Hình Lộ thất thần nhìn phía trước, thần thái trong mắt dần dần vụt tắt.
Thủy Thanh Hành khả năng chỉ là nói một lời vô tâm, nhưng mà nghe vào tai Hình Lộ lại không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Hình Lộ cảm thấy chính mình phảng phất lại quay về hai năm trước, chính là buổi chiều hôm đó. Cha dượng sắc mặt xấu xí, còn mẹ thì cuồng loạn hò hét...
Hình Lộ cảm giác mình sắp hô hấp không nổi rồi. Nàng khuôn mặt nhỏ chợt xuất hiện vẻ thảm hại, đôi tay nắm chặt chính mình cổ áo, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Không cần, không cần lại đây...
Hình Lộ sợ hãi nhìn phía trước, không tiếng động há miệng hò hét.
Buông tha tôi, buông tha cho tôi đi!
"...... Cậu làm sao vậy?" Thủy Thanh Hành ôm chặt lấy Hình Lộ, nôn nóng gọi nàng. "Cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại!"
"Buông tha tôi......" Hình Lộ hai mắt vô thần nhìn Thủy Thanh Hành, "Buông tha cho tôi đi! Cầu xin ông......"
"Hình Lộ......" Thủy Thanh Hành thật sự cảm thấy sợ hãi. Hắn không ngừng hôn Hình Lộ khóe mắt, rồi đến môi. "Hình Lộ, cậu mở to mắt ra nhìn xem. Tôi là Thủy Thanh Hành a! Nói cho tôi, cậu đây là đang sợ hãi cái gì."
"Buông tha cho tôi!" Hình Lộ rốt cuộc nhịn không được khóc lên, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống trên tay Thủy Thanh Hành, làm hắn không tự chủ được run lên một chút.
Hình Lộ bộ dáng này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, thật giống như... thật giống như trên thế giới này đã không còn gì đáng giá để lưu luyến.
Ở Hình Lộ phía trong đùi soạng một chút, Thủy Thanh Hành chậm rãi đem dươиɠ ѵậŧ rời khỏi cơ thể nàng. Nhét vào trong quần, kéo khóa lên, xong xuôi Thủy Thanh Hành một tay đem Hình Lộ bế lên.
Bên cạnh có mấy bạn học kỳ quái nhìn bọn họ vài lần, xem chừng là cho rằng hai người bọn họ là một đôi tình lữ mặn nồng mà thôi.
Trên đường nôn nóng trở về, Hình Lộ trạng thái lúc này rõ ràng là không đúng. Chờ đến khi trở lại phòng ký túc xá, Hình Lộ hô hấp giống như là đã ngừng.
"Hình Lộ, Hình Lộ!" Thủy Thanh Hành sợ hãi nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt nàng, "Hình Lộ cậu nhìn tôi đi, mau nhìn tôi." Vừa nói, hắn liền hung hăng cho chính mình một cái tát, "Hình Lộ, tôi không phải cố ý, tôi thật sự không phải cố ý. Cậu biết đấy, cái miệng này của tôi chính là tùy tiện, tôi nói đều không phải là lời nói thật đâu. Hình Lộ, cậu hãy tin tôi. Cậu nhìn tôi đi!"
Nhưng mà hắn nói nhiều như vậy, Hình Lộ cũng không có phản ứng. Nàng chỉ là yên lặng rơi lệ, sau đó đem người cuộn tròn. Phảng phất như làm như vậy liền có thể đem sợ hãi ngăn cách ở bên ngoài.
"Hình Lộ......" Thủy Thanh Hành thật là biết vậy đã chẳng làm. Hắn lại hung hăng cho chính mình một cái bạt tai. Lại một bạt tai này đánh tiếp, khóe miệng đều chảy ra tơ máu.
Vì cái gì, vì cái gì lại quản không được cái miệng của mình. Biết rõ Hình Lộ cùng với mấy cô bạn chó má trước kia của mình đều không giống nhau, vì sao còn muốn nói lời bậy bạ như vậy.
Đúng lúc này, di động Thủy Thanh Hành đột nhiên vang lên. Hắn tức giận bắt máy.
"Này! Có việc gì mau nói, có rắm mau thả đi. Không có chuyện gì quan trọng mà lại gọi, lão tử nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu."
"Thủy ca!" Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam, "Thủy ca, anh mau tới đây, Hoa tỷ muốn nhảy lầu."
"Cậu nói cái gì?" Thủy Thanh Hành chân mày cau lại, sau một lúc lâu liền mắng chửi, "Cô ta muốn nhảy lầu thì để cho cô ta nhảy, liên quan gì đến lão tử." Nói xong liền muốn cúp điện thoại. "Được rồi, không có chuyện gì để nói thì tắt máy đi! Lão tử hôm nay có chút việc nhỏ, lão tử chỗ cũng không đi."
"......"
Ngay ở lúc Thủy Thanh Hành định cúp máy, điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nữ cao vυ't, "Thủy Thanh Hành, anh con mẹ nó hôm nay nếu thật sự dám tắt điện thoại của lão nương, lão nương liền dám đem video làʍ t̠ìиɦ của anh cùng lão nương đăng lên trên mạng."
Thủy Thanh Hành: "......"
Thủy Thanh Hành biểu tình vặn vẹo trong một cái chớp mắt, "Nói qua bao nhiêu lần rồi, chúng ta vui vẻ gặp cũng vui vẻ chia tay, cô hiện tại như thế này là có ý gì?"
"Không có ý gì" Cái giọng nữ kia lại truyền tới, "Anh lập tức tới nhà của tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Thủy Thanh Hành: "...... Cô con mẹ nó không phải muốn nhảy lầu sao?"
Giọng nữ: "Nghe được thanh âm của anh xong lão nương lại đột nhiên cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp, lại không muốn nhảy nữa."
Thủy Thanh Hành: "......"
Thủy Thanh Hành hung hăng cắt đứt điện thoại.
..................
Lúc này Hình Lộ còn đang đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình.
Quanh thân đều là dày đặc đêm tối đến nỗi nhìn cũng không thấy điểm cuối, Hình Lộ ra sức chạy, nhưng mà mặc kệ nàng chạy nhanh đến đâu, chạy bao nhiêu lâu, nàng vẫn là nhìn không thấy một chút ánh sáng.
Không cần, đừng mà!
Hình Lộ thống khổ nằm ở trong bóng đêm.
Cứu... cứu tôi, ai đó làm ơn hãy đến cứu tôi.
Nhìn Hình Lộ như vậy, Thủy Thanh Hành cảm thấy tim mình đều muốn tan nát. Hắn đỏ bừng đôi mắt, tâm trạng không tốt hôn toàn thân Hình Lộ.
"Bảo bối, tôi sai rồi! Bảo bối, thật xin lỗi." Hắn mỗi lần hôn một chút liền sẽ nói một câu như vậy.
Nhưng mà mặc kệ hắn cỡ nào hối hận, lúc hôn có bao nhiêu nghiêm túc, Hình Lộ đều không cho hắn một chút đáp lại nào.
Thủy Thanh Hành dùng sức đem đầu mình đυ.ng vào trên tường, một cái lại một cái, thẳng đến khi trên trán đều chảy ra máu mới bỏ qua.
..................
Điện thoại vẫn luôn thúc giục, thẳng đến khi giọng nữ kia nói muốn lập tức đưa video bọn họ làʍ t̠ìиɦ đăng lên trên mạng, Thủy Thanh Hành mới bình tĩnh lại.
Hắn tìm một cái áo khoác đem Hình Lộ bọc vào. Hắn tính mang theo nàng cùng nhau đi ra ngoài. Hình Lộ như vậy quá không thích hợp. Hắn không yên tâm để nàng một người ở lại phòng ngủ.
Hơn nữa, hắn còn muốn mang Hình Lộ đi gặp bác sĩ một chút.
Nhưng mà kế hoạch lại không thực hiện được.
Vốn đang thật ngoan ngoãn Hình Lộ đột nhiên lại mạnh mẽ giãy giụa. Một bên giãy giụa, một bên khóc, "Không cần, đừng đυ.ng vào tôi." Hình Lộ thở hổn hển khóc lên làm cho Thủy Thanh Hành sợ vô cùng, hắn vội vàng đem Hình Lộ thả xuống, chân tay luống cuống đứng yên một chỗ. Hắn thật sự không dám tùy tiện động vào Hình Lộ. Hắn sợ hắn lại lần nữa xúc phạm tới nàng.
Ngay ở lúc hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, Tề Dự liền gọi điện thoại đến. Tề Dự chính là bạn cùng phòng còn lại của bọn họ, đêm không về ngủ.
Tề Dự hỏi hắn có ở trong phòng không, hắn muốn về phòng ngủ nhưng không mang chìa khóa.
Thủy Thanh Hành quả thực như là gặp được cứu tinh, vội vàng nói có.
Trong lúc đang đợi Tề Dự trở về, hắn đem Hình Lộ bế tới trên giường của mình, hơn nữa lại đắp cho nàng một cái chăn.
Hôn hôn Hình Lộ cái trán, "Bảo bối, chờ tôi. Trở về xong cậu muốn phạt tôi như thế nào đều được, chit là cầu xin cậu đừng làm tôi sợ."
Tề Dự khi ấy trở về cả người đều không thích hợp. Nhưng mà Thủy Thanh Hành cũng không có nghĩ nhiều, hoặc là nói hắn lúc này đã không rảnh để lo nghĩ nhiều.
Vội vàng căn dặn Tề Dự giúp hắn chăm sóc một chút Hình Lộ, liền vội vàng đi.
Thủy Thanh Hành đi rồi, Tề Dự cạch một tiếng khóa trái cửa phòng. Chờ không kịp tiến phòng tắm, cởϊ qυầи, Tề Dự liền tự an ủi luôn.
Hôm nay những người đó cũng dám hạ liều thuốc nhiều như vậy cho hắn uống. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua những người đó.
Sờ thật lâu cũng không bắn ra được, Từ Dự sắp bị tìиɧ ɖu͙© bức đến điên rồi. Trong hoảng hốt liền nhớ tới trên giường Thủy Thanh Hành hình như có một cô gái đây.
Lúc bò lên trên giường mất nửa ngày cũng không tìm được, Tề Dự mắng một tiếng. Liền sau đó thở hổn hển nằm ở bên cạnh Hình Lộ.
..............................
Chương tiếp theo: Chương 13: Chơi nàng đến không khép được chân ( Cao H)