Thượng Công Chúa

Chương 28

Mưa mấy ngày liền, các thí sinh xếp thành hàng tiến vào trường thi.

Phùng Hiến Ngộ xếp sau Ngôn Thượng. Hắn thấy một vị quan văn đứng ở cửa viện không nói một lời nhưng lại nhìn chằm chằm Ngôn Thượng, trong lòng hắn vì thế cũng động.

Hắn đã tham gia khoa khảo ba năm mà chưa trúng, hắn không giống Lưu Văn Cát tràn ngập chờ mong với quan trường, không tin người với người lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để luồn lách. Hắn cũng không giống với kẻ mới tham gia khoa khảo năm đầu nên còn ngây thơ như Ngôn Thượng.

Thấy vị quan văn kia nhìn chằm chằm Ngôn Thượng thì trong lòng hắn cứng lại, nghĩ xem không biết vị quan này có phải nhân vật lớn gì không? Chẳng lẽ Tố Thần không mộc mạc như chính hắn nói mà có được chỗ dựa ở Trường An ư?

Phùng Hiến Ngộ không nhịn được trầm mặt. Nghĩ đến khoảng thời gian trước mấy người cùng nhau làm Hành Quyển, Vi Thụ có người nâng đỡ nên tự nhiên sẽ không đi theo bọn họ. Lưu Văn Cát thì khinh thường việc này nên cũng không thèm theo. Chỉ có Ngôn Thượng và Phùng Hiến Ngộ không ngừng xoay quanh những buổi tiệc của đám quan to quý tộc, nắm chặt mỗi cơ hội để đề cử bản thân với những người đó……

Nhưng mà nếu Ngôn Thượng đã có cơ duyên khác vậy một đường nâng đỡ, cổ vũ hắn lúc đó thì tính là cái gì?

Lúc Phùng Hiến Ngộ còn đang nghĩ như thế thì lại nghe thấy trong đám thí sinh có kẻ ồ lên. Hắn lấy lại tinh thần, theo tiếng ồ kia nhìn về phía sau, chỉ thấy Vi Thụ bung dù tiến đến trong ánh mắt của toàn bộ thí sinh.

Đám thí sinh này đa phần đều trên dưới 20, không thể nghi ngờ gì Vi Thụ chính là người trẻ nhất trong số các thí sinh ở đây. Hắn là thiếu niên phong lưu, khí khái thanh lãnh, không hề vì mình được người khác chăm chú nhìn mà dao động. Cho dù là đám con cháu thế gia cũng ít có kẻ ngạo mạn được như hắn.

Mọi người đều có thể nhìn thấy hắn đi xuống từ xe của Đan Dương công chúa. Xem ra tin đồn quả thực là đúng, Vi Thất Lang đến Trường An rồi không dựa vào thế lực của Vi gia mà leo lên Đan Dương công chúa.

Mọi người nhất thời cảm khái, đám con cháu nhà nghèo càng thêm ghen ghét, nghĩ rằng: Leo lên công chúa là có thể thi đậu thì có gì đặc biệt hơn người? Nếu đem cơ hội này cho mình, nếu bản thân có thể leo lên Đan Dương công chúa thì bọn họ sẽ còn làm tốt hơn Vi Thụ!

Phùng Hiến Ngộ nghe mọi người xung quanh bàn tán, lại nhìn Vi Thụ căn bản không thèm để ý tới những người xung quanh, dù là kẻ hâm mộ lẫn những kẻ đến nịnh bợ. Vi Thụ đứng vào hàng thí sinh, thái độ ung dung thong thả lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, nhãn nhã mà bung dù đọc sách.

Phùng Hiến Ngộ: “……”

Thiếu niên lang quân kia đạm nhiên như thế khiến kẻ đã đi thi vài lần không đỗ như hắn thật sự hâm mộ!

Còn đang mải hâm mộ thì vị quan kiểm tra đã không kiên nhẫn đọc tên hắn: “Người tiếp theo, Phùng Hiến Ngộ.”

Phùng Hiến Ngộ vội vàng thu lại tầm mắt, chuyên chú vào việc thi thố của mình.



Mộ Vãn Diêu đã tặng cơ hội ra ngoài thì cũng không chú ý quá nhiều tới chuyện khoa cử nữa. Đề cử Hành Quyển chẳng qua chỉ là thuận tay. Nàng cũng không muốn vươn tay quá dài khiến khoa khảo bị mất đi tính công chính quá nhiều, như thế cũng phạm húy.

Tuy rằng đối với rất nhiều người không có nơi nào để đưa Hành Quyển thì có được cơ hội để quan chủ khảo xem trước tác phẩm của mình đã là không tồi. Nhưng mà cho dù là con cháu thế gia, sau khi đưa Hành Quyển xong cũng không nhất định sẽ trúng tuyển. Hành Quyển chẳng qua là cầu duyên, khoa khảo tự nhiên có chút không công bằng. Nhưng quan lại triều đình vốn bị đám con cháu thế gia lũng đoạn, hiện giờ con cháu nhà nghèo và đám thế gia có thể cùng dự thi đã là tiến bộ không ít.

Mọi việc tốt quá sẽ hoá buồn, không thể một lần là xong.

Tháng hai thi khoa khảo, đến đầu tháng ba dán thông báo. Trong nửa tháng đó Mộ Vãn Diêu không cùng người của Lại Bộ gặp mặt chào hỏi. Đến cuối tháng 2 nàng tham gia một buổi tiệc ngắm hoa.

Trong bữa tiệc đó có rất nhiều quý tộc nam nữ, còn có một ít quan viên và gia quyến cũng ở trong đó. Rất nhiều lang quân trẻ tuổi nhìn thấy Đan Dương công chúa xinh đẹp như thế thì tâm tư cũng rục rịch muốn tiến lên làm thân. Nhưng Mộ Vãn Diêu coi thường những người này vì thế lập tức xoay người né tránh.

Đám người hầu ngăn những kẻ muốn nịnh bợ công chúa lại. Mộ Vãn Diêu ngồi bên bờ nước phe phẩy quạt chờ một vị công chúa khác tới gặp mặt.

Lúc này, có một vị quan viên thuyết phục được đám vệ sĩ để được đi qua chỗ công chúa. Ông ta khom người hành lễ với nàng rồi nói: “Gió mát cảnh đẹp, mỹ nhân làm bạn, điện hạ thật là biết hưởng thụ.”

Mộ Vãn Diêu ngồi ở bên cạnh rào chắn trong đình hóng gió, nhìn từng đám cá chép vàng đỏ bơi lội trong nước. Nàng quay đầu lại nhìn nửa ngày mới nhận ra: “À, là Khảo Công Viên Ngoại Lang.”

Đối phương cười nói: “Đúng là hạ quan.”

Người này chính là quan chủ khảo của kỳ thi lần này.

Xuân Hoa bưng một đĩa đồ ăn cho cá tới, lúc nghiêng đầu nàng thấy vị quan viên này cười nịnh nọt với Mộ Vãn Diêu, mà công chúa cũng cười đáp lại. Có lẽ công chúa cũng hiểu người này không phải nhìn trúng Thái Tử thì chính là Lý gia đứng sau lưng nàng.

Mộ Vãn Diêu hứng thú dạt dào nói: “Ngài tới gặp ta có chuyện gì sao? Chẳng lẽ tam ca đối đãi với ngài không tốt nên ngài không muốn ở Lại Bộ nữa mà muốn cùng ta thương lượng một chức quan khác ư?”

Vị Viên Ngoại Lang này nghe thấy thế thì lập tức mồ hôi đầy đầu. Ông ta vội vàng cười khổ nói: “Điện hạ cứ nói đùa! Tiểu quan mới lên làm Lại Bộ Viên Ngoại Lang không được mấy ngày, thật sự không muốn ném cơ hội tốt này đi.”

Lại Bộ là thế lực của Tam điện hạ Tần Vương, người của Lại Bộ cơ hồ đều coi Tần Vương như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu lời này của công chúa mà truyền ra ngoài để người ta cảm thấy ông ta phản bội Tần Vương thì lúc đó khó mà ăn nói.

Mộ Vãn Diêu thấy ông ta sợ hãi thì không nhịn được phì cười, đôi mắt đẹp cong cong thành hình trăng non. Vị Viên Ngoại Lang kia nhanh chóng nói ra mục đích tới đây của mình: “Lại Bộ đã định ra danh sách khoa khảo của năm nay, chuẩn bị trình lên Thượng Thư Tỉnh để phê duyệt. Nếu không có gì sai lầm thì sau khi thông qua Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh, qua hai ngày nữa sẽ dán bảng thông báo.”

Mộ Vãn Diêu như cảm giác được chuyện thú vị nên rướn người về phía trước nghe. Vị Viên Ngoại Lang kia thấp giọng nói: “Nếu danh sách đã định rồi thì hạ quan cũng tới báo cho điện hạ một tiếng, cũng muốn lấy lòng điện hạ một chút. Lần này tham gia thi có hai ngàn, tổng cộng lấy 22 người. Bệ hạ không có ý kiến vì thế năm nay cũng không thể lấy nhiều hơn. Trong đó hai người điện hạ đề cử đều có tên, ánh mắt của điện hạ quả thực độc đáo.”

Mộ Vãn Diêu không nhịn được mà hồi hộp đến mức trái tim đập bang bang. Nàng nín thở ngưng thần nghe Viên Ngoại Lang nói câu tiếp theo. Xuân Hoa ở phía sau công chúa cũng đã quên cho cá ăn, nàng ta hơi thất thần mà than thở: Tổng cộng hai ngàn người nhưng chỉ lấy 22 người thôi sao?

Thi đậu khoa khảo quả thực quá gian nan. Nhưng lúc nghe thấy hai người mà điện hạ đề cử đều có trên bảng tên thì Xuân Hoa bất giác cũng vểnh tai lên nghe, trong lòng lo lắng âm thầm không biết Lưu Lang có nằm trong số 22 người này không.

Nếu Lưu Lang lại thi rớt, lấy tính tình tâm cao khí ngạo của hắn thì sẽ bị đả kích đến mức nào đây?

Viên Ngoại Lang tiếp tục thấp giọng lấy lòng công chúa: “Vi Thất Lang tất nhiên là không cần phải nói, đó là thiếu niên tài năng, kể cả Tần Vương điện hạ tự đọc bài của hắn cũng phải khen hay. Vì thế hắn chính là Trạng Nguyên. Còn một vị khác điện hạ đề cử là Ngôn Tố Thần, lần này giải bài thi cũng hết sức không tồi. Ở trong số 22 người hắn xếp hạng trung đẳng. Nhưng bởi vì tướng mạo hắn xuất chúng nên sau khi cân nhắc Thượng Thư tự mình phê chuẩn để hắn làm Thám Hoa lang.”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng giật mình đến mức quạt cũng quên không phe phẩy. Vi Thụ là Trạng Nguyên đã khiến nàng kinh ngạc không thôi. Ngôn Thượng thật đúng là bởi vì mặt đẹp nên được chọn làm Thám Hoa lang ư? Một câu nói đùa ngày đó của nàng thế mà thành thật, hóa ra Lại Bộ quả thật chọn người dựa theo mặt mũi?

Cũng không khó đoán, người trong quan trường không có kẻ nào lớn lên xấu, thanh tú đã là yêu cầu thấp nhất. Rốt cuộc đám quan viên này ngày sau đều có khả năng sẽ diện thánh, há có thể để bệ hạ mỗi ngày đều nhìn một đám quan viên bộ dạng không ra thể thống gì chứ?

Viên Ngoại Lang thấy công chúa ngây người thì thử gọi: “Điện hạ?”

“Tốt!” Mộ Vãn Diêu hoàn hồn mỉm cười nói, “Đa tạ ngài đã báo cho ta tin tức này, ta rất cảm kích. Sau này có chuyện gì ngài cứ tới tìm ta.”

Viên Ngoại Lang đã đạt được mục đích nên mỉm cười lui ra. Trong lòng Mộ Vãn Diêu sung sướиɠ, tiếp tục ngồi bên mép nước. Xuân Hoa ở bên cạnh lại cắn môi nhìn Viên Ngoại Lang đi ra khỏi đình hóng gió. Sau đó nàng ta đưa đĩa đồ ăn cho một thị nữ ở bên cạnh, tìm cớ rồi vội vàng rời khỏi.

Mộ Vãn Diêu nhìn thấy hết nhưng cũng chẳng nói gì.



“Lưu công xin dừng bước!”

Viên Ngoại Lang họ Lưu mới rời khỏi đình hóng gió không xa thì phía sau đã có một người gọi ông ta lại. Ông ta dừng bước quay đầu thì thấy người đuổi theo mình là thị nữ bên người của Đan Dương công chúa. Vừa rồi nàng ta ngồi bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe câu chuyện.

Xuân Hoa đi tới, uốn gối hành lễ với Viên Ngoại Lang sau đó thấp giọng nói: “Nô tỳ có một chuyện muốn phiền Lưu công.”

Viên Ngoại Lang vội vàng nói: “Không dám không dám! Nương tử là thị nữ bên người công chúa, nếu công chúa còn không giải quyết được việc cho nương tử thì cầu hạ quan cũng vô dụng.”

Xuân Hoa cười một tiếng, kỳ thật lúc nàng nghe nói công chúa có ý định đề cử con cháu nhà nghèo thì từng thử đề cử Lưu Văn Cát với công chúa nhưng Mộ Vãn Diêu lại nói: “Chính hắn còn không thèm tới trước mặt ta cầu xin vậy vì sao ta phải giúp hắn?”

Lưu Văn Cát tâm cao khí ngạo như thế sao có thể ăn nói khép nép xin giúp đỡ trước mặt công chúa được? Con đường đó bị chựt đứt khiến Xuân Hoa không dám nói gì thêm. Nay nàng đuổi theo Viên Ngoại Lang chẳng qua cũng chỉ muốn nghe một chút tin tức. Nàng ta cắn cắn môi, cố nhịn thẹn thùng nói: “Nô tỳ chỉ muốn hỏi Lưu công trong 22 người trúng khảo năm nay có người nào tên là ‘Lưu Văn Cát’ không?”

Viên Ngoại Lang vuốt râu nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra được vì thế buồn bực nói: “Hình như ta chưa từng gặp qua, người nào thế?”

Ánh sáng trong mắt Xuân Hoa tối lại, nàng ta mỉm cười nói: “Không có gì, nô tỳ chỉ hỏi một tiếng mà thôi.”

Trong lòng nàng ưu sầu, nghĩ tới khi dán bảng vàng bản thân phải trấn an Lưu Văn Cát thế nào —— Ngôn Thượng thi năm đầu đã có thể thành Thám Hoa Lang. Hai người bọn họ đều xuất thân Lĩnh Nam, Lưu Văn Cát từ trước đến nay luôn cảm thấy mình giỏi hơn Ngôn Thượng.

Vậy kết quả này chỉ sợ Lưu Văn Cát khó mà tiếp thu được.



Phùng Hiến Ngộ cũng tìm được một ít quan hệ để tham dự tiệc ngắm hoa này. Đương nhiên hắn không thể tiếp cận nhân vật lớn như Đan Dương công chúa mà chỉ tìm cơ hội lấy lòng một ít quan viên lẻ tẻ. Nhưng đám quan viên kia sau khi nhìn thấy hắn thì thần sắc lập tức kỳ quái, giống như tránh còn không kịp. Trong lúc đang ngơ ngẩn, Phùng Hiến Ngộ thấy một vị quan viên đang đứng chung một chỗ với thị nữ của Đan Dương công chúa. Đó chính là người lần trước đứng ở cửa trường thi kiểm tra bọn họ.

Ngày ấy Đan Dương công chúa đưa Vi Thụ đến trường thi, thị nữ của nàng ta mặc nam trang cưỡi ngựa đi bên ngoài, lúc này Phùng Hiến Ngộ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Mà ngay sau khi thi xong, danh tính của quan chủ khảo năm nay cũng đã được công bố.

Phùng Hiến Ngộ nhận ra ngay người đang nói chuyện với thị nữ kia chính là quan chủ khảo năm nay. Quan sát thần sắc của đối phương chỉ thấy mặt mũi ông ta mãn nguyện, …… Chẳng lẽ ông ta tới trước mặt công chúa báo tin vui ư?

Phùng Hiến Ngộ nghiêm nghị suy đoán: Danh sách khoa khảo đã định rồi! Sắp dán thông báo!

Năm nay đã là năm thứ tư hắn đi thi, nếu vẫn không được…… Phùng Hiến Ngộ giật mình lui về sau, hắn không đi lấy lòng đám quan viên tránh hắn như tránh tà nữa mà hạ quyết định trong lòng.



Màn đêm buông xuống, bên ngoài cung quan của Lư Lăng trưởng công có một chiếc xe ngựa đi tới. Phùng Hiến Ngộ mặc một thân áo bào tuyết trắng bước từ trong xe xuống. Hắn dùng ngọc trâm vấn tóc, trường bào tung bay, khuôn mặt thanh tuấn, cả người đứng trong bóng đêm mang đến cảm giác cô đơn, tịch liêu.

Hắn để tiểu thư đồng của mình đánh xe trở về, còn mình thì ngửa đầu nhìn cung quan của trưởng công chúa, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.

Lư Lăng trưởng công chúa là em gái ruột của đương kim thiên tử, lúc ông ta mới lên ngôi đã được vị công chúa này giúp đỡ không ít. Sau khi bệ hạ hoàn toàn cầm quyền cũng có qua có lại với vị trưởng công chúa này, cực kỳ sủng ái nàng ta. Sau khi chồng nàng ta qua đời, vị công chúa này không tái giá mà vấn tóc bắt đầu tu đạo, làm nữ quan. Có nàng ta đi đầu, trong lúc nhất thời, đám nữ lang quý tộc của Trường An có không ít người bắt chước, tự nguyện làm đạo sĩ. Trào lưu này nhất thời được ưu chuộng, quả là nực cười.

Nhưng công chúa làm nữ quan không có nghĩa nàng ta muốn tu thân dưỡng tính, không ăn đồ mặn. Xuất gia làm đạo cô chẳng qua là muốn tỏ vẻ “Ta không muốn tái giá”. Lư Lăng trưởng công chúa có dưỡng không ít thiếu niên tuấn tú bên người.

Hoàng đế vẫn cần vị công chúa này giúp đỡ vì thế còn xây cung quan cho nàng ta. Cung quan này vô cùng xa hoa huy hoàng, không có sự đơn giản thanh tịnh vốn nên có của đạo quan. Chỉ sợ cung quan này so với phủ công chúa bình thường còn hoa lệ hơn.

Bốn năm trước Phùng Hiến Ngộ lần đầu tiên tới Trường An tham gia khoa khảo, bởi vì hắn lúc đó còn niên thiếu lại có vẻ ngoài anh tuấn nên được vị trưởng công chúa này coi trọng. Nhưng lúc ấy hắn nói mình đã có vợ con, vì thế cự tuyệt trưởng công chúa.

Từ đó về sau Phùng Hiến Ngộ và khoa khảo cũng chẳng còn duyên. Tuy không có người nào xác nhận nhưng tự Phùng Hiến Ngộ biết mình bị bài xích nhiều năm nhất định là do vị công chúa này nhúng tay vào.

Mà nay bốn năm đã qua…… Đời người có bao nhiêu lần 4 năm để hắn phí phạm chứ?

Phùng Hiến Ngộ ngửa đầu ngóng nhìn tấm biển phía trên cung quan sau đó tiến về phía trước. Từ môt bước này hắn đã chẳng còn đường lui.



Lư lăng trưởng công chúa cũng không để Phùng Hiến Ngộ bất lực trở về, thậm chí cũng không khó xử hắn. Sau khi thị nữ vào thông báo, một lát sau Phùng Hiến Ngộ được dẫn vào trong phòng của công chúa.

Rèm trướng tung bay, nến đỏ rực sáng. Lư Lăng công chúa cầm nến trong tay, tóc dài xõa đến mắt cá chân, thong thả đi ra từ sau rèm trướng. Phùng Hiến Ngộ nhìn lại thì thấy công chúa đã hơn ba mươi tuổi nhưng bảo dưỡng khéo léo, trên mặt không có chút nếp nhăn nào, trông chỉ giống nữ lang hai mươi tuổi, màu da lại kiều nộn trắng nõn, thần thái có thêm thành thục phong lưu của nữ nhân đã trưởng thành.

Trưởng công chúa cười nói: “Phùng lang, bốn năm không đến chỗ chúng ta hôm nay bỗng nhiên tới là có việc muốn nói sao?”

Phùng Hiến Ngộ im lặng không nói mà chỉ xốc bào quỳ xuống. Trưởng công chúa cười mà không nói, một tay nàng ta cầm cao cây nến, một tay nâng cằm của Phùng Hiến Ngộ lên. Nương ánh nến nàng ta quan sát biểu tình khuất nhục của hắn, trong lòng cảm thấy thú vị.

Trưởng công chúa nói: “À, xem ra là việc lớn. Nhưng sợ là chỉ quỳ thì không ăn thua rồi.”

Phùng Hiến Ngộ vẫn không nói lời nào nhưng lúc này lại có bàn tay cầm lấy vạt áo hắn kéo xiêm y xuống. Hắn quỳ trên mặt đất, áo choàng rũ ở bên hông, thân thể trẻ trung trơn bóng lại thon dài hiện ra trong ánh lửa. Hắn ngước mắt lên, trên khuôn mặt anh tuấn và trong đôi mắt có ánh lửa nhàn nhạt, lấp lánh tự nhiên.

Hình như có cả ánh nước mênh mông sinh ra sương mù.

Lư Lăng trưởng công chúa nhìn thấy thế thì trong mắt như bốc hỏa, hơi thở nặng nề. Nàng ta đã nếm hết đủ loại nam sắc, nhưng đối với thứ không chiếm được từ trước đến nay luôn nhớ mãi không quên. Đêm dài, mỹ nam tử lại ở ngay trước mặt nàng ta quỳ xuống, áo ngoài nửa cởi thì làm sao nàng ta chịu đựng được?

Trưởng công chúa dùng ngón tay nâng cằm Phùng Hiến Ngộ lên sau đó cúi người muốn hôn xuống. Phùng Hiến Ngộ hơi nghiêng mặt đi khiến nụ hôn kia rơi xuống má hắn, mấy sợi tóc lòa xòa rũ ra. Trưởng công chúa cười lạnh, cũng không nóng nảy hỏi: “Sao, tới hiện giờ còn muốn làm bộ làm tịch ư?”

Phùng Hiến Ngộ ngước mặt nhìn nàng ta, cách ngọn nến có chút đồ vật bị hắn mạnh mẽ đuổi ra khỏi người. Tới nước này rồi cần gì phải làm ra vẻ?

Hắn lẩm bẩm nói: “Ta muốn tranh công danh.”

Trưởng công chúa nói: “Được.”

Nàng ta cao giọng gọi người bên ngoài: “Gọi Khảo Công Viên Ngoại Lang của Lại Bộ tới gặp ta!”

Lúc này nàng ta lại cúi người, khuôn mặt dán gần khuôn mặt tái nhợt của nam tử phía trước mà cười hì hì nói: “Phùng lang, Viên Ngoại Lang còn phải một lát nữa mới tới, trong khoảng thời gian này còn phải xem ngươi hầu hạ ta có khiến ta vừa lòng không. Thứ tự của ngươi cứ ấn theo công phu hầu hạ mà định.”

Phùng Hiến Ngộ nhìn nàng ta một lúc rồi duỗi cánh tay ra ôm nàng ta vào ngực sau đó đi vào chỗ sâu trong rèm trướng, bước về phía bóng tối.

Phóng túng và tình sắc khiến người ta chán ghét nhưng lại điên cuồng. Nếu đã không thể cự tuyệt vậy không bằng sa vào.



Khảo Công Viên Ngoại Lang run bần bật đứng trước cửa phòng của Lư Lăng trưởng công chúa. Lúc người của trưởng công chúa tới tìm ông ta cũng đã nói qua mục đích của công chúa. Cái này khiến sắc mặt của Viên Ngoại Lang không nhịn được sầu khổ, ông ta nghĩ thầm phải làm sao đây.

Trong lúc ông ta còn đang sầu khổ thì phòng của công chúa mở ra, bọn thị nữ để ông ta đi vào. Viên Ngoại Lang cúi đầu, chỉ vội vàng ngước mắt nhìn thoáng qua rồi rũ mắt xuống luôn. Một cái liếc mắt này đủ để ông ta nhìn thấy trưởng công chúa đang lười biếng dựa ngồi trên giường, một vị lang quân quần áo nửa che đang quỳ gối bên chân bóc vải cho nàng ta.

Lư Lăng trưởng công chúa cũng không nói lời vô nghĩa, nàng ta vừa há mồm đã muốn danh sách khoa khảo năm nay. Nàng ta lười biếng nói: “22 người đúng không? Xóa một người đi để tên của Phùng Hiến Ngộ vào đó. Ngày sau bệ hạ có hỏi thì ta chịu trách nhiệm.”

Lúc này Viên Ngoại Lang đã biết mục đích mình bị gọi tới, ông ta cũng không dám giấu diếm mà chua xót nói: “Hồi bẩm điện hạ, năm nay 22 người trong danh sách phần lớn là con cháu thế gia. Mà tên bọn họ làm sao có thể xóa dễ dàng được? Nếu thần dám xóa, ngày sau để người ta phát hiện ra thì chức quan của thần sợ là cũng chẳng giữ được.”

Lư Lăng trưởng công chúa kinh ngạc hỏi: “22 người đều là con cháu thế gia sao? Không có khả năng đúng không? Lúc bình thường vì mặt mũi nên các ngươi sẽ cho mấy kẻ nhà nghèo vào danh sách cơ mà? Năm nay không có ai hả?”

Viên Ngoại Lang căng da đầu nói: “Năm nay con cháu thế gia cực kỳ xuất sắc, tài năng lỗi lạc.”

Lư Lăng trưởng công chúa lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta. Trên trán Viên Ngoại Lang thấm ướt mồ hôi, sau một lúc mới cắn răng nói: “Chỉ có một người là con cháu nhà nghèo.”

Lư Lăng trưởng công chúa cười: “Vậy gạt kẻ đó ra, đổi thành Phùng Hiến Ngộ.”

Viên Ngoại Lang ngẩng đầu: “Nhưng mà người này là do Đan Dương công chúa đề cử! Người này còn được chính Thượng Thư xếp làm Thám Hoa, không dễ sửa như những người khác!”

Đan Dương công chúa đề cử ư?! – Phùng Hiến Ngộ đang quỳ gối bên cạnh Lư Lăng bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Viên Ngoại Lang, nói ra câu đầu tiên từ nãy giờ: “Không biết ngoài Vi Thất Lang thì Đan Dương công chúa còn đề cử ai nữa?”

Viên Ngoại Lang tự nhiên có ký ức khắc sâu đối với vị thiếu niên kia nên đáp: “Là Ngôn Thượng của Lĩnh Nam, tự là Tố Thần. Chữ của hắn quả là không tồi, thi phú viết cũng tốt. Vị trí Thám Hoa Lang chính là danh xứng với thật.”

Phùng Hiến Ngộ nghe thấy cái tên “Ngôn Thượng” thì mí mắt nhảy dựng lên, nghĩ tới khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của thiếu niên kia.

Thám Hoa Lang!

Đã có Đan Dương công chúa đề cử mà hắn còn phải làm bộ làm tịch cùng mình đi đưa Hành Quyển ư? Người này lại giả nhân giả nghĩa đến mức này cơ đấy!

Phùng Hiến Ngộ thất vọng đến cực điểm, từ trước đến nay khuôn mặt hắn chưa từng dữ tợn như thế. Hắn nghiến răng nghiến lợi cười một tiếng: “Thế nhưng lại là hắn!”

Lư Lăng trưởng công chúa rũ mắt nhìn hắn hỏi: “Ngươi quen kẻ đó sao?”

Phùng Hiến Ngộ thu lại cảm xúc của mình nói: “Chẳng qua là một kẻ ngụy công tử, lừa đời lấy tiếng mà thôi!”

Lư Lăng trưởng công chúa chống cằm, như suy tư gì đó nói: “Chọn hắn là Thám Hoa Lang ư……”

Thông thường dựa theo tập tục người được chọn làm Thám Hoa Lang hẳn đều có tướng mạo xuất sắc nhất…… Lúc Lư Lăng công chúa mơ màng thì Phùng Hiến Ngộ cắn răng cầm tay nàng ta. Hắn ngửa đầu nở nụ cười có chút vặn vẹo và hối tiếc nói: “Điện hạ quên đã đồng ý gì với ta rồi sao?”

Lư Lăng trưởng công chúa rũ mắt nhìn hắn. Hiện tại nàng ta vẫn rất vừa lòng với Phùng Hiến Ngộ, không muốn chọc tân sủng của mình tức giận. Vì thế nàng ta nhanh chóng đưa ra quyết định: “Loại cái tên Ngôn cái gì đó ra, để Phùng lang thay vào đó. Tướng mạo Phùng lang tuất dật thế này, làm một Thám Hoa Lang là dư dả.”

Viên Ngoại Lang nóng nảy nói: “Nhưng mà Đan Dương công chúa bên kia……”

Lư Lăng trưởng công chúa khinh thường nói: “Tiểu nha đầu Đan Dương kia có gì đáng sợ? Nàng ta chỉ là một vị công chúa từng hòa thân, lấy cái gì mà tranh với ta? Yên tâm đi, ta sẽ xử lý chỗ nàng ta.”

Trưởng công chúa đã nói thế thì Viên Ngoại Lang đành phải đồng ý, trở về nói với Thượng Thư.



Đầu tháng ba, mưa xuân như bột rây rắc.

Mộ Vãn Diêu vẫn như mọi ngày, nhàn rỗi không có việc gì mà đánh xe tới Đông Cung muốn nghe Thái Tử dạy bảo. Mặc dù bên ngoài đổ mưa nhưng nàng cũng không để ý.

Lúc ngồi ở trong xe Mộ Vãn Diêu chợt nghe thấy tiếng Xuân Hoa cưỡi ngựa đi bên cạnh xe nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Ngôn Nhị Lang tới.”

Xe ngựa dừng lại, Mộ Vãn Diêu vén rèm lên quả nhiên thấy thiếu niên lang quân đang cầm ô đứng bên đường thỉnh an nàng chính là Ngôn Thượng mà nửa tháng nay nàng chưa gặp. Mưa xuân mịn màng tẩm ướt nửa bên quần áo chàng, nhưng chàng vẫn đứng thẳng, khuôn mặt đoan chính đẹp đẽ.

Mộ Vãn Diêu ghé vào sau mành xe, chỉ có nửa bờ vai và khuôn mặt lộ ra. Nước mưa bắn lên hàng lông mi của nàng, khiến đôi mắt nàng càng thêm ướŧ áŧ trong suốt lại như gió mát thổi qua. Nhưng nàng vừa mở miệng thì lời nói lại rất khó nghe: “Nửa tháng không gặp, hôm nay thế nhưng có thể thấy kẻ bận rộn như ngươi tới thỉnh an ta, quả là phúc ba đời.”

Ngôn Thượng lễ phép nói: “Kỳ thật nửa tháng qua ta cũng có tới cửa bái phỏng nhưng có lẽ điện hạ bận nên không gặp được. Là ta đến không đúng lúc nhưng cũng chẳng thể cả ngày đợi trong phủ chờ công chúa về, như thế sẽ khiến người ta nhàn thoại khó nghe. Chính vì thế mà ta cũng đành phải xin lỗi điện hạ.”

Sắc mặt Mộ Vãn Diêu hơi hòa hoãn lại nói: “Hôm nay ngươi muốn làm gì?”

Ngôn Thượng bất đắc dĩ nói: “Vốn ta muốn tới cửa bái phỏng…… Hôm nay ta vốn tính toán cho dù phải đợi thì cũng phải dày mặt đợi một lát để chờ được công chúa trở về. Cũng không thể lần nào cũng không gặp được điện hạ đúng không?”

Mộ Vãn Diêu nói: “Nhìn đi, ngươi đúng là chọn thời gian không khéo, ta đúng lúc phải đi ra ngoài, còn không biết khi nào mới có thể về.”

Ngôn Thượng thấy thế thì nói ngay: “Vậy ngày khác ta tới vậy……”

Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng trong một lát sau đó chậm rãi nói: “Sao ta lại cảm thấy ngươi cố tình tính toán thời gian vì không muốn cùng ta ở chung một chỗ nhỉ?”

Mặt Ngôn Thượng hơi cứng lại. Chàng quả thật cảm thấy quan hệ của hai người quá cổ quái…… muốn vuốt cho quan hệ này trở nên bình thường một chút. Nhưng Mộ Vãn Diêu không hiểu sao lại tự nhiên thông minh mà nhìn ra được.

Mộ Vãn Diêu đạm thanh: “Được rồi, lên xe đi, ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi.”

Ngôn Thượng còn đang chần chừ thì đã thấy Mộ Vãn Diêu đẩy cửa xe ra. Nàng ngồi ở trong xe, khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt lại lãnh đạm, quả thực chợt xa chợt gần không thể nắm lấy. Sau một lúc trầm mặc Ngôn Thượng mới vén áo bào lên xe. Xe ngựa lại lần nữa khởi hành.

Ngồi ở trong xe, Ngôn Thượng ôn nhu giải thích với Mộ Vãn Diêu: “Ta chỉ không muốn ảnh hưởng tới thanh danh trong sạch của điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu liếc nhìn chàng một cái, lười giải thích với chàng rằng mình chẳng có cái gì gọi là thanh danh trong sạch. Một bên là Dương Tam Lang, một bên là Vi Thất Lang, toàn bộ Trường An đều biết nàng là cô công chúa trái ôm phải ấp.

Mộ Vãn Diêu nói với Ngôn Thượng: “Ngày mai sẽ dán tên bảng vàng, ngươi biết chưa?”

Ngôn Thượng đáp: “Đã biết.”

Mộ Vãn Diêu nhìn chàng một lúc lâu sau đó nàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt, tùy tiện gặp một người, tùy tiện đề cử một chút mà người đó đã thi đậu. Vì thế nàng vô cùng vui vẻ, cười nói: “Lại Bộ Viên Ngoại Lang đã nói trước với ta rằng Vi Thất Lang là Trạng Nguyên còn ngươi là Thám Hoa lang đó.”

Ngôn Thượng ngẩn ra sau đó lập tức hành lễ với nàng. Trong mắt chàng có ý vui mừng, nhưng thần sắc vẫn giữ được trầm tĩnh. Chàng đưa tay lên miệng nhẹ ho khan một tiếng. Mộ Vãn Diêu liếc nhìn chàng làm bộ làm tịch thì không nhịn được cười nhạo: “Muốn cười thì cười đi, còn phải nhịn làm gì, ngươi không mệt à?”

Ngôn Thượng ngước mắt lên nhìn nàng, chỉ thấy công chúa đang chớp chớp mắt. Chàng lắc đầu, rốt cuộc cũng cười ra tiếng. Ôn nhu, nhẹ nhàng giống dòng suối nhỏ, khác hẳn nụ cười khách sáo lễ phép ngày thường của chàng…… Chàng là người nhã nhặn và tự biết kiềm chế, trước nay chàng không bao giờ cười to. Ngay cả nụ cười nhợt nhạt này cũng đã không giống vẻ đoan chính hàng ngày của chàng.

Mộ Vãn Diêu nhìn thế thì trong lòng cũng nóng lên, vội quay mặt đi không nhìn chàng nữa. Trong lòng nàng khinh thường nghĩ: Cười quyến rũ thế để làm gì? Vừa nhìn đã biết là tên Thám Hoa Lang không đứng đắn rồi.

Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Đa tạ điện hạ, điện hạ……”

Mộ Vãn Diêu mắng: “Cách ta xa một chút! Đừng có tới gần ta!”

Ngôn Thượng bị Mộ Vãn Diêu mắng thì ngẩn ra, cực kỳ mê mang không biết mình lại chọc nàng cái gì.



Mộ Vãn Diêu muốn vào cung, nàng định sau khi tới đó sẽ để xe ngựa đưa Ngôn Thượng trở về chùa miếu. Nhưng tới dưới chân thành nàng lại chẳng cần xuống xe đã có người của Thái Tử chờ sẵn ở đó.

Kẻ kia cầm ô tới, sau khi thông báo, Đan Dương công chúa xốc một góc mành xe ngựa lên, để lộ khuôn mặt thiên kiều bá mị. Kẻ nội thị kia còn nhìn thấy trong xe mơ hồ có một người nữa nhưng không thấy rõ thì công chúa đã dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.

Nội thị nói: “Thái Tử điện hạ có chuyện khác phải ra ngoài nên bảo nô tài chờ ở đây chờ nếu điện hạ có tới. Ngoài ra Thái Tử điện hạ có một tin tức muốn nô tài bẩm cho điện hạ để ngài cân nhắc.”

Mộ Vãn Diêu kỳ quái: “Đại ca bảo ngươi truyền cho ta việc gì?”

Nội thị nói: “Thái Tử nói ngày mai là ngày yết bảng kết quả khoa khảo. Hôm nay Lại Bộ đã đưa danh sách trúng tuyển đến Trung Thư Tỉnh, Thái Tử nhìn thấy danh sách kia thì phát hiện ra có khác biệt so với trước đó. Thái Tử còn chưa phê lên danh sách mà muốn nói với ngài một tiếng. Điện hạ đề cử hai người, Vi Thất Lang vẫn là Trạng Nguyên nhưng Thám Hoa Lang lúc trước đã bị người ta thay thế. Trên bảng không có tên của Ngôn Nhị Lang nữa, Thái Tử muốn hỏi điện hạ xem sao mà làm.”

Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng mưa rơi ào ào, trời đất yên tĩnh đến cực điểm.