Dịch Nghiêu ở nước Mỹ ngây người gần hai tuần, chuyện hợp tác cùng nhà Lưu Minh Hề cuối cùng cũng xem như bàn xong. Trong khoảng thời gian này, Lưu Minh Hề không ít lấy lòng nàng, đáng tiếc Tương Vương hữu ý Thần Nữ vô tình, Dịch Nghiêu tâm như chỉ thủy, ngoại trừ công sự, ngay cả một câu cũng ít cùng hắn nói, chọc cho Lưu Minh Hề một mặt lụn bại không chịu được, một mặt hơn hạ quyết tâm phải có được nàng.
Lúc này Dịch Nghiêu mới vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, Giang Trừng gọi điện thoại đến, cùng nàng nói về tình huống hợp tác của khu biệt thự Tây Giao, sau khi nghe xong Dịch Nghiêu đang muốn cúp điện thoại, Giang Trừng cũng không theo không buông tha quấn nàng: “Ôi chao, Dịch Nghiêu, tôi nghĩ đi nghĩ lại, mỗi lần đều đưa chỗ tốt lớn cho cô, luôn cảm thấy quá tiện nghi cho cô rồi, cô cũng nên bày tỏ chút ít lòng thành cho tôi đi?”
Dịch Nghiêu một tay cầm điện thoại di động, một tay rót rượu đỏ, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi ngược lại muốn cho cô, bây giờ tôi cùng bên này hợp tác, coi như là một chén canh thật to, nhưng mà cùng Hưng Thịnh mấy người lĩnh vực bất đồng, vậy cô có thể nuốt xuống được sao?”
“Không muốn cái này có thể muốn cái khác a. “ Giang Trừng là quyết tâm muốn từ trong tay Dịch Nghiêu vớt chút chỗ tốt: “Dịch thị mấy người bàn tay dài như vậy, lĩnh vực gì mấy người cũng có thể dính vào, sao lại không thể cho tôi chút đỉnh chỗ tốt?” Dịch Nghiêu bưng rượu đỏ lên uống một hớp, híp mắt châm chọc cô: “Không phải nói không quan tâm tiền – quyền sao, tôi xem trong mắt cô chỉ có tiền thôi đi?”
Giang Trừng cũng không hài lòng Dịch Nghiêu nói cô như vậy, vội vã muốn chứng minh bản thân phẩm chất thật là tốt, không trải qua đại não suy nghĩ bật thốt lên: “Tôi cho cô vợ tiểu bạch thỏ của cô mượn năm trăm vạn, ngay cả ánh mắt đều không nháy một cái, cô lại còn nói tôi như vậy.” Lời nói ra khỏi miệng, liền không thể thu về được, Giang Trừng còn không có ý thức được bản thân lại ngu xuẩn ra khỏi tầm cao mới, Dịch Nghiêu đã mở miệng hỏi thăm: “Cô cho Ngộ An mượn năm trăm vạn?”
Giang Trừng lập tức không phản đối, Dịch Nghiêu lại hỏi một lần: “Ngộ An tại sao phải mượn cô nhiều tiền như vậy?” Giang Trừng nói quanh co nửa ngày, biết không thể che giấu, bèn đem việc của Thời gia nói thẳng ra, cuối cùng còn ý xấu cổ động tuyên truyền một chút gần đây Khang Diệu là như thế nào đi đến Thời gia, như thế nào cùng Thời Ngộ An “ân ái“. “Nói thật, nếu như cô còn không trở lại, tiểu bạch thỏ của cô liền bị đại hôi lang khác ăn mất.”
Dịch Nghiêu nửa ngày không lên tiếng, Giang Trừng còn muốn dong dài cái gì, Dịch Nghiêu đột nhiên trực tiếp cúp điện thoại, Giang Trừng tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại. Dịch Nghiêu ngồi ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, động động mấy ngón tay gửi cái tin ngắn cho Tần Văn: “Chuyển cho Giang Trừng năm trăm vạn.” Chỉ chốc lát sau nhận được hồi âm, Tần Văn rất rõ ràng là một người thư ký tẫn chức trách, hỏi cũng không hỏi liền trực tiếp đi làm.
Trong nhà Thời Ngộ An xảy ra chuyện, trong lòng cô nhất định rất khổ sở, nhưng Thời Ngộ An cái gì cũng không nói cho nàng. Dịch Nghiêu biết Thời Ngộ An cũng có kiêu ngạo của cô, cũng hoặc là đơn thuần không muốn để cho nàng lo lắng, nhưng là Thời Ngộ An không có đem chuyện lớn như vậy nói cho nàng biết, không để cho Dịch Nghiêu ở lúc cô cần nàng, có thể ở một bên bồi cô, an ủi cô, Dịch Nghiêu cảm thấy có chút khổ sở. Về phần Khang Diệu, Dịch Nghiêu cảm giác tính khí của mình thật đúng là tốt giống như trong tin đồn như vậy, sau khi nghe Giang Trừng thêm dầu thêm mỡ nói, nàng cũng không có lập tức để ý Khang Diệu, phản ứng đầu tiên lại là bây giờ Thời Ngộ An như thế nào.
Chuyện trong nhà của Thời Ngộ An đã xử lý tốt sao? Thời Ngộ An đã thở phào nhẹ nhõm hay là còn đang khổ não? Thời Ngộ An có khóc hay không? Những ngày đó tiếng cười của Thời Ngộ An trong lúc cùng nàng gọi điện thoại có phải làm bộ hay không? Có phải lúc đó Thời Ngộ An rất muốn nhìn thấy nàng, lệ thuộc vào nàng hay không… Dịch Nghiêu nhìn tấm ảnh tự chụp của Thời Ngộ An trên điện thoại di động gửi tới trước đó, trong đầu tràn đầy đều là Thời Ngộ An.
Dịch Nghiêu mở ra máy vi tính, vừa đặt vé máy bay vừa cùng Dịch Thuấn gọi điện thoại: “Ta muốn trở về trước, nơi này chút công việc còn lại liền giao cho con cùng Khang Từ. Sau khi hai người giải quyết xong lập tức trở về nước, không nên ở chỗ này lâu. Sáng mai ta lên máy bay, không cần đưa ta, cứ như vậy.” Dịch Thuấn còn chưa kịp nói một chữ, Dịch Nghiêu đã cúp điện thoại.
Mà bên kia Giang Trừng cũng có chút rối rắm, Thời Ngộ An từng nói qua không muốn để cho Dịch Nghiêu biết, bây giờ cô lại nói lỡ miệng, có thể tạo thành ảnh hưởng gì không tốt giữa các nàng hay không? “Dịch Nghiêu chính là một đại ma vương a, tôi suýt chút nữa quên mất, mới vừa rồi tôi còn thêm dầu thêm mỡ, em nói xem, không biết nàng có thể hắc hóa* hay không, ngược chết Tiểu An xong rồi trở lại ngược chết tôi?” Giang Trừng ôm Ngụy Sở Ca, đàng hoàng đem “chuyện tốt “ mình vừa làm khai báo rõ ràng.
*trở nên bụng dạ khó lường
Ngụy Sở Ca tựa vào trong lòng cô, lần này thật không có nói Giang Trừng ngu xuẩn, ngược lại an ủi cô: “Như vậy cũng tốt a, thật ra thì, Dịch Nghiêu có quyền được biết, hơn nữa Tiểu An cùng Khang Diệu gần đây quả thật quá mức thân mật, nếu là Dịch Nghiêu trở lại, phát hiện Tiểu An bị đoạt đi rồi, thì mới thật là ngược chết chị.” Giang Trừng gật đầu một cái, hơi chút yên tâm, chợt điện thoại di động có âm báo tin nhắn reo lên, Giang Trừng lười biếng liếc mắt nhìn, chợt trợn to hai mắt: “Sở Ca, Dịch Nghiêu chuyển năm trăm vạn cho tôi.”
Ở thành phố X không có ai biết Dịch Nghiêu về nước, thời điểm nàng xuống máy bay cũng không có người điện thoại. Bây giờ ở trong nước là hơn tám giờ sáng, Dịch Nghiêu xuống máy bay trước tiên liền về nhà, Dịch Hiên cùng Dịch Vũ đến trường học, Dịch Trữ đem chim ra ngoài đi dạo, trong nhà chỉ còn lại người giúp việc. Dịch Nghiêu đổi quần áo, trực tiếp đón xe đến nhà Thời Ngộ An.
Ngày nhớ đêm mong hơn hai mươi ngày, nghĩ đến lập tức sẽ nhìn thấy người trong lòng, trong lòng Dịch Nghiêu không khỏi có chút khẩn trương. Thời Ngộ An ở góc lầu cách đó không xa, Dịch Nghiêu chợt dừng bước lại, nghiêng người đứng ở góc tường. Dịch Nghiêu thấy được Thời Ngộ An, cô ấy mới từ trong nhà ra ngoài, Khang Diệu đi theo phía sau. Hai người đứng ở trước cửa nói chuyện, Dịch Nghiêu rất không muốn thừa nhận, nhưng mà nhìn bọn họ như vậy thật rất giống vợ đưa chồng ra cửa đi làm, mà thật ra thì cũng chính là như vậy đi.
Trong lòng Dịch Nghiêu có chút buồn bã, nàng vẫn nhận định Thời Ngộ An không thích Khang Diệu, nên coi hắn vì không có chuyện gì nên cùng Thời Ngộ An chơi trò mập mờ buồn cười, thỉnh thoảng buồn bực sẽ tìm chút thanh thản từ Thời Ngộ An. Thật ra thì nàng mới vẫn luôn là dư thừa đi, tối thiểu Khang Diệu cũng là người chồng danh chánh ngôn thuận của Thời Ngộ An đi, còn nàng, coi là cái gì đây? Ác nhận dụ dỗ Thời Ngộ An nɠɵạı ŧìиɧ, một tiểu tam*?
*người thứ ba
Khang Diệu cùng Thời Ngộ An nói cái gì Dịch Nghiêu không nghe được, nhưng nàng lại thấy rất rõ một màn Khang Diệu cúi đầu hôn gương mặt Thời Ngộ An, mà Thời Ngộ An, cô không có né tránh, ngược lại cúi đầu, dáng vẻ giống như rất thẹn thùng. Dịch Nghiêu nhắm hai mắt lại, giống như tất cả mệt nhọc lâu nay trong nháy mắt đều vọt ra, nàng cảm thấy có chút choáng váng, hoa mắt, đứng cũng không vững.
Dịch Nghiêu đỡ tường, suy nghĩ có chút quỷ dị xoay người. Chính nàng tựa hồ cũng đang cười nhạo mình, nhìn, nàng yêu cô đến tận xương, cô cũng không đặt nàng ở trong lòng đâu. Dịch Nghiêu xoay người rời đi, trong đầu nàng tất cả đều là hình ảnh Khang Diệu cúi đầu hôn gương mặt Thời Ngộ An kia, nàng chợt nhớ tới, hình như bản thân cũng hôn qua chỗ đó đi.
Dịch Nghiêu một đường trở về nhà. Một người ưu tú lại ưu nhã, thiên tài Dịch gia thanh danh vang dội, tổng giám đốc đương nhiệm của Dịch thị, được khen là ánh sáng của đại học X, giống như một đứa bé bị ủy khuất lại không biết nói cho ai, gương mặt xưa nay vắng lạnh nhưng lại hết sức dịu dàng giờ đây giống như ngâm ở trong sương mù dày đặc, nhìn không ra buồn vui, lại có thể cảm thấy được mênh mông mù mịt.
Khi Dịch Nghiêu về đến nhà, Dịch Trữ đang ở trong phòng khách pha trà, lúc này thấy nàng trở lại có chút kinh ngạc: “Sao mới đây mà Nghiêu Nghiêu về rồi?” Dịch Nghiêu tùy ý dạ một tiếng, gương mặt trắng bệch bước lên lầu. Dịch Trữ có chút lo lắng, rồi lại không biết phải hỏi như thế nào, liên tục suy nghĩ, liền gọi điện thoại nói cho Túc Như Chỉ tình huống dị thường của con gái, cho nên Dịch Nghiêu mới vừa trở lại phòng rửa mặt, liền nhận được điện thoại đến từ Túc Như Chỉ.
“Mẹ, gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao?” Thanh âm Dịch Nghiêu rất thấp, Túc Như Chỉ lập tức liền nghe ra tâm tình con gái không tốt lắm, hoặc là, có thể nói là rất không tốt. “Mẹ nhớ Nghiêu Nghiêu, gọi điện thoại cho con không được sao?” Túc Như Chỉ không có trực tiếp hỏi Dịch Nghiêu, ngược lại tùy ý trò chuyện cùng nàng, tâm tình Dịch Nghiêu không tốt, vẫn luôn là Túc Như Chỉ nói, nói chuyện trên đường lữ hành của bà phát sinh chuyện lý thú, Dịch Nghiêu thỉnh thoảng ứng tiếng phụ họa một câu.
“Tâm tình Nghiêu Nghiêu không tốt sao?” Túc Như Chỉ rốt cục đi vào chánh đề: “Có phải cùng Tiểu An gây gổ hay không?” Túc Như Chỉ trong lòng biết rõ ràng, trừ Thời Ngộ An, còn không có ai có thể để cho tâm tình con gái mình xuống thấp như vậy. Dịch Nghiêu không biết trả lời như thế nào, các nàng không có gây gổ, nhưng là nàng tình nguyện đúng là hai người gây gổ, tối thiểu nàng có thể đi dỗ dành Thời Ngộ An. “Không có gì, mẹ, chúng con… thật tốt.” Dịch Nghiêu nhếch miệng, chỉ có thể nói như vậy.
Túc Như Chỉ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Gai dài sẽ phải nhổ ra cho hết, nếu không chỉ biết càng ngày càng đau. Sau khi nhổ hết, coi như không thể khép lại, ít nhất cũng sẽ không đau như vậy.” Nói xong liền cúp điện thoại, bà tin tưởng Dịch Nghiêu có thể xử lý tốt chuyện của mình, bà làm mẹ, cũng chỉ có thể làm đến như vậy thôi.
Dịch Nghiêu lăng lăng nhìn điện thoại di động, suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm chạp bấm số điện thoại của Thời Ngộ An. “Tôi đã trở về.” Âm điệu của Dịch Nghiêu hơi cao, không muốn để cho Thời Ngộ An nghe ra bản thân có cái gì không đúng. Thời Ngộ An kinh ngạc trong dự liệu của nàng: “Chị như thế nào không nói gì liền trở về?” Dịch Nghiêu nhếch môi, không trả lời, nói thẳng: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, tôi có việc muốn nói cùng em.”
“Em, quên cùng chị nói, ba em đã tha thứ cho em. Sau đó, ông ấy bảo em buổi trưa hôm nay đi về nhà. Cùng…Khang Diệu…” Thời Ngộ An có chút do dự, nhưng vẫn là nói chi tiết cho Dịch Nghiêu. Giọng nói của Thời Ngộ An có chút cẩn thận, Dịch Nghiêu vốn nên tức giận, tâm tình trầm muộn chợt giống như lập tức biến mất, nàng nâng lên một cái cười lạnh, giọng nói rất nhẹ rất nhanh: “Như vậy a, vậy cũng tốt.” Nói xong không đợi Thời Ngộ An phản ứng. Trực tiếp cúp điện thoại.
Khóe miệng Dịch Nghiêu mang cười, dáng vẻ thoạt nhìn tâm tình không tệ, làm thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị. Hồi lâu, nét mặt của nàng mới từ từ nghiêm túc, cặp mắt đỏ bừng bấm số gọi Giang Trừng: “Ra ngoài, đi uống rượu với tôi, không được dẫn Ngụy Sở Ca theo.” “Ôi chao? Cô đã trở lại?” Giang Trừng mới vừa hỏi ra một câu, Dịch Nghiêu đã cúp điện thoại, Giang Trừng tức giận giương nanh múa vuốt.
“Sở Ca, tôi đi ra ngoài một chút.” Giang Trừng đổi quần áo, lảo đảo đến phòng bếp, Ngụy Sở Ca đang nấu ăn, cũng không quay đầu lại hỏi cô: “Sắp ăn cơm rồi, chị đi ra ngoài làm gì?” Giang Trừng đi tới phía sau nàng, đưa tay ôm lấy eo nàng, thỏa mãn cọ cọ: “Cái tên Dịch Nghiêu kia đã trở về, không biết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì, mới là buổi trưa lại kêu tôi đi ra ngoài uống rượu với nàng.”
Ngụy Sở Ca hiển nhiên đã quen Giang Trừng thỉnh thoảng dính người, thần thái như thường tiếp tục chuyện dở trong tay: “Đoán chừng cùng Tiểu An có liên quan, vậy chị đi đi, uống ít một chút.” “Ừ, tôi giải quyết nàng xong sẽ trở lại.” Giang Trừng đưa tay quay mặt Ngụy Sở Ca lại, hôn một cái trên môi nàng, vui rạo rực đi ra cửa. Ngụy Sở Ca quay đầu lại tiếp tục cắt thức ăn, khóe miệng lại không nhịn được cong lên.