Thượng Công Chúa

Chương 32

Kết quả bảng vàng được truyền đến phủ Đan Dương công chúa, Mộ Vãn Diêu rất vừa lòng với kết quả sau một đêm vất vả của mình. Nàng vừa không đắc tội Lư Lăng trưởng công chúa vừa không phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngôn Thượng đúng là vẫn có chỗ dùng được.

Còn thị nữ Xuân Hoa tuy đã sớm biết Lưu Văn Cát không có tên trên bảng vàng nhưng nàng ta vẫn ôm một tia hy vọng mà đi ra ngoài hỏi. Biết được Lưu Văn Cát quả thực không có tên trên đó thì Xuân Hoa thở dài, có chút lo lắng cho tình lang.

Như nàng đoán nếu người khác thi đậu có lẽ còn đỡ, nhưng Ngôn Thượng lại cùng đến từ Lĩnh Nam giống Lưu Văn Cát thế mà chàng thi lần đầu đã đỗ Thám Hoa. Lưu Văn Cát ngày thường vẫn luôn coi Ngôn Thượng không bằng mình, nay kết quả như vậy hẳn khiến hắn càng thêm khó chịu.

Bởi vì lo lắng cho Lưu Văn Cát nên Xuân Hoa xin nghỉ để ra ngoài tìm người. Nàng quả thực không tìm được Lưu Văn Cát ở chỗ hắn thuê trọ. Vì Ngôn Thượng cũng ở Trường An nên nàng vòng một chút đi tới chùa Vĩnh Thọ dò hỏi Ngôn Thượng xem chàng có biết Lưu Văn Cát đi đâu không.

Ngôn Thượng đang ở trong phòng sửa sang lại sách vở, chuẩn bị ra ngoài cửa dự yến tiệc. Sự thay đổi lớn nhất sau khi trúng Thám Hoa chính là người tới mời chàng đi dự yến tiệc càng nhiều. Đại thế gia không có nhưng thế gia bậc trung thì không ít, Ngôn Thượng muốn ổn định căn cơ ở Trường An thì tất nhiên là cần những người này hỗ trợ, vì thế chàng cũng phải tích cực tham gia yến hội.

Trường An chính là như vậy.

Thậm chí muốn làm quan cũng chính là như vậy.

Giống như Phùng Hiến Ngộ lúc trước tích cực tham gia yến tiệc, vô tâm khiến vợ mình chết đói cũng là vì hắn hiểu được chỗ tốt của việc giao lưu. Nhưng đáng tiếc bạn bè thì hắn không làm quen được còn khiến vợ mình chết oan.

Xuân Hoa chỉ muốn tới hỏi Ngôn Thượng xem có chỗ nào Lưu Văn Cát có khả năng sẽ đến không. Ai ngờ Ngôn Thượng lại tốt hơn nàng nghĩ. Chàng đang sửa sang sách vở, nghe nói nàng ta không tìm được Lưu Văn Cát thì nhíu này nói: “Ta và ngươi cùng đi tìm. Vừa lúc ta cũng muốn gặp Lưu huynh để nói với hắn một vài lời.”

Xuân Hoa do dự: “Như vậy có tốt không? Sẽ làm chậm trễ yến tiệc của ngươi……”

Ngôn Thượng nói: “Tham yến tiệc gì đó chỉ là chuyện nhàn nhã, không đi cũng không sao.”

Nói xong hắn và Xuân Hoa cùng nhau ra cửa, thông báo việc mình không thể tham gia yến tiệc cho một gã sai vặt đang đợi đón hắn ở bên ngoài rồi hai người cùng đi tìm Lưu Văn Cát. Xuân Hoa cảm động vô cùng, cảm thấy có một người bạn như Ngôn Thượng thì Lưu Văn Cát còn bất mãn cái gì?

Ngôn Thượng và Xuân Hoa cùng đi tới vài chỗ cũng không tìm thấy người, lúc trời đã tối Xuân Hoa cực kỳ nôn nóng, còn Ngôn Thượng thì sầm mặt nói, “Chúng ta đi Bắc Lí nhìn xem.”

Xuân Hoa sửng sốt, cười gượng nói: “Ngôn Nhị Lang thật biết nói đùa, sao Lưu Lang lại ở nơi phấn son như Bắc Lí……”

Ngôn Thượng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi ôn nhu nhưng cũng không nói thêm gì nhiều mà chỉ đáp: “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều.”

Nhưng Ngôn Thượng không hề nghĩ nhiều. Bọn họ đúng là tìm được Lưu Văn Cát ở một bàn trong Trung Khúc của Bắc Lí. Hắn uống đến say mèm, mặt đỏ ửng. Hắn ngồi ở một gian phòng trên lầu hai thưởng thức màn múa trống của một vũ nữ. Không biết vũ nữ kia nhảy đẹp tới đâu mà Lưu Văn Cát lại vỗ tay cười to, cũng ném dải lụa mình đã chuẩn bị trước xuống dưới lầu cho vũ nữ kia.

Lưu Văn Cát điên khùng cười ha ha nói: “Cho nương tử vấn đầu! Coi như may mắn!”

Mảnh tơ lụa quý giá rơi từ trên lầu xuống, rơi lên bàn chân trần giẫm trên trống của vũ nữ kia khiến nàng ta hoảng sợ. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lưu Văn Cát, trong lòng nàng ta động đậy, lập tức uốn gối nũng nịu nói với người bên trên: “Đa tạ lang quân.”

Lưu Văn Cát lại uống thêm một chén rượu rồi nhìn dưới lầu. Lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ không thể tin được gọi: “Lưu Lang!”

Lưu Văn Cát quay đầu lại, híp mắt nhìn, trong mênh mông hắn nhìn thấy nữ lang xinh đẹp như mùa xuân và bạn tốt nhiều năm của mình đứng chung một chỗ. Bạn tốt của hắn đứng thẳng như cây trúc, khí chất vẫn tốt đẹp như cũ. Nữ lang kia lại sầu bi, nhíu mày nhìn hắn.

Lưu Văn Cát say khướt, lắc lắc chén rượu trong tay nói: “Tố thần, Xuân Hoa…… Là hai người à, tới đây, uống với ta!”

Ngôn Thượng nhẹ nhàng thở dài nói với Xuân Hoa: “Huynh ấy uống nhiều quá rồi, chúng ta dẫn huynh ấy rời đi đã……”

Giọng nói ôn tồn của chàng ở trong đại sảnh náo nhiệt bị chìm nghỉm, có lẽ chỉ có Xuân Hoa ở bên cạnh mới nghe được. Lưu Văn Cát không nghe thấy chàng nói gì mà chỉ thấy chàng nghiêng mặt, ôn nhu nói gì đó với Xuân Hoa. Mặt Lưu Văn Cát lập tức đỏ lên, nhào qua gào thét: “Ngôn Tố Thần, ngươi làm cái gì hả? Ngươi đoạt công danh của ta còn muốn cướp nữ nhân của ta hả?!”

Xuân Hoa kinh ngạc mà trừng mắt thật lớn, đại não trống rỗng nhìn lang quân lảo đảo đánh tới. Hắn không có chỗ nào giống với tình lang nàng nhìn thấy lúc bình thường. Ngôn Thượng che trước mặt Xuân Hoa, ôm lấy tên tửu quỷ bước đi còn không xong nhưng miệng lại nói càn này, trong lòng cảm thấy rất là bất đắc dĩ.

Đây là lý do vì sao chàng không uống rượu.

Ngôn Thượng ra hiệu cho Xuân Hoa, nàng kia gật đầu, cố nén cảm xúc của mình đi tới đỡ Lưu Văn Cát, ôn nhu nói: “Lưu Lang, chúng ta đi trước đã……”

Lưu Văn Cát gào lên: “Các ngươi lừa ta cái gì?! Các ngươi liếc mắt đưa tình thế làm gì?!”

Giọng hắn gào thật to, người xung quanh đều nhìn về phía này chỉ trỏ. Ngôn Thượng nhíu mày, nhanh chóng đưa ra quyết định mà che miệng Lưu Văn Cát lại không cho hắn nói bậy. Còn Xuân Hoa thì mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt ái muội của đám người xung quanh khiến nàng xấu hổ và giận dữ nhưng nàng vẫn nghe lời Ngôn Thượng nói, không so đo với một kẻ say.

Kẻ say kia được Ngôn Thượng nửa đỡ nửa ôm thì càng thêm tức giận mà nhào qua túm lấy tay Xuân Hoa. Ngôn Thượng không kịp ngăn cản thì hắn đã túm được tay nàng ta nói: “Xuân Hoa, nàng không thể bỏ rơi ta, ta không muốn đến nàng cũng coi thường ta……”

Lòng Xuân Hoa mềm mại, thấp giọng nói: “Lưu Lang, ta sẽ không xem thường chàng.”

Lưu Văn Cát lờ đờ mở đôi mắt say rượu nhìn chằm chằm nàng sau đó chợt cười lạnh: “Nàng không xem thường nhưng cũng không giúp ta!”

Xuân Hoa vội la lên: “Chàng nói lời này là có ý gì?”

Lưu Văn Cát chỉ tay về phía Ngôn Thượng nói: “Hắn đi nhờ công chúa nên mới có được vị trí Thám Hoa, đừng cho là ta không để ý thì không biết chuyện của các người!”

Xuân Hoa miễn cưỡng nói: “…… Đó chỉ là đưa Hành Quyển thôi, cái đó cũng không đại biểu cho cái gì……”

Lưu Văn Cát nhìn Xuân Hoa, thấp giọng nói: “Vậy vì sao nàng không giúp ta đưa Hành Quyển? Nàng không phải thị nữ trong phủ công chúa sao? Không phải người được công chúa coi trọng nhất sao? Chỉ cần nàng giúp ta nói một câu thì ta cũng có thể làm Thám Hoa. Vì sao vinh dự hôm nay không phải là của ta chứ?”

Xuân Hoa ngơ ngẩn nhìn Lưu Văn Cát, không nghĩ tới hắn lại có ý nghĩ này. Ngôn Thượng thì hiểu đây là tâm ma trong lòng hắn, đã ẩn giấu nhiều ngày, bây giờ nương theo hơi men mà trào ra. Chàng nhẹ nhàng thở dài, trực tiếp kéo rèm bốn phía lại, ngăn cách nơi này với những nơi khác để người ta không nhìn thấy được.

Ngôn Thượng nhìn chằm chằm Lưu Văn Cát, kỳ thật chàng cũng tò mò không hiểu Lưu Văn Cát nghĩ như thế nào. Một người từ trước đến nay luôn ngạo mạn như hắn thật sự không ai bì nổi và chưa bao giờ chịu cúi đầu ư?

Xuân Hoa bị Lưu Văn Cát nắm tay đến phát đau, mùi rượu thì phả lên mặt nhưng nàng không để ý tới những thứ đó mà chỉ nhìn hắn giống như nhìn kẻ không quen biết, miệng lẩm bẩm: “Ta đã nói muốn giúp chàng đưa Hành Quyển nhưng chính chàng lại chê ta nhiều chuyện, không chịu……”

Lưu Văn Cát cao giọng: “Nhưng một nữ lang hiền huệ phải biết nên làm gì chứ? Chẳng nhẽ lang quân nói không cần thì nàng sẽ thật sự không làm gì sao? Ngày ngày nàng ở bên người công chúa nhìn thấy Ngôn Nhị lấy lòng nàng ta, vì sao nàng không thể giúp ta, dù nói một câu……”

Trong mắt Xuân Hoa đã có ánh nước. Nàng ta nói: “Là chàng nói không cần, hơn nữa điện hạ nhà chúng ta tính tình ương ngạnh, chàng không đi cầu thì vì sao nàng ấy phải vì một câu nói của ta mà giúp chàng? Ngay cả Ngôn Nhị cũng không phải mọi chuyện đều thuận lợi, cũng có người định cướp ……”

Lưu Văn Cát lớn tiếng đánh gãy lời nàng ta: “Ta không muốn nghe lời biện giải của các ngươi!”

Hắn đẩy Xuân Hoa, cả người lùi về phía sau đập vào bàn, ngã ngồi trên mặt đất. Rượu trên bàn đổ xuống, xối lên quần áo hắn ướt một mảnh. Búi tóc của hắn hơi loạn, mấy dúm tóc phất phơi trên mặt lộ vẻ thê lương.

Hắn chỉ vào Ngôn Thượng cười thảm nói: “Ngôn Nhị! Ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem tài học của ngươi có bằng ta không? Thi phú của ngươi có so được với ta không? Rõ ràng không phải! Ai cũng biết như thế! Nhưng vì sao ngươi đỗ? Vì sao ngươi lại có thể đỗ?”

Hắn dựa vào rèm trướng, si ngốc nói: “Chẳng lẽ không muốn đi cửa sau, muốn dựa vào sức mình lại là sai sao? Bởi vì mỗi người đều gửi Hành Quyển, ta không gửi nên vĩnh viễn không tới phiên ta ư? Thế sự vì sao lại bất công như thế? Thiên địa vì sao lại bất nhân như thế?”

“Vì sao phải cúi đầu trước quyền thế, vì sao phải khom lưng uốn gối, đánh gãy ngạo khí của mình? Có bao nhiêu tài tử vì không chịu làm mấy thứ này nên chẳng thể thi đậu, lại có bao nhiêu người thi đậu rồi nhưng lại bị bỏ bê vài năm chẳng làm nên trò trống gì mà chỉ có thể rời khỏi Trường An…… Vì sao luôn là thế gia cường mạnh còn chúng ta yếu ớt?” Trong lúc hắn còn mờ mịt, Ngôn Thượng cất tiếng sau lưng hắn: “Bởi vì từ xưa đến nay người đưa ra quy chế chính là thế gia quyền quý chứ không phải cường hào nơi thôn quê, cũng không phải kẻ sĩ nghèo khổ. Giữa kẻ nghèo hèn và gia tộc giàu sang, nói đến chuyện thiên hạ hưng vong thì một Lưu Văn Cát như huynh có tư cách gì mà nói?

Huynh coi thường thế gia quyền quý, nhưng khoa khảo hôm nay chính là kết quả của việc bọn họ chủ động giao một phần quyền lực của mình ra. Có lẽ họ không chủ động giao quyền nhưng trong đó nhất định cũng có hy vọng khiến thế đạo này tốt đẹp hơn nên mới có thể khiến bọn họ nhượng bộ. Thiên hạ là của mọi người, bá tánh mới là trụ cột, đạo lý này có ai không hiểu?

Thế đạo đã có chút biến đổi, đáng tiếc huynh sinh ra không gặp thời. Huynh không phải đang sinh ra ở trăm năm trước khi người nhà nghèo đừng mơ đọc sách, cũng không phải ở trăm năm sau khi thế đạo công bằng…… Huynh luôn nói bất công nhưng vì sao không tự mình thay đổi bất công này mà luôn chờ các tiền bối khác vì huynh mà thay đổi?

Lưu Văn Cát, rốt cuộc huynh muốn thi đỗ để làm gì? Làm quan để làm gì? Rốt cuộc huynh có từng nghĩ tới những điều này không? Nếu vì quyền thì huynh phải khom lưng còn nếu vì danh thì huynh không cần phải khom lưng. Đạo lý đơn giản như thế hà tất phải để người khác nói?”

Lưu Văn Cát mờ mịt mà quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Ngôn Thượng. Hắn đỡ đầu, giống như đã nghe hiểu nhưng cũng giống như không hiểu. Ngôn Thượng thấy hắn hồ đồ như thế thì thở dài đi tới nói: “Đây cũng là câu hỏi ta tự hỏi khi biết chuyện của Phùng huynh. Phùng huynh cảm thấy bất công, huynh cũng cảm thấy bất công, chẳng lẽ ta không cảm thấy bất công ư? Huynh nói thi phú của ta không bằng huynh, nhưng mưu lược, mưu trí của huynh có cái nào bằng ta? Nếu thi về sách lược, làm sao giải quyết vấn đề thì huynh có thể so với ta sao?

Hàng năm ta lấy điểm yếu của mình để đấu với điểm mạnh của các huynh mà ta còn không cảm thấy thi phú làm khó mình, vậy mà các huynh còn xem ta như kẻ chắn đường. Thế gian này có ai luôn được như ý đâu?

Hôm nay huynh uống quá nhiều, có lẽ sẽ quên hết lời ta nói sau khi tỉnh rượu nhưng ta hy vọng huynh có thể nhớ lại một chút…… Ta xưa nay không thích nói xấu người khác, nhưng vẫn không thể không nói. Tính tình huynh cương trực như vậy, nếu không thay đổi thì ở Trường An này chỉ có thiệt mà thôi.”

Lưu Văn Cát ngửa đầu nhìn Ngôn Thượng ngồi xổm trước mặt mình thì há mồm nói: “Ngôn Nhị, ta……”

Ngôn Thượng ôn hòa nói: “Huynh uống nhiều rồi, ta cũng không nhiều lời với huynh.” Dứt lời chàng vươn tay đập vào cổ Lưu Văn Cát khiến hắn hôn mê.

Chàng quay đầu lại thấy Xuân Hoa nước mắt giàn giụa. Nàng ta vội lau nước mắt rồi đi tới giúp chàng dìu Lưu Văn Cát lúc này đã ngất xỉu trở về, không ai nói gì.

Lúc Xuân Hoa phải đi Ngôn Thượng đã gọi nàng lại: “Xuân Hoa nương tử.”

Bóng đêm mênh mông, Xuân Hoa quay đầu lại.

Ngôn Thượng nói: “Lời huynh ấy nói ngươi đừng để trong lòng. Tính huynh ấy như thế, nhưng không phải kẻ ác. Đợi huynh ấy tỉnh rượu sẽ xin lỗi ngươi.”

Xuân Hoa lắc đầu, nước mắt lại suýt chảy xuống. Nàng nhìn chằm chằm thiếu niên lang quân đứng ở trong gió đêm mà sầu thảm nói: “Ngôn Nhị Lang, vì sao lang quân ta thích lại không phải ngươi?”

Ngôn Thượng ngạc nhiên, con ngươi co rụt lại.

Xuân Hoa mím môi, lau nước mắt sau đó xoay người lên ngựa đi mất. Mất mát trong lòng nàng làm sao Ngôn Thượng có thể hiểu? Hóa ra ở sâu trong nội tâm Lưu Văn Cát vẫn luôn oán nàng không giúp hắn. Hóa ra Xuân Hoa ở trong lòng hắn đã có tì vết rất lớn.

Xuân Hoa khóc một đường trở về phủ công chúa. Trở lại trong phủ sợ công chúa hỏi đến nên nàng chỉ nói thân thể không khỏe xin về phòng ngủ. Hôm sau đôi mắt nàng ta sưng lên không dám gặp người khác, cũng phải trốn công chúa vài ngày.



Lưu Văn Cát tỉnh rượu mới nghe được trong lúc say rượu mình đã nói những gì. Ngôn Thượng giấu đi những bất mãn hắn nói với chàng, chỉ nói đến những lời hắn đã nói với Xuân Hoa. Lưu Văn Cát luống cuống, vội vàng tới phủ công chúa tìm Xuân Hoa xin lỗi.

Nhưng Xuân Hoa vẫn luôn cáo bệnh không đi hầu hạ công chúa nên cũng không thể ra ngoài gặp hắn. Lưu Văn Cát đợi mấy ngày thì dần dần tuyệt vọng.

Chờ mắt Xuân Hoa hết sưng, đến trước mặt công chúa hầu hạ mới biết bọn họ phải đi tham gia Khúc Giang đại yến. Xuân Hoa vừa chải tóc cho công chúa vừa buồn bực hỏi: “Vì sao chúng ta phải tham gia Khúc Giang đại yến?”

Mỗi năm, vào lúc khói nước mênh mông triều đình lại tổ chức Khúc Giang đại yến. Đó là yến tiệc dành cho đám sĩ tử đỗ bảng vàng. Bệ hạ sẽ tự mình mở tiệc, tất cả những người có tên trên bảng vàng đều sẽ được mời tới, triều đình chi tiền. Trong yến tiệc, đám thế gia quyền quý cũng sẽ được mời tham gia.

Đại đa số đám quyền quý đều muốn kết thân với đám tân khoa này, có người là vì lôi kéo vây cánh, có người là vì kén con rể. Đó là lúc đám Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đắc ý nhất. Nhưng Đan Dương công chúa rất ít khi tham gia yến tiệc này bởi vì nàng vừa không muốn kén phò mã, vừa không có bản lĩnh đoạt người từ tay đám quyền quý. Thế thì đi làm gì?

Thế nên Xuân Hoa không nghĩ tới Mộ Vãn Diêu lại trịnh trọng tuyên bố năm nay nàng muốn đi. Nàng ta nâng một lọn tóc đen nhánh đẹp đẽ của công chúa lên, mắt nhìn Mộ Vãn Diêu, trong lòng nảy lên một ý tưởng: “Hay điện hạ vì Ngôn Nhị Lang……”

Không nghĩ tới Mộ Vãn Diêu đang nghịch một cây trâm ngọc nghe thấy thế thì híp mắt cười nói: “Ta chính là vì hắn mới đi dự tiệc.”

Xuân Hoa ngạc nhiên, thiếu chút nữa đánh rơi cái lược trong tay. Nàng ta cho rằng điện hạ đối với Ngôn Nhị Lang, đối với Ngôn Nhị Lang……

Mộ Vãn Diêu bận thoa phấn lên má, dịu dàng nói: “Ai nha, rốt cuộc hai ngày này chính là lúc đắc ý nhất của Ngôn Thám Hoa, sau này sợ là không thấy được nữa rồi.”

Xuân Hoa mờ mịt nhìn Mộ Vãn Diêu vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Thi đậu thì có gì đặc biệt hơn người, coi như phong cảnh mấy ngày thôi, chẳng phải vẫn không được làm quan ư? Có kẻ muốn cầu chức quan thì tới nịnh bợ ta, có kẻ cứng đầu thì chờ 2 năm, đợi tới khi triều đình nhớ tới đám người này sẽ an bài một chức quan cho bọn họ.

Chỉ cần nghĩ tới một kẻ tính tình tốt như Ngôn Nhị Lang ở lại Trường An và bị tra tấn nhiều năm, sau đó có lẽ sẽ giống phụ thân hắn không chịu nổi phải về Lĩnh Nam là ta lại đồng tình và…… Có chút chờ mong.”

Xuân Hoa dỗi nói: “Điện hạ cũng quá xấu xa rồi!”

Kỳ thật Đan Dương công chúa nói không sai. Chế độ quan trường của Đại Ngụy chính là như thế. Khoa khảo là một cửa nhưng đỗ rồi có thể làm quan hay không, sau khi làm quan có thể thăng chức hay không lại là một chiến trường mới.

Bao nhiêu người chết già ở Trường An cũng không thể thi đậu; bao nhiêu tiến sĩ thi đậu nhưng cầu người khắp nơi cũng không có được chức quan nào, mà đám quan cửu phẩm tép riu có lẽ dành cả đời cũng chỉ lên được bát phẩm……

Nhưng kỳ thật nếu muốn làm quan thì triều đình cũng mở một cửa —— hoặc là chờ mấy năm, hoặc là tiếp tục thi. Lúc này thi thố khó hơn trước nhiều, lại không phải thi thơ phú.

Mộ Vãn Diêu như suy tư gì đó mà nghĩ tới quẻ tể tướng Ngôn Thượng bốc được ở chùa Vĩnh Thọ. Nàng muốn nhìn xem quẻ kia có chuẩn không, Ngôn Nhị Lang có thể chịu được sóng gió sau khoa khảo này không.

Xuân Hoa nghĩ đến Lưu Văn Cát nói mình không giúp hắn thì ôn nhu nói với điện hạ: “Điện hạ biết rõ Ngôn Nhị Lang sẽ gặp khó khăn vì sao không trực tiếp giúp hắn một phen, lại còn muốn hắn phải tới cầu làm chi?”

Mộ Vãn Diêu lập tức trầm mặt không vui nói: “Ta thích hắn đến cầu không được sao?”

Thị nữ lập tức không dám nói nhiều.



Sau khi Ngôn Thượng thi đậu thì lập tức báo tin cho người trong nhà sau đó hỏi tình huống của huynh trưởng và tẩu tử, hỏi mình khi nào có thể bế cháu trai. Chàng còn nghiêm túc đốc thúc Tam đệ đọc sách cho tốt, đọc tốt rồi thì tới Trường An tham gia thi cử chứ đừng có 16,17 tuổi rồi còn cả ngày cầm gậy trúc ở nông thôn làm Đại Vương chơi với đám trẻ con.

Cuối cùng khi nhắc tới em gái út giọng điệu Ngôn Thượng ôn nhu hơn nhiều. Chàng gửi theo thư quà cáp cho người nhà và đặc biệt gửi cho em gái rất nhiều son phấn, tơ lụa của Trường An. Bản thân Ngôn Thượng cũng không hiểu, chỉ cảm thấy cái gì đẹp chàng đều mua cho em gái. Cuối cùng không còn bao nhiêu tiền mới thòm thèm mà dừng lại.

Về Khúc Giang đại yến thì Thám Hoa Lang như Ngôn Thượng đương nhiên phải đi. Chàng cũng muốn thăm dò xem kế tiếp mình sẽ phải làm gì, nếu vận khí tốt có thể được diện thánh ở Khúc Giang Tử Vân Lâu rồi được thánh ý ban cho chức quan ngay thì đây chẳng phải là chuyện tốt sao?

Khúc Giang đại yến có lẽ chính là cơ hội duy nhất để đám tiến sĩ mới thi đậu bọn họ được diện thánh sau lần gặp vào ngày yết bảng vàng. Dù sao trong lần gặp trước bệ hạ chỉ ngồi trên ngôi cao, qua loa có lệ hai câu. Còn lúc này bệ hạ sẽ tới Khúc Giang tham gia yến tiệc. Đây là cơ hội khó có được.



Trong Hạnh viên ở Khúc Giang có cảnh sắc tươi đẹp. Một ngày này màu sắc của hoa cỏ nơi đây lại càng rực rỡ hơn, ngựa xe như nước.

Đám tiến sĩ và quan lại quyền quý dừng ở cửa rồi đi vào dự yến tiệc. Xe ngựa của Đan Dương công chúa cũng dừng bên cửa, đầu tiên là Trạng Nguyên Vi Thụ xuống xe sau đó hắn xoay người đỡ Mộ Vãn Diêu xuống xe. Đám gã sai vặt còn đang nhìn chằm chằm Trạng Nguyên lang vừa thấy hắn ở cùng công chúa thì cũng không dám tiến lên làm càn.

Mộ Vãn Diêu thấy nhiều ngựa xe và người như thế thì a một tiếng cảm thán: “Người nhiều quá.”

Vi Thụ hỏi nàng: “Chúng ta trực tiếp đi vào dự tiệc sao?”

Mộ Vãn Diêu lườm hắn nói: “Ngươi theo sát ta khiến ta rất không được tự nhiên ngươi có biết không?”

Vi Thụ rũ mắt.

Mộ Vãn Diêu thấy khuôn mặt thiếu niên thanh lãnh của hắn thì có chút mềm lòng nhưng rốt cuộc nàng vẫn là vị công chúa tính tình kém, vì thế thúc giục: “Ta biết rồi, ngươi đi theo ta là sợ đám người như sói như hổ kia vồ lấy ngươi đúng không? Vậy ngươi đi tìm Ngôn Nhị Lang đi, có hắn che chở thì những kẻ đó không ăn được ngươi đâu.”

Nghĩ đến một đám người sẽ ào lên, sắc mặt Vi Thụ hơi trắng bệch. Hắn hơi ngượng ngùng cố gồng lên nói: “Điện hạ sai rồi, ta cũng không phải sợ người ta tới tìm mình.”

Mộ Vãn Diêu cười nhạo liếc hắn. Lúc này phía sau cũng truyền đến một tiếng cười lạnh sau đó giọng một nam tử vang lên: “Lớn thế này rồi còn quấn lấy công chúa giống một đứa nhỏ chưa cai sữa. Thất Lang, ngươi thật là càng sống càng tệ.”

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt Vi Thụ lập tức lạnh xuống, môi mím chặt. Mộ Vãn Diêu quay đầu lại thấy một lang quân tuổi trẻ mặc quan bào màu đỏ đoan chính đi tới bên này. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng hắn cũng thỉnh an nàng.

Mộ Vãn Diêu liếc qua, quan phục màu đỏ là cho quan tứ hoặc ngũ phẩm. Người này vẻ mặt nghiêm túc, mặt mày nhíu chặt giống như hàng năm lúc nào cũng nhăn nhó, nhưng dung mạo lại có vài phần tương tự với Vi Thụ…… Mộ Vãn Diêu hỏi: “Người của Vi gia?”

Đối phương gật đầu: “Vi Giai bái kiến công chúa điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Chưa từng nghe qua.”

Sắc mặt đối phương khẽ biến, có chút tức giận.

Mộ Vãn Diêu lại lười biếng nhìn Vi Thụ hỏi: “Hắn là ai?”

Vi Thụ cong khóe môi, trong lòng thích công chúa không cho đối phương mặt mũi như thế. Hắn nói: “Vị này chính là đại ca của thần, hiện tại là Bí Thư Thừa, là quan ngũ phẩm. Trưởng bối trong triều thì thôi không nhắc tới nhưng trong lứa chúng thần thì đại ca chính là người có chức quan cao nhất.”

Đơn giản thì Vi Giai chính là người được bồi dưỡng để nối nghiệp Vi gia, so với đứa con ngoài giá thú không ai thương, không ai thích như Vi Thụ thì quả nhiên khác biệt.

Mộ Vãn Diêu nói: “Quan ngũ phẩm à? Ta còn tưởng Vi gia lợi hại lắm, hóa ra không phải. Ta nhớ rõ cái tên Dương Tự kia cũng có cái chức Thái Tử Tẩy Mã (phò tá cho Thái Tử), hình như cũng là ngũ phẩm đúng không?”

Vi Thụ gật đầu: “Thái Tử Tẩy Mã và Bí Thư Thừa giống nhau, đều là quan ngũ phẩm.”

Mộ Vãn Diêu vỗ tay, mí mắt hướng hếch lên giống như đang tự hỏi mà chống cằm nói: “Để ta ngẫm lại xem năm nay Dương Tự bao nhiêu tuổi? Là mười tám hay mười chín nhỉ? Tuy rằng cái chức kia của hắn là do Thái Tử yêu thương mà cho hắn nhưng rốt cuộc cũng là chức quan. Ta thấy Dương Tự ở trước mặt ta cũng không có uy phong lớn như thế, vậy mà Vi gia Đại Lang cũng là quan ngũ phẩm mà lại có phong thái hơn hắn nhiều nhỉ?”

Vi Giai nhìn chằm chằm vị công chúa điện hạ này. Sau một lúc lâu hắn thu lại khí thế quanh mình, chắp tay nói: “Điện hạ giáo huấn rất phải, thần xuất phát từ sự quan tâm với đệ đệ nhưng không biết lại đắc tội điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu thấy đối phương thức thời thì hừ một tiếng nhưng cũng không nói nhiều. Còn Vi Giai thì chuyển hướng sang Vi Thụ nhàn nhạt nói: “Ngươi trốn khỏi nhà náo loạn một năm, cũng nên thấy đủ mới phải. Trong nhà đã an bài chức quan cho ngươi, ngày mai tới gặp ta.”

Vi Thụ nói: “Không nhọc huynh lo lắng, ta không cần trong nhà giúp ta an bài chức quan, ta có thể đỗ Trạng Nguyên thì cũng có thể đoạt được cái khác.”

Vi Giai mắt lạnh nhìn chằm chằm đứa em trai đã lâu không thấy này sau đó phất tay áo bỏ đi, chỉ ném lại một câu: “Tùy ngươi. Tốt nhất là đời này ngươi cố mà làm một người trong sạch, đừng có mà dựa vào Vi gia.”

Vi Thụ nhìn bóng dáng đại ca mình, thiếu niên trước nay lặng lẽ lại mở miệng kiên định nói: “Ta vốn cả đời chỉ định làm một người trong sạch, cũng không định dựa vào Vi gia!”

Vi Giai quay đầu lại liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên sau đó cũng không thèm để ý nữa. Mộ Vãn Diêu thì như suy tư gì đó mà nhìn hai anh em nhà này cãi nhau, trong lòng nghĩ Vi Thụ ở nhà quả là đứa nhỏ không được ai yêu thương. Nhưng vận khí của Vi Thụ vẫn tốt, hắn sinh ra ở Vi gia nên trên người hắn vẫn mang dòng dõi của Lạc Dương Vi thị.

Nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn sầu, nếu quan hệ của Vi Thụ và Vi gia kém như thế thì việc cậu nàng muốn nàng thành thân với hắn rốt cuộc có tác dụng gì?

Nhưng…… Mộ Vãn Diêu nhìn Vi Thụ, nghĩ đến hắn nhỏ hơn mình 4 tuổi…… Sắc mặt nàng cũng lãnh đạm xuống. Nàng không kiễn nhẫn mà đuổi hắn: “Mau đi đi, đừng có quấn lấy ta không bỏ.”

Có lẽ lời Vi Giai vừa rồi nói hắn giống đứa nhỏ chưa cai sữa đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vi Thụ nên lúc này hắn đi thật, không quấn lấy Mộ Vãn Diêu nữa.



Trong yến tiệc hôm nay người quen ở khắp nơi. Mộ Vãn Diêu mới đi được hai bước thì một giọng nói khác đã truyền tới: “Lục muội.”

Mộ Vãn Diêu quay đầu lại nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ đi tới thì cười khẽ chào hỏi: “Hóa ra là Ngũ ca và ngũ tẩu.”

Ngũ hoàng tử đồng thời là Tấn Vương điện hạ cùng Tấn Vương phi tới tham dự yến tiệc. Trong ba vị hoàng tử còn sống thì hắn là người không nổi bật nhất, tính tình lại ôn hòa. Còn Tấn Vương phi thì vẫn gầy gò, mặt mày ủ rũ u sầu như lần trước.

Vị Tấn Vương kia vốn chào hỏi em gái mình nhưng thình lình nhìn thấy thị nữ phía sau công chúa thì ngẩn ra, trong mắt hiện lên kinh ngạc: “Muội muội, thị nữ này……”

Mộ Vãn Diêu liếc mắt nhìn Xuân Hoa đang cố sức rúc phía sau khi bị Tấn Vương nhìn rồi nói: “Nùng Hoa trước kia đã chết, đây là Xuân Hoa. Nùng Hoa là do có nam nhân đoạt với ta, nên mới bị tra tấn mà chết. Ngũ ca cảm thấy hứng thú sao?”

Tấn Vương: “……”

Lúc này hắn mới hoàn hồn và nhận ra Mộ Vãn Diêu đang cảnh cáo mình đừng có đánh chủ ý lên Xuân Hoa vì thế hắn cười gượng nói: “Lục muội hà tất phải nói những lời mất hứng đó?”

Vậy nàng sẽ nói chút chuyện không mất hứng. Mộ Vãn Diêu chuyển hướng sang Tấn Vương phi cười nói: “Ta còn chưa chúc mừng Ngũ ca, nghe nói huynh sắp có đứa bé đầu tiên hả?”

Ai ngờ vừa dứt lời thì sắc mặt Tấn Vương phi trắng nhợt, lộ ra vài phần thương tâm. Mộ Vãn Diêu mờ mịt.

Tấn Vương thì nhàn nhạt nói: “Thai không ổn nên đã chết trong bụng, người cũng không còn.”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng hoài nghi có phải con nối dõi của Ngũ ca bị nguyền rủa.



Bên này Ngôn Thượng vừa đi tới đã thấy Vi Thụ vội vàng đi về phía này. Chàng còn đang mờ mịt thì thấy phía sau Vi Thụ là một đám người.

Ngôn Thượng: “……”

Vi Thụ nhìn thấy chàng thì hai mắt sáng lên, thiếu niên trước nay ít lời nay lại kéo tay chàng, thấp giọng nói: “Ngôn huynh, đắc tội huynh rồi!”

Không đợi Ngôn Thượng phản ứng Vi Thụ đã cao giọng nói: “Thám Hoa Lang ở đây ——”

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển lên người Ngôn Thượng. Chàng trơ mắt đứng tại chỗ, nhìn đám đông kéo ùn ùn tới, còn Vi Thụ thì cúi người trốn ngay vào bụi cây phía sau chàng.

Ngôn Thượng bị quần chúng nhiệt tình vây quanh, bởi vì chàng cũng là thiếu niên tuấn tú lại có tài học, quả là khó có được.

Ở cửa Hạnh viên, Dương Tự nhảy từ trên ngựa xuống, tiêu sái vô cùng. Người cùng đi với hắn ngày hôm nay không phải đám bạn bè lung tung rối loạn hàng ngày mà là một tiểu nương tử nũng nịu. Vị tiểu nương tử kia là em họ của Dương Tự, Triệu Linh Phi. Nàng ta mặc một thân kỵ trang, bộ dạng xinh đẹp dễ gần, mắt hạnh má đào, nhưng động tác xuống ngựa lại nhanh nhẹn không thua kém gì Dương Tự.

Triệu Linh Phi thấy anh họ muốn đỡ mình xuống ngựa thì bất mãn nói: “Cũng do phụ thân bắt muội tới đây để muội chọn chồng. Chọn chọn chọn, có cái gì mà chọn? Muội không thích cái đám văn nhân suốt ngày ngâm thơ, làm câu đối, lớn lên yếu ớt, làm được trò trống gì chứ? Muội thích đại anh hùng có thể múa đao múa kiếm cơ!”

Triệu Linh Phi cực kỳ khoa trương: “Đặc biệt là Thám Hoa Lang, không tin nổi bọn họ lại dựa vào mặt để chọn Thám Hoa, Trường An đúng là không cứu được rồi!”

Dương Tự cảnh cáo nàng: “Dượng để ta chăm sóc muội, đừng có gây họa đó.”

Triệu Linh Phi cáu: “Phì phì, huynh cho là muội nguyện ý đi theo huynh à? Đi theo huynh là nhàm chán nhất……”

Dương Tự á à nói: “Muội muốn tìm đại anh hùng giơ đao múa kiếm nhưng dượng lại không thích thế. Chừng nào muội thuyết phục được phụ thân mình thì nói sau.”

Hắn vừa nói xong đã bị Triệu Linh Phi đá một chân. Dương Tự quay đầu muốn thu thập đứa em họ nhưng Triệu Linh Phi lập tức cười hì hì chạy biến. Lúc Dương Tự chạy theo muốn bắt lấy nàng thì lại bị người quen chào hỏi vì thế hắn đành dừng lại trả lời.

Chờ hắn thoát thân được và đi vào tìm em họ thì lại thấy nàng ta cũng không chạy xa lắm. Hắn nghi hoặc đi qua thì thấy em họ mặt đỏ hồng đứng ở đó ngơ ngác nhìn về một phương. Dương Tự nhìn theo thì thấy một đám người đang vây quanh một người.

Hắn búng tay lên trán em họ gọi: “Mau tỉnh ngay!”

Triệu Linh Phi chớp mắt, lập tức nũng nịu kéo tay hắn mè nheo: “Biểu ca, người kia là tân Thám Hoa Lang năm nay ư? Huynh giúp muội hỏi xem hắn là ai, muội cảm thấy gả cho hắn cũng không tồi.”

Dương Tự bị nàng õng ẹo thì nổi cả da gà, vội hất tay nàng ra: “……”

Hắn lập tức cười nhạo: “Không phải muội nói không gả cho kẻ chỉ có cái mặt sao?”

Triệu Linh Phi thở dài nói: “Nhưng hắn quá đẹp mà.”

Dương Tự kỳ quái nghĩ đẹp là đẹp thế nào mới khiến cái loại nương tử kiêu căng như Triệu Linh Phi đột nhiên trở nên nũng nịu thế này nhỉ?

Hắn nhìn qua thì vừa lúc thấy thiếu niên kia cũng quay mặt qua. Ngôn Thượng nhếch khóe môi cười cực kỳ bất đắc dĩ, mày hơi nhíu, quả nhiên giống như trăng trên trời cao, lừa gạt thế nhân ——

Đây chính là thiếu niên mà ngày đó Dương Tự gặp ở Bắc Lí.