịn được nói: “Đại Chu cùng với quý quốc, không giống nhau. . . . . .”
“Phải, không giống nhau.” Nhị Vương tử nhăn mặt cau mày “Có thể xem như Man Vĩ Quốc chúng ta cởi mở hơn nhiều. Nam nữ Đại Chu ngay cả mặt đều chưa thấy đã có thể ngủ cùng nhau được.”
“Khụ khụ!” Lý Thiếu Khanh kịch liệt ho khan, đôi môi run run
nhìn Nhị vương tử.
Đây là mệnh lệnh cha mẹ lời mai mối nói như vậy, không phải là cởi, cởi mở.
Trong lòng điên cuồng hét lên , làm quan viên giao thiệp cùng với người nước ngoài, đặc biệt là bị Hoàng thượng bày mưu đặt kế còn tốt hơn nhiều so với phải chiêu đãi quan viên của đối phương, Lý Thiếu Khanh đành phải yên lặng nuốt ngụm máu này xuống.
Vẫn là Đại Vương tử vỗ vỗ bả vai của Nhị Vương tử : “Nhị đệ, chúng ta muốn nhập gia tùy tục, nếu như ngươi thích vị cô nương kia thì cũng không thể nào làm khó nàng được.
Ôi ơ, lỗ tai điếc rồi.
Lý Thiếu Khanh hận không thể che được lỗ tai.
Cái gì mà yêu thích hay không yêu thích a, này, nói như vậy làm sao có thể nói ra miệng được.
Nhị Vương tử gật đầu, không tự chủ sờ sờ bộ ngực. Hắn nhớ nàng, nhớ nàng tới nổi điên.
Nàng thật đúng là cô nương xinh đẹp nhất ở trong mắt hắn, bộ dáng nàng tóc dài xõa phất qua hai gò má của hắn, giống như là một đóa hoa mai xinh đẹp nở rộ đẹp nhất, thiêu đốt trái tim của hắn.
Lý Thiếu Khanh yên lặng quay đầu.
Hồng lư tự thật không phải là nơi dành cho người ở, liên hệ cùng với những người còn chưa khai hóa, hắn , hắn không làm được nữa.
Thọ yến của lão phu nhân phủ Trấn Quốc Công gần tới rồi, trong ngoài của phủ Quốc Công cũng rực rỡ hẳn lên.
Khách nhân từ đường xa tới cũng đã được an bài ở trong phòng khách, người trong tộc cũng đã tới rất nhiều.
La thị ở Thanh Hà, tới kinh thành gần nhất cũng cách một huyện.
Vốn tộc trưởng chính là lão Trấn Quốc Công, ở quê quán Thanh Hà bên kia là do đường đệ của Trấn Quốc Công quản lý, sau khi lão Quốc Công ngu dại xong
thì người quản lý liền thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Lần này tới chúc thọ là người có bối phận cao nhất, chính là thê tử của tộc trưởng Đường Thị, chị em dâu hai người cũng phải mấy năm không gặp rồi, lão phu nhân rất cao hứng, gọi tất cả các tiểu bối trong nhà tới để làm lễ ra mắt.
Vết thương ở chân của Chân Diệu còn chưa tốt, với thân phận là tân nương mới kết hôn lại không thể vắng mặt, thậm chí có thể nói nàng chính là người cần cường điệu giới thiệu.
Quả nhiên , Đường thị lôi kéo Chân Diệu nhìn trái nhìn phải, ra tay chính là một đôi vòng tay bằng vàng sức nặng mười phần, trên vòng tay còn khảm tám viên hồng bảo thạch lớn như mắt mèo.
Chân Diệu cầm lên tay có chút mềm nhũn, này, ở đâu ra một lão thái thái có tiền a.
Sau đó thấy La Tri Nhã đi ra chào, lão thái thái cũng nhìn kỹ mấy lần : “Đây là Nguyên Nương sao, làm sao mấy năm không thấy, lại gầy thành bộ dáng này rồi?”
Lão thái thái không giấu được tâm sự, có chút bất mãn quét mắt nhìn Điền thị một cái.
Điền thị vội vàng quỳ xuống. Bà thật sự thấy rất phiền khi vị lão thái thái này đến.
Rõ ràng công công mới là Trấn Quốc Công, bà ta chỉ là thê tử của một tộc trưởng, so sánh với lão phu nhân còn muốn ra vẻ trưởng bối hơn, hết lần này tới lần khác lão phu nhan còn không trách cứ, quan hệ chị em dâu này lại rất tốt khiến cho mấy người vãn bối như bà có giận mà không dám nói gì.
Nguyên Nương mấy ngày nay tuy là gầy nhưng bộ dáng của nàng tốt, ánh mắt to sáng, gầy thành như vậy rõ ràng là càng thêm động lòng người hơn, lão thái thái này cũng không biết là có ánh mắt gì.
Lão phu nhân cũng hiểu được.
Năm xưa thời cuộc không yên, không thể không đánh giặc, tộc nhân canh giữ ở trấn Thanh Hà cũng từng trải qua khó khăn, thậm chí còn có thời gian tới ba bữa cơm hàng ngày cũng khó khăn. Đường thị tất nhiên là không nhìn thấy thích những cô nương có thân thể nhỏ nhắn mỏng manh, cảm giác là như vậy thì sẽ không có phúc khí
“Đã là đại cô nương rồi, đã bắt đầu trổ mã làm đẹp rồi.” Lão phu nhân giải vây cho La Tri Nhã.
Nghĩ tới cháu gái vô tội bị
ủy khuất, có chút không đành lòng.
La Tri Tuệ đi ra ngoài làm lễ ra mắt.
Nàng chỉ nhỏ hơn La Tri Nhã một tuổi, có khuôn mặt trắng tinh như trứng ngỗng, một đôi mắt đen như bồ đào nhìn rất thông tuệ, lại thêm một thân khí chất nhã nhặn lịch sự,
bộ dáng này nhất định là được các trưởng bối yêu thích.
Quả nhiên Đường thị đưa đồ khen thưởng mặc dù giống với La Tri Nhã, nhưng nụ cười lại nhiều hơn không ít, còn thẳng thắn khen Tống thị có cách nuôi dạy.
Điền thị dù giận sôi lên nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ mong đợi cho thọ yến qua nhanh một chút để cho lão thái thái này mau cút đi.
Tiếp theo chính là La Tri Chân
Tam cô nương chỉ có sáu tuổi, từ lúc bà vυ' bị xử trí, cả ngày
cũng không nói được câu nào, đứng ở đó giống như một con chuột nhỏ, lâu lâu mới nói ra được một câu thỉnh an, sau đó thì không nói câu nào nữa.
Đường thị nhíu mi, làm trò trước mặt vãn bối nhiều như vậy rốt cuộc cũng không tiện nói, liền cầm một đóa kim châu thưởng xong liền không nhìn nhiều hơn nữa.
“Nguyên Nương, dẫn hai vị muội muội của cháu xuống chơi đi.” Lão phu nhân cũng mở miệng.
La Tri Nhã không nhúc nhích.
Thấy mọi người đều nhìn sang nàng liền nhẹ nhàng quỳ xuống “Tổ mẫu, hôm nay các trưởng bối đều ở đây, Đường tổ mẫu cũng tới, cháu gái có mấy câu nói muốn nói.”
Lão phu nhân bưng trà: “Nguyên Nương, có lời gì đứng lên nói.”
La Tri Nhã vẫn không nhúc nhích, quỳ thẳng tắp: “Tổ mẫu, lời đồn đãi mấy ngày nay rốt cuộc là liên lụy tới trên người cháu gái khiến cho phủ Quốc Công xấu hổ, cháu gái tự xin đóng cửa tịnh tu, tụng kinh niệm phật một năm để phù hộ cho các trưởng bối có thân thể khỏe mạnh, phủ Quốc Công bình an như ý.”
“Nguyên Nương, con đang nói cái gì vậy?” Điền thị kinh hô một tiếng, nhìn về phía lão phu nhân, “Lão phu nhân, chuyện này, Nguyên Nương vô tội mà, con bé làm như vậy không phải là làm trễ nãi ——”
Lão phu nhân hiểu ý tứ của Điền thị, nhìn La Tri Nhã đang quỳ trên mặt đất: “Nguyên Nương, mẹ của cháu nói đúng, cháu vốn người vô tội bị liên lụy, cũng không đáng bị phạt, tổ mẫu cũng không phải là người hồ đồ như vậy.”
La Tri Nhã ra vẻ kiên định: “Tổ mẫu, ngài và mẫu thân thương yêu cháu gái, cháu gái hiểu được, chẳng qua chuyện này nếu đã dính tới người cháu gái, như vậy dù không sai cũng đã thành sai lầm, cầu xin tổ mẫu đáp ứng thỉnh cầu của cháu gái, coi như là lỗi của cháu gái, vì vậy nên chịu nhận trách phạt.”
Ý tứ lời này của La Tri Nhã chính là đem chuyện kinh mã ôm lên người mình, coi như là hiên ngang lẫm liệt bảo vệ Chân Diệu
Dù sao nếu đứng ở lập trường của phủ Quốc Công, khuê dự của nàng bị hao tổn so với danh dự của Chân Diệu bị hao tổn thì tốt hơn nhiều lắm.
Đại Chu so với các triều đại trước thì dân phong cởi mở, giống như nàng như vậy nhiều lắm cũng chỉ coi như là danh tiếng hư tổn, nếu như là phụ nhân đã có chồng mà bị nam tử bên đường ôm phải như vậy chính là chuyện chê cười.
La Tri Nhã lần này làm ra vẻ, quả nhiên để cho lão phu nhân xem trọng liếc nhìn một cái, thầm nghĩ tới thời khắc mẫu chốt cháu gái này cũng tự hiểu rõ được, lần này bị ủy khuất thì tương lai nhất định phải bồi thường lại cho tốt.
Điền thị liếc thấy thần sắc của lão phu nhân thì trong lòng cười thầm.
Đổi được sự đau lòng của lão phu nhân, nói thật thì tương lai đến cùng có phải lỗ hay không còn không nhất định đâu.
Sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn Chân Diệu, lại nhìn thấy nàng đang đưa tay cầm khối quế hoa cao nhét vào trong miệng, cười híp mắt mà nhìn thì không khỏi tức muốn nổ phổi.
Này, đây là da mặt dày tới như thế nào, Nguyên Nương đều đã có thái độ biểu thị như vậy rồi, nàng là người gây ra lại không muốn cùng nhau xin tội, ít nhất cũng phải là đứng ngồi không yên đi, vậy mà nàng lại còn ăn quế hoa cao
Chẳng lẽ nàng thật cho là người bị ôm trên đường là Nguyên Nương hay sao.
“Chân thị, cháu
thấy thế nào?” Điền thị không tự chủ hỏi lên. Mọi ánh mắt cũng đều nhìn sang
Chân Diệu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thành khẩn: “Nhị thẩm, cháu chỉ là đường tẩu của Nguyên Nương, làm sao có thể có ý kiến gì.”
Điền thị trào lên một ngụm máu.
Cái gì gọi là nói ý kiến với Nguyên Nương, rốt cuộc là người nào phạm lỗi, người khác không biết chẳng lẽ chính ngươi còn không biết hay sao ?
Lão phu nhân từ lúc trong lòng nổi lên hiểu lầm, thấy Chân Diệu như vậy cũng không thấy gì, thở dài nói: “Nếu như thế, liền theo ý của Nguyên Nương đi tổ mẫu sẽ nhớ kỹ, sự ủy khuất của cháu.”
“Tổ mẫu ——” tròng mắt của La Tri Nhã khẽ đỏ.
Mấy tiểu bối lúc này mới lui ra ngoài.
Lão phu nhân lưu lại Điền thị và Tống thị: ” Đang ở trước mặt của Ngũ thẩm các con, chúng ta cũng đem chuyện tâm sự kia của lão Quốc Công năm xưa nói rõ đi. Đứa bé Hạ gia kia thời gian qua sống như thế nào ta cũng tận mắt nhìn thấy, là một người tốt. Mặc dù có chút tật ở mắt nhưng những công việc ngày thường cũng không gặp trở ngại, các con thấy thế nào?”
“Con dâu không có ý kiến gì, Đều nghe lão phu nhân .” Điền thị không chần chờ liền nói
Bà sợ cái gì, lão phu nhân nếu để cho Nguyên Nương đóng cửa một năm, đem chuyện kinh mã ôm lên trên người mình thì liền không có khả năng gả nàng cho một người mù.
Vô luận là Nguyên Nương hay là Hạ gia cũng không thể.
Gả cô nương của phủ Quốc Công đi chính là vì báo ân, lão phu nhân tuyệt đối sẽ không gả cháu gái vừa mới bị tổn hại danh tiếng đi Hạ gia để gây tranh cãi.
Đã khiến cho Nguyên Nương bị ủy khuất rồi, lão phu nhân cũng sẽ không ủy khuất để cho nàng gả cho một người mắt mù nữa.
Tống thị nhàn nhạt mỉm cười: “Con dâu cũng nghe lão phu nhân .”
Lão phu nhân than nhẹ một tiếng: “Nhị nương thông tuệ nhã nhặn lịch sự, cùng Hạ ca nhi của Hạ gia cũng là lương xứng, liền định xuống cho bọn hắn đi.
Hết thảy đã quyết định, Tống thị vẫn treo nụ cười mỉm, đi tới chỗ La Tri Tuệ.