Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Chân Diệu và La Thiên Trình một trước một sau đi về.
Hàm ca nhi bỗng ngừng lại, xoay người ngẩng mặt nhìn La Thiên Trình: “La Thế tử, huynh không thích Tứ tỷ tỷ của ta à?”
La Thiên Trình đang xách hộp thức ăn bị hỏi vấn đề sắc bén như thế thì sững người, im lặng một lúc lâu.
Hàm ca nhi bĩu môi: “Tứ tỷ tỷ ta tốt như vậy mà huynh không thích, vậy Hàm ca nhi cũng không thích huynh.”
La Thiên Trình nhấp môi.
Thầm nghĩ, hắn căn bản không thèm để ý! Trên đời này vốn cũng không có người nào thích hắn.
Thấy La Thiên Trình không có phản ứng, Hàm ca nhi nổi giận nói: “Sau này Hàm ca nhi chỉ thích Đại tỷ phu, Nhị tỷ phu, Tam tỷ phu, Ngũ tỷ phu còn cả Lục tỷ phu!”
So sánh như vậy, tựa hồ có chút không vui.
Ánh mắt La Thiên Trình híp lại, nhìn về phía Chân Diệu.
Hàm ca nhi vùng khỏi tay Chân Diệu muốn bỏ chạy.
Chân Diệu vội vàng kéo lại: “Hàm ca nhi, đệ làm gì vậy?”
“Đệ muốn đi nói cho tổ mẫu biết, đừng gả Tứ tỷ cho La thế tử, huynh ấy là người xấu.”
Chân Diệu không nhìn ánh mắt đang dần lạnh hơn của La Thiên Trình, dụ dỗ nói: “Hàm ca nhi ngoan, đừng đi nói lung tung với tổ mẫu. Nếu Tứ tỷ không gả cho La thế tử, thì không lấy được chồng nữa.”
Nghe thấy không, thật sự không muốn ngươi từ hôn nha.
Đến lúc đó nàng dựa vào Bá phủ mua một thôn trang nhỏ, nuôi một đội nha hoàn xinh đẹp, nuôi thêm mấy con chó mấy con chim. . . .
Thấy ánh sáng khó hiểu bỗng rực lên trên khuôn mặt Chân Diệu, La Thiên Trình cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Hàm ca nhi nói một câu long trời lở đất: “Tứ tỷ đừng lo, chờ Hàm ca nhi lớn lên, đệ cưới tỷ là được.”
Khóe miệng La Thiên Trình cứng đờ.
“Ha ha ha, Hàm ca nhi, đệ còn nhỏ quá, chờ đệ lớn thì Tứ tỷ đã già rồi.” Chân Diệu nghe lời nói của Hàm ca nhi thì rất buồn cười, tự cho là giải thích đúng.
La Thiên Trình thiếu chút nữa làm rơi hộp thức ăn.
Nữ nhân ngu xuẩn, đây không phải là trọng điểm được không hả?
“Hơn nữa, tỷ là tỷ tỷ của đệ đấy.” Cuối cùng Chân Diệu cũng nhớ tới điểm mấu chốt.
La Thiên Trình quỷ dị cảm thấy hài lòng chút ít.
Hàm ca nhi buồn rầu nhăn nhăn mặt, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Tứ tỷ, đệ có cách rồi, để cho Thần biểu ca cưới tỷ là được!”
Chân Diệu đột nhiên cảm giác bốn phía lạnh xuống.
“Thần biểu ca. . . Tưởng Thần?” La Thiên Trình nhớ tới nam tử đến mời rượu ngày Chân Nghiên lấy chồng, hình như hiểu ra cái gì đó.
Chân Diệu cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng ngăn lời nói nhảm của Hàm ca nhi lại: “Hàm ca nhi chớ nói lung tung, Tứ tỷ đã đính hôn với La thế tử, vô luận như thế nào cũng không thể gả cho người khác nữa.”
“Nhưng mà La thế tử không thích tỷ.”
Chân Diệu vội liếc La Thiên Trình một cái, mặt dày mày dạn nói: “Huynh ấy thích đấy, chỉ vì huynh ấy xấu hổ thôi. . . . . .”
La Thiên Trình. . . .
Cuối cùng Hàm ca nhi cũng dừng cái đề tài này lại, lôi kéo Chân Diệu nói đến chuyện khác.
Nhanh chóng đi tới nơi được bố trí cho Lão phu nhân Kiến An Bá, có một gian phòng nhỏ dùng bữa chay riêng.
Dù sao cũng ở bên ngoài, không chú ý nhiều như vậy, ba người Chân Hoán đã ở bên trong, chỉ là phân ra làm hai bàn.
Thấy Chân Diệu đi vào, Lão phu nhân sẳng giọng: “Tứ nha đầu, sao giờ cháu mới đến?”
Thấy La Thiên Trình theo sát ở phía sau thì sửng sốt: “La thế tử?”
La Thiên Trình quy củ thỉnh an: “Lão phu nhân.”
Lão phu nhân nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu giải thích: “Tổ mẫu, cháu dẫn Hàm ca nhi đi chơi, tình cờ gặp được Thái hậu và Hoàng thượng, món ăn chay này là phần thưởng của Thái hậu, nói là do Minh Lý trưởng lão đích thân làm đấy ạ.”
“A, là món ăn chay Minh Lý trưởng lão làm?” Lão phu nhân có chút khó tin.
Minh Lý trưởng lão là một trong các cao tăng của Hoa Nhược Tự, nổi danh với tay nghề làm đồ chay, chỉ tiếc những năm gần đây rất ít xuống bếp.
Bạch Thược đi lên trước, nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay La Thiên Trình, lấy mấy món ăn ra phân chia đều.
Lão phu nhân cười nói: “La thế tử vẫn chưa dùng cơm nhỉ. Ở lại đây cùng ăn một chút đi.”
Tuy trước có Chiêu Phong Đế phân phó, sau Lão phu nhân muốn mời, Chân Diệu vốn tưởng rằng lấy phong cách hành sự của La Thiên Trình, chắc chắn sẽ lên tiếng cự tuyệt .
Chờ trở về phục mệnh, lại nói mình đã ăn rồi, vì thế sẽ rơi vào kết cục đói bụng cả đêm.
Không ngờ La Thiên Trình lại gật đầu nói: “Đa tạ Lão phu nhân, vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong đã bước đến bên bàn của Chân Hoán, không biết là cố ý hay là vô tình, lại ngồi xuống cạnh Tưởng Thần.
Chân Diệu thấy vậy mồ hôi lạnh cũng muốn đổ ào ào.
Thầm nghĩ, lời của trẻ con mà cũng để trong lòng, bụng dạ thật hẹp hòi.
Tưởng biểu ca đáng thương, hoàn toàn là tai bay vạ gió a.
La Thiên Trình đang lặng lẽ lưu ý phản ứng của Chân Diệu. Thấy nàng ném cho Tưởng Thần một ánh mắt thương hại, trong lòng hắn giận dữ.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, còn chưa gả đi, cũng đã cùng biểu ca của mình ám thông khoản khúc(*)rồi!
(*)ám thông khoản khúc: ý chỉ nam nữ tư thông, mắt đưa mày lại.
Trong lòng phát lạnh, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nâng một chén trà lên: “Tưởng huynh, hôm đó vội quá, chúng ta vẫn chưa uống cho ra trò một bữa. Hôm nay ở đây, ta dùng trà thay rượu, mời huynh một chén.”
Hôm nay Tưởng Thần mặc một bộ áo xanh, giống như một cây trúc cao ngất, trên mặt là nụ cười hệt như mặt trời ấm áp: “Đa tạ La thế tử.”
Một chén trà đã cạn, nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh rót đầy chén trà cho hai người, La Thiên Trình lại nâng chén lên: “Nghe nói Tưởng huynh sắp vào Quốc Tử Giám học rồi? Học vấn như thế, thật là khiến tại hạ bội phục, lại mời huynh một chén.”
Trước đeo sau kính, khóe miệng La Thiên Trình hơi vểnh lên nhưng không thể nhìn thấy.
Mẹ nó, nóng quá!
Trước mặt người ngoài, Tưởng Thần cũng không thất lễ, thấy La Thiên Trình như thế, tất nhiên cũng hơi ngửa đầu, uống cạn trà.
Sau đó, sau đó lập tức phun hết ra.
“Ngôn ca nhi làm sao thế?” Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Lão phu nhân nhìn sang.
Một bàn nữ quyến đều nhìn Tưởng Thần thất thố.
Tưởng Thần thay đổi sự vân đạm phong khinh thường ngày, sắc mặt đỏ bừng.
La Thiên Trình lặng lẽ vểnh khóe miệng.
Bây giờ trong miệng phải bị bỏng đến nỗi nổi bóng rồi a?
Liếʍ liếʍ bóng nước trong miệng mình, La Thiên Trình cười.
Hắn đã từng trải qua thời gian mũi đao vấy máu, chút đau này thực sự không xem là gì, nhưng đối phương lại khác.
“Lão phu nhân, vãn bối thất lễ.” Trên quần áo vấy nước trà, Tưởng Thần đứng lên, sắc mặt ngược lại đã khôi phục như thường, “Các vị huynh trưởng cứ dùng từ từ, tại hạ trở về thay quần áo.”
La Thiên Trình cũng thản nhiên đứng lên: “Lão phu nhân, vãn bối cũng nên trở về phục mệnh với Hoàng thượng rồi.”
Hai người chân trước chân sau rời đi.
Chân Diệu bừng tỉnh đại ngộ.
Uổng công nàng còn nghĩ La Thiên Trình vì lời nói của Hàm ca mà gây sự với Tưởng biểu ca.
Làm sao lại quên ngày Nhị tỷ lấy chồng, Tưởng biểu ca đã chủ động đi mời rượu, hai người nhất kiến như cố rồi sao?
A, nói không chừng là vừa gặp đã thương. . . . . .
Chân Diệu cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, vẫn nên dùng bữa đi.
Gắp một cọng rau nhai kỹ nuốt chậm, thở dài hưởng thụ.
Quả nhiên là cao tăng, có thể phát huy hương vị vô cùng bình thường của thứ rau bình thường nhất đến mức tận cùng thế này.
Xét về mặt khách quan, bản thân mình dùng đủ loại gia vị đặc biệt, nấu nướng phức tạp, rốt cuộc vẫn kém cỏi nha.
Đáng tiếc không có duyên thỉnh giáo a.
Chân Ngọc cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt, chống má thầm nghĩ, La thế tử và Tưởng biểu ca quả nhiên lại cùng đi.
Thật kỳ quái!
Lão phu nhân thấy chuỗi phật châu trên cổ tay Chân Diệu: “Tứ nha đầu, phật châu này ở đâu thế?”
Thấy tất cả mọi người nhìn về phía cổ tay mình, Chân Diệu cười cười: “Không phải cháu trùng hợp gặp phải Hoàng thượng và chủ trì đấy ư? Phật châu này là chủ trì tặng cháu.”
“Thật không?” Lão phu nhân kích động đến mức giọng cũng đổi, đưa tay kéo cổ tay Chân Diệu đến nhìn tỉ mỉ.
Mười tám viên phật châu, chỉ nhỏ cỡ quả anh đào, điêu khắc hình dáng của mười tám vị La Hán, nhìn sơ đã thấy tay nghề tinh xảo tuyệt luân.
Ánh mắt Lão phu nhân quá nóng bỏng, Chân Diệu đưa tay tháo chuỗi phật châu: “Nếu Tổ mẫu thích thì cháu gái biếu ngài.”
“Nha đầu cháu đấy, Tổ mẫu chỉ xem một chút thôi, đây là vật đại sư Minh Chân tặng cháu, sao tổ mẫu có thể đòi hỏi chứ.”
Chân Diệu cười híp mắt nói: “Tổ mẫu, ngài cũng nói đây là Đại sư Minh Chân tặng cháu. Nếu đại sư tặng cho cháu gái rồi thì chính là của cháu, đương nhiên cháu cũng có thể biếu tổ mẫu nha.”
Chân Diệu không nói gì nữa mà tháo tràng hạt xuống rồi đeo lên cổ tay Lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu gái vẫn thích vòng tay Bạch Ngọc của ngài cơ.”
Vừa nói vừa lắc lắc vòng tay Bạch Ngọc trên tay.
Đối với vị trường bối này, Chân Diệu kính trọng bà từ tận đáy lòng.
Vô luận là Chân Diệu trước đây, hay là nàng bây giờ, mất thể diện cũng được, gây chuyện cũng thế, Lão phu nhân cũng đều không thực sự vứt bỏ, vẫn luôn giữ một phần tình cảm bà cháu.
Lão phu nhân vuốt ve phật châu sáng loáng, khóe mắt hơi xót, nhưng lại rất nhanh nén lại: “Vậy tổ mẫu về lại thưởng cho cháu một đôi vòng tay, bảo đảm nhìn đẹp hơn cả cái này.”
“Tổ mẫu đừng quên đấy nhé.” Chân Diệu nháy mắt mấy cái.
Ôn Nhã Hàm yên lặng thấp đầu gắp thức ăn.
Vị Nhị biểu muội này cũng không phải đơn giản, có thể bỏ được thứ quý trọng như thế dỗ Lão phu nhân vui vẻ, khó trách lăn lộn như cá gặp nước ở Bá phủ.
Chân Ngọc ngược lại hoàn toàn không có cảm giác gì, tự lo ăn.
Chân Băng thì không có bao nhiêu khẩu vị, không ngừng nhìn về phía Chân Diệu.
Hôm qua Tứ tỷ đã nói tìm nàng nói chuyện. Hôm nay lại nhắc đến, rốt cuộc muốn nói gì đây?
Chân Diệu chú ý tới vẻ khác thường của Chân Băng, nhớ đến tờ giấy nhỏ hôm qua, lưu luyến để đũa xuống: “Tổ mẫu, cháu ăn no rồi, cháu muốn ra ngoài đi tiêu thực một chút.”
“Trên núi gió lạnh, cháu mặc nhiều quần áo chút rồi đi.” Lão phu nhân dặn dò.
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Chân Diệu đứng dậy, cho Chân Băng một ánh mắt ngầm hiểu.
Rất nhanh, Chân Băng cũng đứng lên: “Tổ mẫu, cháu gái cũng ăn no rồi, cháu cũng đi cùng Tứ tỷ.”
Chân Ngọc xoắn xuýt nhìn món ăn trước mắt.
Nàng còn chưa ăn đủ no nha, thức ăn ngon như vậy ——
“Lục muội hãy ngồi ăn cùng tổ mẫu cho no đi.” Chân Băng nói.
Bây giờ sắc trời đã tối từ lâu, Chân Diệu và Chân Băng đều choàng một chiếc áo choàng, từ từ tản bộ, sau lưng mỗi người có một nha hoàn đi theo.
“Thanh Cáp, ta và Ngũ cô nương đến kia trò chuyện, các ngươi ở đây trông chừng là được rồi.”
“Vâng.” hai nha hoàn cùng lên tiếng nói.
Ngồi trên tảng đá nhẵn bóng lành lạnh, nét mặt Chân Băng ảm đạm xuống, ánh trăng sáng ngời phủ lên khuôn mặt, lộ ra vẻ đau buồn vô cùng.
“Tứ tỷ cũng biết rồi?”
“A?” Chân Diệu có chút không giải thích được.
Thầm nghĩ không phải là muội viết thư nói cho ta biết chuyện này sao, bây giờ lại hỏi như thế, chẳng lẽ xấu hổ?
Chợt nghe Chân Băng xa xăm nói: “Tứ tỷ, không ngờ lại bị tỷ nhìn ra. Không sai, trong lòng muội thích Tưởng biểu ca, nhưng trong lòng Tưởng biểu ca hết lần này tới lần khác lại thích tỷ, tỷ nói làm sao mới tốt đây?”
Đầu Chân Diệu nổ đùng một tiếng, cả người đều không xong rồi.
Nàng, nàng nhìn ra được nhiều chuyện như vậy lúc nào chứ?
Ban đêm vắng vẻ, gió thổi vi vu.
Giữa bóng hoa xoay tròn, một bóng dáng màu xanh đen vô cùng cao ngất.
Một người trợn mắt hốc mồm, một người đầy mặt u buồn, Chân Diệu và Chân Băng hai người đối diện, trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói gì.