Overgeared Chương 245. – Sự Trả Giá của Bá Tước Zebra. –
“Ra đi!”
Bá Tước Zebra chạy vào đại sảnh của lâu đài và hét lên. Sau đó, chín tên sát thủ xuất hiện. Ông hoàn toàn tin tưởng vào nhóm sát thủ Mũi Tên Đen này. Khả năng ám sát của những kẻ đã phục vụ trong gia đình Bá Tước Zebra qua nhiều thế hệ là không ai sánh bằng. Trong lịch sử của họ chưa hề có một vụ ám sát thất bại nào.
Bá tước Zebra ra lệnh.
“Gϊếŧ kẻ đã ở đây lúc nãy! Lấy lại cho ta Bông tai Thạch anh đen!”
“Vâng.”
Những sát thủ lập tức biến mất. Bá Tước Zebra đang đối diện với họ và thậm chí ông ta cũng không chắc là họ đã biến mất lúc nào. Bá Tước Zebra cảm thấy an tâm với các kỹ năng tuyệt vời của họ và mỉm cười xấu xa.
“Nó không quan trọng việc hắn ta là loại quái vật gì.”
Làm gì có đối tượng nào mà những sát thủ đó không thể gϊếŧ? Bá Tước Zebra tưởng tượng ra hình ảnh tên đó sẽ chết và hài lòng. Rồi ông ngân nga hạnh phúc.
“Nyang.”
Có một con mèo nhỏ hiện ra cạnh ông. Đó là một con mèo với bộ lông đen mượt như mun. Chỉ có bốn chân và đuôi của nó là trắng như tuyết.
“D-Dễ thương!”
Bá Tước Zebra nghĩ đến điều đó khi nhìn thấy con mèo. Sự quyến rũ của loài mèo là tuyệt đối đến nỗi ngay cả một kẻ điên cũng có thể bị chúng quyến rũ. Bá Tước Zebra cũng đã bị hớp hồn trong giây lát. Ông cảm thấy muốn giữ con mèo đó cạnh bên đến hết đời.
Nhưng đó chỉ là trong một khoảnh khắc. Bá Tước Zebra đã rất cố gắng và cuối cùng cũng có thể lấy lại tinh thần.
“Quân lính đâu hết rồi? Tại sao các ngươi để một con thú xổng ra ở đây hả? Các ngươi thực sự muốn chết sao? “
“T-tôi thực sự xin lỗi.”
Những người lính tái nhợt mặt và vội vã chạy theo tiếng ồn. Họ rõ ràng là đang đứng bảo vệ chuyên tâm. Thậm chí không thể có một con kiến nào
đi vào. Vậy tại sao một con mèo lại có thể vào được?
“Tại sao các ngươi chỉ đứng đó thế?”
Những người lính đã rất cố gắng để bắt được con mèo. Tuy nhiên, con mèo ấy rất nhanh nhẹn mặc dù trông nó có vẻ mũm mĩm. Nó đã nhảy quanh cái đại sảnh như thể đó là nhà riêng của nó.
“Ặc?”
Bá tước Zebra và những người lính mắt tròn xoe. Họ bỗng thấy một
đôi cánh nhỏ xuất hiện trên lưng con mèo. Họ nhìn kỹ hơn và thấy thêm một chiếc sừng nhỏ trên trán nó.
“Q-Quái Vật …!”
Bá Tước Zebra cuối cùng đã nhận ra danh tính của con mèo và giơ tay lên. Nhưng đôi bàn tay đờ đẫn của ông ta không thể nào ngăn cản được con mèo hung dữ phi tới.
“Kiyaaah!”
Pặc pặc! Pặc pặc pặc!
Đôi bàn chân ngắn của con mèo vung lên với một tốc độ nhanh như chớp. Bá Tước Zebra tràn ngập trong một nỗi đau khủng khϊếp. Ông cảm thấy nóng ran hết cả mặt.
“Kuaaaaak!”
Một tiếng hét chói tai vang lên. Khuôn mặt của Bá Tước Zebra đẫm máu và trông giống như vừa bị xé toạc.
“H-Hik.”
Những người lính cảm thấy kinh hoàng. Rõ ràng là sự tức giận của Bá Tước Zebra sẽ đổ vào đầu họ, những người đã không thể ngăn chặn quái vật xâm nhập.
“Ông ấy sẽ hành hạ chúng ta dã man!”
“C-Chúng ta nên làm gì?”
‘Tại sao điều này xảy ra?’
Những người lính dán mắt vào ngọn giáo và nói với nhau. Sau đó, họ rón rén đi về phía Bá Tước Zebra đang vật vã trong khổ sở và đau đớn.
“C-Các ngươi…!”
Bá Tước Zebra sống một cuộc đời đâu có chút đau khổ nào đâu, đơn giản là vì ông ta đã được sinh ra từ một dòng dõi quý tộc. Hôm nay là lần đầu tiên ông mới gặp phải một chấn thương lớn kể từ khi được sinh ra. Đó cũng là bởi vì những thuộc hạ của ông ta.
“Tại sao các ngươi dám hãm hại ta! Các ngươi có biết đó là một trọng tội không? Tay chân của các ngươi sẽ bị cắt đứt và tất cả các ngươi sẽ chết!”
Bá tước Zebra kêu lên. Nhưng mối đe dọa đó vẫn không biến mất. Những người lính đã giương giáo lên. Bá Tước Zebra muốn tránh được điều đó bằng mọi giá và nhanh chóng thay đổi thái độ.
“Nếu các ngươi đặt giáo xuống bây giờ, ta sẽ tha thứ cho các ngươi và cho các ngươi một phần thưởng tuyệt vời! Vì vậy, hãy bình tĩnh!”
Ông ta cố gắng thương lượng, nhưng nó không có hiệu quả.
“Ông nghĩ rằng chúng tôi sẽ tin lời ông nói sao? Chúng tôi biết rằng ông đã nói hàng trăm lời nói dối với những người ông đã tra tấn!”
“Chúng tôi căm ghét ông ngay từ đầu! Ông là tên đồ tể gϊếŧ người! Thật tốt khi được thoát khỏi một kẻ như ông!”
“Một cô gái ông đã bắt và gϊếŧ là người thân của tôi! Cô ấy chỉ mới 15 tuổi! Ông là một thằng chó đẻ.”
Sự tức giận bị đè nén quá lâu được xả ra. Nếu giờ họ không gϊếŧ chết bá tước thì họ cũng sẽ chết chắc chắn. Những người lính nhận thức rõ rằng họ không có đường lui nữa. Họ liền đâm Bá Tước Zebra bằng giáo của mình.
Phập! Phập phập phập!
“C-các …! Các ngươi! Hự!”
Đó là kết cục cho con người tàn ác và độc ác hơn một con quỷ đó.
“Nyang.”
Con mèo là thủ phạm của chuyện đó đã từ từ trốn thoát khỏi đại sảnh từ lúc nào. “Đây có phải là điều anh định nhắm đến?”
Trên các bức tường bên ngoài lâu đài. Kiki vừa báo cáo tình hình trong lâu đài sau khi cô sử dụng kỹ năng Mắt Diều Hâu của mình.
Veradin lắc đầu.
“Không. Tôi đã chỉ muốn lấy xương của Quái Nhân thôi.”
Veradin không thể biết được tại sao Grid – công tước của Vương quốc Vĩnh Hằng lại đến gặp Bá Tước Zebra. Nhưng anh ấy có thể đoán đại khái lý do tại sao. Quái Nhân là một con quái vật sẽ cho nhiều tiền thưởng cho các ranker. Có lẽ Grid đến để đột kích nó sao? Anh ta đã dự đoán lý do đó cho sự xuất hiện của Grid và đã không báo cáo nó với Bá Tước Zebra. Kết quả đúng là Grid đã đến để đột kích Quái Nhân.
Tới giờ, mọi chuyện đã đi đúng như kế hoạch. Nhưng anh đã không đoán được rằng Bá Tước Zebra sẽ bị gϊếŧ. Trên thực tế, chính những người lính là thủ phạm đã gϊếŧ Bá Tước Zebra, nhưng con mèo đen giúp gây ra vụ việc rõ ràng thuộc về Grid.
“Thật ngạc nhiên.”
Có phải Grid đã hành động thay cho những người dân của vương quốc không phải của cậu ta không? Một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt Veradin.
Kiki hỏi anh ta, “Chúng ta nên làm gì đây? Sẽ có rất nhiều hỗn loạn.”
Đế quốc chắc chắn sẽ không im lặng sau khi một quý tộc bị gϊếŧ. Một nhóm điều tra quy mô lớn sẽ được gửi đến và bầu không khí sẽ trở nên đẫm máu trong một thời gian. Đó không phải là vấn đề duy nhất. Con trai của Bá Tước Zebra vẫn còn bé. Cậu ta đã lớn lên trong khi quan sát những việc làm của người cha điên rồ của mình và cảm xúc của cậu vì thế không được ổn định. Nói tóm lại, cậu ta sẽ dễ bị thao túng. Người ta nghi ngờ rằng các quý tộc khác sẽ không trao lãnh thổ cho một cậu bé thiếu khả năng như vậy. Người ta cũng dự đoán rằng một cuộc xung đột phe phái đẫm máu trên lãnh thổ sẽ xảy ra.
“Veradin? Anh đang nghĩ gì vậy? Báo cáo Grid ngay bây giờ sẽ tốt hơn chứ?”
“Giải tán.”
“Hả?”
Kiki không thể tin vào điều đó. Grid là một kẻ thù. Anh ta đã không chỉ làm thiệt hại bang hội của họ mà anh ta còn đã phá hoại lãnh thổ của Bá Tước Zebra – quê hương của bang hội của họ nữa. Vậy mà Veradin lại có ý định để Grid đi?
Veradin giải thích kế hoạch. “Chúng ta sẽ bắt giữ những người lính đã gϊếŧ Bá Tước Zebra và đạt được một thành tích to lớn. Sau đó, chúng ta sẽ có thể tăng cường ảnh hưởng và biến con trai của Bá Tước Zebra trở thành Lãnh chúa.”
Anh ta đang nhắm đến một bức tranh lớn hơn.
“Đây là một cơ hội để tiến xa hơn.”
Veradin tin rằng việc này sẽ giúp anh ta nuốt chửng lãnh thổ của Bá Tước Zebra trong tương lai. Rồi anh sẽ trao di sản đó cho chủ nhân của mình, Agnus. Vùng ngoại ô của lâu đài Bá Tước Zebra.
Grid đang đứng chờ Noe.
“Mình muốn tự mình gϊếŧ hắn ta.”
Bá Tước Zebra là một kẻ độc ác nên không nên tha thứ. Grid đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp một người tàn bạo như vậy. Nhưng là quá nguy hiểm để tự gϊếŧ bá tước.
Sẽ rất khó để tiếp cận Asmophel nếu đế quốc truy đuổi cậu, và nó cũng sẽ đặt Vương quốc Vĩnh Hằng vào thế khó. Nếu Grid biết được rằng Veradin là một quý tộc của đế quốc thì cậu cũng sẽ không va chạm với Hội Sói Trắng làm gì. Nhưng Grid đã không biết sự thật về Veradin, vì vậy cậu đã không biết việc Veradin không báo cáo cậu đã giúp cho cậu như thế nào.
“Grid là người tốt? Bạn trừng phạt một người xấu?”
Randy bắt đầu đặt câu hỏi về sự phân chia giữa thiện và ác. Grid hài
lòng về người bạn lớn lên hàng ngày của mình và trả lời.
“Tôi không tốt.”
Đúng vậy. Grid không phải là một người tốt. Cậu ấy sẽ không hy sinh mạng sống của mình trừ khi đó là vì đồng đội của cậu ấy. Nhưng cậu cũng có lương tâm tối thiểu của mình. Cậu không thể quay lưng lại với những người đang bị khϊếp sợ bởi Bá Tước Zebra. Nếu cậu thiếu sức mạnh, cậu hẳn đã quay lưng lại để tự an ủi bản thân.
“Mình không còn là một kẻ yếu đuối.”
Cậu đã sẵn sàng giúp đỡ ai đó nếu cậu có thể giúp họ. Nhưng câu chuyện đó dựa trên giả định rằng cậu sẽ không bị thiệt hại gì. Đó là sự trưởng thành của Grid. Dù nó không công bằng cho lắm, tuy nhiên cậu ấy thật sự không đáng trách.
“Á à…”
Grid cảm nhận được có những kẻ không mời mà đến gần nơi của mình. Không khó để phát hiện ra họ vì cậu đang có hơn 1.400 điểm Sáng Suốt.
“Những người này, họ được gửi bởi Zebra.”
Tiêu chí mà Grid thường sử dụng để đánh giá các kỹ năng của một sát thủ là Faker. Những sát thủ này không bằng Faker. Nói cách khác, Grid không thừa nhận hầu hết các sát thủ trên thế giới. Đó không hẳn là sự kiêu ngạo.
Đứng trên vị trí của cậu ấy thì điều đó là đúng. Vũ khí sát thủ là sự bí mật và nhanh nhẹn của họ, nhưng hầu như họ đều không thể đe dọa Grid với chỉ số Sáng suốt cao và phòng thủ vô lý của cậu. Họ cần phải có ít nhất các kỹ năng đạt đẳng cấp của Faker để có thể đe dọa được cậu.
Những sát thủ đã không biết rằng họ đã bị phát hiện. Họ vẫn dần dần thu hẹp khoảng cách và nhắm dao găm vào cổ Grid. Tại thời điểm đó.
Chaaeng!
Những lưỡi kiếm vàng bay ra và chặn đứng những con dao găm của sát thủ.
“Các ngươi sử dụng kỹ thuật gì hài hước vậy?”
“…!”
Biểu hiện của các sát thủ vẫn không thay đổi. Nhưng thực ra họ đã vô cùng ngạc nhiên.
“Hắn ta phát hiện ra đòn tấn công bất ngờ của chúng ta? Không thể nào.”
Họ cố gắng đâm một lần nữa, nhưng nó thật vô dụng.
Phập!
“Kuaaaak!”
Những lưỡi kiếm vàng được ném bởi một người nào đó và bay trở lại, cắm vào đùi tên sát thủ. Một cửa sổ thông báo xuất hiện trước mặt Grid.
[Chí mạng!]
[Bạn đã gây ra 1.590 sát thương cho mục tiêu.]
“Chỉ có bấy nhiêu sát thương thôi sao, thậm chí đó còn là đòn chí mạng.”
Pavranium là khoáng thạch mạnh nhất. Nếu cậu chế tạo vũ khí bằng pavranium, sức tấn công sẽ vượt trên cả Phế Phẩm. Nhưng ngay lúc này, những lưỡi kiếm làm từ pavranium đã không thể phát huy hết sức mạnh của chúng. Chúng đã được tạo ra chỉ với một lượng nhỏ pavranium nên sức tấn công là rất nhỏ.
“Minor phải nhanh chóng tìm thấy các mê cung golem phía tây.”
Cậu muốn thu được nhiều pavranium hơn. Minor đang phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Trong khi Grid đang nghĩ vậy, những sát thủ trở nên cảnh giác hơn.
“Hắn có bạn đồng hành!”
Grid rõ ràng chỉ có một mình khi đến lâu đài. Nhưng bây giờ cậu ta đã có một cô bé đi cùng với cậu ta, cũng như có một người bảo vệ giấu mặt ở đâu đó. Họ phải tìm người bảo vệ đang ẩn trốn và ném những lưỡi kiếm vàng này ra. Nhưng họ không thể phát hiện ra người đó.
Grid cười như thể họ vui tính và chỉ lên trời.
“Ở trên.”
“…?”
Tại thời điểm đó. Những sát thủ nhìn lên bầu trời và chứng kiến
những lưỡi kiếm vàng tự di chuyển.
“Cổ vật!”
Những sát thủ kinh ngạc nhìn lại Grid.
“Ặc..”
“Hự…”
Ba tên sát thủ đã bị xiên bằng một thanh đại kiếm màu xanh.
“Cái gì vậy?”
“Thât quá vô lý!”
“Chúng ta đang bị săn ngược sao?”
Grid của quá khứ và Grid của hiện tại có một điểm chung. Đó là cậu ta không bao giờ tỏ ra thương xót kẻ thù của mình.
“Đừng lãng phí thời gian của các ngươi nữa và chết một cách ngoan ngoãn đi.”
Một chiếc mặt nạ sắt che nửa mặt của hắn ta. Thoạt nhìn thì hắn ta dường như đang khóc, nhưng giờ hắn lại đang mỉm cười. Những sát thủ đã trải qua nỗi kinh hoàng lớn nhất kể từ khi họ được sinh ra.
Chương 246. – Kị Sĩ Hạng 31 Idan. Kế hoạch tấn công Reidan. –