Ta cùng Tô Vãn hôn môi, ta thế nhưng hôn Tô Vãn!
Sau khi dứt khỏi màn lưu luyến đôi môi xong, ta bắt đầu khϊếp sợ. Chính là nhất thời xúc động, ta tự biết phải gánh vác hậu quả của chuyện này, ít nhất ta cũng phải cho Tô Vãn một lời giải thích.
Ta theo bản năng liếʍ môi một chút, trên môi vẫn còn vương chút hương vị của Tô Vãn, sau đó lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Tô Vãn. Lúc nào cũng thế, ánh mắt của nàng trong suốt không lẫn tạp chất, bởi vì như vậy ngược lại làm cho ta cảm thấy không yên. Nàng nếu là oán giận ta, ta còn có thể trêu chọc nàng, ai nha, cậu hãy tha thứ cho một nữ nhân ba mươi tuổi đột nhiên sinh ra ham muốn... Nói chuyện với nữ lưu manh phải lưu manh hơn nàng, sau đó tùy tiện lấy lệ hai câu coi như xong. Nhưng nàng bình tĩnh như thế kia làm cho ta không khỏi hồi hộp, ta nên giải thích như thế nào đây?
Ta nên nói với nàng là, đột nhiên cảm thấy nàng thật mê người, cảm thấy môi của nàng thật cám dỗ, cho nên kìm lòng không đậu.
Hay ta phải nói, đột nhiên thấy nàng cùng người khác hôn môi, bị lòng ghen tị quấy phá cho nên mới xúc động như vậy.
Suy nghĩ kĩ nhiều lí do, đương nhiên lí do gọn gàng dứt khoát nhất, cũng là có khả năng nhất, ta không dám nghĩ đến, không phải không muốn nghĩ mà bởi vì nó thật sự quá hoang đường. Ta không phải ngày đầu tiên quen biết Tô Vãn, lại càng không phải là lần đầu tiên thất tình rồi nằm trong lòng nàng tìm an ủi, chúng ta thân thuộc đến mức như con giun trong bụng nhau, cho nên căn bản là không có khả năng, ta không có khả năng đột nhiên đối với Tô Vãn động tâm.
Ta một mực yên lặng không lên tiếng, vắt hết óc để nghĩ ra một lí do giải thích cho Tô Vãn, Tô Vãn lại đột nhiên chớp mắt nói với ta:
“Dương Thần, kỹ thuật hôn của cậu quả không tồi.”
Vì thế ta như sét đánh ngang tai, dư vị tốt đẹp tiêu tán hết không còn sót lại chút gì, bất quá xấu hổ cũng theo đó biến mất không còn một mảnh. Ta cảm thấy được ta và Tô Vãn hoàn toàn không cùng đẳng cấp, sự lưu manh của nàng còn bỏ xa ta mấy phần, có trời biết, ta không hiểu cái gì gọi là “kỹ thuật hôn”, ta chỉ là bị nàng hấp dẫn mà thôi.
Ta cười hì hì đáp nàng:
“Cậu cũng không thua gì.”
Song câu tiếp theo của Tô Vãn làm ta nói không nên lời, Tô Vãn tiến đến bên tai ta, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nói:
“Nụ hôn của cậu làm mình có cảm giác.”
Ta nghe xong tim lập tức đập nhanh, ta hiểu ý nàng, bởi vì trong nháy mắt ta cũng có cảm giác như vậy, chỉ là bị lý trí khắc chế.
Cũng bởi vì một câu của Tô Vãn gần như lại khơi dậy không khí đầy du͙© vọиɠ ban nãy, ở đêm khuya tiêu hồn, hai nữ nhân tịch mịch thành thục, không, phải là một nữ nhân tịch mịch thành thục, cùng một nữ nhân đồng dạng có cảm giác, nằm trên giường, ôm chặt một chỗ, ban đêm im ắng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của đối phương, cùng với hô hấp không có ý định áp chế, chúng ta mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.
Nếu hôn môi còn có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng nếu tiến thêm một bước nữa sẽ hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn bạn tốt.
Ta trong lòng giãy dụa, ta có thể vò mẻ chẳng sợ nứt, nhưng Tô Vãn thì không. Tô Vãn có một người bạn trai tốt, quan hệ của bọn họ ổn định, nếu ta làm như thế chẳng khác nào trở thành thể loại tiểu tam trơ trẽn mà mọi người thường nhắc đến. Còn có ta và Tô Vãn sống cùng nhà, nếu bước một bước này, về sau đối mặt như thế nào?
Trong nháy mắt, ta nghĩ đến thiệt hơn, nhưng điều cần lo lắng nhất lại bị ta xem nhẹ. Ta cùng Tô Vãn đều là nữ nhân, hai nữ nhân thì làm như thế nào? Có thể ở trong tiềm thức của ta cho rằng, nếu chuyện này thật sự xảy ra, đêm nay nhất định sẽ là một đêm phi thường sung sướиɠ và dạt dào, thậm chí còn có thể đạt đến “cao triều” trong truyền thuyết. Chẳng qua là hôn môi đã có cảm giác rung động trong lòng, huống chi làʍ t̠ìиɦ. Ta luôn cảm thấy được lúc ta cùng Tô Vãn một chỗ rất thoải mái, ta thích có chút hành động thân mật với nàng, nhưng mà làʍ t̠ìиɦ... khiến ta chùn bước.
Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài, thở dài hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, ta không thể đoán ra toàn bộ, nhưng ít nhất cũng đoán được một nửa. Nàng cũng băn khoăn giống ta, có thể cùng bất kì kẻ nào phát sinh tình một đêm, nhưng là chúng ta với nhau thì, không được.
“Ngủ đi.”
Tô Vãn buông tay đang đặt bên hông ta ra, xoay người đi.
Ta nhìn tấm lưng gầy mà đơn bạc của nàng, thật lâu không thể ngủ được.
Đến khi tỉnh lại, trong phòng đã tràn ngập ánh sáng, ta phát hiện trên giường chỉ còn một mình ta. Sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, nhớ tới chuyện tối qua, ta mới bừng tỉnh đó không phải là mơ, bất khả tư nghị, ta thế nhưng hôn Tô Vãn, thậm chí còn nổi lên du͙© vọиɠ không nên có đối với nàng. Mà giờ phút này khi nghĩ đến nàng, cũng không có cảm giác đặc biệt gì, vẫn giống như trước khi, ta nghi hoặc, ban đêm ta bị ma nhập sao? Hoặc có thể do tác dụng của cồn, nghĩ như thế, trong lòng ta ổn định lại.
Mới vừa cởϊ áσ ngủ liền liếc thấy Tô Vãn đứng ở cửa, ta thì đang thoải mái lỏa lộ trước mặt nàng. Bởi vì ta ngủ không bao giờ mặc áσ ɭóŧ, cố tình Tô Vãn lại tốt bụng tiến vào đúng lúc, nếu như trước kia, ta một chút cũng không biết xấu hổ, cả hai đều là nữ nhân, ta có cái gì thì nàng cũng có cái đó, duy nhất khác nhau chính là của ai lớn, của ai nhỏ, hoàn hảo chúng ta đều cúp B, không thể so sánh, không phải sân bay cũng không phải ba đào mãnh liệt. Dùng lời Tô Vãn mà nói, của chúng ta gọi là vừa đủ xài, đương nhiên nữ lưu manh này còn không biết xấu hổ giải thích, lớn nhỏ không trọng yếu, quan trọng nhất là xúc cảm hảo, vì thế không ít lần ta bị nàng ăn đậu hủ.
Chỉ là tình huống tầm thường, không biết tại sao ta giống như theo bản năng thét một tiếng chói tai, mắng nàng:
“Tô Vãn chết tiệt, vào không biết gõ cửa.”
Sau đó quyết đoán lấy chăn quấn quanh che chắn cơ thể, xong xuôi ta lại buồn bực, Tô Vãn đang ở trước mặt, ta che cái gì a?
Ta nghĩ, cho dù cố không nghĩ tới nụ hôn kia, nhưng ta và Tô Vãn vẫn lặng lẽ nổi lên biến hóa. Chí ít ta ở trước mặt Tô Vãn đã biết thẹn thùng.