Triệu Phi Thúy nhìn tác phẩm của Chân Diệu, vẻ mặt khó coi không sao tả xiết, càng làm nàng khó chịu hơn là, vô số lời ca ngợi đóa mẫu đơn kia cứ không ngừng rót vào tai nàng.
Chẳng lẽ nàng khổ công chuẩn bị suốt một năm, cứ như vậy mà thua ư, lại còn thua dưới tay kẻ mà nàng căm ghét nhất!
“Phi Thúy, ngươi đang nghĩ cái gì thế, xảo quả còn chưa làm xong đâu!” Quận chúa Sơ Hà lạnh lùng quát một tiếng.
Triệu Phi Thúy giật mình hoàn hồn, đúng rồi, tranh tài vẫn còn chưa kết thúc.
Cho dù khắc trái cây thua, nhưng còn xảo quả, nếu có thể thắng, sẽ coi như là hòa nhau.
Nghĩ như vậy, nàng vội vàng lấy bột nhào, dính những sợi mì dài nhỏ đã nguội lạnh lại với nhau, một đóa hoa nhìn giống như hoa cúc liền hiện ra.
Liên tiếp nặn ba đóa, cầm chúng lên cẩn thận đặt vào trong chảo rán.
Được làm nóng, sợi mì lần nữa nở ra, ba đóa hoa cúc màu vàng với những hình dáng khác nhau đã được tạo thành.
Triệu Phi Thúy nhìn thoáng qua đồng hồ nước tính giờ, rồi nhìn về phía chân Diệu.
Chân Diệu vẫn đang mải miết nhào nặn, trên chiếc khay bên cạnh nàng, là năm cục bột với những hình thù kỳ quái.
Triệu Phi Thúy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chân Tứ, ngươi định nhận thua à, thời gian đã sắp hết rồi đấy.”
“Hả, đã sắp hết thời gian rồi sao?” Chân Diệu dừng động tác nhào nặn lại, nhìn lướt qua đồng hồ nước, vẻ mặt may mắn, “Đa tạ Triệu Thất cô nương đã nhắc nhở.”
Lại có tiếng cười truyền đến, khiến Triệu Phi Thúy giận đến sôi máu.
Nàng ta tuyệt đối là cố ý, cái đồ nha đầu chiết tiệt này!
Chân Diệu lần này thật sự không hề cố ý, thời gian tranh tài quá gấp gáp, khắc hình hoa mẫu đơn trên quả phức tạp như vậy, nàng bận rộn đến mức hai tay co rút, đã quên khuấy mất chuyện thời gian.
Không dám chậm trễ nữa, Chân Diệu dùng mấy ngón tay vẫn còn đau nhức cầm mấy cục bột lên, lần lượt bỏ vào trong chảo.
Cục bột nho nhỏ nở ra, chiếc nào cũng to bằng lòng bàn tay.
Chân Diệu vớt hết lên, đặt lên chiếc khay đã chuẩn bị sẵn, khẽ nhắc nhở tiểu nha đầu đã sớm trợn mắt há mồm: “Đừng ngây người nữa, có thể bê qua cho mọi người xem được rồi đấy.”
Vẻ mặt tiểu nha đầu khϊếp sợ, bưng khay đi cho mọi người xem.
Sóng vai cùng nàng còn có tiểu nha đầu đang bưng ba chiếc bánh xảo quả hình hoa cúc của Triệu Phi Thúy.
Mọi người đã sớm tò mò không hiểu tại sao tiểu nha đầu kia lại có vẻ mặt như vậy, chỉ liếc nhìn xảo quả của Triệu Phi Thúy một cái, rồi lập tức dời mắt nhìn sang xảo quả của Chân Diệu.
Xảo quả ở trên khay, không ngờ lại là năm con tiểu hồ ly màu vàng óng, hoặc đứng hoặc nằm, với đủ loại tư thái khác nhau!
“Trời ơi, sao bột mì lại có thể nặn được thành hình dáng phức tạp như vậy, lại còn không bị vỡ ra nữa chứ?” Một tiểu nương tử có tìm hiểu về các loại mì sợi khẽ thốt lên.
Thông thường, bột mì có thể nặn được thành các loại hình dáng khác nhau, nhưng phải dùng đến khuôn ép, hơn nữa còn phải cho vào nồi hấp chín, cho trực tiếp vào nồi để rán như Chân Diệu, lại có thể rán ra hình tiểu hồ ly như vậy, quả thật là trước nay chưa từng thấy!
So sánh như vậy, thậm chí ngay cả đóa mẫu đơn mà nàng vừa mới điêu khắc ra, cũng chẳng đáng là gì.
Không nghi ngờ gì nữa, lần này Chân Diệu đã thắng, hơn nữa lại còn thắng tương đối đẹp.
Thành quả của hai người được đưa đến chỗ ban giám khảo.
Ban giám khảo có nữ quan từ trong cung, ngoài ra còn có mấy phu nhân có được coi là có tài danh, đứng đầu là phu nhân của vị Tế tửu Quốc Tử Giám.
*Tế tửu: Một chức quan trong trường Quốc Tử Giám, tương đương với Hiệu phó ngày nay.
Vị phu nhân này họ Lạc, thời trẻ được mệnh danh là tài nữ đệ nhất kinh thành, hiện là người chủ trì hội nữ nhi đêm thất tịch của Đại Chu, là nhân vật duy nhất nắm trong tay danh hiệu đứng đầu của tất cả các cuộc so tài.
Lạc phu nhân nhìn đóa mẫu đơn mà Chân Diệu điêu khắc ra kia, lại nhìn về phía năm con tiểu hồ ly vô cùng sinh động, nói ra hai chữ: “Tuyệt phẩm.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.
Đã bao nhiêu năm rồi, trong cuộc thi làm xảo quả khắc trái cây, không có sản phẩm nào được đánh giá là tuyệt phẩm!
Một người trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh như Chân Nghiên, đầu ngón tay cũng đã run rẩy, bắt lấy bàn tay Chân Diệu vừa bước xuống đài: “Tứ muội, muội nghe thấy không, muội được đánh giá là Tuyệt phẩm đấy!”
Chân Diệu không hứng thú lắm với việc đánh giá xếp loại, ngược lại, đối với đống trang sức làm đồ cá cược kia, nàng lại vô cùng hứng thú.
Ai bảo hiện tại tình hình kinh tế của nàng lại đang quá eo hẹp chứ.
Bước mấy bước đi tới, ra hiệu cho A Loan thu dọn đồ vào, rồi quay sang Triệu Phi Thúy sắc mặt đã trắng bệch, cười nói: “Triệu Thất cô nương, đa tạ.”
“Ngươi ——” Triệu Phi Thúy không nhịn được giơ tay lên, nhưng lại nhìn bốn phía, đành oán hận để tay xuông.
Đang có mặt nhiều người như vậy, nàng không thể gánh thêm cái tiếng điêu ngoa, đánh người.
Mất đồ ban thưởng của Hoàng hậu nương nương đã đủ nghiêm trọng, nếu còn gánh thêm tiếng xấu, nàng còn mặt mũi nào để sống nữa.
“A Loan, lên lấy xảo quả với trái cây khắc mà ta làm, chúng ta về phủ.”
Có những bảo bối này rồi, Chân Diệu cũng không định nán lại thêm nữa, ở đây người đông chen chúc thế này, chẳng may bị mất đồ thì biết phải làm sao.
“Này, ngươi chờ một chút.” Công chúa Phương Nhu rẽ đám đông đi tới.
Đối với tiểu cô nương từ trên trời rơi xuống này, Chân Diệu cực kỳ tốt tính cười cười: “Tiểu muội muội, làm sao thế?”
Công chúa Phương Nhu chán ghét chau mày: “Ai là muội muội của ngươi, đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ!”
Chân Diệu hoàn toàn không có cảm giác bị lấy mặt nóng dán mông lạnh, thu lại nụ cười, hỏi: “Thế cô nương bảo ta ở lại làm gì thế?”
Mấy quý nữ nhận ra công chúa Phương Nhu, đầu tiên là giật mình sợ hãi, sau đó trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
Nếu Chân Tứ đắc tội công chúa, không biết sẽ như thế nào.
“Phương Nhu, sao muội lại tới đây?” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Nhìn người đi ra là Huyện chủ Trọng Hỉ, công chúa Phương Nhu bất mãn sẵng giọng gọi biểu tỷ.
Lúc này, Chân Diệu đã biết tiểu công nương kia là ai.
Lão Kiến An bá có một muội tử năm xưa vào cung, bây giờ đã là lão thái phi rồi, bọn nàng là cô nương của Kiến An Bá phủ, thỉnh thoảng cũng có cơ hội được vào thăm hoàng cung.
Dĩ nhiên, loại cơ hội được ban ơn như vậy cực kỳ ít, nhưng đối với một vài nhân vật quan trọng trong cung, các nàng cũng được người trong nhà nói qua một chút.
Đương nhiên Chân Diệu biết đại danh của Công chúa Phương Nhu, chỉ là tên với người không giống nhau thôi.
Chân Diệu nhìn Huyện chủ Trọng Hỉ một cái.
Nàng đột nhiên xuất hiện nhắc nhở thân phận của Công chúa Phương Nhu, là đang giúp mình sao?
Nhưng mình và đối phương, trước giờ chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Không ngờ Huyện chủ Trọng Hỉ thấy Chân Diệu nhìn nàng, lại khẽ gật đầu.
Công chúa Phương Nhu cảm thấy không có gì vui nữa.
Vốn biết người nọ là vị hôn thê của Thiên Trình biểu ca, nàng rất không thích, cố tình không để lộ thân phận là định nếu nàng ta thất lễ, thì lấy đó làm cớ trách phạt một trận, không ngờ lại bị biểu tỷ vạch rõ thân phận.
Tuy Công chúa Phương Nhu mới mười tuổi, nhưng cũng hiểu chưa đủ tuổi mà đã chạy đến lễ thất tịch của dân gian chơi đùa là không thỏa đáng, nên không có ý định ở lâu, chỉ vào xảo quả và trái cây khắc mà Chân Diệu làm, nói: “Cái này, ta mua.”
Sau đó hếch cằm chờ Diệu trả lời.
Không ngờ Chân Diệu lại vô cùng thoải mái gật đầu: “Được.”
Rất nhiều người sửng sốt đồng thời âm thầm thở dài, không được xem trò hay rồi.
Chân Tứ này, sao lại chẳng có chút cốt khí nào vậy, Xảo quả với trái cây khắc được đánh giá là tuyệt phẩm, công chúa nói mua liền đồng ý luôn, tốt xấu gì cũng phải phản kháng một chút chứ.
Chân Diệu lúc này đã sáng tỏ, rất là hiểu được ý tứ trong ánh mắt của quần chúng, ngoài mặt là bộ dáng nghiêm chỉnh đàng hoàng, trong bụng lại nghĩ thầm, đùa sao, xảo quả với trái cây khắc này có làm tốt hơn nữa thì cũng không để được quá hai ngày là hỏng, có thể bán đi được, đương nhiên nàng phải cười thật to rồi.
Công chúa Phương Nhu cũng không ngờ Chân Diệu lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, ngẩn người tháo một chiếc vòng tay ở cổ tay ra.
La Thiên Trình đi tới, nhàn nhạt lướt nhìn Chân Diệu một cái, khẽ nói với công chúa Phương Nhu: “Công chúa, như vậy không ổn.”