Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Chương 32: Người đàn ông dưới gối là tình cảm

Ông cụ xuất hiện tại cửa phòng bệnh, người đàn ông tây trang chợt đứng nghiêm, vẻ mặt của anh giống như binh lính nhìn thấy quan Quân, có tiết tấu đứng nghiêm, nghỉ, bộ dáng kia còn kém chào thôi. Đồng thời vẻ mặt anh nghiêm túc, dùng giọng nói báo cáo nói: "Lão gia, tôi vừa mới thấy Giang tiểu thư ở bên kia, hình như là có việc gấp tìm ngài." Ngón tay anh chỉ lối đi nhỏ bên kia khúc quanh.

Kỷ lão gia nhìn anh, khẽ cau mày: "Cậu đem tên bệnh viện tiết lộ cho cô ta?"

Người đàn ông tây trang đỏ mặt, làm một hộ vệ tố chất cao thời đại mới, anh không thể nghi ngờ phạm vào một sai lầm cấp thấp nhất. Chỉ là. . . . . . Âm thanh của anh oang oang: "Đúng vậy! Bởi vì Giang tiểu thư đã là Thiếu phu nhân."

Ông cụ nhìn bộ dáng anh ngay thẳng không sợ, hừ một hơi, sau đó không để ý người đàn ông tây trang, tính toán mở cửa đi vào.

Người đàn ông tây trang nóng nảy, đánh bạo đưa tay ngăn lại: "Lão gia, thiếu phu nhân nói chuyện của cô ấy vô cùng gấp, bảo ngài nhất định phải nghe cô ấy nói." Từ trước đến giờ người đàn ông tây trang nghe lời hôm nay quả thực là phản.

Ông cụ cười khϊếp người: "Nếu như mà tôi đi qua không thấy được cậu, nếu thiếu phu nhân hỏi, cậu phải giải thích thế nào?"

Người đàn ông tây trang đặt tay ở sau lưng hung hăng run lên hai cái, khóe môi cũng không bình tĩnh mà run lên, nhưng vẫn lưu loát thề: "Ngài nhất định sẽ nhìn thấy cô ấy, thiếu phu nhân nói qua, không nhìn thấy ngài tuyệt đối không đi."

Ánh mắt ông cụ nhìn chằm chằm anh, sau đó chậm rãi buông tay mở cửa ra, xoay người hướng lối đi nhỏ bên kia, vừa đi còn vừa nói: "Hi vọng như thế."

Mà lúc này, Tiểu Huệ dính vào trên cửa thở một hơi, cô chờ đến lúc thời cơ không sai biệt lắm mới mở cửa, vỗ bả vai người đàn ông tây trang một cái, hạ thấp giọng: "Huynh đệ, còn tốt chứ, Thanks. Trước đây tôi nhìn lầm anh, còn tưởng rằng anh là không có đầu óc chết đi trung đảng."

Người đàn ông tây trang có loại kích động hộc máu: đây coi là cảm ơn cái gì, cô như vậy làm cho người ta tức giận đấy?

Tiểu Huệ lại nói cảm tạ mấy câu, lúc này mới hướng thang máy đi tới. Người đàn ông tây trang nhớ ra cái gì đó, vội gọi cô lại: "Lão gia ở hành lang bên kia, không phải thang máy bên kia."

Tiểu Huệ ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: "Đần à, tôi trực tiếp qua nhất định sẽ bị ông ấy hoài nghi là từ trong phòng bệnh của Thiên ca đi ra, tôi trước xuống cầu thang, sau đó sẽ từ trên cầu thang lên, như vậy mới không đưa tới hoài nghi chứ sao."

Người đàn ông tây trang gật đầu một cái, nghe lời này thật có đạo lý, nhưng là. . . . . . Tuy vậy, ông cụ cũng không biết cô là từ trong phòng bệnh của Thiên ca đi ra sao? Người đàn ông tây trang cảm thấy chuyện này thật đúng là khó nói.

Từ cầu thang vất vả bò lên, Tiểu Huệ ở lối đi nhỏ bên kia tìm một vòng lớn, nơi đó có bóng dáng ông cụ. Trực giác đầu tiên của cô là bị người đàn ông tây trang lừa gạt, nhưng không đúng, trước đó đối thoại giữa người đàn ông tây trang cùng với ông cụ cô cũng nghe được. Chẳng lẽ ông cụ đợi, nóng vội rời đi?

Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ lại hướng phòng bệnh của Thiên ca chạy tới. Qua một gian cửa nửa khép, chợt nghe âm thanh. Tiểu Huệ vốn đã đi qua bước chân lui trở lại, cô xuyên qua khe hở hướng bên trong nhìn. Đó là một gian phòng trống không, ông cụ ở bên trong đang cầm điện thoại.

Tiểu Huệ trầm ngâm, nghe mấy chữ "Bệnh viện", "Du Nhiên", "Sai lầm" . . . . . . Cô còn cẩn thận chút muốn nghe nữa, không thuận mắt nhìn lão già sẽ quay lại, cô cũng không thể làm gì khác hơn là mau chóng rời đi. Nhưng mà vẫn có chút nghi ngờ, vừa rồi cô hình như còn nghe được ông cụ đang cùng đầu bên kia điện thoại nói chuyện phiếm về chuyện phẫu thuật, nghe giọng điệu của ông, hình như tình huống không được tốt. Rốt cuộc là cái gì không tốt đây?

Cô ở khúc quanh lối đi nhỏ tới tới lui lui, bởi vì trong lòng có chuyện, không phát hiện có người trên cầu thang, càng không nghĩ tới cô sẽ vừa lúc đυ.ng vào người.

Xoa đầu bị đυ.ng, cô mang một ít tức giận ngẩng đầu, không ngờ thấy được Trịnh Nhân Xuyên. "Thật là đúng dịp, lại đυ.ng phải anh." Cô thoải mái chào hỏi.

Trịnh Nhân Xuyên sờ soạng ngực bỗng chốc bị đυ.ng vào, nhạo báng mà cười một chút: "Tôi đều bị em đυ.ng, dù sao em cũng nên mời tôi uống ly cà phê chứ?"

Tiểu Huệ mở to hai mắt, tỉ mỉ mà liếc người đàn ông phía trước một cái: "Mời anh uống cà phê đương nhiên không có vấn đề, nhưng anh nói bị tôi đυ.ng cũng không đúng rồi, cái này gọi là lực tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, hai ta người nào đυ.ng ai còn không rõ đấy. Dù sao ở đây cũng là bệnh viện, nếu không chúng ta cùng nhau nghiệm thương, ngắm nghía cẩn thận rốt cuộc là lỗi ai lớn hơn?"

Cô gái này lại không mảy may thối lui, thật là cô gái trong máy bay chiến đấu. Trịnh Nhân Xuyên cười: "Vậy tôi mời cũng có thể chứ? Đừng nói với tôi là cô cự tuyệt tôi lần thứ hai?"

Trịnh Nhân Xuyên đến gần một bước, Tiểu Huệ cảm thấy cự ly gần một chút, vì vậy lui về phía sau. Anh lại tiến, đem Tiểu Huệ dồn đến bên tường, chỉ thấy một tay anh chống trên vách tường, nụ cười rực rỡ. Bộ dáng kia chân tướng là thanh niên lêu lổng giở trò lưu manh.

Tiểu Huệ nghiêng đầu nở nụ cười: "Tốt bụng nhắc nhở anh một câu, tay chân của tôi không có mắt, anh tốt nhất cách tôi xa một chút."

Trịnh Nhân Xuyên xem thường, anh nháy mắt, hạ thấp giọng thân thiết nói: "Đều nói sau khi kết hôn cô gái còn có sức quyến rũ, quả nhiên là thật."

Một câu nói khiến Tiểu Huệ thiếu chút nữa hộc máu, Trịnh Nhân Xuyên có phải biến thành một người khác hay không? Trước nhìn thấy mặc dù cũng không nghi ngờ ý tốt, nhưng tối thiểu không muốn hiện tại ngôn hành cử chỉ cũng âm dương quái khí. Cô buông lỏng gân cốt một chút, định dùng quả đấm nói chuyện. Chỉ là ——

"Các người đang làm gì?" Âm thanh của một người đàn ông trung niên ở cách đó không xa vang lên. Tiểu Huệ quay đầu nhìn lại, nguy rồi, vậy không phải là Ông cụ Kỷ ư, cũng chính là cha chồng cô!

Khóe miệng Trịnh Nhân Xuyên còn treo nụ cười, tư thế cũng không thay đổi, nhíu mày: "Ông cụ Kỷ, tôi vẫn còn nói con dâu ông thú vị đấy."

Tiểu Huệ đẩy một cái, thế nhưng không đem họ Trịnh thôi động. Cô bắt đầu cắn răng nghiến lợi, dùng ánh mắt sắc bén nhắm ngay Trịnh Nhân Xuyên, nhỏ giọng hầm hừ: "Mau buông ra, ban ngày ban mặt đùa giỡn phụ nữ đã lập gia đình à? Cẩn thận tôi kiện anh tội giở trò lưu manh." Vào lúc này cô thật nóng nảy. Nguyên bản là cha chồng cô không ủng hộ hôn sự của mình cùng Thiên ca, hiện tại lại để cho ông nhìn thấy một cảnh tượng mập mờ như vậy, chẳng phải là càng làm cho ông có lời?

Trịnh Nhân Xuyên buông đôi tay ra, tà tà mà cười: "Được rồi được rồi, chuyện em đáp ứng tôi ngàn vạn lần không được quên."

Bên kia sắc mặt của Ông cụ Kỷ đã càng ngày càng khó coi, có thể thấy được tay đang nắm gậy run rẩy, có lẽ là đang do dự có nên dùng gậy đánh đôi cẩu nam nữ này hay không —— dĩ nhiên đây là ý nghĩ của Tiểu Huệ. Cô quay đầu, nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên: "Dĩ nhiên nhớ rồi, bác sỹ Trịnh lớn tuổi như vậy rồi, đương nhiên có thể khẩn trương chuyện hôn nhân. Coi chừng đi, tôi sẽ giúp anh lưu ý, một khi có cô gái thích hợp, nhất định giới thiệu cho anh."

Nói xong cô còn nhón chân lên, dùng sức "Hiền hòa" vỗ vỗ bả vai của đối phương, nếu như khoảng cách mà gần quan sát, còn có thể thấy bắp thịt trên tay cô đều căng thẳng —— có thể thấy được cô dùng sức khỏe - lớn đến đâu.

Bả vai Trịnh Nhân Xuyên cong hạ xuống, sau đó khóe miệng giật giật, rốt cuộc thì đi ra ngoài. Lúc anh đi qua bên cạnh ông cụ, hình như là cười. Về phần tại sao biết cười, Tiểu Huệ hiểu là: đây là vẻ mặt Trịnh Nhân Xuyên hả hê, anh đang cố ý muốn cho ông cụ hiểu lầm, khơi lên cái sự đoan gì.

Vì thế, Tiểu Huệ một hồi lâu khó lý giải: không phải là tôi có địa phương nào đắc tội anh chứ?

Lão già liếc Tiểu Huệ một cái, xoay người muốn đi. Bộ dáng ghét bỏ giắt trên mặt, rõ ràng đều không cần phiên dịch.

Trái tim Tiểu Huệ căng thẳng, mau đuổi theo, vừa giải thích: "Ngài nghe họ Trịnh kia, anh ta chính là rảnh rỗi không có chuyện làm, nhất định chỉnh ra một ít chuyện, nếu như ngài tin liền bị lừa rồi. . . . . ."

Ông cụ không để ý, dùng gậy mở tay Tiểu Huệ, tiếp theo hướng phòng bệnh Thiên ca đi tới.

Tiểu Huệ nóng nảy: "Cha, con thật sự có lời muốn cùng ngài nói! Nếu như cha cũng muốn Thiên ca sớm khá hơn một chút, liền nhất định phải nghe một chút."

Bước chân của lão gia cuối cùng cũng dừng lại, ông đưa lưng về phía Tiểu Huệ, giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện Thiên Hàng tôi sẽ trông nom làm, về phần cô, tôi còn không có thâna nhận, cho nên chớ gọi tôi là cha, tôi không chịu nổi."

Tiểu Huệ thở dài một cái, không ngờ ông cụ ngoan cố như vậy. Thiên ca cùng cha anh ấy thật sự là cha con ư, hai người thế nào có sự khác biệt lớn như vậy?

Chờ sau khi ông cụ rời đi, Tiểu Huệ len lén đến phòng bệnh của Thiên ca, kết quả bị chặn tại cửa, thì ra là người đàn ông tây trang bởi vì làm việc bất lợi bị cho thay rồi, thế thân cậu ấy là một người đàn ông càng thêm liều chết, mở miệng một tiếng lão gia nói. . . . . . Nói cho cùng chính là không thể để cho Tiểu Huệ đi vào quấy rầy Thiên ca.

Tiểu Huệ há mồm muốn kêu, kết quả bị người che miệng, đẩy ra ngoài thật là xa. Cô nhìn người giữ cửa không chịu buông lỏng, chỉ cảm thấy buồn cười, bây giờ lão già này còn tính toán dùng gậy đánh chuyện tình uyên ương, thật là Lão Phong Kiến!

Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông, nghĩ tới đây, Tiểu Huệ vội vàng tìm ông cụ, nhất định phải làm cho ông ấy hiểu được hiện tại cô và Thiên ca đã là vợ chồng hợp pháp, về tình về lý ông cụ cũng không thể can thiệp chuyện hai người ở chung một chỗ.

Chỉ là Tiểu Huệ không ngờ, cô thật vất vả tìm được ông cụ, sẽ thấy một màn như vậy.

Ở trong phòng làm việc của bác sỹ, chỉ có hai người là ông cụ cùng Trịnh Nhân Xuyên. Ông cụ cùng Trịnh Nhân Xuyên nói đến chuyện Du Nhiên rủi ro trị liệu, ông ấy nói lúc ấy viện quả thật có sai lầm, nhưng lúc đó Du Nhiên bệnh đã đến mức không thể khống chế nổi, dù có thể tương ứng cứu trị, hy vọng chữa khỏi cũng rất mong manh.

Trịnh Nhân Xuyên đã sớm thu hồi bộ dáng đùa giỡn, mặt của anh xem ra có chút dữ tợn: "Những thứ đường hoàng này thì không cần nói, tôi không cần. Ông đã nói như vậy, vậy tôi cũng nhắc nhở ông một câu, hiện tại tình hình của con trai ông cũng rất nguy hiểm, tế bào u đã khuếch tán, bộ phận đã bắt đầu ác hóa, nếu như không thể sớm sắp xếp giải phẫu, đoán chừng sẽ có một kết quả như mẹ cậu ta. Dĩ nhiên ông đại khái có thể đem cậu ta đến nước Mĩ, để cho ông tin tưởng những thứ bác sỹ nước Mĩ có thể chữa trị cho cậu ta. Nhưng mà, giày vò lên xuống, thân thể con trai ông chịu được hay không là một chuyện. Những bác sỹ nước Mĩ kia ông cảm thấy đáng tin sao? Nếu như bọn họ làm được, mười lăm năm trước thế nào không thể chữa tốt bệnh cho phu nhân ông đây?"

Tiểu Huệ che miệng, cô tiêu hóa nửa ngày cũng chưa có phản ứng kịp: bọn họ đang thương lượng bệnh Thiên ca sao? Không phải nói là u lành ư, làm sao lại ác hóa rồi hả? Ông cụ cùng Trịnh Nhân Xuyên rốt cuộc đang nói cái gì. . . . . .

Lúc Tiểu Huệ đầu óc hỗn loạn, ông cụ trầm mặc một hồi cuối cùng mở miệng, âm thanh của ông có chút tang thương: "Bây giờ cậu nói cho tôi biết hiện tại chỉ có cậu mới giúp con trai tôi làm giải phẩu được, đúng không?"

Trịnh Nhân Xuyên cười có chút hài lòng: "Thời điểm ông đem Kỷ Thiên Hàng đưa tới đây, ngài cũng đã trải qua đầy đủ điều tra không phải sao? Nếu không phải là xác nhận tôi có năng lực này, có thể trị hết cho con trai ông, ông cần gì phải xệ mặt xuống cầu xin tôi đây?"

Thấy mặt Trịnh Nhân Xuyên hả hê, Tiểu Huệ thật muốn tiến lên đem nó xé rách. Trước còn chỉ cảm thấy anh ta kỳ quái, bây giờ nhìn lại thật sự là một người đàn ông dụng tâm hiểm ác, rốt cuộc anh ta nghĩ gì, anh ta muốn cái gì? Làm một bác sỹ, trị bệnh cứu người không phải là bản chức công việc sao?

Trong phòng rất an tĩnh, âm thanh ông cụ thấp xuống, nhưng khí thế không giảm: "Chuyện Du Nhiên, phương diện tôi đây quả thật có làm sai , nhưng cũng là vô tâm. Lúc ấy tình huống của phu nhân tôi rất gấp, tôi không có lựa chọn khác. Nếu như cậu để cho tôi chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ vận dụng tất cả tài nguyên của bệnh viện có thể sử dụng trị liệu cho bà ấy. Hơn nữa tựa như cậu nói, Du Nhiên đã không cồn, cậu có thể tạm thời bỏ qua khúc mắc hay không, trước. . . . . ."

Lời này không biết thế nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trịnh Nhân Xuyên, anh chợt lạnh lùng nở nụ cười, sau đó cất cao âm thanh: "Không sai, Du Nhiên không còn, chẳng lẽ cô ấy không còn thì chuyện ông làm sai có thể chưa từng xảy ra sao? Không thể ! Ông bảo tôi bỏ qua khúc mắc, tốt, trừ phi ông quỳ xuống, dập đầu thứ tội. . . . . ."

Nghe nói như thế, Tiểu Huệ không nhịn được, cô đẩy cửa ra “ầm”. Vậy mà cùng lúc đó, cô giật mình nhìn hai đầu gối ông cụ quỳ xuống đất. . . . . . Trong chớp nhoáng này, thời gian giống như ngưng đọng, thế giới yên tĩnh không nghe được âm thanh.