Giả Ngoan

Chương 8

"Tốt rồi." Hạ Húc đứng vững về sau, lại bổ sung: "Cô đừng tưởng rằng tôi quan tâm cô, tôi chỉ là thấy cô tốt ý mang cho tôi bữa sáng, nên mới đến đây giúp thôi.".

Có qua có lại, anh không muốn nợ ân tình, đây là Hạ Húc tự cho mình lập quy tắc.

Nguyễn Tinh Loan ngốc lăng nhìn xem anh, Hạ Húc đem rác trên đất nhặt lên, về sau lại như không có việc gì đi khỏi, câu ngủ ngon cũng không thèm nói.

Phảng phất sự tình vừa rồi, cái gì cũng chưa từng xảy ra,hệt ảo giác như phù dung sớm nở tối tàn.

Nguyễn Tinh Loan nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, đứng dậy, tiến lên đem cửa phòng mình khóa trái.

-

Sáng ngày thứ hai.

Nguyễn Tinh Loan cố ý dậy rất sớm, lúc Hạ Húc đến, cô đã đem bữa sáng ăn xong cả rồi.

Cô đeo lên túi sách, liền muốn đi ra ngoài, Mai di gọi lại: "Tiểu thư, cô ngồi nghỉ ngơi một chút, chờ thiếu gia cùng đi."

Nguyễn Tinh Loan đáp: "Không có việc gì, cháu có thể đi xe buýt đến trường."

Miễn cho Hạ Húc thấy phải cùng cô  đi trường học, lại không ăn bữa sáng, mà đi một mình.

"Tiểu thư, sáng sớm, xe buýt bên trên người rất nhiều ." Mai di nhìn về phía  trên lầu Hạ Húc từ từ đi xuống, "Thiếu gia cậu nói có đúng hay không?"

Hạ Húc một mặt hờ hững, bất quá nghĩ đến sáng sớm hôm qua ngồi xe buýt trải qua, anh lại xoắn xuýt một lần.

Buổi sáng xe buýt đích xác thật nhiều người, hơn nữa hôm qua còn có một cái ông già vậy mà thừa dịp thời điểm nhiều người chiếm tiện nghi của nữ sinh, hình ảnh kia thật là buồn nôn.

Nghĩ nghĩ, Hạ Húc vẫn là bực bội nới lỏng miệng: "Cô muốn ta mang tiếng xấu sao, ngồi ở chỗ đó chờ lấy, nếu như bị cha tôi biết để cô một mình ngồi xe buýt, còn không nhất định rày tôi thế nào, cô đây là muốn hại tôi sao."

Một vị đại gia nào đó đi đến cạnh bàn ăn tiện tay cầm hai cái bánh quẩy cùng một ly sữa đậu nành liền nghênh ngang đi qua trước mặt của cô, hét lên: "Không phải vội vã sao, còn đứng ngây đó làm gì?"

Nguyễn Tinh Loan và Hạ Húc cùng nhau ngồi ở hàng sau, Hạ Húc bởi vì chân quá dài không thể cử động, cả người bị trói cứng, sắc mặt cũng không thế nào đẹp mắt hơn.

Sắp đến cửa trường học, Hạ Húc đột nhiên bảo dừng xe.

Tiểu Lý thắng gấp, Nguyễn Tinh Loan bị va vào một phát.

"Thiếu gia, thế nào?" Tiểu Lý hỏi.

Hạ Húc tiện tay nhặt lên đồng phục chính mình, nhạt tiếng nói: "Về sau liền đem xe đậu ở chỗ này, ban đêm cũng ở nơi đây chờ lấy."

Tiểu Lý: "Ân?"

Hạ Húc vứt xuống một câu: " Ở đây ít người."

Anh không muốn bị người khác biết mình cùng Nguyễn Tinh Loan ở chung một chỗ.

Tiểu Lý đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, tự nhiên hiểu được là thiếu gia nhà mình da mặt mỏng, buồn cười nói: "Vâng, thiếu gia."

Từ trên xe bước xuống, Hạ Húc liền không quan tâm cô, cất bước hướng một con đường khác đi tới.

Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn theo cửa trường đi vào, đi đến lầu sáu , lan can cửa ra vào mấy nữ sinh tụ tập.

Trong đó có một nữ sinh vừa nhìn thấy cô, lập tức đối bên người nữ sinh nói ra: "Nguyệt nguyệt, cô ta tới."

Mấy đạo ánh mắt sáng loáng  rơi ở trên người cô, Nguyễn Tinh Loan bước chân dừng một chút, sau đó giả vờ như không có việc gì, bình thường hướng trong phòng học đi vào.

Vừa đến cửa ra vào, Hạ Tuyết lo lắng nhìn cô một chút.

Đi ngang qua Hạ Tuyết, Hạ Tuyết lôi kéo ống tay áo của cô, nhắc nhở: "Tinh Loan, đợi tí nữa nếu là có người tìm cậu phiền toái, cậu liền nhịn một chút, đừng sinh khí."

Nguyễn Tinh Loan đại khái đoán được người kia đây là muốn tìm cô gây phiền toái, cô hướng ra bên ngoài nhìn lướt qua, bình tĩnh ngồi xuống.

Sớm tiết đầu còn có một hồi lâu mới bắt đầu, Nguyễn Tinh Loan móc ra sách tiếng Anh, đang muốn lật ra từ đơn để học, có người đi tới dùng tay đè lại động tác lật sách của cô.

Cô khẽ ngẩng đầu, mấy nữ sinh vây quanh bàn của cô. Cầm đầu là một nữ nhi, cực kì xinh đẹp, khí tức xâm lược hết sức rõ ràng.

"Thức thời, đổi chỗ." Lạnh giọng cảnh cáo nói.

Nguyễn Tinh Loan về sau ngửa mặt lên, bình tĩnh mà nhìn xem, giọng nói ôn nhu nhưng lại kiên định ——

"Nếu như tôi không đổi?"

Ánh mắt toàn lớp đều bị hấp dẫn lại đây, Hạ Tuyết, vẫn luôn điên cuồng ra dấu hiệu với cô.

Nguyễn Tinh Loan mặt không đổi sắc, dù bận vẫn ung dung chờ đợi đối phương muốn làm động tác kế tiếp gì.

Bên người Vân Nguyệt hai nữ sinh thấy được Nguyễn Tinh Loan như vậy hùng hồn bộ dáng, mặt mày vẩy một cái, âm dương quái khí trào phúng đứng lên ——

"Nha, đã gặp qua người da mặt dày , nhưng là chưa thấy qua dày như vậy, thật là có người ỷ lại vào vị trí này liền không chịu đi."

"Tôi nghe nói nữ sinh bên trong tâm tư đều không đứng đắn, nguyên lai là thật . Lúc này mới là ngày đầu tiên, đã nhìn chằm chằm người Hạ Húc . Thật sự coi chính mình có thể ôm đùi sao? Thật là không muốn mặt."

"Không hảo hảo học tập, cũng muốn làm những thứ vô dụng này, hôm qua lớp Anh lên kiểm tra, cũng không biết có thể thi bao nhiêu."

Lê Tử San cùng Trâu oánh oánh ngươi một câu ta một lời, ngay trước mặt bạn học , không e dè quở trách Nguyễn Tinh Loan.

Hai người bọn họ là Vân Nguyệt hai tiểu tỷ muội, hôm qua Vân Nguyệt bởi vì đi vào thành phố tham gia một cuộc thi ca hát, tạm nghỉ, cho nên không biết việc này.

Buổi sáng cô ta vừa đến, Lê Tử San liền lập tức cùng Vân Nguyệt đi cáo trạng, còn thêm mắm thêm muối nói Nguyễn Tinh Loan vài câu.

Vân Nguyệt đứng giữa hai người bọn họ trung gian, mặc dù không có lên tiếng nữa, nhưng là mọi người đều biết, hai người kia bất quá là đang vì cô xuất đầu mà thôi.

Vân Nguyệt thích Hạ Húc, toàn bộ nhất trung đều biết bí mật này. Cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không thể ngồi vào bên cạnh Hạ Húc.

Bây giờ đây nhảy ra một cái tân sinh như vậy, thành bạn học Hạ Húc ngồi cùng bàn, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đồng học vây xem nhao nhao thay bạn học mới lau một vệt mồ hôi, lông mày mắt nhỏ, nhu thuận dễ thương Nguyễn Tinh Loan thấy thế nào cũng đều không phải đối thủ ba người hoa tỷ muội kia.

Hạ Tuyết nhịn không được khuyên nhủ: "Vân Nguyệt, đây là lão sư an bài, cô nếu là không cao hứng, liền đi tìm lão sư, đừng làm khó dễ Tinh Loan."

Vân Nguyệt lạnh lùng quét cô một chút, Hạ Tuyết run lên một cái, nhưng là vẫn thật cố chấp ngẩng đầu.

Lê Tử San lạnh lùng nói: "Nơi này có phần của cô nói chuyện sao? Đừng tưởng rằng là cái ủy viên học tập, liền đề cao bản thân . Cô lần trước thành tích, so với oánh oánh đều thấp mấy phần đi, thật là xấu hổ dùm cô a."

Hạ Tuyết cúi thấp đầu xuống.

Cô biết mình thành tích không được tốt, làm ủy viên học tập cũng không phải cô vui lòng, còn không phải không có người nguyện ý làm, nên kiên quyết đẩy cô đi lên.

Bây giờ lại dùng cái này đến trào phúng, Hạ Tuyết tâm tình rõ ràng tuột dốc rất nhanh.

Lê Tử San càng nói càng hăng hái, Nguyễn Tinh Loan đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn qua cô: "Nói đủ rồi sao?"

Lê Tử San cười lạnh: "Thế nào? Biết mất mặt rồi sao, biết mất mặt liền tranh thủ thời gian dọn đi, bớt ở chỗ này chướng mắt."

Nguyễn Tinh Loan khóe miệng có chút cong lên, ngậm lấy một tia cười lạnh. Tuy là không rõ ràng, có thể này như có như không ý cười, đẹp mắt phải làm cho người muốn rít gào lên.

Lê Tử San nhìn xem bên cạnh nam sinh, tức giận mắng một câu: "Chưa thấy qua nữ sao, nhìn các ngươi chút tiền đồ này."

Trong lớp có nam sinh đã sớm nhìn không vừa mắt, bây giờ bị không giải thích được chọc bên trên, trong lòng càng thêm không phục, phản kích đạo: "Không phải không gặp qua nữ , là chưa thấy qua đẹp mắt như vậy . Nguyễn đồng học thoạt nhìn tựa như tiểu tiên nữ đồng dạng, chúng ta tình nguyện nhìn nàng thế nào? Không giống có ít người, cùng cái người nhiều lời, suốt ngày không phải cãi nhau chính là cãi nhau, thật tưởng  mình làm công chúa."

Lê Tử San tức giận đến độ cầm lấy trên bàn sách vở liền muốn đánh người, cảnh cáo nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Lại nói hai lần cũng không phải sao không chỉ mình chúng tôi cho rằng như vậy. Cô không phải thích Kỷ Tu Trạch sao, hôm qua chúng ta đều nghe thấy được, chính là Kỷ Tu Trạch khen bạn ấy là tiểu tiên nữ kia ."

Lê Tử San tức giận đến giơ chân, không để ý tới nhường Nguyễn Tinh Loan đổi tòa sự tình, cầm lên sách liền đuổi theo người đánh lên.

Trong lớp nhốn nháo , tiết đầu sớm cũng bắt đầu mấy phút , nhưng một bầu không khí học tập đều không có.

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu nhìn về phía Vân Nguyệt, đưa ngón tay một tấc một tấc đẩy ra, không mang cảm xúc nói ra: "Chỗ ngồi là lão sư an bài, muốn để tôi đổi cũng được, nhưng cô nói không tính."

Nói xong, cô lại đổi cái giọng nói, tăng thêm mấy phần: "Tránh ra, tôi muốn học bài."

Vân Nguyệt tức giận đến không nhẹ, có thể xem cô vì bảo vệ hình tượng của mình, lại không thể giống như Lê Tử San cãi lộn, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.

Nguyễn Tinh Loan xem như không thấy cầm ra sách Anh, thuận tiện còn nhắc nhở phía trước Hạ Tuyết một câu: "Đọc bài."

Hạ Tuyết đáp: "Được."

Lê Tử San còn tại đuổi theo Trương Tử Hạo mà đánh, đi ngang qua cửa phòng học , Trương Tử Hạo tay mắt lanh lẹ trốn đến sau lưng Kỷ Tu Trạch đem hắn đẩy đi ra.

Lê Tử San vừa tức vừa buồn bực dừng bước chân, hung hăng trừng Trương Tử Hạo một chút, đối mặt Kỷ Tu Trạch lúc, lại lộ ra thẹn thùng tiểu biểu lộ.

Kỷ Tu Trạch nhìn thoáng qua, hỏi: "Các ngươi đây là, lại làm sao?"

Lê Tử San cùng Trương Tử Hạo cũng không phải lần thứ nhất ầm ĩ lên, Kỷ Tu Trạch cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.

Trương Tử Hạo theo phía sau hắn nhô ra một cái đầu đến, hỏi: "Tu Trạch cậu nói xem, hôm qua không phải chính cậu nói bạn học mới là tiểu tiên nữ ?"

Kỷ Tu Trạch một mặt tán thành gật đầu: "Là tôi nói, thế nào? Các ngươi không phải cũng đều cho rằng như vậy sao."

Trương Tử Hạo đắc ý hướng Lê Tử San hơi nhíu mày lại, cố ý chọc giận cô.

Kỷ Tu Trạch gặp hai người kia quái lạ , trực tiếp đem người đẩy ra, cùng Hạ Húc trở về chỗ ngồi của mình.

Hạ Húc đến bị Vân Nguyệt ngăn trở, không kiên nhẫn nói ra: "Tránh ra."

Vân Nguyệt lúc đầu sắc mặt đã không dễ nhìn, bây giờ lại bị Hạ Húc lãnh đạm như vậy đối đãi, mặt trắng nõn lập tức xuất hiện một tia làm cho người ta đau lòng ủy khuất.

Đáng tiếc Hạ Húc nhìn không thấy.

Cô ôn nhu hỏi: "Hạ Húc, cậu làm sao lại đồng ý cô ta ngồi ở chỗ này?"

Hạ Húc hỏi lại: "Cô có vấn đề sao? Có vấn đề liền hỏi lão Hà đi."

Vân Nguyệt còn không chịu từ bỏ, "Thế nhưng là trước kia, lão Hà bảo tớ ngồi ở đây, cậu vì cái gì không đồng ý."

Hạ Húc lúc ấy còn nói, nếu là cô ngồi ở đây, anh liền chuyển trường. Đến sau Vân Nguyệt không dám nhắc lại việc ngồi bên cạnh anh, tự nhiên cũng không cho phép những người khác ngồi, Hạ Húc bên người vẫn như vậy trống không.

Nhưng kỳ thật lúc ấy Hạ Húc như vậy thuận miệng nói, ai bảo Vân Nguyệt lấy lòng quá rõ ràng, anh ngại người này quá phiền phức, mới nói ra một câu như vậy.

Đã sớm quên .

Lão Hà phỏng chừng cũng là quên việc này, mới thiếu thông minh đem Nguyễn Tinh Loan an bài đến bên người Hạ Húc.

Hạ Húc lạnh lùng nói: " Cô có hay không, cảm thấy mình thật phiền?"

-------------------

A chương này thật quá dài. Edit muốn xỉu rồi. T-T Chúc các nàng đọc vui vẻ nhé.🌹🌹