*cùng nghĩa với trẻ trâu =.=”
Mùa đông này không có tuyết rơi, qua mấy ngày tết thì hết thảy đều trở lại như bình thường, người lớn đi làm, bọn nhỏ đi học. Thời Ngộ An là một người không có việc làm, cả ngày chủ yếu chỉ làm ba việc, đưa đón Thời Sướиɠ, bồi Lâm Tương Nhã đi dạo phố hoặc là dọn dẹp sau các loại tụ hội, còn có chính là chờ đợi. Chờ cái gì? Là chờ điện thoại của Dịch Nghiêu và chờ Dịch Nghiêu.
Nếu nói Giang Trừng đã có thể lên làm Tổng giám đốc của Hưng Thịnh, người ta tự nhiên không phải là kẻ ngu xuẩn, Giang Trừng thật đúng là dỗ được cha mẹ vợ. Giang Trừng nói chờ Dịch Nghiêu trở lại liền đính hôn với Ngụy Sở Ca, Dịch Nghiêu nói chúc mừng a nhưng mà tôi sẽ không gửi tiền mừng, một trăm vạn kia của cô tôi cũng không lấy, làm Giang Trừng lại tức giận xù lông.
Thời gian dài như vậy, tình huống của Thời gia cũng tốt lên, Thời Tuấn Thần nói trả dần lại tiền cho Khang Diệu theo giai đoạn, Thời Ngộ An nói tiền tất nhiên là phải trả, bất quá tiền không phải là của Khang Diệu. Chuyện cô ly hôn với Khang Diệu vẫn chưa có nói cho người của Thời gia, cho nên sau khi ba Thời biết chuyện tức giận không thôi, lại la hét muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô. Thời Ngộ An bày tỏ cô không có gì để nói, dù sao cô với Khang Diệu cũng không có khả năng phục hôn. (bác già này ko biết rút kinh nghiệm:v)
Lúc Dịch Nghiêu trở lại, đã là tháng năm, nàng không điện thoại cũng không nói tiếng nào liền trở về. Nàng về đến nhà lúc giữa trưa, tất cả mọi người đều đang ngủ trưa, Dịch Nghiêu rón rén đi vào phòng, phát hiện trên giường không có Thời Sướиɠ, thở phào nhẹ nhõm.
Thời Ngộ An nằm ở trên giường, bởi vì trời nóng nực, cô chỉ đắp tấm chăn mỏng ở trên bụng. Dịch Nghiêu đi tới, cúi người xuống hôn cô, Thời Ngộ An giật giật, nhưng không có tỉnh lại, cho đến khi Dịch Nghiêu càng quá đáng hơn, cô mới chậm rãi chuyển tỉnh, mơ mơ màng màng rên nhẹ một tiếng. Dịch Nghiêu nhịn không được cười ra tiếng, Thời Ngộ An trợn to hai mắt: “Tại sao chị trở về rồi?”
“Là lúc nên trở về a.” Dịch Nghiêu thuận miệng trả lời, cả người cũng dán lên, cùng Thời Ngộ An dây dưa một chỗ. Thời Ngộ An còn có chút mơ hồ, ôm cổ của nàng đáp lại, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì không đúng. Chờ Thời Ngộ An nhớ tới bên người cũng nên có một đứa bé thời điểm, Thời Sướиɠ đã đứng ở cửa phòng rửa tay quan sát hồi lâu.
“Cô giáo nói tò mò là thiên tính của trẻ nhỏ.” Thanh âm Thời Sướиɠ mềm nhũn: “Bảo bảo chỉ tò mò, không phải cố ý muốn nhìn lén.” Mặt Dịch Nghiêu đen lại, ngồi ở trên giường không nói lời nào, Thời Sướиɠ cố làm ra vẻ già dặn ho khan một tiếng: “Bảo bảo sẽ không đi nói lung tung với người khác.” Dịch Nghiêu một tay kéo Thời Sướиɠ đến trước mặt mình, ôm cô bé đặt ngồi ở trên chân của mình: “Mami của con dạy con như thế nào? Thành thục quá sớm cũng không tốt đâu.”
Thời Sướиɠ ở trên người Dịch Nghiêu cọ cọ, làm nũng nói: “Cô giáo đều nói Sướиɠ bảo bảo thông minh đây, daddy không cảm thấy như vậy sao?” Dù sao cũng đã lâu không gặp mặt, Dịch Nghiêu bị Thời Sướиɠ làm nũng, trong lòng hóa thành một bãi nước, cũng không phê bình giáo dục nữa, cười híp mắt khen: “Ừ, thông minh, Sướиɠ bảo bảo nhà chúng ta là một tiểu Thiên tài đây.”
Thời Sướиɠ cười khanh khách: “Cái này chính là di truyền nha, mami nói daddy là thiên tài, Sướиɠ bảo bảo là con của daddy, cho nên đương nhiên cũng là thiên tài nha! Bất quá a, bảo bảo vẫn cảm thấy daddy là số một!” Thời Sướиɠ núp ở trong lòng Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu bị những lời này của Thời Sướиɠ làm cho vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô bé. Tóc của Thời Sướиɠ vừa cắt ngắn, giữ kiểu tóc nấm đông cô, tôn lên vẻ mặt bánh bao tròn trịa, khả ái cực kỳ.
“Daddy, daddy đưa bảo bảo đi học có được hay không?” Thời Sướиɠ ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trong veo như nước thẳng tắp nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu nhướn mi, gật đầu đồng ý: “Được.” Thời Sướиɠ lập tức cười thấy răng không thấy mắt: “Quá tuyệt vời a! Daddy, bảo bảo muốn daddy tự mình lái xe đưa bảo bảo đi học, không muốn bác Ngô đưa nha.” Dịch Nghiêu không hiểu, Thời Sướиɠ lầu bầu nói: “Ba ba của Triệu Kiệt đều là tự mình lái xe đưa bạn ấy đi học, Triệu Kiệt nói ba ba của bảo bảo không thương bảo bảo, chưa bao giờ đưa bảo bảo đi học. Bảo bảo phải cho hắn nhìn cho rõ, daddy rất là thương bảo bảo nga!”
Dịch Nghiêu mím môi, đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, không biết daddy của nó và ba ba của người khác bất đồng, vậy nàng nên làm như thế nào đây? Cũng không thể để cho đứa nhỏ gánh lấy áp lực cùng dư luận không tốt đi? Dịch Nghiêu có chút khổ não, thương lượng với Thời Sướиɠ: “Daddy mới vừa ngồi máy bay thật lâu, có chút mệt mỏi, sau này sẽ đưa Sướиɠ bảo bảo đi học có được hay không?” Ngay cả Dịch Nghiêu, đối mặt với loại vấn đề này, cũng nhất thời không có chủ ý, chỉ có thể trì hoãn.
Thời Sướиɠ mở to hai mắt, nhìn nàng không nói lời nào, Dịch Nghiêu bị Thời Sướиɠ nhìn có chút không được tự nhiên, Thời Sướиɠ sâu kín toát ra một câu: “Bảo bảo cũng không có ba ba, chỉ có daddy với mami, daddy cũng không muốn đưa bảo bảo đi, có phải daddy cũng không thương bảo bảo hay không a?” Dịch Nghiêu giương miệng, lại nói không ra lời. Thời Ngộ An tắm xong từ phòng tắm ra ngoài liền gặp hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí vô cùng quỷ dị.
“Thế nào?” Thời Ngộ An lau tóc, ngồi vào bên cạnh Dịch Nghiêu, vẻ mặt rất nghi ngờ. Thời Sướиɠ bỉu môi: “Sướиɠ bảo bảo muốn daddy đưa đi học, daddy không muốn! Bảo bảo mất hứng! Bảo bảo không vui” Thời Ngộ An cau mày, kéo kéo Dịch Nghiêu: “Chị sẽ đưa Sướиɠ Sướиɠ đi sao.” Dịch Nghiêu liếc mắt, tiến tới bên tai Thời Ngộ An nhỏ giọng nói với cô cái khó của bản thân.
Thời Ngộ An suy nghĩ, Thời Sướиɠ vẫn đang bỉu môi, gương mặt không vui, Thời Ngộ An ôm cô bé vào trong lòng mình, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ngoan, mami đưa Sướиɠ bảo bảo đi có được hay không? Hay là Sướиɠ bảo bảo không thích mami?” Thời Sướиɠ giùng giằng từ trên đùi Thời Ngộ An nhảy xuống, lôi kéo Dịch Nghiêu đi tới cửa: “Bảo bảo không muốn, không muốn! Daddy với mami không thương bảo bảo, bảo bảo chỉ muốn daddy đưa đi!”
Dịch Nghiêu với Thời Ngộ An hai mặt nhìn nhau, đứa nhỏ này, sao đột nhiên lại dây dưa khó khăn như vậy đây? Thời Sướиɠ nước mắt lưng tròng tố cáo: “Daddy chính là không thích Sướиɠ Sướиɠ! Có phải là daddy ở ngoại quốc có một dương bảo bảo khác cho nên cũng không thích Sướиɠ Sướиɠ nữa!” Dịch Nghiêu bất đắc dĩ, buồn bã nhìn Thời Ngộ An: “Vậy tôi đưa Sướиɠ Sướиɠ đi, sau này em đừng cùng Sướиɠ Sướиɠ xem kịch truyền hình nữa a, một đứa bé ngoan như vậy…”
“Bảo bảo xem ti vi cùng với bác!” Thời Sướиɠ vừa nghe Dịch Nghiêu đồng ý, lập tức cười nở hoa, Dịch Nghiêu càng thêm bất đắc dĩ, lôi kéo tay nhỏ bé của Thời Sướиɠ quơ quơ: “Con đó nha, cũng sắp thành hùng hài tử!” Thời Sướиɠ le lưỡi, nghễnh cằm nói: “Bảo bảo là tiểu hoa miêu! Là tiểu hoa miêu biết bắt con chuột! Một tiểu hoa miêu khả ái nha! Meo meo ~ “
… Cái quỷ gì đây? Dịch Nghiêu lặng lẽ lôi kéo Thời Sướиɠ đi tới cửa, nàng chẳng qua là rời đi nửa năm, đã không cách nào cùng Thời Sướиɠ trao đổi.”Mami gặp lại! Muah~” Thời Sướиɠ vẫn rất hiểu lễ phép, hướng Thời Ngộ An ném cái hôn gió rồi đi theo sau lưng Dịch Nghiêu, vui rạo rực đi học.
Thời Sướиɠ mang túi xách nhỏ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Dịch Nghiêu thắt dây an toàn cho Thời Sướиɠ, rồi chuyên tâm lái xe. Thời Sướиɠ ngồi đàng hoàng một lát, có chút nhàm chán, quay đầu qua trò chuyện với Dịch Nghiêu: “Dịch tổng.” Mặt Dịch Nghiêu méo một cái: “Ai dạy con gọi ta như vậy?” Thời Sướиɠ đắc ý nhếch môi: “ Trước kia bảo bảo đã biết daddy gọi là Dịch tổng!”
“Tên của ta là Dịch Nghiêu, “ Dịch Nghiêu không chớp mắt nhìn về phía trước: “Bây giờ Dịch tổng là bác hai của con.” Thời Sướиɠ đang chống khuôn mặt nhỏ nhắn, chăm chú nhìn nàng: “Daddy, daddy của mấy bạn nhỏ ở ngoại quốc đều là con trai, daddy của bảo bảo là con gái.” Dịch Nghiêu ừ một tiếng, không có đáp lời, nàng muốn nghe một chút Thời Sướиɠ còn có thể nói ra lời kỳ quái gì nữa.
Thời Sướиɠ chép chép miệng, nói tiếp: “Có phải là Daddy rất thích mami hay không a?” Dịch Nghiêu lại ừ một tiếng, Thời Sướиɠ nghiêng đầu, bộ dáng rất là chăm chú: “Mami cũng rất thích daddy nha, vậy có phải bảo bảo cũng sẽ không có ba ba, chỉ có daddy cùng với mami hay không? Không đúng, còn có ông nội, bà nội mọi người!” Dịch Nghiêu thừa dịp đèn đỏ, liếc mắt nhìn Thời Sướиɠ hỏi: “Sướиɠ Sướиɠ muốn ba ba sao?”
“Daddy muốn nói đến Khang tiên sinh?” Thời Sướиɠ tỉnh tỉnh mê mê, Dịch Nghiêu gật đầu, lại lắc đầu: “Không chỉ là Khang tiên sinh, bao gồm cả những người khác. Sướиɠ Sướиɠ có cảm thấy, người khác đều có ba ba, con không có, con cùng người khác không giống nhau, có cảm thấy như vậy không?” Thời Sướиɠ suy nghĩ một lát, ngây thơ nói: “Sẽ không a, daddy thích mami, mami cũng thích daddy, vậy thì daddy chính là ba ba của Sướиɠ Sướиɠ a.”
Dịch Nghiêu cười cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của Thời Sướиɠ: “Nhưng mà ba ba của người khác đều là con trai, ta là con gái a.” Thời Sướиɠ thẳng thắt lưng, đột nhiên có chút chút kiêu ngạo: “Bảo bảo nói cái này với daddy nga! Ba ba của bọn họ cũng không có đẹp như daddy, cũng không có dịu dàng như daddy vậy! Cho dù có người xinh đẹp giống daddy, dịu dàng giống daddy, bảo bảo cũng thích nhất daddy thôi! Trừ mami ra, daddy là người mà bảo bảo thích nhất!”
Thế giới của trẻ con quá đơn thuần, ý tưởng của chúng cũng vậy, Thời Sướиɠ hiện tại cũng chưa đầy năm tuổi, có một số việc nói ra Thời Sướиɠ cũng không hiểu. Trong lòng Dịch Nghiêu đã có tính toán, nàng sẽ dạy Thời Sướиɠ thật tốt, chờ Thời Sướиɠ lớn thêm chút nữa, sẽ nói cho Thời Sướиɠ một số việc, hơn nữa cũng giải thích một chút quan hệ giữa daddy và mami của nó, còn có chuyện tình cảm. Mà bây giờ, cô bé chẳng qua là một đứa sắp trở thành hùng hài tử, chỉ cần Thời Sướиɠ có thể không cần lo lắng vui vẻ khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.
Xe dừng cách cửa nhà trẻ không xa, Dịch Nghiêu mở ra dây an toàn cho Thời Sướиɠ, xuống xe từ bên kia ôm Thời Sướиɠ xuống, đóng cửa xe lôi kéo cô bé hướng đi về phía nhà trẻ. Thời Sướиɠ vô cùng cao hứng kể cho Dịch Nghiêu nghe những chuyện lý thú phát sinh ở nhà trẻ, nói một lát, đột nhiên nghiêm trang lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Mấy bạn nhỏ kia cũng quá ngây thơ rồi, bảo bảo thật trông mong đi tiểu học nga!”
Dịch Nghiêu bị Thời Sướиɠ chọc cười, ngón tay sờ sờ xuống sống mũi của cô bé: “Vậy sang năm chúng ta liền lên tiểu học có được hay không?” “Được!” Thời Sướиɠ hớn hở đồng ý, cười đến mặt cong lên, bộ dáng kia cùng Thời Ngộ An có chút giống. Dịch Nghiêu sờ sờ đầu Thời Sướиɠ, cô bé vui vẻ cười khanh khách.
“Thời Sướиɠ!” Sau lưng chợt truyền tới một giọng trẻ con non nớt, một anh bạn nhỏ chạy tới, đứng ở trước mặt Thời Sướиɠ cười: “Ha ha, hôm nay cậu của tôi đưa tôi tới nga!” Thời Sướиɠ hừ một tiếng: “Tôi cũng có cậu!” Bạn nhỏ kia hắc hắc mấy tiếng, có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Thời Sướиɠ: “Cậu ngay cả ba ba cũng không có, còn có cậu sao!”
Dịch Nghiêu cho là Thời Sướиɠ sẽ tức giận, nhưng mà cô bé cư nhiên rất bình tĩnh, nghễnh cằm nhìn bạn nhỏ kia: “Vậy thì thế nào?” Anh bạn nhỏ kia hiển nhiên không nghĩ tới Thời Sướиɠ sẽ nói như vậy, có chút sững sờ nháy mắt mấy cái, nói không ra lời.”Ai nha tiểu Kiệt, con chạy đi đâu nha!” Một người nam nhân trẻ tuổi đi tới, một tay kéo bạn nhỏ kia qua, lúc ngẩng đầu lên thấy Dịch Nghiêu, đột nhiên trợn to hai mắt: “Dịch… Đại tiểu thư!”
Dịch Nghiêu quét mắt nhìn hắn một cái, thanh âm nhàn nhạt: “Thật là đúng dịp a, Thành Nhai.” Thành Nhai có chút lúng túng cười cười, chợt nghĩ tới điều gì, vỗ ngực bảo đảm: “Đại tiểu thư! Tôi đã xin nghỉ a!” Dịch Nghiêu thật sự thấy phiền, tùy ý ứng một câu, Thời Sướиɠ ngược lại đối với Thành Nhai rất nhiệt tình: “Chú Thành, chú chính là cậu của Triệu Kiệt sao?”
“Đúng vậy, sao thế?” Có lúc Thời Ngộ An cùng Lâm Tương Nhã có việc bận, Dịch Kính Viễn sẽ mang Thời Sướиɠ đi công ty ném cho bà vυ' toàn năng Thành Nhai, tình cảm một lớn một nhỏ thật đúng là không tệ. Dĩ nhiên, Dịch Nghiêu không biết, nàng xem vẻ mặt Thời Sướиɠ có chút tinh quái, trực giác nói cho nàng đứa bé này sắp làm chuyện xấu.
Quả nhiên, Thời Sướиɠ lên tiếng: “Chú Thành tốt nhất nên quản giáo tốt Triệu Kiệt đi, đứa nhỏ nếu như không dạy tốt, trưởng thành cũng không được!” Nàng dựa khuôn mặt nhỏ nhắn, quanh co mà nói xấu Triệu Kiệt, Triệu Kiệt nghe không hiểu, nhưng sắc mặt Thành Nhai cũng xanh, gắng gượng cười cười: “Được… chú Thành biết, trở về khẳng định quản giáo hắn thật tốt.”
Thời Sướиɠ ngọt ngào cười một tiếng, nói với Dịch Nghiêu: “Sắp vào học rồi, daddy, chúng ta đến phòng học nhanh đi!” Vẻ mặt Dịch Nghiêu như không có chuyện gì, đáp một tiếng, ôm lấy Thời Sướиɠ đi về phía phòng học, cô bé nằm ở trên vai nàng, vẫn cùng Thành Nhai vẫy tay từ biệt. Dịch Nghiêu ở trong lòng thở dài, đứa nhỏ này, sẽ không trưởng thành lệch lạc đi? Một hùng hài tử chỉ số thông minh không thấp sắp lớn lên, thật là làm cho người phiền lòng a…
=========================================
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Sướиɠ: cái gì là hùng hài tử?
Dịch Nghiêu: chính là đứa bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu a, khen con.
Thời Sướиɠ: ôi chao? Bảo Bảo cũng khen daddy! daddy là hùng hài tử!
Dịch Nghiêu:… Nga. (hậu quả của lừa gạt con nít:v)
============================================
Beta ngang editor rồi nhé. Hối chương cũng ko có đâu:))