Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Chương 2: Anh, người đàn ông thúi

Trên tay Quả Táo Quân mang một khối bông vải nhà tạo hình, giật mình nhìn hai vợ chồng họ Tôn trước mắt đang ảo não dọn đồ, lông mày cậu cuồng loạn: "Trời ạ, hai người các ngươi muốn đi rồi à?"

Tôn Ứng Hạo lưu luyến không rời mà đối với cậu ấy nói: "Haizz, chú em, chủ cho thuê nhà quá vô tình, một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, tôi và Tiếu Tiếu không nán lại nổi nữa, tự giải quyết cho tốt thôi." Dĩ nhiên, lúc nói lời này anh ta xác nhận chủ cho thuê nhà đang ngủ, kiên trì cái chủng loại kia....

Đồng Tiếu Tiếu ở một bên oán hận “Phi” nhổ một ngụm: "Bạn bè gì, tôi thấy cô ta chính là bà già cho thuê, chuyên môn bóc lột khổ cực của dân chúng như chúng tôi. Cô ta cho là có phòng nhỏ chính là chị gái nhiều tiền ư, tôi nhổ vào!" Dứt lời, cô ta nhìn Quả Táo Quân đồng tình, nói: "Quả Táo, cậu không cần làm chúng tôi khó chịu, loại địa phương này, một phút chúng tôi cũng không muốn nán lại."

Quả Táo Quân nở nụ cười: "Các người thật sự phải đi à, cám ơn trời đất, Tiểu Huệ rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt, khắp chốn mừng vui rồi. Đồng Tiếu Tiếu, thời điểm Tiểu Huệ cho các người thuê phòng ốc cũng không nói có thể cho cô mang theo người đàn ông hoang dã tiến đến ở chung, ở liền ở đi, lại còn chiếm đoạt hơn nửa phòng ốc, điểm này hai vợ chồng các người làm việc ác, tôi khinh thường nói. . . . . ."

Tôn Ứng Hạo và Đồng Tiếu Tiếu lập tức như gà trống đánh nhau đỏ mắt, trừng mắt, điên cuồng hét lên: "Quả Táo đáng chết, Quả Táo thúi, thứ người ăn cây táo, rào cây sung. . . . . ."

Rắc rắc một tiếng, cửa phòng Tiểu Huệ mở ra, cô cầm điện thoại di động khẽ mỉm cười: "Tới rồi, tiếp tục đi, tôi ghi âm lại rồi, rất thú vị, tùy tiện tung lên mạng hoặc là giao cho người nào đó, có không ít người có hứng thú đấy."

Ánh mắt Tôn Ứng Hạo lóe lên một cái, anh ta lôi kéo Đồng Tiếu Tiếu nói: "Bà xã, chúng ta đi thôi, loại địa phương này, hừ, nán lại lâu chỉ tổ tức giận."

Đồng Tiếu Tiếu không vừa ý, muốn nói không ít lời khó nghe, nhưng sợ sệt thứ đồ ở trong tay Tiểu Huệ, cho nên ỡm ờ theo sát Tôn Ứng Hạo rời đi, lúc rời đi còn hung hăng đá văng cửa.

Quả Táo Quân bị chấn động một chút, cậu ấy cười nhìn về phía Tiểu Huệ: "Thân ái, khí phách gớm."

Tiểu Huệ từ trong tủ lạnh lấy ra một bình nước, uống một hớp lớn mới nói: "Khí phách cái đầu á, còn không phải là do tôi lúc ấy quá mềm lòng, Đồng Tiếu Tiếu ở trước mặt tôi vừa khóc vừa làm nũng, nên cái gì tôi cũng không hỏi rồi."

Quả Táo: "Thân ái, bình tĩnh bình tĩnh."

Tiểu Huệ chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Quả Táo hỏi: "Hôm nay cậu không cần đi làm à?"

Một câu nói đâm vào chỗ đau của Quả Táo, cậu ấy ngồi ở trên ghế sô pha, liên tiếp than thở: "Tôi không cẩn thận đắc tội với một tiểu minh tinh nào đấy, anh ta tức giận không chịu tới quay quảng cáo, đạo diễn nói với tôi, nếu tôi không tìm được người thích hợp, sẽ để cho tôi cút xéo về nhà. Tiểu Huệ, cô nói xem, tôi dễ dàng ư, tôi cũng không cố ý muốn chọc giận người ta mà, đúng là dáng người của anh ta thật sự không được, tôi giúp anh ta nhà tạo hình thế nào cũng hóa không tốt."

Tiểu Huệ đi tới, muốn vỗ một cái trên vai cậu ấy bày tỏ an ủi, nhưng mà không ngờ dưới chân chợt dẫm lên thứ gì, sau đó thân thể liền ngã nhào tới hướng Quả Táo Quân.

Được rồi, sự thật nói cho bọn họ biết, sau một cái ngoài ý muốn luôn luôn có một người khác trùng hợp đúng lúc thừa cơ hành động.

Vừa lúc đó, cửa mở ra, Kỷ Thiên Hàng ngay tại cửa ra vào, thấy một màn hoạt sắc sinh hương lăn lộn trên ghế sô pha.

Trong nháy mắt đó, anh xông lên, một phát bắt được Quả Táo Quân bị đặt ở dưới, không nói hai lời, liền vung một quyền.

Tiểu Huệ nhắm mắt lại, sau đó đồng tình nhìn Quả Táo, ở trong lòng thay cậu ấy mặc niệm. Bởi vì thời điểm đợi cô kéo Kỷ Thiên Hàng ra, Quả Táo Quân đã bị thương không nhẹ.

"Đại ca, anh bình tĩnh một chút mà nghe tôi nói." Tiểu Huệ chỉ có thể gầm lên.

Kỷ Thiên Hàng còn níu chặt lấy Quả Táo, nhưng mà tay cuối cùng cũng ngừng.

Quả Táo Quân ôm mặt, gào lên: "Anh bệnh thần kinh à, tôi cái gì cũng không làm, tại sao anh lại đánh tôi chứ?"

Kỷ Thiên Hàng lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, tay lại giơ lên: "Súc sinh, nếu không phải là tao tới kịp thì mày tính toán làm cái gì hả!"

Tiểu Huệ dở khóc dở cười: "Kỷ Thiên Hàng, Thiên đại ca, cái người này trở về đã gây họa, mau chóng suy nghĩ một chút xem bồi thường cậu ấy thế nào đi."

Thiên Hàng cau mày: "Tên đó mạnh hơn em, tôi có thể mặc kệ nhìn sao? Tối hôm qua tôi liền. . . . . ."

Quả Táo nhỏ giọng rống: "Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!"

Tiểu Huệ vỗ trán: "Được rồi, anh nói mạnh hơn, vậy tôi hỏi anh, là tôi ở trên hay là cậu ấy ở trên? Nào có người nào muốn mạnh hơn người lại bị đè ở phía dưới hay sao?" Cô nở nụ cười, "Lại nói, anh xem thân thể của tiểu tử Quả Táo này, cậu ấy có thể làm gì tôi? Là tôi vừa rồi trượt chân ngã xuống, sau đó, bổ nhào về phía cậu ấy. . . . . ."

Quả Táo thật sự giận mà không dám nói gì, Tiểu Huệ rốt cuộc là giúp cậu hay là hại cậu đây?

Thiên Hàng coi như là phản ứng kịp, anh cười ha ha hai tiếng, sau đó vỗ một cái vào bả vai Quả Táo: "Chú em, lần sau nhớ cách cô gái này xa một chút, cô ấy tuyệt đối là vật phẩm nguy hiểm."

Quả Táo lệ rơi: "Tôi thấy nguy hiểm nhất là anh thôi." Nói xong, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái, chính là một cái, để cho cậu ấy sững sờ đứng lên, sau đó đưa tay che mặt, chậm rãi quay một vòng quanh Kỷ Thiên Hàng, giống như là đang nghiên cứu vật sưu tập vậy.

Trong lòng Tiểu Huệ mao mao, Quả Táo đây là. . . . . . Vừa ý Thiên ca rồi hả? Không phải đâu, quá cẩu huyết rồi. Vì vậy, để phòng ngừa tình huống nào đó không thể khống chế mà xảy ra, cô vội vã lôi kéo Kỷ Thiên Hàng vào phòng, sau đó “Ầm” đóng cửa phòng.

Lưu lại Quả Táo đứng nguyên tại chỗ không giải thích được, cậu cũng chỉ phát hiện có thể làm cho mình không dưới tốp là biện pháp tốt nhất mà thôi, chủ cho thuê nhà làm sao vậy?

Tiểu Huệ thở ra một hơi, trợn mắt nhìn Kỷ Thiên Hàng một cái: "Anh thật đúng là tai họa."

Thiên Hàng buông tay: "Tôi lại làm sao?"

Tiểu Huệ: "Tôi nói, làm sao tìm được chỗ này của tôi, tôi nhớ là tôi không nói với anh mà?"

Thiên Hàng cười: "Giang Tiểu Huệ, nữ, 25 tuổi, giáo viên hình thể G đại, nhà ở XX tòa X tràng A ở lầu 8, độc thân, đến nay mới chỉ kết giao qua với một bạn trai."

Tiểu Huệ nổi giận: "Anh điều tra tôi? Còn nữa, đại ca, khi nào thì tôi kết giao bạn trai, nói ra cho tôi quen biết một chút."

Kỷ Thiên Hàng cau mày: "Em không phải là biết tôi sao? Không phải nóng đầu chứ?" Nói xong, anh đem tay vươn đến dán lên trên trán Tiểu Huệ, mô phỏng đo nhiệt độ trái đất.

Tiểu Huệ hất đầu: "Tôi thấy anh nóng đầu ấy, dù anh có được nhà tạo hình làm cho thành cô gái, tôi cũng rất khó không nhận ra anh. Chỉ là. . . . . ." Kỳ thật cô muốn nói, tôi có biết anh hay không, cùng việc có bạn trai có quan hệ gì, vậy mà lời trước khi ra khỏi miệng, trải qua một cái đầu, Tiểu Huệ kinh hãi đọc lên một tầng ý tứ: Kỷ Thiên Hàng nói là, cô cùng anh kết giao qua?

Thiên ca nhe răng cười: "Em sẽ không quên chứ, làm bạn trai mối tình đầu của em, tôi đây nhớ rất rõ ràng, thời điểm hai chúng ta lần đầu tiên uống rượu. . . . . ."

Anh còn chưa nói hết, Tiểu Huệ nóng nảy, cô mắt lạnh trừng lên, cộng thêm đôi tay che miệng tên con trai, quát: "Đại ca, tôi sai rồi còn không được ư, cầu xin anh đừng nói lại chuyện này nữa. Lúc đó tôi còn trẻ, không biết là tôi sai, lột quần áo của anh là lỗi của tôi, lừa anh uống rượu cũng là lỗi của tôi. . . . . . Sau đó, gì kia, anh liền quên chuyện này được không?"

Thiên Hàng hài lòng ôm cổ Tiểu Huệ, cười nói: "Ha ha, em ngoan như vậy, tôi cũng nói cho em một bí mật."

Tiểu Huệ, lông tơ đứng thẳng: "Nói thật, tôi không muốn nghe."

Thiên Hàng không để ý tới lời này, như gấu ôm cô, nhẹ nói: "Thật ra thì. . . . . .Em cũng là mối tình đầu của tôi."

Tiểu Huệ thật “phốc” rồi, trong đầu hình như là bị từng đoàn từng đoàn vạch đen hỗn độn cuốn lấy —— thì ra là, mình là cô nương đàng hoàng đầu tiên bị Kỷ Thiên Hàng độc hại! Làm sao có thể, làm sao có thể. . . . . . Bốn chữ này không ngừng lặp lại quanh quẩn ở trong óc Tiểu Huệ, để cho cô nghĩ mãi không xong đồng thời còn rối rắm khác thường.

Cuối cùng Tiểu Huệ gằn từng chữ đọc lên hai chữ: Thúi! Nam!

Kỷ Thiên Hàng sung sướиɠ mà cười, đồng thời dùng ánh mắt quét một vòng quanh phòng của Tiểu Huệ: đồ đạc vẫn lộn xộn không có trật tự, nói thí dụ như những CD kia chất đống tại một bên giường, còn có giấy bút, còn có một đoàn núp ở một nửa bên chăn. . . . . .

Nghe thấy tiếng cười hơi khác thường của tên con trai, Tiểu Huệ theo ánh mắt của anh nhìn sang, nhất thời, vạch đen trên trán càng nhiều hơn. Độc thân sống một mình có mấy năm, cô đã dưỡng thành thói quen, đồ đạc bố trí tuỳ theo nguyên tắc "Thế nào thuận tiện thế nào dễ lấy", dĩ nhiên thường dùng giấy bút, laptop, còn có âm nhạc muốn đặt tại nơi tay có thể với tới—— cho dù là lúc nằm vật xuống ngủ.

Cô cố hết sức bình tĩnh đi tới, vội vàng thu hồi mấy thứ tán loạn trên giường, sau đó mượn cớ tìm đề tài: "Lần này anh trở lại, cô chú có biết không?"

Kết quả, cô hỏi nửa ngày không có hồi âm, cô vừa quay đầu lại nhìn, gương mặt phóng đại gấp mấy lần của Thiên ca liền dính trước mắt cô, cô bị hoảng sợ, trực tiếp ngã xuống giường, CD phát ra âm thanh "Bụp bụp bụp".

Cô rống lên: "Đại ca, anh đây muốn hù chết tôi à!"

Kỷ Thiên Hàng cười như tên trộm, làm bộ muốn bổ nhào xuống, sau đó ở thời điểm nhanh chóng ngã bổ nhào xuống, cậu ấy đổi phương hướng, trực tiếp cùng Tiểu Huệ cùng nhau nằm ngang ở trên giường, sau khi nằm xong anh tiếp tục cười cười: "Vừa nãy, có phải em đã chuẩn bị tốt giống như tối hôm qua, muốn đá tôi giống như đá anh ta?"

Tiểu Huệ nghe được, lập tức hạ xuống cái chân không biết nâng lên từ lúc nào, sau đó cười lấy lệ: "Nếu như anh muốn giở trò lưu manh mà nói, tôi không ngại thay đồng bào phái nữ rộng lớn trừng trị anh."

Nằm ở trên giường thuộc về một mình Tiểu Huệ, Kỷ Thiên Hàng cong khóe miệng: như thế nào vừa tới đã có cảm giác về nhà đây. Sau đó cười cười, trong đầu cậu liền toát ra một ý nghĩ, anh âm thầm nghĩ, chủ ý này thật sự là quá tốt rồi.

Căn cứ vào mấy chục năm giao tình, còn có hiểu biết của Tiểu Huệ đối với Kỷ Thiên Hàng, cô nhạy cảm nhận thấy vẻ mặt gian trá trên mặt tên con trai này, vội hỏi: "Anh có chủ ý quái quỷ gì?"

Thiên ca buông tay, làm dáng vẻ vô tội: "Tôi cái gì cũng không làm, không tin em lục soát mà xem?"

Tiểu Huệ liếc mắt một cái: "Thật không biết anh trở về từ nước Mĩ, hay là trở về từ Sao Hoả. Cho dù anh có lột sạch quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng có thể xuyên qua da anh xem trong đầu cậu nghĩ cái gì sao? Rất căng rồi !"

Được rồi, một tên con trai thật sự tới từ Sao Hoả. Anh đứng dậy, bình tĩnh nói một câu: "Thật sự muốn tôi cởi sao?" Bộ dáng kia đầy bất đắc dĩ, giống như là Tiểu Huệ cầm đại đao buộc anh "Hy sinh".

Tiểu Huệ dụi dụi con mắt, vung tay lên: "Mời anh tự tiện, chỉ là anh nên nhớ, cửa ra vào của chúng ta có một người đàn ông mơ ước sắc đẹp của anh, tôi không ngại đem anh cởi hết đưa đến trong lòng cậu ấy."

Khóe miệng Thiên ca co quắp, mà sau đó truyền đến một tiếng “phịch”, hình như có người đẩy cửa.