[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 326: Lễ hội trường trung học thiếu nữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có chưa tới 400 học sinh đang theo học tại Trường Trung Học Thiếu Nữ. Tuy nhiên, quy mô của trường là vô cùng lớn. Tổng diện tích là 161.150 m2. Có hai sân chơi, cũng như hồ bơi trong nhà và ngoài trời. Nó được trang bị đầy đủ với các phòng đào tạo, phòng triển lãm, phòng thể dục và các phòng chức năng khác nhau.

Nó tương tự như quy mô của một trường đại học, vì vậy nó rất đáng chú ý đối với một trường trung học. Tại sao một trường trung học như thế này được xây dựng nên? Lý do là vì tầm nhìn của người sáng lập trường và chủ tịch của quỹ – Kim Jeongsook.

Một môi trường sung túc là rất cần thiết để nuôi dưỡng nên một người phụ nữ tuyệt vời!

Đó là triết lý của bà.

Trên thực tế, Trường Trung Học Thiếu Nữ đã trở thành 1 trong những trường danh tiếng nhất sau 50 năm. Nhiều cô gái muốn vào Trường Trung Học Thiếu Nữ vì cơ sở vật chất tuyệt vời và phong cảnh đẹp.

Điều đó có nghĩa là khu đất rộng lớn của Trường Trung Học Thiếu Nữ đã làm rất tốt vai trò của mình.



Lễ hội của Trường Trung Học Thiếu Nữ đang diễn ra rất sôi nổi.

Trong đám đông đó có hai người đàn ông. Họ là những người che mặt hoàn toàn bằng khẩu trang và kính râm lớn. Và họ không phải ai khác ngoài Youngwoo và Tuyệt Kiếm.

“Tại sao ngôi trường này lớn đến vậy? Tôi đã nghe qua những tin đồn, nhưng tôi đã không nghĩ rằng nó sẽ lớn như thế này.”

Youngwoo đã từng học tại một trường đại học địa phương. Đó là một trường đại học mà cậu có đủ khả năng theo học và quy mô của nó là rất nhỏ. So với nó, Trường Trung Học Thiếu Nữ lớn hơn gấp ba lần.

“Đây là trường học của em gái cậu mà? Vậy mà đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó à?”

“Tôi chỉ luôn đợi ở ngoài cổng thôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bên trong trường.”

“Tôi hiểu… Hả?”

Tuyệt Kiếm bỗng nhíu mày khi đang trò chuyện với Grid. Anh run rẩy.

“Takoyaki? Okonomiyaki? Yakisoba? Chết tiệt! Đây đâu phải là Nhật Bản đâu! Tại sao những món ăn này lại được bán tại một lễ hội trung học của Hàn Quốc?”

Tuyệt Kiếm tức giận. Nhiều gian hàng trải dài từ phía trước cổng trường vào bên trong khuôn viên trường có biển hiệu được viết bằng tiếng Nhật. Nó giống như đi dạo trên chợ đêm Hongdae ở Hàn Quốc nhưng lại thấy toàn nhà hàng Nhật Bản vậy. Thật khó để nói rằng đây là Hàn Quốc hay Nhật Bản lúc này.

“Người dân Hàn Quốc thật tốt bụng và hào phóng! Tổ tiên của chúng ta phải khổ đau trong thời kỳ chiếm đóng của Nhật Bản, nhưng con cháu của họ đã tha thứ cho Nhật Bản và chấp nhận văn hóa của họ! Trời ơi! Sức chịu đựng của chúng ta quá lớn!”

“…”

Tuyệt Kiếm là chủ tịch Hiệp Hội Yêu Nước Hàn Quốc và anh ta rất yêu nước. Anh ta luôn có xu hướng suy nghĩ quá tích cực. Youngwoo chép miệng và nhìn xung quanh.

“Có quá nhiều người.”

Youngwoo không quan tâm đến việc những người bán hàng rong đang bán đồ ăn Hàn Quốc, Nhật Bản hay Trung Quốc. Youngwoo chỉ lo lắng về Sehee.

“Kim Doohyun!”

Youngwoo quyết tâm ngăn Doohyun tiếp cận Sehee và lợi dụng hình ảnh ngôi sao thế giới của hắn ta với cô bé. Nhưng có một vấn đề. Đó là đám đông khổng lồ này. Thật khó để Youngwoo bước được một bước bởi vì đám đông lớn hơn nhiều so với trí tưởng tượng của cậu. Nó sẽ mất ít nhất 10 phút để di chuyển được 100 mét.

“Có thể nhiều người hâm mộ đã đến đây vì nghe tin Kim Doohyun sẽ đến…”

Và một việc đã xảy ra khi Youngwoo đang bận suy nghĩ.

“Này, oppa đẹp trai.”

Một học sinh tiếp cận họ với vẻ mặt ngại ngùng. Đó là một học sinh nhỏ đeo tạp dề và đội mũ đầu bếp. Cô bé rất dễ thương và xinh đẹp.

“Ơi, tại sao em gọi anh?”

Cậu nhớ về Sehee khi nhìn thấy cô bé nữ sinh đó, vì vậy cậu đã cư xử rất tốt bụng và thân thiện. Nó không phù hợp với ngoại hình thường thấy của cậu nên Tuyệt Kiếm đã nổi da gà.

“Chúng em có một món tráng miệng mới mà câu lạc bộ tráng miệng của chúng em đã làm ra cho lễ hội này. Anh có muốn thử không? Nó chỉ có 10.000 thôi.”

Cô bé vẫy chiếc tạp dề để cám dỗ họ. Đúng vậy. Cô bé đã rất tích cực trong việc tăng doanh số bán hàng cho gian hàng đường phố mà câu lạc bộ của cô bé đang quản lý.

Youngwoo rất không muốn tiêu tiền. Tuy nhiên, cô bé này cũng có thể là bạn của Sehee. Nên Youngwoo cuối cùng cũng gật đầu.

“Được, cho anh một cái.”

“Hehe! Cảm ơn anh!”

Nữ sinh kéo Youngwoo và Tuyệt Kiếm vào sạp hàng của mình. Nhưng thực đơn gắn liền với quầy hàng trên đường phố thật lạ.

“Kem kim chi? Bánh kim chi?”

Youngwoo có một cảm giác đáng ngại. Cậu trở nên tái nhợt, trong khi Tuyệt Kiếm mắt sáng lên như những chiếc đèn pha.

“Ohh! Những đứa trẻ này là những người độc đáo! Làm kim chi thành món tráng miệng để người nước ngoài dễ tiếp cận hơn, nó thật sự tuyệt vời!”

“…Thật là kinh ngạc.”

Tại sao họ cứ phải quảng bá kim chi cho người nước ngoài? Chẳng phải còn có nhiều thực phẩm khác để đại diện cho Hàn Quốc ngoài kim chi hay sao? Youngwoo đã không thể hiểu được gì hết. Rồi cậu nghe thấy giọng nói của cô bé nữ sinh cầm ly kem kim chi.

“Nhìn xem. Mình đã mang về được mấy người này? Mình chỉ mỉm cười một lần và họ đã đi theo mìnhi.”

“Hehe, có vẻ như họ là những người bị hút hồn bởi các nữ sinh.”

“…”

Còn có thể nói khó nghe hơn nữa được không vậy? Youngwoo tự nhắc nhở mình về em gái cậu và nuốt cơn giận dữ lại. Cậu đưa tay ra lấy hai cây kem.

“30.000!”

“Hả? Em vừa nói rằng 10.000 cơ mà?”

“Hai cái đó có giá 30.000!”

Youngwoo nhìn vào khuôn mặt tươi cười của nữ sinh và vẻ mặt cậu ta tối sầm lại. Bọn trẻ ngày nay thực sự là đáng sợ. Youngwoo thở dài và gõ nhẹ vào trán cô bé.

“Vừa phải thôi nhóc. Em nghĩ mình là ai hả?”

“H-Hik.”

Nước mắt bỗng chảy đầy mắt cô bé nữ sinh trung học.

Youngwoo có khung xương tốt và sức mạnh của cậu ấy giờ cũng khá khỏe nhờ việc tập thể dục trong một thời gian dài. Và cậu ấy cũng không biết cách kiểm soát sức mạnh của mình. Vậy nên Youngwoo đã bối rối khi thấy cô bé khóc và vuốt ve trán cô. Đó là một nỗ lực để giảm đau cho cô bé.

“Đ-đừng khóc nữa. Vậy thì giá …”

“Ư.”

Cô bé phát ra một âm thanh kỳ lạ khi cậu chạm vào trán cô bé. Cổ, tai và má cô bé đỏ lên trong khi chân cô run rẩy.

Youngwoo kinh hoàng khi nhìn thấy đôi mắt đầy mê man của cô bé.

“Chỉ số Khéo Léo chết tiệt của mình…!”

Thật tốt khi nó hiệu quả, nhưng phải đúng thời gian và địa điểm chứ! Youngwoo không muốn bị gọi là kẻ quấy rối tìиɧ ɖu͙© chút nào nên cậu ta vội vã hét về phía Tuyệt Kiếm.

“Nhanh chóng trả tiền!”

“Hở? À, vâng!”

Có vấn đề gì thế nhỉ? Tuyệt Kiếm không thể hiểu được tình hình. Chẳng phải Youngwoo mới là người muốn mua kem từ đầu sao? Tuyệt Kiếm đành trả 30.000 và theo sau Youngwoo.

Sau một lúc.

“Ồhhhhh! Đây là một món ngon thực sự! Kim chi ngọt ngào tan chảy trên lưỡi! Người nước ngoài sẽ rất thích nó!”

Tuyệt Kiếm cảm thấy run rẩy.

“…Ăn hết đi này.”

Youngwoo đưa chiếc kem của mình cho Tuyệt Kiếm. Rồi cậu mở điện thoại ra. Cậu kiểm tra tin nhắn văn bản mà cậu nhận được từ Yerim một giờ trước.

[Sehee và em đang làm tại một ngôi nhà ma ở lễ hội này * ^ 0 ^ * Em là một con ma ♥ sεメy.]

“Khụ…”

Một bức ảnh đã được đính kèm theo tin nhắn. Trong đó Yerim đang mặc một bộ đồng phục để lộ ra cặp đùi trắng và một phần ngực của mình, trông không phù hợp với độ tuổi của cô bé chút nào.

“Đây rõ ràng là một con ma còn trinh.”

Cũng may không có con ma nam nào. Dù sao thì cậu đến xem cũng được. Tuy nhiên, cậu thấy lo lắng và khó chịu khi nghĩ đến việc em gái mình cũng ăn mặc như thế này. Kim Doohyun chắc chắn sẽ nhắm vào con bé!

Youngwoo đang lo lắng và cố gắng tìm cách vượt qua đám đông thì cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

“Khéo Léo của mình.”

Cậu đã chế tạo ra hàng ngàn vật phẩm trong Satisfy và làm hài lòng Irene để rèn luyện sự khéo léo của mình. Nó đã đạt đến điểm mà cậu quyết định thử sử dụng những kỹ thuật này trong cuộc sống thực.

“Nó sẽ ổn thôi. Mình đã tìm ra mánh khóe sau khi bóc tỏi mỗi tối.”

Nó được sử dụng với các nữ sinh sao? Đó thực ra không phải là những gì Youngwoo dự định tại thời điểm đó.

Youngwoo giơ tay mình ra và nói với Tuyệt Kiếm.

“Bám theo cho kỹ nhé.”

“Hmm?”

Cậu ấy sẽ đi qua đám đông như thế nào vậy? Tuyệt Kiếm đang ăn kem và anh lộ vẻ bối rối

“Ứ!”

“Á!”

“Kyaak!

Bất cứ khi nào tay Grid chạm nhẹ vào thắt lưng hoặc lưng những cô gái đang cản đường họ, những cô gái ấy sẽ phát ra âm thanh lạ và ngồi xuống ngay lập tức.

“Đ-Đây là gì?”

Nó giống như phép màu của Moses đã được tái tạo lại vậy. Những cô gái đã liên tục ngồi xuống và mở ra một khoảng trống bất cứ khi nào Youngwoo di chuyển, vì vậy hiện tượng này chỉ có thể được mô tả như một phép màu.

“Đ-đúng là God Grid…!”

Tuyệt Kiếm không biết được sự thật đằng sau nó, nhưng God Grid thực sự tuyệt vời. Tuyệt Kiếm tự hào bám theo sau Youngwoo.



Lễ hội được tổ chức trong tổng cộng 3 ngày với trung bình 10.000 du khách mỗi ngày. Nó vượt xa khái niệm về một lễ hội trung học và nó cũng đóng một vai trò lớn đối với kinh tế thành phố. Đó cũng là màn tiếp thị có chủ ý khi lễ hội của Trường Trung Học Thiếu Nữ thường được đề cập trong các tin tức.

“Tôi rất vui vì anh Doohyun đã quyết định tham dự lễ hội của chúng tôi.”

Hiệu trưởng Lee Cheongsun của Trường Trung Học Thiếu Nữ đã chào đón Kim Doohyun nhiệt tình. Mỗi năm tại lễ hội này, bà đã chi rất nhiều tiền để mời các ngôi sao tới. Tuy nhiên, năm nay Kim Doohyun đã quyết định tham dự lễ hội mà không đòi khoản phí tham dự nào, mặc dù anh là một ngôi sao thế giới.

Nhờ điều này mà bà Lee Cheongsun đã rất hài lòng. Bà ấy sẽ được đánh giá rất cao bởi ban giám đốc.

“Không có gì.”

Kim Doohyun bắt đầu kiểm tra lịch trình lễ hội. Anh chỉ kiểm tra các sự kiện liên quan đến Satisfy.

Thi thú cưng Satisfy.

Thi bơi Satisfy.

Chiến đấu Satisfy.

Sau khi gặp gỡ một thời gian ngắn, Doohyun đã hỏi câu hỏi mà anh thực sự muốn biết.

“Grid có quyết định tham gia sự kiện nào không nhỉ?”

Hiệu trưởng Lee Cheongsun đã tối sầm mặt lại.

“Anh ấy không tham gia bất kỳ sự kiện nào. Tôi đã gửi cho anh ấy một yêu cầu tham dự lễ hội, nhưng anh ấy đã từ chối.”

Doohyun bối rối. Nếu là Grid, anh ta sẽ muốn nâng cao vị thế em gái của mình bằng cách tham dự các sự kiện ở trường, vì vậy thật đáng ngạc nhiên khi Grid không phải là người như vậy.

“Các ưu tiên cần được phân biệt rõ ràng… Đúng vậy, bản chất của Grid rất phù hợp để trở thành chủ nhân của Noe. Mình phải học hỏi từ anh ấy.”

Doohyun hiểu lầm và hỏi lại.

“Ruby … Không, cô Sehee có quyết định tham gia bất kỳ sự kiện nào không?”

“Hãy nhìn vào đây. Cuộc thi chiến đấu.”

“…”

Thật đáng ngạc nhiên. Doohyun đã nghĩ rằng Sehee sẽ tham gia cuộc thi thú cưng hay thi bơi, nhưng đó là chiến đấu sao? Dù sao thì đây cũng là lịch trình hôm nay. Doohyun sẽ tiếp cận Sehee tự nhiên và sau đó làm quen với Grid.

Doohyun quyết định.

“Tôi cũng muốn tham gia vào chiến đấu. À cả cuộc thi thú cưng nữa…”

Doohyun rất thích Satisfy. Vào những ngày anh không bận rộn, anh ta thường chơi với chú chó cưng của mình hoặc chơi Satisfy. Anh đã đề cập đến nó một vài lần trong các cuộc phỏng vấn. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng anh ta chỉ làm điều gì đó mình thích.

“Những thú cưng trong cuộc thi thú cưng sẽ dễ thương đến mức nào đây? ‘

Thình thịch.

Tim anh đập thình thịch. Khuôn mặt của Doohyun trông hấp dẫn hơn nhiều so với bình thường.

Hiệu Trưởng Lee Cheongsun dù năm nay đã 60 tuổi nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bị thu hút.

Chương 327. Đi Tìm Sehee.