Lời vừa nói ra, trong phòng tất cả nha hoàn đều sửng sốt, kể cả Tử Tô từ trước đến nay lúc nào cũng trầm ổn.
Phải biết rằng, đây là nhận thánh chỉ đó!
Chân Diệu cũng có chút bối rối.
Cao cao thánh chỉ quả nhiên là thật, nhưng tại sao lại liên quan tới nàng ?
Lúc này suy nghĩ của nàng có phần chậm nửa nhịp, đầu óc còn phát mộng, tay đã động.
Lưu loát đem ngân phiếu bỏ vào trong hộp nhỏ, còn theo bản năng vuốt phẳng mấy cái.
Một đám nha hoàn đều lảo đảo.
Cô nương, trong tình huống này, thái độ của người lại tỏ ra lưu luyến với ngân phiếu là thích hợp sao?
Trên mặt Chân Diệu nhìn như là bình tĩnh, kỳ thực bước nặng bước nhẹ đi đến tiền viện.
Ở tiền viện, một đám đông người đã quỳ ở đó, bao gồm cả lão bá gia thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Vô số ánh mắt đều nhìn nàng.
Chân Diệu nhìn nhìn, nhấc nhấc chân váy, ở một góc nhỏ điệu thấp quỳ xuống.
Sau đó, một âm thanh bén nhọn vang lên, ở trong viện im lặng đến một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, âm thanh phát ra cực kỳ chói tai: “Kiến An bá phủ Chân Tứ cô nương tiếp chỉ.”
Mọi người trong Kiến An bá phủ đều quỳ xuống, mặc dù không dám ngẩng đầu, tuy nhiên cũng hướng về phía Chân Diệu nhìn qua.
Tâm của lão phu nhân treo lên.
Tứ nha đầu có cơ trí như thế nào, cũng chỉ có mười bốn tuổi, vạn nhất lúc tiếp chỉ làm không đúng nghi thức….
Đêm thất tịch, cháu gái đạt được nhiều tài danh sẽ bị trôi theo dòng nước hết mất.
Thái độ khϊếp sợ của Chân Diệu đã qua, đối với hoàng gia trời sinh là sợ hãi, nhưng là người không thuộc về triều đại này thì cũng không có khắc sâu sợ hãi như vậy.
Hai tay nàng chống xuống đất, làm đại lễ cho dù ai cũng không tìm ra khuyết điểm, giọng nói mềm mại, ngọt ngào vang lên: “Dân nữ tiếp chỉ.”
Lão phu nhân, thật to thở phào nhẹ nhõm.
Chân Diệu cúi thấp đầu, liếc nhìn thấy áo choàng màu lam thêu mãng xa dữ tợn bị gió thổi giật giật, một đoạn âm thanh trầm bổng du dương rực rỡ gấm hoa vang lên.
Hoàn hảo đại ý là nàng nghe rõ, tóm lại chính là do hội nữ nhiđêm thất tịch nàng tỉa xảo quả hoa qua được bình luận là tuyệt phẩm, Hoàng thượng tò mò muốn nhìn mặt nàng một cái.
Bởi vì chuyện này mới muốn gặp nàng, trong lòng Chân Diệu càng bình tĩnh.
Có câu nói là vàng thật không sợ lửa, ở phương diện trù nghệ nàng không sợ gì cả.
“Tạ chủ long ân.” Trên mặt nàng càng tỏ ra bình tĩnh, Chân Diệu nhận lấy thánh chỉ Minh hoàng tơ lụa.
Thái giám tuyên chỉ họ Ngụy, nhưng chỉ có hai mươi tuổi, coi như cực kỳ hòa hảo, thấy thái độ của Chân Diệu đón nhận thánh chỉ bình tĩnh như vậy, trên mặt cũng hiện ra ngạc nhiên.
Hắn phụng mệnh truyền chỉ cũng nhiều, những người kia đều đi đứng phát run, cựu thần hai tay run rẩy nhận thánh chỉ không biết bao nhiêu, như Chân Tứ cô nương ở tuổi này thể hiện ra, thật là hiếm có.
“Chân Tứ cô nương, xin đi cùng chúng ta.”
Đại phu nhân Tưởng thị sai người chuẩn bị túi bạc nhét vào trong tay áo của Ngụy công công nói: “Tứ cô nương nhà ta, xin Ngụy công công chiếu cố nhiều thêm.”
Ngụy công công cũng không có từ chối, thản nhiên nói: “Thế tử phu nhân quá khách khí.”
Nói xong mang theo Chân Diệu rời đi.
Ôn thị khó nén được lo lắng lo lắng, nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân, Diệu nhi nhỏ tuổi, cũng không kịp dặn dò gì đã bị tuyên vào cung, vạn nhất…”
Lý thị ai nha một tiếng, nói: “Tam đệ muội nói rất đúng a, vạn nhất tứ nha đầu chọc họa, chẳng phải sẽ liên lụy đến Bá phủ…”
Lão phu nhân sa sầm mặt nói: “Hai người các người đều câm miệng!”
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lý thị: “Lý thị, con ngại cuộc sống ở Bá phủ trôi qua rất tốt sao? Đang êm đẹp lại nói lời xúi quẩy làm gì?”
Sau đó là nhìn về phía Ôn thị nói: “Ôn thị, conlà mẫu thân của Tứ nha đầu, nhưng không có giữ được bình tĩnh như Tứ nha đầu, dặn dò cái gì, tính toán dặn dò để nó hoang mang lo sợ sao?”
Một phen nói xong làm Ôn thị mặt đỏ đến cả mang tai.
Lão phu nhân thở dài nói: “Tam lang gần đây càng ngày càng hồ nháo rồi, ta nghe nói đã nửa tháng hắn không về phủ, đều ở Sở tiêu các có phải hay không?”
Nhắc đến Tam lão gia, Ôn thị vẻ mặt lãnh đạm gật đầu.
Đối với nam nhân kia, nàng đã không còn hy vọng gì.
Lão phu nhân nhìn thấy, lắc lắc đầu một cái nói: “Như vậy đi, Ôn thị, ta làm chủ vì Tam lang nạp một phòng lương thϊếp, để cho hắn bớt phóng túng, cứ để nó ở bên ngoài tùy ý hồ nháo, sớm muộn cũng chọc họa.”
Mặt Ôn thị không chút thay đổi nói: “Đếu do lão phu nhân làm chủ.”
Lão phu nhân thở dài thật lâu, vịn tay Bạch chỉ rời đi.
Tùy ý nhét thϊếp vào trong phòng của nhi tử, bà vốn không có ý định làm, nhưng hiện nay nhìn bộ dạng Ôn thị như vậy, thật là khiến cho người cảm thấy quá thất vọng.
Nói về ba con dâu, nàng vừa ý nhất là Tưởng thị, thương tiếc nhất là Ôn thị.
Cũng không phải là tính tình của Ôn thị làm bà thích, mà là Ôn thị ở trong thế đạo này không giống như hầu hết nữ tử khác, là đơn độc đơn thuần.
Nàng ấy vẫn cứ nghĩ một đời một thế hai người.
Đúng là một đứa ngốc.
Bà là bà bà cũng là nữ nhân.
Liền nhìn một chút lần này, có thể hay không đánh vỡ cục diện bế tắc.
Vô luận là Ôn thị học được thông minh, hay là hai vợ chồng quay lại tốt đẹp, so với nàng một dạng gần đất xa trời cũng tốt hơn đi.
Chân Diệu xuống kiệu, được Ngụy công công dẫn đi vào trong cung.
Ngói đỏ tường xanh, mái cong vách tường chạm trổ, mái ngói lưu ly dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh vàng rực.
Chân Diệu thành thành thật thật cúi đầu đi về phía trước.
Đường lát đá quý làm cho mặt đất bóng loáng sáng như gương, nàng thậm chí không dám đi quá nhanh, sợ ngã một cái sẽ mất hết thể diện.
Con đường này, vô cùng dài dằng dặc.
“Ngụy công công, mang theo tiểu nha đầu đi đâu vậy?” Một giọng nói lộ ra chút khinh bạc vang lên, nhưng vô cùng dễ nghe.
Hôm nay Chân Diệu tiến cung cũng không kịp ăn mặc chải chuốt lại, vẫn là bình thường chải đầu bách hoa phân, búi tóc trừ bỏ có một cây trâm vàng cố định, cũng chỉ có cài một vòng hoa lài.
Mặc dù váy chất vải khá tốt, nhưng ở trong hoàng cung vàng xanh rực rỡ, bị nhận nhầm là một tiểu nha đầu cũng không kỳ quái.
Chẳng qua là, nàng có chút ngạc nhiên, ai lại có gan lớn như vậy nói chuyện tùy ý.
“Thưa Lục hoàng tử, là Hoàng thượng tuyên Kiến An bá phủ, Tứ cô nương vào bái kiến.”
Người đi đến bước chân rõ ràng ngừng lại, giọng nói có chút ngạc nhiên: “ Kiến An bá phủ?”
“Dạ, chính là Chân tứ cô nương ở hội nữ nhi đêm thất tịch làm xảo quả hoa qua, được bình luận là tuyệt phẩm.” Ngụy công công nghĩ đây cũng không phải là bí mật gì, Lục hoàng tử lại là một trong những hoàng tử được hoàng thượng tương đối sủng ái, liền giải thích.
“Hội nữ nhi đêm thất tịch a…” Giọng nói của Lục hoàng tử càng thêm kinh ngạc, tiến gần thêm một bước nói: “Ngẩng đầu lên cho ta nhìn.”
Chân Diệu quả thật muốn đánh người.
Đây ruốt cuộc là cái gì? Nữ tử gặp phải đăng đồ tử cũng thôi, làm sao đường đường Lục hoàng tử, cũng có bộ dáng, giọng nói này.
Đối với Lục hoàng tử nàng không có can đảm đánh một phát, chỉ đành phải thi lễ một cái: “Dân nữ bái kiến Lục hoàng tử.”
“Ngẩng đầu lên cho ta nhìn.” Giọng nói của Lục hoàng tử đã không kiên nhẫn.
Chân Diệu lặng lẽ nắm tay lại.
Thật cảm thấy khuất nhục, vô lực phản kháng.
Đang muốn ngẩng đầu, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Lục hoàng tử, Long Vệ bên kia đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài có muốn hay không qua nhìn một chút?”
“Nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt rồi?” Lục hoàng tử nhấc chân từ bên người Chân Diệu đi qua.
La Thiên Trình? Ánh mắt Chân Diệu lướt qua người nọ, nhìn Ngụy công công một cái.
Ngụy công công nhớ tới quan hệ của Chân Tứ cô nương với La thế tử, hiểu ra cái gì, cũng sợ, tự nhiên chen ngang, vội nói: “Lục hoàng tử, La thế tử, nô tài đi trước phụng mệnh.”
Lục hoàng tử quay lại nhìn thoáng quá bóng lưng của Chân Diệu đã đi xa, hướng La Thiên Trình, cười nói: “ThiênTrình, ta giờ mới nhớ ra, Chân Tứ cô nương là vị hôn thế của ngươi đúng không?”
“Đúng.” La Thiên Trình thản nhiên nói.
“Ha ha, Kiến An bá phủ cô nương, cũng là một người có tài.” Lục hoàng tử vỗ vỗ vai La Thiên Trình, bỏ lại một câu không đầu không đuôi đi về phía trước.