Trời Sinh Một Đôi

Chương 109: Hồ ly trân châu

Edit: Tuyết Y

Beta: sakura

Phủ Vĩnh Vương chiếm diện tích tương đối rộng, Chân Diệu ngồi kiệu mềm khoảng chừng hai khắc chung(*)mới dừng lại.

(*) một khắc chung: 15 phút

Một loạt nha hoàn mặc bỉ giáp nhũ đỏ đứng ở nơi đó, một người trong đó tiến lên nghênh đón chủ tớ Chân Diệu vào trong.

Chân Diệu nhân cơ hội lặng lẽ đánh giá cảnh sắc Vương Phủ.

Vĩnh Vương không hổ nổi tiếng biết hưởng lạc, khắp nơi trong Vương Phủ tinh xảo, mười bước một cảnh, đi giữa nơi này như lạc vào trong tranh.

Chân Diệu cảm giác một đôi mắt của nàng cũng nhìn không đủ.

Nha đầu dẫn đường dẫn các nàng đến một chỗ trong vườn, lại có nha hoàn nghênh tiếp, lên tiếng nói: “Cô nương mời theo nô tỳ.”

Chân Diệu đi theo đến một cái chòi hóng mát, có rất nhiều cô nương tốp năm tốp ba ngồi ở chỗ đó từ lâu.

Thấy Chân Diệu tới đây, có người nâng mắt nhìn một chút rồi thôi, cũng có người quay đầu lại không biết nói gì đó với đồng bạn.

Những tiểu cô nương này đa số đều lạ mặt.

Có lẽ cũng không lạ gì, tiệc sinh nhật của Quận chúa Sơ Hà vốn cũng không tổ chức lớn, cho nên khách mời cũng không khỏi là quý nữ trong đám quý nữ, lấy gia thế của Chân Diệu, trước kia căn bản không có tư cách đến dự.

Chân Diệu lặng lẽ quan sát một vòng, quả nhiên cũng không thấy bóng Đào Uyển của phủ Trường Khánh Bá, sau khi tiếc nuối, lại chọn một chỗ vắng vẻ mà ngồi.

Lại nghe một giọng nói vẫn còn âm điệu trẻ con nói: “Nhị tỷ, sao tiệc sinh nhật của Quận chúa mà con chó con mèo gì đó cũng vào được vậy?”

Chân Diệu nâng mắt nhìn, tiểu cô nương nói chuyện bộ dáng mới mười mấy tuổi, nàng cũng không có ấn tượng gì, nhưng vị Nhị tỷ mà nàng ta gọi thì nàng biết, đó là Nhị cô nương Dương Thanh của phủ Vĩnh Gia Hầu.

Nhìn diện mạo hai người có phần giống nhau, Chân Diệu suy đoán, người nói chuyện hẳn là Ngũ cô nương Dương Liên được tuyển làm thư đồng của Công chúa rồi.

Nói đến thì xem ra vận khí nàng không tệ, vì không thấy bóng dáng Công chúa Phương Nhu đâu.

Chân Diệu không thèm để ý lời nói nhảm của tiểu nha đầu, cười híp mắt cầm chùm nho lên ăn.

Dương Liên thấy Chân Diệu không nhanh không chậm lột vỏ ăn nho, thì dâng lên cảm giác bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trợn to mắt nhìn nàng chằm chặp.

Chân Diệu xoay người một cái, đổi hướng khác tiếp tục ăn nho.

Dương Liên giận phồng má, vừa định mở miệng đã bị Dương Thanh đè tay lại: “Ngũ muội, nếm thử đi, nho này quả thật rất ngọt.”

“Nhị tỷ, muội không ăn. Muội không giống như mấy người nào đó, kiểu như chưa từng thấy nho ấy. A mà thật ra cũng phải, ai biết lần này làm thế nào trà trộn vào đây được, còn không tranh thủ ăn nhiều uống nhiều một chút, sợ rằng sau này cũng không có cơ hội.” Dương Liên dùng ánh mắt liếc xéo Chân Diệu, lúc này có không ít người đều ngừng trò chuyện nhìn sang.

Chân Diệu đưa lưng về phía Dương Liên, tiếp tục ăn nho.

Cũng không chỉ mặt gọi tên mà, nàng vẫn rất độ lượng nha.

Chân Diệu càng như vậy, Dương Liên càng cảm thấy đối phương đang gây sự với nàng ta, bèn cười lạnh một tiếng, nói với nha hoàn áo trắng đứng bên cạnh: “Đi, đưa rổ nho này cho Chân Tứ cô nương đi.”

Nha hoàn kia hiểu tâm ý chủ tử nhất, nàng xách rổ đến cạnh Chân Diệu, cười nhẹ nhàng phúc thân một lễ: “Chân Tứ cô nương, mời dùng từ từ.”

Cả buổi sau Chân Diệu cũng không quay đầu lại.

Nha hoàn kia giật giật khóe miệng, xách rổ lên vòng đến trước mặt Chân Diệu: “Chân Tứ cô nương, mời dùng từ từ.”

Chân Diệu cầm khăn lau khóe miệng, đánh giá nha hoàn áo trắng một cái, cau mày nói: “A Loan, Thanh Cáp, trừ bọn ngươi ra ta còn mang nha hoàn khác tới à?”

“Bẩm cô nương, không có ạ.” A Loan thản nhiên nói.

“À, vậy thì tốt, ta còn tưởng mình nhớ nhầm chứ.” Chân Diệu nói xong, lại cười híp mắt ăn hết một quả nho.

Không ít người có chút thích thú nhìn, còn có người che miệng mà cười.

Nha hoàn áo trắng đỏ mặt: “Chân Tứ cô nương, là cô nương chúng nô tỳ mời ngài ăn.”

Dương Liên dứt khoát đi tới, đứng ở trước mặt Chân Diệu nhìn từ trên xuống: “Sao? Chân Tứ cô nương không nể mặt ta sao?”

Trong lời nói của Công chúa có rất nhiều oán hận với Chân Tứ, nghe nói lần này bị cấm túc không được tới cũng vì nàng.

Nếu mình xả giận thay Công chúa, sau này ở trước mặt Công chúa có thể chèn ép ba người kia rồi.

Dương Liên nghĩ thế, trong lòng có vài phần đắc ý.

Chân Diệu trầm mặt: “Xin lỗi, mẹ ta đã dạy, không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ. Sao vậy, không ai dạy cô nương sao?”

“Ngươi đang nói ta không có giáo dưỡng hả?” Dương Liên giận dữ.

Chân Diệu chớp chớp mắti: “Ta không nói vậy nha, cô nương như thế là tự mình hiểu lấy à?”

“Ngươi!” Dương Liên duỗi ngón tay chỉ vào Chân Diệu, vô cùng giận dữ.

Công chúa nói quả không sai, kẻ này đúng là đáng ghét!

“Chân Tứ cô nương, ngươi nói xá muội như vậy có phần hơi quá đáng rồi.” Dương Thanh đi tới.

Chân Diệu miễn cưỡng nhìn nàng ta một cái, nàng đứng lên, bỏ mấy quả nho trong tay vào giỏ: “Dương Nhị cô nương, lệnh muội nhỏ tuổi không hiểu, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu. Nơi này không phải phủ Vĩnh Gia Hầu, Quận chúa Sơ Hà cũng không chỉ mời hai vị. Làm sao? Mọi người trong khắp thiên hạ đều phải chiều theo tính tình bốc mùi của muội muội ngươi ư? Xin lỗi, tính tình ta thật sự không tốt như ngươi nghĩ đâu. Một khi kích động, nói không chừng còn làm ra chuyện gì đó đấy.”

Nói xong nàng đập tay lên bàn, đúng lúc đập vào rổ đựng trái cây.

Rầm một tiếng, cái rổ xanh được bện tinh xảo thoáng cái đã bị đập bung ra.

Trong chòi che nắng không một tiếng động.

Ánh mắt Âu Dương Đào vẫn chưa hề lên tiếng bỗng sáng quắc, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chặp vào Chân Diệu.

Chưa từng nghe nói Chân Tứ phủ Kiến An Bá biết võ nha. Sức lực lại còn mạnh như thế!

Biểu tình nhàn nhạt của Huyện chủ Trọng Hỉ ngồi ở xa xa lộ ra vài phần hứng thú.

Chân Diệu âm thầm co rút khóe miệng.

Mẹ nó, thật là đau quá đi mất!

Khuôn mặt Dương Thanh lúc xanh lúc trắng, lại không kí©ɧ ŧɧí©ɧ người trước mắt nữa.

Nhỡ đâu đối phương nóng lên, tát nàng một cái, trước mặt nhiều người như vậy nàng thật sự chống không nổi người này!

Huống chi hôm nay còn có thanh niên tài tuấn nổi danh trong kinh thành, nếu như truyền ra tin nàng bị đánh hôn mê thì làm sao nàng sống được?

Chân Diệu nhìn vẻ mặt Dương Thanh, cười cười.

Nói trước là chân trần không sợ đi giày rồi mà.

Lúc tiếng xấu của nàng nổi lên thì hôn nhân cũng đã định, chẳng lẽ hôm nay còn phải nén giận, sợ những tiểu nha đầu lúc nào cũng cố giữ hình tượng hoàn mỹ, muốn tìm lang quân như ý các nàng hay sao?

“Ta tới muộn, đã để mọi người đợi lâu.” Quận chúa Sơ Hà xuất hiện, tất cả mọi người đứng lên, bầu không khí an tĩnh có phần quỷ dị rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

“Biểu tỷ.” Quận chúa Sơ Hà chào hỏi Huyện chủ Trọng Hỉ trước, mấy người vây quanh nàng ngồi vào vị trí chủ vị.

Dương Liên do dự một chút.

Nếu tố cáo Chân Diệu thì sợ Quận chúa Sơ Hà cảm thấy mất hứng, còn nếu không tố cáo lại nuốt không trôi cục tức này.

Trong lúc nàng ta đang xoắn xuýt, lại thấy Quận chúa Sơ Hà nhìn về hướng này.

“Quận chúa.” Dương Thanh kéo Dương Liên chào hỏi Quận chúa Sơ Hà.

Quận chúa Sơ Hà khẽ gật đầu, tầm mắt rơi lên người Chân Diệu: “Chân Tứ, ngươi tới muộn nha.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chân Diệu cũng có chút vi diệu.

Đặc biệt là tỷ muội Dương thị, giống như bị người ta tát một bạt tai lên mặt, nóng rát không biết tư vị gì.

Quận chúa là chính chủ hôm nay, lúc này đến ngoại trừ chào hỏi Huyện chủ Trọng Hỉ có thân phận cao nhất, thế nhưng người thứ hai nàng chào hỏi lại chính là Chân Tứ.

Điều này sao có thể!

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.

Quận chúa Sơ Hà tùy ý đã quen, cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào, dứt khoát đi thẳng tới trợn mắt nhìn Chân Diệu, oán giận nói: “Đã nói muốn ngươi đến làm cho ta mấy con hồ ly nhỏ, thế mà giờ này mới đến, là đợi đến ăn à?”

Tuy đang oán trách nhưng trong giọng nói khó giấu vẻ thân thiết.

Ít nhất người ở đây đều phát hiện.

Huyện chủ Trọng Hỉ nhướn mày.

Thật thú vị.

Vị biểu muội này của nàng không phải trước giờ đều không thích Chân Tứ sao?

Hiếm khi gặp phải người có vài phần hứng thú, Huyện chủ Trọng Hỉ thu lại vẻ mặt lười nhác trước sau như một kia, tiện tay ngắt một quả nho cho vào miệng.

Chân Diệu cười nói: “Nho nhà Quận chúa đúng là ăn rất ngon. Ta mang tiểu hồ ly đến rồi, nhưng mà không ăn được.”

Quận chúa Sơ Hà hồ nghi nhìn nàng.

Chân Diệu nhận một cái hộp nhỏ trong tay Thanh Loan đưa tới: “Chúc Quận chúa sinh nhật vui vẻ.”

Không ít người mấp máy môi.

Tặng quà sinh nhật cho Quận chúa lại bị nàng giành trước!

Có điều tặng quà đầu tiên cũng có chỗ không hay của việc tặng đầu tiên.

Ít nhất là ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào món quà này. Nếu quá keo kiệt chẳng phải sẽ khiến người ta nhạo báng à.

Phủ Kiến An Bá không phải gia đình đại phú gì đó nha.

Vừa nghĩ như thế, không ít người lại ôm tâm tư chế giễu.

Quận chúa Sơ Hà lại không nghĩ nhiều như vậy, một lòng một dạ đều chú ý vào tiểu hồ ly.

Lấy bột nặn sao lại không thể ăn chứ?

Nghĩ như vậy, nàng trực tiếp mở hộp nhỏ ra, khi thấy rõ vật bên trong thì có rất nhiều người kinh ngạc hô một tiếng.

“Đáng yêu quá!”

Chỉ thấy trên đáy hộp lót vải nhung đỏ có đặt một con tiểu hồ ly lớn bằng bàn tay, toàn thân trắng muốt như tuyết.

Sở dĩ nói trắng muốt như tuyết là vì tiểu hồ ly này không biết được ghép bằng bao nhiêu hạt trân châu nhỏ, chỉ riêng đôi mắt là hai viên hồng ngọc nho nhỏ.

Loại trân châu này vì quá nhỏ, nên bình thường đều được xỏ làm châu hoa(*), không tính quý giá lắm, nhưng xâu thành một tiểu hồ ly cũng là sáng tạo khéo léo hiếm có.

(*) châu hoa: là hoa văn được tạo thành từ các chuỗi chân trân trên đồng phục hoặc kiểu tóc của phái nữ. Hình minh họa:TruyenHD

Đặc biệt là một cặp hồng ngọc được gắn làm mắt kia, không có tiểu cô nương nào nhìn mà có thể kháng cự được.

Ánh mắt Quận chúa Sơ Hà đều dán chặt vào tiểu hồ ly, một lúc lâu sau mới khó khăn rời mắt đi, bĩu môi: “Coi như ngươi vượt qua kiểm tra, nhưng mà chỉ có một con, miễn cưỡng cho qua thôi nha.”

Chân Diệu âm thầm liếc mắt.

Đã nói muội tử tâm khẩu bất nhất(*)không đáng yêu nhất mà.

(*)tâm khẩu bất nhất: miệng nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ ngược lại.

Mắt thấy Quận chúa Sơ Hà muốn cất tiểu hồ ly đi, có tiểu cô nương ngứa ngáy trong lòng từ lâu mở miệng: “Quận chúa, chúng ta có thể xem tiểu hồ ly này nhìn như thế nào không?”

Khuôn mặt Quận chúa Sơ Hà đầy vẻ không tình nguyện: “Có gì đẹp đâu mà.”

Nhỡ đâu người nào động tay động chân, nhìn hỏng thì làm sao bây giờ!

Thế là nàng đóng cái hộp nhỏ lại vang tiếng cộp một cái, nhanh chóng để nha hoàn cất vào.

Trong lòng chúng nữ đều ngứa ngáy, hận không thể cướp tới xem từ đầu đến đuôi rồi cho thêu nương trong nhà theo đó làm ra, nhưng lại không có lá gan như vậy.

Có người lại nhìn Chân Diệu vài cái.

Quận chúa Sơ Hà ho khan hai tiếng.

Mọi người tỉnh ngộ, vội vàng đưa quà của mình lên.

Có điều, đã có con tiểu hồ ly làm bằng trân châu nhỏ ở phía trước, tuy những món quà khác đa số đều quý giá, nhưng về mặt khéo léo thú vị lại không bằng.

Quận chúa Sơ Hà đã thấy quá nhiều thứ tốt, nên chỉ cười nói cảm ơn rồi cất vào.

Sau đó sai bọn nha hoàn bày đồ ăn lên.

Chân Diệu thầm thở phào, ngồi vào khỗ khó thấy nhất bắt đầu ăn.

Đầu bếp phủ Vĩnh Vương làm thức ăn cũng có vài phần đặc sắc.

Ánh mắt Huyện chủ Trọng Hỉ vẫn như có như không rơi vào người Chân Diệu, thấy nàng không giống những cô nương khác chuyên chú ôn chuyện với bạn cũ hoặc làm quen bạn mới, mà ngược lại chuyên tâm hưởng thụ món ăn ngon, thế là động tâm tư đi tới.