Lãng Nữ Về Nhà Ăn Tết

Chương 149: Cách một cánh cửa (1)

Trần Vũ Hàng bị ý tưởng của Cố Viện làm cho kinh sợ rồi, nhưng cánh tay của cô gái trong lòng ngực quấn chặt cổ hắn. Chỗ thịt mềm mại ở hạ thân dùng sức siết lấy gậy thịt, căn bản không nhả ra. Phòng trong truyền đến tiếng thúc giục nghi hoặc của Bạch Huyên Huyên. Hết cách, hắn chỉ có thể duỗi tay đỡ lấy mông cô gái, ôm cô đứng dậy.

Theo hướng người đàn ông vừa đứng lên, côn ŧɦịŧ ở trong đường đi tàn nhẫn thọc vào, góc độ hoàn toàn khác nhau, lực đạo lại mạnh, đâm cho thân thể Cố Viện đẩy về phía trước. Cô nhỏ giọng rêи ɾỉ: "Ưʍ... mạnh quá... ôm Viện Viện làm... vừa đi vừa dùng ƈôи ŧɦịŧ lớn cắm lỗ nhỏ của Viện Viện..."

Phi công không đến 25 tuổi, dáng người tốt, năng lực mạnh, ôm một Cố Viện giống như xách một một gà con không có khác biệt gì.

Cả người hắn đứng vững như bàn thạch, côn ŧɦịŧ cứng dài nóng như bàn ủi nhét trong lỗ nhỏ chật hẹp, cảm giác căng tê tràn đầy chóp mũi. Không đợi Cố Viện hoàn toàn thích ứng, người đàn ông đã bắt đầu đi về phía trước rồi.

Bị người ôm, vừa đi vừa cắm huyệt, kɦoáı ƈảʍ thật là hoàn toàn không giống nhau.

Côn ŧɦịŧ thô dài banh lỗ nhỏ ra, thọc vào rút ra không ngừng. Mỗi một bước đi côn ŧɦịŧ đâm vào bên trong một chút, quả thật giống như là mở khe đá, càng vào càng sâu, không chỉ có đâm trên đâm dưới mà còn cọ trái xát phải theo quán tính.

Cố Viện ngẩng cao đầu, cảm giác toàn thân đều tập trung ở dưới, gân xanh trên gậy thịt nhô ra, khi đâm thọc sẽ cọ xát mị thịt đến bủn rủn vô cùng, sướиɠ đến đầu ngón chân đều tê dại.

Sóng triều mãnh liệt mênh mông, bởi vì thật sự quá mức thoải mái, cánh tay quấn trên cổ người đàn ông có chút vô lực, nhưng một khi tay trượt xuống, thân thể thiếu chống đỡ sẽ rơi xuống, ƈôи ŧɦịŧ lại vào càng thêm sâu. Dưới tuần hoàn như thế, đi chưa được bao xa mà ƈôи ŧɦịŧ vừa cứng vừa lớn đã cắm vào đến miệng đáy huyệŧ rồi.

Vừa vặn cũng tới trước cái túi nhỏ của Bạch Huyên Huyên, Trần Vũ Hàng thở sâu, gân xanh trên tay nhảy lên. Ngăn chặn xúc động muốn cắm mạnh, hắn mang theo Cố Viện cúi người xuống lấy phấn nền.

Một cái khom lưng như vậy, thân thể Cố Viện không tự giác ngửa ra sau, côn ŧɦịŧ vốn dĩ đã cắm đến cửa đáy huyệŧ không kịp phòng ngừa bỗng nhiên nhét hẳn vào đáy huyệŧ. Côn ŧɦịŧ cực lớn hung hăng đâm vào vị trí vô cùng kì lạ, không chỉ làm bụng nhỏ cô gồ lên mà còn mang đến kɦoáı ƈảʍ kỳ dị khó có thể miêu tả.

Vừa ê ẩm vừa căng lại tê dại, mỗi một tấc đại não đều như lâm vào hoàn cảnh kỳ quái nào đó. Trong lúc nhất thời, Cố Viện há miệng, da đầu căng chặt, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng không phát ra được.

Trần Vũ Hàng cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hai mắt đỏ lên, gậy thịt bị lỗ nhỏ siết bọc cực kỳ chặt chẽ, vách động từ bốn phía xô đẩy mà đến, dường như là muốn cắn đứt, tạo điều kiện cho mị thịt từng chút lại từng chút nghiền ép ma xát côn ŧɦịŧ lớn.

Nhịn một lát, có chỗ thịt non chọc vào mã mắt, Trần Vũ Hàng vẫn là chịu không nổi lập tức đứng thẳng lưng, bàn tay to chế trụ thân thể cô, như bão tố nhanh chóng đâm thọc lên.

Tư thế như vậy, thân thể Cố Viện treo như dây cung, hai chân tách ra quấn ở bên hông Trần Vũ Hàng, cả người không có chỗ bấu víu, có loại ảo giác lúc nào cũng sẽ té ngã.

Lỗ nhỏ bị nhét đến no căng, thân gậy nhanh chóng ra vào, lôi kéo mị thịt ra khỏi khe động, qυყ đầυ giống như đóng cọc vào hoa tâm. Cảm giác thoải mái và thoả mãn đánh tới, làm mỗi một mạch máu đều run rẩy, cho dù đã kiệt lực khắc chế, vẫn có tiếng rêи ɾỉ tràn ra:

"Ư... muốn chết... a... ưʍ... muốn té ngã... a..."

Thịt căn chưa từng có nhiều kỹ xảo, cũng không có quy luật, liền nhắm ngay khe hẹp đâm mạnh, hung hãn thọc vào rút ra, làm cho cả người Cố Viện mềm nhũn, mị thịt co rút không nghỉ, linh hồn như là bị cắm đến nỗi bay lên, không tự chủ được dựa vào bên tai người đàn ông phát tiết vui sướиɠ mênh mông:

"A a... quá sướиɠ... a a... anh cắm tuyệt quá... Bạch Huyên Huyên... chồng cậu thật biết cắm... muốn làm chết phù dâu của cậu rồi..."

Chỉ là một câu kêu loạn theo đuổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại làm Trần Vũ Hàng ngừng lại. Hắn cau mày, giọng nói ám ách: "Đừng kêu như vậy."

Cố Viện bị dừng lại làm cho cả người phát ngứa, cũng không kịp nghĩ người đàn ông nói cái gì, vội trả lời: "Được được được... không gọi... mau cắm em đi... tiếp tục làm em..."

Trần Vũ Hàng nhìn cô gái trước mắt mặt đầy xuân tình, cô treo ở trên người, lắc lư theo động tác của hắn, giống như là phụ thuộc vào hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.

Nhưng hắn chẳng qua chỉ ngừng lại một giây, cái mông căng tròn kia giống như là nổi cơn điên, dùng sức mà đong đưa, cho dù sắp té ngã cũng không màng, da^ʍ thuỷ càng nhiều đến doạ người, hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào dâʍ đãиɠ như vậy.

Người khác có thể thỏa mãn cô sao?

Không, chỉ có hắn mới có thể thỏa mãn cô.