“Tổ mẫu.” Đi theo Lão phu nhân vào phòng, Chân Diệu bèn gọi một tiếng.
Âm cuối mang theo sự ngây thơ ngọt ngào đặc biệt của thiếu nữ ở độ tuổi này, Lão phu nhân không nhịn được than thở: “Nha đầu cháu đấy, sao lại không biết buồn thế chứ?”
“Tổ mẫu.” Chân Diệu lại gọi một tiếng, không cãi lại.
Đương nhiên nàng biết buồn, nhưng cuộc sống có thế nào thì đều phải sống, không thể chỉ vì buồn mà mỗi ngày đều bày ra trên mặt, người khác nhìn thấy xui, mình cũng không vui vẻ gì.
Mặc dù Chân Diệu không tin thần phật, nhưng lại tin một điểm là: số mệnh của con người liên quan đến tâm cảnh tối tăm của họ, nếu một người bi quan uể oải, lúc nào cũng cảm thấy mình không may, vậy người đó sẽ phát hiện những chuyện phát sinh trên người mình đều vô cùng xui xẻo.
Nàng mới không muốn xui xẻo mãi đâu. Nàng hy vọng sau này có thể sống tốt, dù đó chỉ là cơ hội xa vời .
“Tứ nha đầu?” Thấy Chân Diệu mơ mơ màng màng, Lão phu nhân gọi một tiếng.
“Á!” Chân Diệu phục hồi tinh thần.
Thấy bộ dạng ngơ ngác như thế của nàng, Lão phu nhân lại than thở lần nữa, hỏi: “Hôm nay tiến cung xảy ra chuyện gì? Sao Hoàng thượng thưởng nhiều đồ cho cháu như vậy?”
“Hoàng thượng gọi cháu gái tiến cung là hỏi chuyện sát thủ kéo vào thôn trang Minh Hinh lúc ấy, cụ thể… Hoàng thượng không cho cháu kể nhiều hơn. Còn việc thưởng những món đồ này là vì Hoàng thượng nhân từ, muốn an ủi cháu đấy ạ.”
Lão phu nhân nghe xong gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Những thứ ban thưởng kia, cái khác cũng thôi, hiếm có nhất chính là cuộn Băng tiêu bích la kia, ngay cả phi tử bình thường cả đời cũng chưa chắc có được một bộ quần áo, vậy mà Hoàng thượng lại ban thưởng cho Chân Diệu một cuộn.
Đây là ân sủng nhường nào chứ!
Hại bà còn nghĩ Chiêu Phong Đế có phải nổi lên tâm tư khác với Chân Diệu hay không nữa.
Phải biết rằng Thái phi năm đó, cũng từng được Tiên Hoàng sủng tín, mà khuôn mặt Tứ nha đầu và Thái phi có phần giống nhau, ai biết phụ tử bọn họ có phải có mắt nhìn giống nhau hay không.
Nhìn ánh mắt hơi mờ mịt của Chân Diệu, Lão phu nhân thật xấu hổ, cảm giác mình suy nghĩ nhiều quá.
Tứ nha đầu còn chưa cập kê, mà đã đính hôn với Thế tử Trấn Quốc Công, dù thế nào, Chiêu Phong Đế cũng sẽ không làm loại chuyện như thế.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng bà bỗng cả kinh. Nếu Chiêu Phong Đế không có ý khác, vậy ban thưởng này thuần túy vì chuyện ở thôn trang Minh Hinh rồi.
An ủi cũng không thể nào ban thưởng một cuộn Băng tiêu bích la!
Nói như vậy, Tứ nha đầu đích thị đã cung cấp chút đầu mối, lập được công lao khó lường rồi!
Lão phu nhân bỗng có chút kích động, mặc dù bà không phải kẻ bán nữ cầu vinh, nhưng nếu Tứ nha đầu được Hoàng thượng coi trọng, thì sau này đến phủ Trấn Quốc Công, chuyện gia thế không cao cũng không phải là gì nữa. Con bé đứng vững gót chân ở nhà chồng, chỗ tốt đối với phủ Kiến An Bá không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến con trai trưởng, con trai thứ hai, cháu gái lớn đến phủ Trưởng Công chúa không chịu thua kém ai, giờ lại thêm Tứ nha đầu, nói không chừng tương lai phủ Kiến An Bá lại có thể tiến thêm một bước nữa.
Giờ đến lượt Lão phu nhân bắt đầu suy nghĩ viễn vông. Chân Diệu cười híp mắt kéo tay Lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngài thích váy sam kiểu nào, cháu dùng Băng tiêu bích la may cho ngài một bộ được không?”
Lão phu nhân thu hồi suy nghĩ, thấy Chân Diệu không chút nào giống đang khách sáo, bèn vỗ vỗ tay nàng: “Nha đầu ngốc à. Đây chính là Băng tiêu bích la đấy.”
“Cháu biết mà, chẳng phải Băng tiêu bích la làm quần áo mặc ngày hè sẽ mát mẻ không đổ mồ hôi ư? Đúng lúc làm một bộ cho tổ mẫu, sau đó lại làm cho mẫu thân và Nhị tỷ mỗi người một bộ, một cuộn có thể làm được năm sáu bộ váy sam, tính ra cũng đủ rồi.”
Lão phu nhân nghe thế, trong lòng vừa cảm động lại bất đắc dĩ, nói: “Nha đầu ngốc à, dù cháu có phung phí, cũng không được như vậy. Tổ mẫu nhận tấm lòng hiếu kính của cháu, nhưng Băng tiêu bích la này màu sáng, tuổi tổ mẫu sao có thể mặc được. Ngược lại Nhị tỷ của cháu, mắt thấy sẽ phải xuất giá, nếu có một bộ quần áo Băng tiêu bích la chống đỡ cũng có khí thế. Như vậy đi, trở về lại mời tú tương ở Thiên Tú Các làm cho cháu và Nhị tỷ của cháu mỗi người một bộ váy sam, còn lại nửa cuộn coi như đồ cưới. Băng tiêu bích la để lâu cũng không cũ, giữ lại cho khuê nữ của cháu dùng cũng được.”
Chân Diệu ngạc nhiên: “Tổ mẫu, ngài nghĩ quá xa rồi nha.”
Lão phu nhân vỗ vỗ nàng, sẳng giọng: “Cái gì mà xa hay không? Bộ dáng phụ thân cháu lớn như thế còn đòi ta kẹo đường để ăn hẵng còn ở trước mắt kìa, thế mà thoáng cái cháu đã lớn như vậy rồi.”
Chân Diệu lắc đầu.
Nghĩ đến mỗi lần La Thiên Trình nhìn thấy mình lại trưng ra bộ mặt ghét bỏ, thật sự không dám nghĩ nàng và hắn còn có thể. . . . . . có con.
Ôi, thật sự không thể nghĩ tiếp nữa. Chân Diệu rợn tóc gáy.
Lão phu nhân cởi bỏ sự khó chịu âm thầm trong lòng, nói đến việc nhà với Chân Diệu: “Ta đã sai bọn nha đầu thu dọn xong Bích Sa Thụ rồi, đồ đạc cháu thường dùng cũng đã đưa đến. Tứ nha đầu cháu có chủ ý gì không? Đến lúc đó điều hai nha đầu cho cháu dùng, hay là gọi hai nha đầu bên Trầm Hương Uyển đến?”
Chân Diệu mới nhớ tới việc hôm nay nàng phải chuyển chỗ, suy nghĩ một chút nói: “Tổ mẫu điều nha đầu sang cho cháu, khó tránh khỏi việc sẽ thiếu người dùng, mà cháu cũng dùng quen nha đầu ở Trầm Hương Uyển rồi, nên cứ dẫn hai người từ bên đó sang đi ạ. Tử Tô là Đại nha đầu tổ mẫu cho, làm việc chu toàn nhất, cứ để ở lại Trầm Hương Uyển xử lý sự vụ, để A Loan và Thanh Cáp tới đây hầu hạ cháu là được rồi ạ.”
A Loan quản lý đồ trang sức và quần áo của nàng, thận trọng lại an tĩnh. Thanh Cáp khí lực lớn, lúc làm thức ăn còn có thể làm trợ thủ cho nàng. Hai người bọn họ thích hợp nhất rồi.
Lão phu nhân không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Lát nữa bảo Bạch Chỉ gọi các nàng đến, sau này bạc tháng của các nàng sẽ do Ninh Thọ Đường ra.”
Chân Diệu vội lắc đầu: “Tổ mẫu, cái này không được, cháu đã mang theo hai nha đầu ở chỗ ngài ăn uống miễn phí, bạc tháng sao có thể để chỗ ngài phát được, đến lúc đó tự dưng bị người ta nói xấu.”
Lão phu nhân nghiêm mặt: “Ai dám!”
Vô luận là chỗ nào cũng không có sự công bằng tuyệt đối, bà là Lão phu nhân, có hơi ưu ái vãn bối nào một chút, chẳng lẽ còn ai dám tranh cãi trước mặt bà hay sao?
Nếu người nào cả điểm này đều nghĩ không thấu, thì cũng chỉ là thứ mục nát thôi. Vậy bà lại càng không cần quan tâm.
Lão phu nhân nghĩ đến Lý thị, lại bắt đầu nhức đầu.
Chân Diệu kéo tay Lão phu nhân cánh tay: “Tổ mẫu, ngài quên rồi à? Bây giờ cháu là người có tiền rồi nha.”
Lão phu nhân ngẩn ra, sau đó cười: “Đúng rồi, nha đầu cháu hiện giờ có không ít tiền rồi. Được, vậy thì theo ý cháu đi.”
Thôi, dù không ai dám nói gì trước mặt bà, nhưng nếu trưởng bối xem thường nói này nọ Tứ nha đầu vài câu, thì con bé cũng chỉ có thể chịu thôi.
“Tổ mẫu, vậy cháu sang thăm tổ phụ một chút nhé.” Chân Diệu đứng lên.
Lão phu nhân gọi nàng lại: “Đại bá nương cháu đã qua đó rồi. Thái y nói nhiều người cũng không nên, buổi tối có bá phụ, phụ thân và đại ca cháu thay phiên nhau rồi. Cháu cứ sắp xếp bản thân cho tốt trước, dưỡng tinh thần cho tốt để ngày mai còn phải tiến cung bồi Công chúa Phương Nhu, chuyện hầu hạ tổ phụ thì bắt đầu từ ngày mốt đi.”
“Vâng thưa tổ mẫu, vậy cháu đi xuống thu xếp trước một chút.”
“Bạch Thược, dẫn Tứ cô nương đi xuống thu xếp đi.”
Bạch Thược hầu hạ ngoài cửa đi tới, cười nhẹ thi lễ: “Tứ cô nương, xin đi theo nô tỳ.”
Bích Sa Thụ mà Chân Diệu sắp vào ở là một gian phòng lớn được ngăn ra ở gian phía Tây. Bên ngoài bày hai ghế dựa và một chiếc bàn con, gần cửa sổ có một bàn dài viết chữ, đầy đủ giấy và bút mực, trên bệ cửa sổ còn có một cái chậu cá, bên trong có một con cá ngũ sắc nhỏ bơi lội tung tăng.
Thấy Chân Diệu dán mắt nhìn chậu cá, Bạch Thược cười nói: “Trước kia lúc Đại cô nương ở đây, khi luyện chữ mệt thì thích nhìn cá bơi lội, nói như thế tốt cho mắt.”
“Đại tỷ tỷ thật hiểu biết.” Chân Diệu mỉm cười nói.
Khi Đại cô nương Chân Ninh chưa lấy chồng, người ưu tú như Chân Nghiên cũng bị làm nền, trở nên ảm đạm vô quang. Mà dưới tình hình phủ Kiến An Bá đang suy thoái, có thể trở thành mỹ nữ nổi danh Kinh Đô, gả vào phủ Trưởng Công chúa, sao có thể là một nữ tử tầm thường được.
Chân Diệu thấy đồ đạc thường dùng của mình đều đã được sắp xếp ổn thỏa thì nói với Bạch Thược: “Phiền Bạch Thược tỷ tỷ dẫn ta đi tắm.”
“Cô nương khách khí.”
Chân Diệu tắm rửa xong, cuối cùng cũng có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Nghĩ tới ngày mai còn phải tiến cung bồi vị Công chúa lúc nào cũng gai mắt nàng thì đau đầu một trận, dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, mê man chìm vào giấc ngủ.
“A Loan, đã đến lúc dùng bữa tối rồi. Tứ cô nương còn chưa tỉnh sao?” Bạch Thược đi vào hỏi.
A Loan vẫn canh giữ ở phòng ngoài, nghe vậy đứng lên nói: “Bạch Thược tỷ tỷ chờ chút, muội vào xem sao. Hôm nay cô nương quả thật quá mệt mỏi rồi.”
Vào sau vách ngăn lụa, thấy Chân Diệu ngủ trên giường khắc hoa sen, tóc đen che nửa bên mặt, lộ ra nửa bên mặt đỏ bừng.
A Loan cười cười, nhẹ nhàng gọi cô nương.
Thấy Chân Diệu không có động tĩnh, lại gọi một tiếng nữa.
Chân Diệu vẫn không có phản ứng.
Trong lòng A Loan cảm thấy có chút bất an, cúi người cầm tay Chân Diệu. Vừa đυ.ng vào lập tức giật nảy người, vội đưa tay đặt lên trán Chân Diệu.
Sắc mặt A Loan thay đổi, vội lay Chân Diệu: “Cô nương, cô nương, ngài tỉnh dậy đi.”
Chân Diệu đẩy tay A Loan ra theo bản năng, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Đừng ồn. Ta. . . . Ta muốn ngủ. . . . . .”
“Tứ cô nương sao vậy?” Thấy bên Chân Diệu chậm chạp không có động tĩnh, Bạch Thược không nhịn được hỏi.
A Loan vội vã đi ra ngoài, sắc mặt khá khó coi: “Bạch Thược tỷ tỷ, cô nương nhà muội phát sốt rồi, người nóng hừng hực cả lên.”
Bạch Thược cũng bị dọa giật mình. Thế này là sao chứ? Mới đưa đến Ninh Thọ Đường, ngay cả cơm còn chưa có thời gian ăn đã phát sốt. Nếu Lão phu nhân biết không biết sẽ trách tội thế nào nữa!
“A Loan muội muội, trước tiên muội chăm sóc kỹ cho Tứ cô nương, ta đi bẩm báo Lão phu nhân.” Bạch Thược nói xong vội vã đi.
Mặc dù trong lòng A Loan đang sợ hãi, nhưng ngoài mặt coi như trầm ổn, phân phó tiểu nha đầu nói: “Nhanh đi mang khăn thấm nước lạnh đến đây.”
Đặt khăn ướt vắt khô nước lên trán Chân Diệu, nhìn gò má đỏ bừng bừng của nàng, vành mắt A Loan hơi đỏ, lẩm bẩm nói: “Đang yên lành, sao cô nương lại phát sốt rồi?”
Bên Lão phu nhân, bà nghe thấy Bạch Thược bẩm báo cũng cả kinh, tự mình sang đây thăm, vội vàng sai người đi mời đại phu.
“Vương đại phu, cháu gái ta rốt cuộc bị sao vậy?”
Vương đại phu đứng lên, sắc mặt ngưng trọng: “Xem sắc mặt và mạch tượng của cô nương, quả thật trúng gió, lão phu viết một đơn thuốc thanh nhiệt cấp nước, uống vài thang là khỏe thôi.”
“Làm phiền Vương đại phu.” Lão phu nhân nói cám ơn liên tục.
Vương đại phu là đại phu có chút danh tiếng của Nhạc Nhân Đường ở kinh thành, lời ông nói đương nhiên Lão phu nhân tin tưởng không hề nghi ngờ.
Thật không ngờ uống một thang thuốc, Chân Diệu không ngừng đổ mồ hôi, đến ngày hôm sau lại có phần thoi thóp.
Bên này, mọi người trong phủ Kiến An Bá giống như kiến bò trên chảo nóng. Bên kia, Công chúa Phương Nhu nhận được tin Chân Diệu cáo ốm không đến, nổi giận một trận lớn.