Không bao lâu, Hạ Húc liền gọi điện thoại đến.
"Em mau nhìn về phía bên ngoài cửa sổ đi."
Nguyễn Tinh Loan từ trên ghế đứng lên, sau đó đi đến bên cửa sổ lên. Ký túc xá của cô tại lầu sáu, cô nghiêng đầu nhìn xuống mặt, nhìn thấy Hạ Húc ôm một bó hoa hồng thật lớn đứng phía dưới kí túc xá.
Nguyễn Tinh Loan thả ra vật đang cầm trên tay cô lập tức đẩy nhanh bước chân hướng dưới lầu chạy đi.
Bạn cùng phòng giật mình nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Tinh Loan tại sao chỉ mang dép lê đã vội ra ngoài."
"Không biết là ai, hình như cậu ấy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, liền vội vàng đi ra."
Tôn Kỳ tò mò đi qua nhìn một thử xem, kết quả nói một câu: "Cmn, hai người này, thật là quá ngược cẩu mà."
"Thế nào?" Một cái khác bạn cùng phòng hỏi.
"Các cậu nhìn xem."
Tiếp theo lại là một tiếng cmn.
Nguyễn Tinh Loan chạy đến dưới lầu, không để ý ánh mắt của mọi người, cô liền nhào thẳng vào ngực Hạ Húc.
"Ba năm vui vẻ." Hạ Húc cưng chiều nói.
Nguyễn Tinh Loan đỏ mặt nói: "Anh thế nào vẫn là ngây thơ như vậy."
"Ngây thơ thì có gì xấu nào, chỉ cần bạn gái anh thích là được."
Sau này một màn ân ái của bọn họ bị người phát diễn đàn thổ lộ của trường học, toàn bộ đại học C đều ăn một nồi cơm chó. Lúc Lục Gia nhìn thấy tấm hình này, đối diện với người trên tấm ảnh hắn cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng lộ ra một nụ cười có chút ghen ghét.
Từ bên trong trường học ra tới, Hạ Húc nắm cô ra ngoài dạo phố.
Đi ngang qua một siêu thị bách hóa, ngay tại quầy bán hạ giá, hoạt động hiện tại của quầy là thu hút các cặp tình nhân chỉ cần hôn nhau ba phút là được một thỏi socola.
Hạ Húc ngừng lại.
Nguyễn Tinh Loan kéo anh một cái, biểu hiện cự tuyệt.
"Thế nhưng anh rất muốn ăn hộp sô cô la kia." Hạ Húc nũng nịu nói.
"Em mua cho anh."
"Vậy được rồi."
Hạ Húc đáng thương đi lủi thủi phía sau, Nguyễn Tinh Loan đành thỏa hiệp lôi kéo anh trở về tham gia.
Cô vốn dĩ cũng không phải thật sự kháng cự, chỉ là ở nơi này có nhiều người như vậy, cô có chút ngượng ngùng.
Bất quá lúc Hạ Húc thật sự hôn cô, cô lại cảm thấy, mọi người chung quanh giống như đều là không khí, trong mắt cô tồn tại duy nhất bóng hình Hạ Húc.
Thuận lợi cầm tới sô cô la Hạ Húc lột ra một thỏi đưa vào miệng của cô, hỏi: "Thế nào?"
Nguyễn Tinh Loan trách Hạ Húc gài bẫy cô, cô cố ý ăn thật nhanh gặm hết thỏi socola trên tay Hạ Húc, cười đùa nói với anh: "Em ăn xong rồi."
Hạ Húc ôm lấy cằm của cô, bá đạo nói: "Ăn xong rồi anh cũng phải nếm một chút."
Khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn của Tinh Loan luôn luôn dễ dàng bị anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, tại l*иg ngực của anh cô đánh một cái.
Ban đêm.
Hai người vẫn là thuê một gian phòng.
Thân mật một lúc, Hạ Húc đột nhiên thu tay lại, chạy đến phòng tắm tắm rửa lúc lâu, lần này so với trước đó thời gian càng lâu hơn.
Nguyễn Tinh Loan chạy đến gõ cửa, Hạ Húc mới vội vàng từ bên trong bước ra.
"Hay chúng ta thử xem."
Hạ Húc đang xoa xoa tóc, nghe thấy lời này của cô, thuận miệng tiếp một câu: "Ân?"
Nguyễn Tinh Loan từ trên giường đi xuống, từ phía sau ôm lấy anh.
"Liền cái kia, dù sao trong khách sạn cũng có." Nguyễn Tinh Loan chỉ chỉ thứ đồ đặt ngay bên chiếc bàn bên cạnh.
Hạ Húc nhất thời dở khóc dở cười, vuốt vuốt đầu cô, hỏi: "Em nghĩ gì thế? Trong khách sạn mọi thứ đều không sạch sẽ, cho dù có thể sử dụng, hiện tại anh cũng không nỡ chạm vào em. Đồ ngốc, mau ngủ đi."
Hạ Húc ôm tiểu cô nương chìm sâu vào giấc ngủ.
Nguyễn Tinh Loan một mực không an phận trong ngực anh nhích tới nhích lui, Hạ Húc uy hϊếp nói: "Đừng nhúc nhích, nếu lại cử động anh liền đi tắm rửa tiếp đấy."
"Thật không muốn sao?"
Nguyễn Tinh Loan từ trong ngực anh ló ra một cái đầu nhỏ tới hỏi.