Có một cuốn sách nhỏ được cất trong chiếc hộp được khóa chắc chắn đó. Đó là một cuốn nhật ký của ai đó. Những chương đầu tiên chứa đầy các chữ cái run run như thể một đứa trẻ đã viết ra nó.
Mùa hè, năm 259 của Vương quốc.
Tôi đã gặp một đứa trẻ trông giống hệt mình trong khu rừng trên đường ra khỏi làng.
Người đó nói xin chào! Tôi cũng mỉm cười và chào lại đứa trẻ.
“Năm 259 à…”
“Đó là 146 năm trước.”
Đó là một cuốn nhật ký có từ rất lâu rồi. Nó được bảo quản tốt đáng kể mà không có gì bị mất cả. Grid chuyển sang chương tiếp theo.
Mùa đông, năm 259 của Vương quốc.
Tôi đã đi vào khu rừng lần đầu tiên sau một thời gian khá lâu.
Đứa trẻ trông giống hệt tôi đó đang mặc quần áo mùa hè. Tôi cởi mũ và khăn quàng cổ của mình ra và đưa nó cho đứa trẻ. Nó đã cười.
Mùa đông, năm 259 của Vương quốc.
Tôi nói với bố mình về đứa trẻ trong rừng ấy.
Bố tôi đã trở nên tức giận. Ông nói rằng đứa trẻ đó là một con quái vật nguy hiểm. Ông bảo tôi không được gặp nó nữa.
“Đứa trẻ trong cuốn nhật ký này là Song Trùng?”
“Đúng vậy.”
Không phải tất cả quái vật đều hung hăng. Có những con quái vật sẽ tấn công con người ngay khi nhìn thấy và có những con thì không. Song Trùng của Khu rừng Bí ẩn dường như là một con quái vật hiền lành trong quá khứ.
“Nếu cậu ta vốn như vậy, tại sao cậu ta lại tấn công chúng ta trước?”
Grid và các thành viên Chơi Đồ Mạnh có cùng một câu hỏi.
Mùa xuân, năm 260 của Vương quốc.
Bố nói rằng đứa trẻ trong rừng rất nguy hiểm, nhưng ông không biết gì cả.
Tôi đã đến gặp cô bé ấy một lần nữa.
Đứa trẻ rất trân trọng chiếc mũ và chiếc khăn mà tôi đã tặng.
“Xin chào!” Tôi chào cô bé. Cô bé cũng trả lời bằng những lời đó.
Chúng tôi đã hứa sẽ là bạn bè của nhau.
Mùa xuân, năm 260 của Vương quốc.
Tôi đặt tên cho bạn ấy là Randy. Tên của tôi là Wendy và cùng nhau, chúng tôi sẽ giống như chị em.
Mùa thu, năm 260 của Vương quốc.
Randy bây giờ nói tốt hơn rất nhiều. Cô ấy cũng có thể hiểu mọi thứ mà tôi nói.
Người bạn tốt của tôi rất thông minh.
Mùa đông, năm 260 của Vương quốc.
Tôi chơi với Randy mỗi ngày và đã bị bố bắt gặp. Bố đã rút cung tên ra và nói rằng ông sẽ đuổi Randy đi.
Tôi sợ hãi và phải đi theo ông.
Bố tôi đã nhìn thấy lời chào của Randy và ông không thể bắn cung. Cảm ơn chúa.
Mùa hè, năm 261 của Vương quốc.
Bố tôi đã dạy Randy cách sử dụng cây cung. Bây giờ Randy đã giỏi săn bắn hơn cả bố.
Nhờ Randy mà gia đình tôi đã không bao giờ bị đói.
Cảm ơn bạn, Randy.
Nhưng mà tôi thích thịt thỏ hơn thịt heo rừng.
Những ngày trong nhật ký trôi rất nhanh. Cô gái trẻ tên là Wendy đã trải qua những ngày tháng vui vẻ. Cha cô bé và người bạn Randy đã cho cô những trải nghiệm mới mỗi ngày. Những cảm xúc được truyền tải từ cuốn nhật ký là rất hạnh phúc, vì vậy trái tim của Grid và các thành viên Chơi Đồ Mạnh trở nên ấm áp.
Nhưng thật không may, nội dung của cuốn nhật ký đã bắt đầu bước vào một giai đoạn mới. Đó là khi chữ viết tay của Wendy bắt đầu trưởng thành.
Mùa xuân, năm 270 của Vương quốc.
Dường như có một mỏ quặng giàu có đằng sau ngôi nhà của chúng tôi. Dân làng đã tập trung lại để kiểm tra nó trước khi báo cáo với Lãnh Chúa Reidan.
Mùa xuân, năm 270 của Vương quốc.
Lãnh chúa đến thăm với hàng chục kị sĩ. Ngài đã bảo bố tôi hướng dẫn ngài đến mỏ.
Tôi cảm thấy có phần không thoải mái với việc Lãnh Chúa ngắm nhìn mình.
Mùa hè, năm 270 của Vương quốc.
Ôi chúa ơi!
Một người đàn ông đẹp hơn tôi đã đến mỏ. Phong cách trang nghiêm và làn da mịn màng của ông ấy giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Vị hoàng tử lo lắng.
“Tâm trí của con người vẫn còn quá non nớt để có thể sử dụng khoáng thạch này.”
“Cô ấy đang nói về Pagma à?”
“Tôi cũng có suy nghĩ như vậy”
Grid đã chắc chắn về điều đó sau khi đọc nội dung của cuốn nhật ký. Như Rabbit đoán rằng có một mỏ quặng ở ngọn núi này, và khoáng thạch ở đó mạnh đến nỗi Pagma phải chú ý đến nó.
“Mithril vàng.”
Grid đọc tiếp quyển nhật ký.
Mùa thu, năm 270 của Vương quốc.
Lãnh chúa tuyên bố rằng ông sẽ khai thác khu mỏ. Rồi ngài ra lệnh cho tôi rót cho ngài một ly rượu.
Khi tôi đang phục vụ thì lãnh chúa đã liên tục chạm tay vào hông tôi.
Tôi thấy không thoải mái nhưng vẫn phải kiềm chế vì ngài là lãnh chúa.
Mùa thu, năm 270 của Vương quốc.
Lãnh chúa nói ngài sẽ lấy tôi làm thϊếp.
Thϊếp là gì?
Khi tôi hỏi bố tôi cái đó có nghĩa là gì, ông chỉ rơi nước mắt.
Mùa thu, năm 270 của Vương quốc.
Dân làng nói với tôi rằng: Có một hoặc hai cô gái đã trở thành thϊếp của lãnh chúa, nhưng tất cả họ đều bị coi là đồ chơi.
Mọi người đều lo lắng cho tôi.
Thật đáng sợ…
Mùa đông, năm 270 của Vương quốc.
Tôi đã giải thích vấn đề đó với Randy, và nói rằng tôi sẽ phải rời khỏi nhà sớm thôi để làm thϊếp của lãnh chúa.
Tôi không muốn rời bỏ cha tôi và Randy chút nào.
Tôi đã khóc rất to và Randy vỗ lưng tôi an ủi.
Randy luôn luôn tốt bụng. Mùa đông bên cạnh Randy không lạnh chút nào.
Mùa đông, năm 270 của Vương quốc.
Chuyện trở nên nghiêm trọng.
Lãnh chúa đã cố gắng đến thăm khu mỏ nhưng ngài bị một con quái vật trong Khu rừng Bí ẩn tấn công.
Danh tính của con quái vật đó là một Song Trùng.
Randy …
Mùa xuân, năm 271 của Vương quốc.
Tôi nghe nói rằng Lãnh Chúa rất tức giận và phái một đội quân đến để gϊếŧ Randy.
Tôi rất lo lắng cho Randy và không thể ngủ được.
Mùa xuân, năm 271 của Vương quốc.
Ngay khi bình minh đến, tôi đã đến gặp Randy.
Ngoại hình của Randy đã khác.
Cô ấy trông giống hệt như một trong những kị sĩ của lãnh chúa.
“Tớ không thích như thế. Tớ sẽ bảo vệ Wendy.”
Randy hét vào mặt và bảo tôi chạy đi.
Dù tôi có cố thuyết phục cô ấy như thế nào đi nữa thì Randy vẫn không lùi bước.
Nếu Randy bị tổn thương thì sao?
Tôi đã sợ và buồn.
“Kể từ đó …”
Để bảo vệ cô gái tên là Wendy, Song Trùng hiền lành đã bắt đầu tấn công bất cứ ai xâm nhập vào khu rừng. Cậu đã chiến đấu suốt 100 năm qua.
“Các phụ kiện của Người bảo vệ được sản xuất ra bởi Song Trùng là dành cho việc này.”
Cuối cùng thì điều gì đã xảy ra với Wendy? Làm thế nào mà Song Trùng sao chép được ngoại hình của Pagma? Grid và các thành viên Chơi Đồ Mạnh trở nên đắm chìm hơn trong cuốn nhật ký.
Mùa xuân, năm 271 của Vương quốc.
Tôi nghe rằng Randy đã đánh bại quân đội do lãnh chúa gửi đến.
Thật đáng sợ khi nhiều người đã chết. Nhưng tôi cũng rất vui vì Randy không hề hấn gì.
Tôi đã đến gặp Randy.
“Đừng lo lắng. Tớ sẽ bảo vệ Wendy. Đừng lo lắng, Wendy, đừng lo lắng.”
Randy liên tục nói những lời tương tự trong khi cậu ấy bị chảy máu.
Cậu ấy bị thương nặng và không thể đứng dậy được.
Tôi đã tìm kiếm thảo dược để điều trị cho Randy.
Nhưng Randy không thể chữa trị được bởi các loại thảo mộc đó.
Tôi sẽ ở bên Randy tối nay để chăm sóc cậu ấy.
Mùa xuân, năm 271 của Vương quốc.
Vài ngày sau, vết thương của Randy vẫn chưa lành.
Theo tin đồn, lãnh chúa đang chuẩn bị phái đến một đội quân mới.
Làm ơn … Ai đó làm ơn hãy giúp Randy.
Mùa hè, năm 271 của Vương quốc.
Tôi đang tựa vào vai của Randy.
“Việc tàn sát của ngươi bắt nguồn từ một trái tim cao thượng.”
Vị hoàng tử tôi thấy năm ngoái đã xuất hiện.
Mặc cho Randy vung loạn xạ thanh kiếm nhưng vị hoàng tử vẫn đập mạnh búa vào người cậu ấy.
Không!
Tôi hét lên, nhưng hoàng tử vẫn không dừng lại. Cơ thể Randy vẫn tiếp tục bị đập.
Rồi có một chuyện lạ xảy ra.
Vết thương của Randy đã bắt đầu lành lại.
“Đây là việc sửa chữa thì phải? Vật liệu tạo nên cơ thể của một Song Trùng có thể là kim loại.” Lauel hỏi.
Grid gật đầu.
“Có vẻ là vậy.”
Có vẻ như Grid cũng có thể làm điều đó. Cậu suy nghĩ một lúc trước khi chuyển sang chương tiếp theo.
Mùa hè, năm 271 của Vương quốc.
“Thế giới này đầy rẫy hiểm nguy. Con người thì bị quái vật đe dọa và bận rộn chiến đấu lẫn nhau, trong khi lũ quỷ dưới lòng đất thì được Giáo hội Yatan giúp đỡ.”
Hoàng tử tự gọi mình là Pagma và ông nói những lời đáng sợ.
Ông ấy mỉm cười với tôi trong khi vỗ đầu Randy.
“Có một sự cân bằng cần được giữ vững. Nếu giờ Vương quốc Vĩnh Hằng có sức mạnh đủ để đe dọa Đế Quốc thì nó sẽ gây ra một sự hoang mang lớn. Ta sẽ cho cậu quyền sử dụng một số sức mạnh của ta, vì vậy cậu phải bảo vệ khu rừng này một cách triệt để. Nếu không thì sự an toàn của Wendy sẽ bị đe dọa.”
“…”
Randy thông minh hơn tôi. Không giống như tôi, Randy hiểu những lời đó và gật đầu.
Rồi bắt đầu từ ngày đó, ngoại hình của Randy đã thay đổi thành hoàng tử xinh đẹp.
Mùa hè, năm 271 của Vương quốc.
Randy đánh bại quân đội chúa tể.
Lần này, Randy không bị thương nặng.
Cảm ơn Chúa. Nhưng tôi đã bắt đầu lo lắng.
Tính cách của Randy đã thay đổi.
Hơi ấm của đôi mắt cậu ấy giờ đã có chút lạnh lùng.
Mùa đông, năm 271 của Vương quốc.
Randy tiếp tục chiến đấu suốt vài tháng qua. Lãnh chúa đã thuê lính đánh thuê tới sau khi quân đội không thể đánh bại Randy.
Randy cảnh báo tôi khi tôi đến thăm cậu ấy.
“Đừng đến đây nữa. Wendy nên ở lại với bố.”
‘Tại sao…?”
“Chúng ta là bạn mà? Tại sao cậu lại từ chối tớ?”
Tôi hỏi cậu ấy và Randy giải thích.
“Tớ có thể dễ dàng gϊếŧ chết con người. Và Wendy là một con người. Tớ… Tớ sợ.”
Randy trông rất cô đơn. Trái tim của tôi đau.
Mùa xuân, năm 272 của Vương quốc.
Tôi đã đến thăm Randy hôm nay.
Randy vẫn hành động như bình thường.
Cậu ấy bảo tôi “Về đi” và rồi im lặng. Cậu ấy đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi.
Tôi rất hối tiếc và sợ hãi. Hơn tất cả, tôi thấy hối tiếc.
Mùa hè, năm 272 của Vương quốc.
Randy đã gϊếŧ rất nhiều người.
‘Cậu có ổn không?’
Không có câu trả lời nào từ Randy cả. Bây giờ cậu ấy đã không nhìn tôi nữa. Cậu ấy chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt. Cậu ấy thay đổi ngày càng nhiều.
Là bởi vì tôi…
Mùa đông, năm 272 của Vương quốc.
Bố tôi đi bán da ở làng và đã không trở về sau vài ngày. Tôi cố gắng đến thăm ngôi làng nhưng Randy đã chặn đường tôi lại.
Cậu ấy vẫn không nói gì.
Mùa đông, năm 272 của Vương quốc.
Hôm nay tớ phải đến ngôi làng!
Tôi hét lên với Randy.
Tôi đã nói một cách gay gắt rằng cậu ấy không cần thiết phải bảo vệ tôi như vậy.
Rồi Randy tránh đường ra.
Lúc đó Randy trông rất buồn.
Mùa đông, năm 272 của Vương quốc.
Tôi đến ngôi làng và nghe một tin sốc.
Bố tôi đã bị lãnh chúa bắt.
Tội ác của bố tôi là câu kết với Song Trùng.
Lãnh Chúa đã phát hiện ra rằng bố tôi và tôi rất thân với Randy.
Tất cả là do lỗi của tôi.
Randy ngọt ngào và thuần khiết trở nên khát máu còn bố tôi đang gặp khổ sở…
Tất cả đều là lỗi của tôi.
Mùa đông, năm 272 của Vương quốc.
Lãnh Chúa hứa sẽ thả bố tôi ra. Nhưng tôi sẽ phải trở thành thϊếp của ông ta.
Tôi đã không có lựa chọn nào khác.
Mùa xuân, năm 273 của Vương quốc.
Tôi đã gặp Randy đêm qua.
Tôi không thể nào nói với người đang cố bảo vệ tôi rằng tôi sẽ rời đi.
Cảm ơn cậu, tớ xin lỗi. Và tôi đã chỉ có thể nói rằng tớ yêu cậu.
Và tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Tôi sẽ không bao giờ có thể trở lại. Tuy vậy, tôi đã nói dối với Randy rằng tôi sẽ quay lại sau một thời gian.
Đây sẽ là mục nhật ký cuối cùng của tôi.
“… Tội nghiệp Randy!”
Vantner đã bật khóc. Anh ta rất nhạy cảm và không giống như vẻ ngoài thô kệch của mình. Do vậy, nước mắt và nước mũi đã chảy đầy xuống mặt anh ta.
“Chết tiệt! Tội nghiệp Randy! Cậu ta đã đấu tranh để bảo vệ Wendy, nhưng cuối cùng cậu ấy không thể bảo vệ được cô ấy! Cậu ấy thậm chí còn không biết rằng mình đã không thể bảo vệ được Wendy. Cho đến tận bây giờ! Suốt hơn 100 năm qua, cậu ấy vẫn chờ Wendy trở lại!”
“…”
Các thành viên Chơi Đồ Mạnh cảm thấy mủi lòng. Họ đã không biết được hoàn cảnh của Song Trùng và đã nghĩ rằng cậu ta là một kẻ xấu. Grid thấy vẻ mặt tuyệt vọng của họ và mỉm cười.
“Ngay cả khi không phải là chúng ta thì một ngày nào đó sẽ có người khác làm điều tương tự chúng ta. Thật may mắn khi chúng ta đã biết được Randy như thế nào nhờ vào cuốn sổ này.”
Đó là một nhận xét chín chắn mà họ không thể tin được.
“Grid …”
“Chúa ơi …”
Các thành viên Chơi Đồ Mạnh được Grid an ủi đã rất ấn tượng. Họ cảm thấy sự tôn trọng thực sự đối với sự luôn luôn thay đổi và ngày càng phát triển của Grid. Grid sau đó chuyển sang ‘chương cuối cùng thật sự’ của cuốn nhật ký.
Mùa hè, năm 286 của Vương quốc.
Lãnh Chúa đã bỏ rơi tôi.
Linh hồn và thể xác thân tàn ma dại của tôi cuối cùng đã được tự do.
Khu rừng Bí ẩn nới tôi đã không trở lại sau 13 năm.
Randy vẫn đang đợi tôi giống như cậu ấy vẫn làm trong quá khứ.
Randy …
Có rất nhiều lời tôi muốn nói. Tôi muốn bày tỏ nỗi đau của mình. Nhưng tôi đã không muốn trái tim của Randy bị đau, vì vậy tôi đã mỉm cười rạng rỡ nhất có thể.
Tớ đã trở lại.
Trong chương cuối của cuốn nhật ký có thể nhìn thấy dấu vết của những giọt máu nhỏ. Có vẻ như Wendy đã bị bệnh sau khi phải sống một cuộc sống cô đơn là một vị thϊếp của lãnh chúa.
“Cô đã chết một thời gian ngắn sau khi trở về nhà. Song Trùng đã không hiểu được rằng con người thì có vòng đời khác nó và vẫn chờ đợi cho đến hôm nay.”
“Um …”
Grid đóng nhật ký lại.
Sau đó, một cửa sổ thông báo bật lên.
[Bạn đã tìm hiểu được thêm một chút về người được gọi là Pagma.]
[Bạn đã có một sự ràng buộc với Pagma. Tốc độ tăng trưởng các kỹ năng của bạn sẽ tăng lên.]
‘Hả?’
Các kỹ năng huyền thoại có nhược điểm là hiệu ứng và sức mạnh của chúng là khổng lồ, nhưng tốc độ tăng trưởng của chúng lại chậm. Chuyện này sẽ khắc phục được thiếu sót đó. Grid thấy rất vui mừng mới món quà bất ngờ và các cửa sổ thông báo tiếp tục thay đổi.
[Bạn đã khám phá ra câu chuyện về Song Trùng của Khu rừng Bí ẩn.]
[Song Trùng của Khu rừng Bí ẩn rơi vào tay bạn giờ đã khác xưa. Trí thông minh, khả năng thể chất và hầu hết ký ức của nó đã bị suy thoái. Nhưng nếu bạn gọi nó là Randy, nó sẽ rất vui mừng và đi theo bạn.]
Đây là một cơ hội để có được một thú cưng mới. Grid không thể nào cưỡng lại.
“Tôi sẽ là người bạn mới của cậu.”
Cạch.
Grid quyết định đặt cuốn nhật ký trở lại vị trí của nó. Sau đó, cậu ra lệnh cho các thành viên Chơi Đồ Mạnh.
“Sau khi kiểm tra khu mỏ, tôi sẽ thu thập Song Trùng và trở về.”
Đó là một cuộc thám hiểm mà cậu đã nhận được nhiều thứ.
Chương 236. – Nhiệm vụ mới cho Euphemina. Sửa chữa Song Trùng. –